Nói thật, cuộc sống bây giờ của Nguyễn Kiều Kiều không có gì không tốt cả. Mặc dù huấn luyện rất khổ cực, còn phải chịu đựng Tô Tầm xấu tính đó, nhưng so với trước đây ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng coi như một thiên đường khác rồi.
Tuy nhiên thế giới lớn như vậy, cô cũng muốn đi xem một chút.
Trong tình huống mạng sống được đảm bảo, nếu được tự do nữa thì tốt biết mấy. Thỉnh thoảng Nguyễn Kiều Kiều sẽ mơ tới cái ổ nhỏ trước đây, nho nhỏ, bừa bộn, đôi khi ngay cả Sai Nhĩ cũng nhìn không được.
Có điều đó thực sự là cái ổ ấm áp, không giống chỗ này, ngủ trên chiếc giường tráng lệ, nhưng như ngủ giữa không trung, thường xuyên lo lắng.
Tất nhiên Nguyễn Kiều Kiều không cách nào nói với bất kỳ ai về suy nghĩ này, kể cả Cẩu Bất Lý. Hiện tại tạm thời cô chưa có tư cách.
Tô Tầm có hứng thú với mầm ớt ngắn ngủn mà cô trồng, nhưng rõ ràng hứng thú của anh không lớn.
“Đây là cái gì?”
“Mầm ớt.”
“Có ích lợi gì?”
“Làm đồ ăn ngon hơn.”
“Thế thì không có tác dụng gì quá lớn.” Lúc Tô Tầm nói chuyện, sờ soạng khoáng thạch trên tay.
Loại khoáng thạch này Nguyễn Kiều Kiều không biết là cái gì. Cô cũng không biết tên nó, nhưng nghe nói loại khoáng thạch này luyện ra thứ có thể dễ dàng giết chết người thú.
Đây là nguyên nhân tại sao Tô Tầm ở thành phố Hắc Kim. Năng lực tự lành của người thú rất mạnh, bình thường vũ khí của loài người chỉ có thể tổn thương bề ngoài, nhưng vũ khí mà khoáng thạch này luyện ra đủ giết chết người thú trong nháy mắt. Có điều thượng đế rất công bằng, loại mỏ này không có ở nơi loài người quản lý, chỉ có ở nơi người thú quản lý thôi.
Tô Tầm là con trai tướng quân loài người, cần mua khoáng thạch này làm ra hàng loạt vũ khí.
Vốn dĩ là cùng gốc rễ, nhưng huynh đệ tương tàn.
Điểm này đám người thú buôn bán quặng mỏ ấy thể hiện vô cùng nhuần huyễn, rõ ràng thứ này khiến mình trí mạng, song lại trăm cay nghìn đắng bán cho người giết mình.
Trong nháy mắt, Nguyễn Kiều Kiều cũng không biết cái thế giới này rốt cuộc là loài người tàn nhẫn, hay người thú ngu xuẩn.
Tô Tầm rất có hứng thú với khoáng thạch, chẳng qua gần đây nộ khí quá lớn. Vì lượng khoáng thạch giao dịch ở thành phố Hắc Kim không đạt được lượng anh mong muốn, nên tính tình anh kém hẳn, mặc dù lúc nào anh cũng lạnh lùng.
Song thấy Chuột Đệ cười hì hì đi đường vòng mỗi khi gặp anh, Nguyễn Kiều Kiều quyết định noi theo Chuột Đệ.
Mèo Đen và Tiểu Manh không ở đây, nghe nói ra ngoài tìm khoáng thạch.
Loại khoáng thạch này rất ít ỏi, đồng thời không thể tái sinh. Một đỉnh núi đã đào rỗng, cần phải đi khai thác một đỉnh núi khác.
Mèo Đen và Tiểu Manh phụ trách đi tìm loại mỏ này. Hai người họ chưa trở về, nhưng sân nhỏ cũng không an tĩnh bao nhiêu. Bởi rất nhiều lúc, hai người họ đều im lặng, chỉ có một mình Chuột Đệ líu ríu nói liên tục.
Nguyễn Kiều Kiều biết nói nhiều tất lỡ lời, cho nên ngoại trừ thường ngày huấn luyện và làm đầu bếp, cô đều rất ít líu ríu. Chẳng qua, khi đối mặt với Cẩu Bất Lý, tình mẹ của cô lại trỗi dậy.
“Hôm nay mẹ thấy con ngã rất nhiều lần, có đau không?”
“Ô hú.” Cái đuôi nhỏ vung vẩy, chẳng đau chút nào.
“Nhìn con kìa, đầu toàn mồ hôi. Thực sự không đau sao? Mẹ xem nào, ồ, trên người không có vết thương. Cẩu Bất Lý nhà ta giỏi quá, moazzz.”
“Ô hú...” Moazzz.
“Được rồi được rồi, đừng ô hú nữa. Đợi một lát mẹ nướng cánh gà cho con ăn nhé. Nhưng chỉ có phần hai người thôi.”
“Ô hú...” Cụp đuôi xuống, mẹ, đừng mà.
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều tính tiếp tục lải nhải với Cẩu Bất Lý, lỗ tai lông xù trong lòng bàn tay khẽ động, dường như nghe được âm thanh gì đó.
Nguyễn Kiều Kiều xoay người lại, thấy Tô Tầm đang đứng ở hành lang, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Hả? Khí thế đó là dáng vẻ không thoải mái. Cô lập tức hiếu kỳ, rốt cuộc không thoải mái chỗ nào.
Đêm hôm ấy, Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý ngủ say sưa. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, cô thoáng nhìn Cẩu Bất Lý đang ngủ say trong lòng, bước ra ngoài.
Đêm hôm khuya khoắt, là ai nhỉ?
Sự thực chứng minh, Nguyễn Kiều Kiều rất hối hận. Tai Cẩu Bất Lý luôn nhạy hơn cô, không đến mức cô nghe được sự bất thường, mà cậu còn ngủ như heo.
Nhìn Chuột Đệ nằm bất động trên mặt đất, ánh mắt tàn nhẫn, Nguyễn Kiều Kiều liền biết chỉ sợ người này trúng chiêu rồi.
Khi gặp phải ám sát, Nguyễn Kiều Kiều làm một cô gái có thể làm gì, đương nhiên là tìm chỗ trốn.
Nhưng rõ ràng Tô Tầm không nghĩ thế. Chẳng biết anh từ đâu chui ra, vung tay lên, mạnh mẽ giữ cô chắn trước mặt.
Thậm chí cô còn chưa biết rốt cuộc Tô Tầm có dụng ý gì, thân thể chợt mát lạnh, cô cúi đầu, lồng ngực cô đã cắm hai mũi tên.
Tô Tầm bắt cô tới chắn tên.
Khi Nguyễn Kiều Kiều ngã xuống, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ.
Công việc này của cô quả thực lương cao nguy hiểm cũng cao.
Cô nghỉ việc.
Đáng tiếc, không biết cô còn cơ hội lựa chọn không? Nguyễn Kiều Kiều chậm rãi ngã xuống, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt cô là Tô Tầm chống đỡ cả người, dần dần quỳ xuống, con ngươi đen như mực của anh có thứ gì đó dâng lên, rất nhanh, ánh mắt anh biến thành màu da cam.
Đó là —— màu sắc giống Cẩu Bất Lý.
Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, cố gắng muốn nhìn rõ. Nhưng cô không còn sức mở mắt nữa, chỉ có thể mặc cho bóng tối bao phủ mình.
Nguyễn Kiều Kiều lần nữa tỉnh lại là vì cơn đau trước ngực. Cô nhíu mày, bật dậy.
“Nhìn kìa, không phải tỉnh rồi à?”
“Ô hú...”
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa thấy rõ tên khốn kiếp nào đánh một chưởng lên vết thương của cô, liền cảm thấy một khối thịt nhào vào lòng cô.
Cái tay mũm mĩm kia còn đặt lên vết thương của cô.
“Á...” Nguyễn Kiều Kiều hét thảm thiết một tiếng, khiến Cẩu Bất Lý nằm sấp trên người cô giật mình.
Tiến sĩ Gấu đi tới, ôm Cẩu Bất Lý xuống, cũng coi như tạm thời giải cứu cô.
“Cô tỉnh rồi?”“Nói thừa!” Không thấy cô mới phản ứng dữ dội hả?
“Cảm thấy thế nào?”
“Nói thừa!” Không thấy cô đau đến mức đầu đầy mồ hôi hả?
Tiến sĩ Gấu đưa một chén xanh biếc cho Nguyễn Kiều Kiều, “Nào, uống chút thuốc cho bớt sợ đi.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc”
Nguyễn Kiều Kiều ngửi thử, “Đắng quá.”
“Thuốc đắng dã tật.”
Nguyễn Kiều Kiều bóp mũi một hơi tiêu diệt chén thuốc nhỏ.
“Tôi lại không chết?”
“Đương nhiên, do mạng cô lớn. Hai mũi tên cắm vào tim cô, còn có thể mạng lớn sống lại.”
Nguyễn Kiều Kiều cười khẩy, việc này phải cảm ơn Tô đại nhân của ông.
“Đúng rồi, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thực ra Nguyễn Kiều Kiều càng muốn hỏi bảo vệ của Tô Tầm nhiều thế, tại sao bắt cô ra chắn tên.
“Tối qua đám người thú bị bỏ thuốc, cô là loài người nên không có việc gì.”
Nên cô phải chắn tên sao?
Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh, tên Tô Tầm này khá lắm.
“Cô dưỡng thương cho tốt, chút nữa tôi còn đi thăm đại nhân.”
“Hắn không chết hả?” Giọng nói vô cùng tiếc nuối.
“Đương nhiên, đại nhân chúng tôi là vô địch. Nhưng...” Tiến sĩ Gấu nhìn cô, “Nể mặt giò heo kho cô làm, tôi nói cho cô biết, mấy ngày nay cẩn thận một chút. Tính tình đại nhân không tốt lắm.”
Có lúc nào hắn tốt tính đâu! Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều rít gào! Mặt đơ kén chọn! Lúc mấu chốt còn bắt cô làm tấm chắn thịt người. Chuyện đàn ông bình thường không làm được, chúc mừng anh, anh làm được hết.
Có điều, điều này càng khiến Nguyễn Kiều Kiều ngóng trông tự do hơn. Nếu có thể, ai cũng không muốn ăn nhờ ở đậu cả, ai cũng không muốn lúc mấu chốt bị người ta kéo ra làm tấm chắn thịt người đâu.
Sau khi tới thế giới này, Nguyễn Kiều Kiều rất ít khi khóc. Vì cô biết đây là một thế giới không tin nước mắt.
Song giờ phút này, hãy cho phép cô mềm yếu một giây.
“Ô hú...”
Tay nóng lên, Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu, Cẩu Bất Lý khẽ liếm tay cô, hai mắt to to ngập nước, trong đó toàn là nỗi lo lắng.
Lòng Nguyễn Kiều Kiều đâu còn chút chua xót nào, bởi vì bé con mập mạp trước mặt mà biến mất không còn tăm hơi.
Không thể mềm yếu.
Đây là một thế giới không tin nước mắt, khóc căn bản không thể sửa đổi bất kỳ tình huống gì, chỉ khiến thằng nhóc nhà cô càng lo lắng hơn thôi.
Cô khom người muốn bế Cẩu Bất Lý lên, nhưng cô vừa cử động, vết thương lập tức đau rát.
Cô vuốt vuốt tai Cẩu Bất Lý, “Nào, ngủ với mẹ một lát nhé.”
Vết thương rất đau, Nguyễn Kiều Kiều không ngủ nổi. Song trong lòng là Cẩu Bất Lý mềm mại, tâm trạng cô hình như thoáng cái khá lên nhiều, ngay cả cơn đau chỗ vết thương cũng giảm không ít.
Không biết là thuốc của tiến sĩ Gấu có tác dụng hay nước bọt của Cẩu Bất Lý hữu dụng, dù sao Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy vết thương của mình khép rất nhanh.
Cô vẫn chưa gặp Tô Tầm. Không biết là sống hay chết.
Tên khốn đó tốt nhất chết đi.
Nhưng kẻ xấu sống lâu, với cái mức độ xấu xa của tên Tô Tầm này, nói không chừng thực sự sống lâu đấy.
Không nghĩ tới tên khốn đó nữa, Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này.
Hiện tại cô cảm thấy cuộc sống trước kia không tệ lắm. Tuy rằng gian khổ, nhưng không đến mức sống trong nơm nớp lo sợ.
Gần đây không chỉ có cô bất mãn, mà Cẩu Bất Lý cũng thế.
Vậy không được rồi, quy tắc lớn nhất khi sinh tồn ở tận thế —— là vào bất kỳ thời điểm nào không như ý, cũng không được chán nản.
Nguyễn Kiều Kiều nắm lỗ tai Cẩu Bất Lý, “Được rồi, con trai ngoan, mẹ đi làm chút đồ ăn, chúng ta sẽ ăn bữa no nê cho bớt sợ.”
Ăn no rồi mới có sức suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nguyễn Kiều Kiều ở trong bếp lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng nướng một con gà nướng. Con gà nướng thơm ngào ngạt, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm.
Cô hít sâu một hơi, bưng con gà nướng ra chuẩn bị trở về phòng hưởng dụng thật tốt.
Song còn chưa đi tới cửa, đã bị Mèo Đen ngăn cản.
“Đại nhân muốn gặp cô.”
“Tôi không…”
“Cô không có quyền từ chối.” Nói xong, Mèo Đen căn bản không cho cô thời gian khiếu nại, đã trực tiếp dẫn cô đi căn phòng sâu trong sân, mang theo cả con gà nướng đầy đủ sắc hương vị kia.
Gần đến cửa, rốt cuộc Mèo Đen thả cô ra, thuận tiện còn trả con gà nướng cho cô.
“Anh không vào hả?”
Mặt Mèo Đen không chút cảm xúc.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ bất an, cố gắng lui về sau chạy trốn, song đã bị Mèo Đen nhìn thấu từ lâu.
Hắn bay lên một cước đá cô vô phòng.
“Đừng mà!”
Sau đó Nguyễn Kiều Kiều ngã xuống, nhưng chỉ nghe được một tiếng tách, cửa phòng bị khóa rồi.