Trong phòng rất tối, tối đến mức không thấy được bóng người của Tô Tầm.
Nguyễn Kiều Kiều lấy hết can đảm tiến lên hai bước.
“Đại nhân?”
Căn phòng an tĩnh một cách quỷ dị, có lẽ tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng vang khá rõ ràng.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều lạnh buốt như gió lạnh thổi qua. Cô sợ Tô Tầm hỉ nộ vô thường, nhưng càng sợ bộ dạng tránh không thèm gặp này của anh hơn.
Cảm giác kiểu này khiến cô cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Tô Tầm giống như dã thú núp trong bóng tối, trốn ở một gốc tối tăm của căn phòng, đợi đến khi cô buông lỏng, anh lập tức lao tới cho cô một kích trí mạng.
Tuy cô không biết tại sao anh làm thế? Giết chết một con kiến dùng tay cũng bóp chết được thì có ích lợi gì?
Bỗng nhiên trong phòng có tiếng hít thở, Nguyễn Kiều Kiều nghiêng tai lắng nghe, phát hiện âm thanh này phát ra từ phòng ngủ.
Đẩy rèm ra, “Đại nhân, tôi bước vào rồi.”
Rèm cửa bị xốc lên, một tia sáng lóe qua, cô cảm thấy cổ họng chợt mát lạnh, một luồng sức mạnh to lớn vọt từ phía trước tới, tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không cách nào phản ứng kịp, chỉ có thể để thân thể ngã ra sau.
Đó là cái gì?
Nguyễn Kiều Kiều gắng gượng mở mắt, cô không dám tin dụi dụi mắt mình.
Thù mới hận cũ, cô nghiến răng nghiến lợi, “Hóa ra là mày! Con chó dữ kia!”
Con chó trước mặt đè một móng vuốt lên người cô, không phải con Husky chạy mất thì là ai?!
Không thèm nghĩ ngợi, cô tung một quyền qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô là cô gái nhỏ thù dai, con chó dữ cắn cô một cái, cả đời cô sẽ không quên. Ai ngờ trời xanh có mắt, cô lại ở chỗ này gặp được nó.
Căn bản không cần suy nghĩ, giết nó đi, nồi lẩu thịt chó sống sờ sờ kìa.
Cô dồn sức đánh một quyền.
Ô hú ——
Cô nghe được tiếng kêu quen thuộc, lập tức ngừng công kích.
Âm thanh này hình như là tiếng kêu của Cẩu Bất Lý, nhưng cậu đâu ở đây.
Cô cẩn thận tiến lên trước, lúc này mới phát hiện con chó dữ hình như bị thương rồi.
Lại bị thương? Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện một suy nghĩ, nhưng cô còn chưa nắm bắt được, suy nghĩ ấy đã biến mất.
“Sao mày ở đây? Đại nhân đâu? Mày ăn anh ta rồi à?”
Nghĩ tới đây, cô có chút hưng phấn nho nhỏ. Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, đây là một chân lý từ cổ chí kim, vượt qua thời gian và không gian.
Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều nhìn con chó dữ thoáng hiện vẻ dịu dàng, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lần nữa trở nên lạnh lẽo và cứng rắn.
Cho dù con chó này đã ăn tên đại nhân đáng ghét kia cũng không được! Nó làm hại Cẩu Bất Lý bị thương! Cần phải đem đi hầm!
Một quyền vung tới, dưới sự ra sức huấn luyện của Tiểu Manh, giờ cô biết làm sao công kích một người hoặc một con thú rồi.
Song lúc này đây, rõ ràng cô đã khinh địch. Con chó tránh được đòn tấn công của cô, một móng vuốt còn hung hăng cào ngực cô một cái.
Khốn khiếp! Đánh người không đánh mặt, đánh người không đánh ngực!
Nguyễn Kiều Kiều nổi cơn thịnh nộ.
Ngay khi cô vận sức lực toàn thân chuẩn bị tung một đòn quyết định, con Husky yêu nghiệt trên mặt đất bắt đầu xuất hiện khác thường.
Nó nằm ở đó, thở dốc một cách cực kỳ khó chịu. Mà trong chớp nhoáng ấy, vốn dĩ hình dạng nó chỉ là một con chó dữ to lớn, giờ đột nhiên phóng to lên mấy lần.
Mẹ... biến thành yêu à?
Nguyễn Kiều Kiều liên tục lui về sau mấy bước.
Rốt cuộc là thứ gì trời?
Thân thể con Husky lúc lớn lúc nhỏ, ánh mắt màu da cam nhìn cô, sự lạnh lẽo trong đó làm cả người cô run rẩy. Cô muốn chạy mất dép song đâu có cơ hội tốt thế.
Chẳng qua thấy dáng vẻ nó khổ sở vậy, không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, quả thực có lỗi với nhân phẩm của cô.
Khi Nguyễn Kiều Kiều mài quyền xoa chưởng định tiến lên, con Husky ấy đã có biến hóa mới. Móng vuốt sắc bén biến thành ngón tay thon dài, bộ lông trắng muốt bắt đầu rụng, lộ ra da thịt tương tự loài người.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩn tò te, một lát sau mới tìm được giọng nói của mình, “Đại nhân?”
Mẹ nó, hóa ra anh là một con chó!
Đưa con gà nướng đã nguội cho Tô Tầm đang ngồi trên mặt đất với dáng vẻ đáng yêu, đôi tai lông xù giật giật, cái đuôi to phe phẩy.
Nguyễn Kiều Kiều xoay mặt sang chỗ khác, tìm chiếc áo sơ mi rách trên mặt đất nhét cho anh.
“Đại nhân.” Cô dè dặt gọi, mắt không dám nhìn thẳng Tô Tầm, chỉ ho khan hai tiếng, “Anh có thể che bộ phận quan trọng của anh không?”
Cái thứ ấy vểnh cao lắm, thực sự sắp đâm mù mắt cô rồi!
Nhưng mà, to thế! Thứ ấy của người thú đều to tới thế cơ à! Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều thoáng xốn xang, quả thực còn to hơn lão nhị của dân Âu Mỹ rất nhiều đó... Bỗng nhiên cô nghĩ tới thanh xuân trôi qua của mình.
Khụ khụ.
Tô Tầm tiếp nhận áo sơ mi, không hề cảm thấy xấu hổ ném sang một bên.
“Bẩn.”
Giọng anh lạnh lùng, cực kỳ ngạo mạn.
“...” Nguyễn Kiều Kiều hộc máu, lúc này mới biết sạch sẽ hả, ban nãy con gà nướng rơi xuống đất sao không nghe anh oán giận gì.
Đối mặt với thứ to lớn kia, Nguyễn Kiều Kiều đỏ mặt xoay đầu sang chỗ khác. Quả thực không dám nhìn thẳng.
“Đỏ mặt, hô hấp dồn dập, thời kỳ động dục của cô sắp tới à?”
Tô Tầm lạnh lùng kéo cô về hiện thực.
Nguyễn Kiều Kiều nặng nề ho khan hai tiếng, bị sặc nước bọt của mình.
“Cái gì? Thời kỳ động dục? Quỷ mới động dục ấy!”
“Lẽ nào cô không có!”
“Đương nhiên tôi không...” Khoan đã, nghiêm chỉnh mà nói loài người cũng là động vật mà. Thực ra nhắc mới nhớ, một tuần trước khi kinh nguyệt của cô tới, dục vọng đặc biệt mãnh liệt.
Đối với cô gái trẻ chưa lập gia đình, còn là cô gái trẻ chưa lập gia đình không có bạn trai, phản ứng trực quan nhất của dục vọng mãnh liệt là muốn xem phim người lớn.
Nói vậy, cũng coi như động dục rồi nhỉ!
Chẳng qua, chuyện kiểu này cô không nói cho Tô Tầm biết đâu.
Tô Tầm gặm gà nướng, lỗ tai giật giật. Dáng vẻ đó khiến Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy hơi thân thiết. Bởi bộ dạng này của anh giống như Cẩu Bất Lý ấy.
“Tôi có thời kỳ động dục, đồng thời sắp tới rồi.”
“... Khụ khụ!”
Hôm nay Nguyễn Kiều Kiều bị sặc rất nhiều lần, cái người này có thể đừng dùng giọng điệu nghiêm trang nói lời thô tục được không? Cô thực sự không tiếp thu nổi, vả lại cực kỳ phá hỏng hình tượng đáng yêu của anh.
Một con gà nướng nhanh chóng nhét vào bụng Tô Tầm, anh thỏa mãn liếm liếm tay, “Ngày mai chuẩn bị mấy con nữa.”
Anh có thể nhấn mạnh chữ mấy này, có lẽ không hài lòng số lượng hôm nay cho lắm.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều chạy mười vạn câu hỏi vì sao.
Vì sao Tô Tầm là chó? Anh không phải người à? Vì sao anh có thể biến thân? Lẽ nào là người bán thú? Tuy nhiên ở thế giới này, người bán thú như tạp chủng, không phải chịu đủ kỳ thị ư? Tại sao anh là con trai tướng quân?
Còn nữa, hình như cô đã biết được một bí mật động trời, có thể bị diệt khẩu không?!
“Gà nướng của cô không tồi. Tạm thời để lại một mạng cho cô.”
“...” Nguyễn Kiều Kiều sững sốt, “Anh biết trong lòng tôi nghĩ gì sao?”
“Hừ.” Rốt cuộc Tô Tầm vào phòng ngủ thay quần áo. Áo trắng quần đen kinh điển sẽ giống như đúc Tô đại nhân ngày thường áo mũ chỉnh tề, nếu không có cái đuôi lông xù to đong đưa qua lại phía sau.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn cái đuôi to của Tô Tầm một cách say sưa, trong lòng thầm nghĩ, đó là cái đuôi to xinh đẹp, phòng tối thế, nó như đám mây trắng trôi bồng bềnh, còn hơi lóe sáng.
Đẹp quá, nếu làm khăn choàng cổ chắc chắn rất ấm.
“Cô rất thích nó?”
Không biết từ lúc nào Tô Tầm chạy tới trước mặt cô, cái đuôi to lông xù bỗng biến thành dây thừng to dài quấn quanh eo cô.
Nguyễn Kiều Kiều muốn lui về sau, nhưng bị Tô Tầm quấn chặt hơn. Đối diện với đôi mắt màu da cam, trong lòng cô xuất hiện vô số ý nghĩ.
Cô không thích cái đuôi đâu, cô tuyệt đối không thích.
Nhưng cuối cùng, chẳng biết vì sao cô thành thật gật đầu: “Đuôi rất đẹp.”
Cô vừa nói xong, cái đuôi quấn eo cô chậm rãi trở nên mềm mại. Cô ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt Tô Tầm lóe lên sắc xanh, cô còn chưa kịp phản ứng, cái đuôi to lông xù đã nhẹ nhàng phủ lên bàn tay cô.
Ý là tặng cho cô làm khăn choàng cổ à?
Đừng có mơ!
Một lát sau, Nguyễn Kiều Kiều khóc không ra nước mắt nhìn Tô Tầm nằm trên giường, rốt cuộc bản thân được toại nguyện sờ cái đuôi to xinh đẹp đó.
Thuận theo bộ lông trắng muốt, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt.
Không sai, giờ cô đang chuyên nghiệp vuốt lông một trăm lần.
Tô Tầm ở trên giường khẽ híp mắt, một khi động tác của cô dừng lại, ánh mắt lạnh buốt lập tức bay qua.
Cô gái! Cô đang chơi với lửa?!
Nguyễn Kiều Kiều: “...”
Làm người quả nhiên không thể có lòng hiếu kỳ quá nặng.
Tuy rằng đuôi xinh đẹp thật, nhưng vuốt vô số lần, tay cô sắp nhấc không nổi rồi được chưa?
Cô rất muốn vuốt trụi lông hắn.
Nghĩ đến cái đuôi xinh đẹp biến thành một sợi dây thừng bằng thịt, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều không hiểu sao nhẹ hẫng.
Hiện tại cô đã xác định, con chó dữ trước đây xuất hiện ở căn phòng thuê của cô, công kích cô chính là Tô Tầm.
Thảo nào cái tên này muốn giữ cô bên cạnh, hiện tại sáng tỏ rồi, chỉ là con Husky thù dai muốn trả thù cô thôi.
Đúng là tâm tư người thú vĩnh viễn không hiểu nổi!
Có điều rốt cuộc Tô Tầm là giống gì? Cảm giác như Husky, song chỉ là bề ngoài. Anh không ngốc như bọn Husky. Thà nói anh là Husky, còn không bằng nói anh giống một con sói.
Sói?!
Suy nghĩ của cô dao động, Tô Tầm là sói. Người sói bán thú? Tại sao bình thường trên người không có đặc tính của người thú.
Không có lỗ tai, cũng không có đuôi.
Chẳng giống Cẩu Bất Lý, có lỗ tai lông xù và cái đuôi to cũng lông xù.
Khoan đã —
Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, cô nghiêng đầu, híp mắt một cái.
Lần nữa nhìn kỹ càng, dáng dấp Tô Tầm và Cẩu Bất Lý rất giống nhau. Đều là mắt màu da cam, lỗ tai lông xù và có một cái đuôi to lông xù xinh đẹp. Chẳng qua, Cẩu Bất Lý là phiên bản nhỏ, mà Tô Tầm là phiên bản to?
Nghĩ thế, Nguyễn Kiều Kiều nhất thời cảm thấy ngực như bị tảng đá đập trúng. Cô yên lặng nuốt một ngụm máu suýt phun ra ngoài.
“Đại nhân, tôi có thể hỏi anh một việc không?”
“Hửm?”
“Tại sao cái đuôi của anh đẹp vậy?”
Nguyễn Kiều Kiều hận, rất hận mình quá nịnh hót.