Cánh gà nướng vàng óng ánh, vừa nhìn đã biết đồ ngon. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể trợn to mắt nhìn đồ ngon bay đi trước mặt mình.

“Cái này của tôi.” Nếu không phải người đàn ông trước mặt không dễ chọc, thì dựa theo tính tình bảo vệ thức ăn của Nguyễn Kiều Kiều, thì đã sớm nhào tới cho anh một quyền rồi.

Song cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn Tô Tầm đang do dự nhìn cánh gà, con ngươi xanh đen híp một cái.

“Cái này của tôi.” Nguyễn Kiều Kiều lặp lại lần nữa.

Tô Tầm nhìn cô, sau đó tốt bụng nhét cánh gà vào miệng cô.

Thịt! Thịt lâu ngày không ăn! Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy tất cả nỗi chua xót đều có thể bỏ qua không tính, chỉ vì giờ phút này có sự hiện diện của thịt.

Nhưng ——

Cô mới vừa cắn một miếng, cánh gà lập tức bị rút ra khỏi miệng cô.

“Không độc chết? Tốt.” Tô Tầm híp mắt, nghiêm túc nhìn cô một hồi, cuối cùng thoả mãn gật đầu.

Nguyễn Kiều Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn người đàn ông ngày thường cao cao tại thượng ngậm cánh gà đi xa.

Xa xa còn truyền đến một tiếng đánh giá rề rà.

“Cũng không tệ lắm.”

“Cái này của tôi.”

Nguyễn Kiều Kiều nói lần thứ ba, nhưng trước mặt chỉ có gió lạnh thổi qua, bóng đêm lạnh lẽo.

Đêm hôm ấy, Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi phát hiện một mặt mà Tô Tầm đại nhân không muốn người ta biết.

Chẳng hạn như anh không hề sạch sẽ, còn ăn nước bọt của cô.

Nguyễn Kiều Kiều nhễ nhại mồ hôi lạnh, lời này đương nhiên không thể nói ra bên ngoài. Dựa theo tính tình Tô Tầm, chắc chắn cô sẽ tả tơi đến miệng luôn.

Giống như trước đây, dưới sự huấn luyện ma quỷ của Tiểu Manh, cô chật vật sinh tồn.

Song nếu phải nói thật thì có một chút không còn giống nữa. Bởi cô có thêm một thân phận mới, đầu bếp nữ làm cơm cho Tô Tầm.

Sinh vật thế giới này đều không để bụng nhiều vào ăn uống, quả thực là lãng phí nhiều đồ ngon đáng yêu.

Đối với Nguyễn Kiều Kiều, đây là một chuyện không thể nhịn nổi.

Nhưng Tô Tầm bảo cô làm việc, cô không từ chối. Đây là một thế giới chẳng có nhân quyền, Tô Tầm đã quyết định, cũng không cho phép cô từ chối.

Có điều, Tô Tầm ăn cánh gà nướng liên tục ba ngày.

Nguyễn Kiều Kiều hơi ngán rồi đó, anh thực sự không ngán sao?

Cũng không biết ngán như Tô Tầm, còn có Cẩu Bất Lý.

Cậu chỉ là một đứa bé, mặc dù đang phát triển, ắt hẳn ăn nhiều thịt. Chẳng qua đối với trẻ con, ăn thứ nhiều dầu mỡ thế, Nguyễn Kiều Kiều thực sự sợ bao tử cậu sẽ hỏng mất.

Tuy nhiên, chút lòng tốt đó của Nguyễn Kiều Kiều, Cẩu Bất Lý không cảm giác được. Không có cánh gà nướng, ánh mặt cậu trở nên ai oán, lỗ tai xù cụp xuống, trông —— rất đáng yêu ấy!

Trái tim thiếu nữ lâu rồi chưa từng xuất hiện của Nguyễn Kiều Kiều bị kích thích, cô vuốt tai Cẩu Bất Lý, lòng mềm nhũn một mảng. 

Có điều, cánh gà nướng vẫn không thể ăn nhiều.

Gần đây Cẩu Bất Lý lớn lên không ít, biểu hiện cụ thể là lúc Nguyễn Kiều Kiều ôm có hơi nặng tay.

Cậu vẫn chưa biết nói, song có quan hệ không tệ với Mèo Đen và Chuột Đệ.

Có lẽ là tình hữu nghị đặc thù chỉ có người thú mới thấy nhỉ?

Ngày đó, Tiểu Manh vắng mặt, nghe nói ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nguyễn Kiều Kiều không biết Tiểu Manh phải đi đấu trường thú đại khai sát giới, dù sao ngày đó cô rất rảnh rỗi. Cô nướng cánh gà xong, nghĩ Cẩu Bất Lý còn đang huấn luyện, cho nên lấy mấy cái chuẩn bị đưa cho Cẩu Bất Lý.

Còn chưa đến sân huấn luyện, cô chợt nghe một tiếng kêu rên đau đớn. Cẩn thận nghe kỹ, hình như là giọng của Cẩu Bất Lý.

Nguyễn Kiều Kiều men theo âm thanh tìm tới, lại phát hiện một màn dọa người. 

Mèo Đen cường tráng xách Cẩu Bất Lý lên, ném cậu vô bức tường cứng rắn như ném một quả bóng. Thỉnh thoảng Cẩu Bất Lý có thể tránh được, nhưng rất nhiều lúc cậu hung hăng đập vô tường.

Vào giờ phút này tất cả tam quan[1] của Nguyễn Kiều Kiều đều hóa thành hư không.

[1]Tam quan gồm nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan.

Mẹ nó, có chỗ nào giống huấn luyện chứ! Đây là ngược đãi mà!

“Các người làm gì đấy!”

Nguyễn Kiều Kiều tiến lên ôm Cẩu Bất Lý. Trên người cậu có không ít vết thương, nhưng nhanh chóng biến mất.

Thảo nào cô không phát hiện ra bất kỳ khác thường, vì người thú có năng lực tự lành.

Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột bảo vệ con trai, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mèo Đen! Anh điên rồi hả? Nó chỉ là một đứa bé.”

Mèo Đen bình tĩnh nhìn cô trách mắng, một lát sau mới nói một câu.

“Đây là ý của đại nhân.”

Đầu Nguyễn Kiều Kiều nóng lên, không thèm nghĩ ngợi ôm Cẩu Bất Lý vọt vào phòng Tô Tầm.

Cô thở hồng hộc, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, bi thương lẫn không cam lòng. Có điều lúc nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Tô Tầm, cô ngừng lại.

“Đại nhân, nó chưa tới hai tuổi mà.”

“Vậy thì sao?”

Nguyễn Kiều Kiều thực sự không hiểu thế giới này, cô chỉ có thể nghiến răng lặp lại, “Nó vẫn là một đứa bé.”

“Đứa bé? Ở thế giới này, không có cách nói đó.” Tô Tầm lạnh lùng nhìn cô đè nén phẫn nộ, không chút rung động mở miệng: “Ở thời điểm ấy, tôi đã sớm tự mình ra ngoài đi săn rồi.”

“...” Hèn gì trưởng thành thành cái đức hạnh hiện giờ! Hóa ra từ nhỏ đã thế!

Nguyễn Kiều Kiều còn định nói gì, song cảm giác được Cẩu Bất Lý trong lòng bỗng nhiên nhiệt tình liếm tay cô. Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, tay ôm Cẩu Bất Lý theo bản năng nới lỏng một chút.

Cẩu Bất Lý nhảy ra khỏi lòng cô, vô cùng chính xác vọt vào lòng Tô Tầm.

“Cẩu Bất Lý!”

Nguyễn Kiều Kiều không kịp ngăn cản, chỉ thấy Cẩu Bất Lý như hóa thành sao băng, bay vèo vào lồng ngực Tô Tầm. Sau đó, còn chưa nở rộ sáng rực, đã nhanh chóng lụi tàn.

Tô Tầm ném thẳng Cẩu Bất Lý đi. 

Giờ phút ấy, Nguyễn Kiều Kiều sợ đến độ trái tim cũng ngừng đập. Nhưng Cẩu Bất Lý không có chuyện gì, cậu lăn một vòng trên mặt đất, sau đó giây kế tiếp tiếp tục nhào vào lồng ngực Tô Tầm.

Nguyễn Kiều Kiều: ...

Mấy ngày không gặp, con trai cô hình như biến thành một đứa cuồng bị tra tấn rồi.

Cuối cùng, do Chuột Đệ kéo cô ra ngoài.

“Cô Mèo, đi làm cơm đi. Rõ ràng bọn họ còn muốn chơi một lúc nữa.”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn một lớn một nhỏ ‘chơi’ rất vui vẻ kia, cực kỳ kinh ngạc hỏi, “Gần đây bọn họ luôn như vậy ư? Mấy người đều huấn luyện nó kiểu này?”

Chuột Đệ xoay đầu nhìn một lớn một nhỏ có đường nét tương tự, nhưng người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt dường như không phát hiện ra chút khác thường.

“Ừ. Cẩu Bất Lý không tồi, tư chất tự nhiên rất tốt.”

Nguyễn Kiều Kiều cũng không thể tiếp tục dùng câu ‘Nó vẫn là một đứa bé’ để an ủi bản thân nữa.

Cô chỉ có thể nghĩ, vậy cũng tốt, Cẩu Bất Lý mạnh mẽ sớm một chút, cô cũng vui vẻ thoải mái. Dù sao, ngày tháng bị người ta ức hiếp, cô không bao giờ muốn lặp lại lần nữa.

Làm bữa trưa xong rồi.

Hôm nay, Nguyễn Kiều Kiều đổi món mới, chay mặn kết hợp. Thế giới này màu xanh rất ít, chứ đừng nói chi tới rau xanh. Sáng sớm, Mèo Đen đưa cô một bông cải xanh.

Nguyễn Kiều Kiều hết sức kinh ngạc, lâu rồi cô không nếm mùi vị rau xanh.

Cô xào sơ một đĩa bông cải xanh, kho một nồi giò heo, còn chiên mấy con cá. Mỗi ngày ăn cánh gà nướng, cô đã muốn đổi món mới từ lâu.

Lúc làm xong bưng ra, Cẩu Bất Lý đầu đầy mồ hôi, song trong mắt toàn là ý cười, xem ra kiểu ngược đãi này cậu cam tâm tình nguyện.

Thức ăn hôm nay ban đầu khiến hai người khá là do dự, có điều đợi một hồi, sau khi Tô Tầm bắt đầu ăn một con cá chiên, Cẩu Bất Lý cũng ăn theo.

Nguyễn Kiều Kiều cho rằng Tô Tầm sẽ đuổi Cẩu Bất Lý đi, nhưng anh không nói gì.

Cũng đúng thôi, ngay cả nước miếng của cô còn nuốt được, hình như anh không có nhiều quy tắc.

Tuy nhiên nhìn hai người ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến, trong đầu Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện một ý nghĩ.

Có phải cô trống trải quá không, lại cảm thấy dáng dấp Cẩu Bất Lý và Tô Tàm rất giống nhau. Haha... sao có thể chứ, Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng lắc đầu, ném ý nghĩ đáng sợ này đi.

Con ngươi Tô Tầm màu đen, anh là loài người. Con ngươi Cẩu Bất Lý màu da cam, cậu là người thú.

Hai người giống nhau như thế có lẽ do dáng dấp bọn họ đều đẹp nhỉ?

Không phải Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới cha của Cẩu Bất Lý là ai. Có điều trong đầu cô trống trơn, dường như không còn chút ký ức về ba Cẩu Bất Lý. Thỉnh thoảng, cô sẽ nghĩ, nếu Cẩu Bất Lý lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh thì sẽ thế nào?

Chẳng qua ý nghĩ này chỉ thoáng qua thôi, ở cái thế giới này, gia đình hoàn chỉnh và gia đình không hoàn chỉnh hình như vốn không hề khác nhau.

Thấy bộ dạng hiện tại của Cẩu Bất Lý, nếu đặt ở thế giới ban đầu của Nguyễn Kiều Kiều, thì không biết do lòng cha mẹ thoáng hay do cha mẹ cẩu thả nữa.

Cho dù là con cái nhà ai cũng không chịu nổi, nhưng Cẩu Bất Lý là ngoại lệ. Lúc cậu còn chưa biết đi biết bò đã bị người ta đá qua đá lại như quả bóng, mỗi ngày đều sống vui sướng khoái trá.

Bị uất ức lớn vậy, cũng không khóc không ầm ĩ. Đứa trẻ như thế, thực sự trăm năm khó gặp.

Cứ như vậy, ở sân sau Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều nghênh đón mùa đông năm nay.

Hiện tại Cẩu Bất Lý lớn thêm một tí, giờ Mèo Đen nện cậu vào tường, cậu có thể dễ dàng nhảy vọt ra.

Có điều cậu cũng lên cân, nhìn từ xa giống như một viên thịt vậy.

Nguyễn Kiều Kiều cũng tiến bộ như cậu, rõ ràng là tài nấu nướng tiến bộ, dưới sự nuôi nấng của cô, con người Tô Tầm cũng bắt đầu kén chọn hẳn.

Chẳng qua vì cô có ưu điểm về tài nấu nướng, nên ngay cả Mèo Đen luôn luôn nghiêm túc thận trọng cũng sinh ra mấy phần dịu dàng với cô. Đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ còn có thể mang bông cải xanh về cho cô.

Quên nói nữa, Cẩu Bất Lý và Tô Tầm đều không thích ăn rau. Nghiêm chỉnh mà nói, người trong cái sân nhỏ này, kể cả dì Heo đều không ăn rau.

Đồ ngon trái lại Nguyễn Kiều Kiều được hời. Lần nào cũng có thể một mình hưởng thụ ít rau dưa hiếm có kia.

Mặt khác, cô còn có một thu hoạch mới. Trước đây không phải cô tìm được ớt trong nhà bếp sao? Ớt xắt vụn trộn với cánh gà, chẳng qua hạt ớt cô giữ lại.

Thổ nhưỡng ở thành phố Hắc Kim trừ khoai tây ra thì không có gì có thể sinh trưởng. Cô nửa tin nửa ngờ trồng hạt ớt trong một chậu hoa. Mỗi ngày tưới chút nước cho nó.

Một tháng sau, cô lại phát hiện trong chậu hoa xuất hiện một ít sắc xanh.

Hiện tại mầm ớt sắp mọc cao cỡ một ngón tay, gầy yếu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Nhưng nó vẫn sống, như mỗi một sinh mệnh ở Hắc Kim, nó ngoan cường mà sống.

Đồng thời, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện thổ nhưỡng trồng loại ớt nhỏ này cũng bắt đầu chậm rãi biến sắc.

Màu đen như mực dần dần biến thành màu nâu. Mặc dù còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nó đang thay đổi.

Có nhận thức này, Nguyễn Kiều Kiều tìm thêm mấy chậu hoa nữa. Nhà kho trong phòng bếp có không ít thứ tốt, gừng, tỏi, rất nhiều thứ cất rất lâu nhưng chẳng có ai hỏi thăm. Nguyễn Kiều Kiều theo trí nhớ trước kia bắt đầu trồng chúng.

Có điều, tạm thời còn chưa thấy hiệu quả gì. Đất màu đen vẫn là đất màu đen, không có gì khác. 

Lúc Nguyễn Kiều Kiều thất vọng cũng có thêm chút hi vọng.

Đời người mà, nên có hi vọng tiến lên phía trước tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play