Nguyễn Kiều Kiều không hiểu quy luật vận hành của thế giới này, chính xác hơn là cô không hiểu trong lòng người thú tên Chuột Đệ này rốt cuộc nghĩ thế nào.
Có điều cô chỉ cần hiểu một chuyện. Chuột Đệ này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, rất muốn giết cô.
Nguyễn Kiều Kiều tự xưng có thần lực trời sinh, nhưng khi một anh chàng cường tráng đen tuyền ở ngoài cửa kia chạy vào bóp cổ cô, cô lại chẳng có chút phản kháng nào.
Cận kề cái chết, cô nhìn thấy trong ánh mắt Chuột Đệ hàm chứa sự lạnh lùng và hài lòng thỏa dạ.
Hóa ra hắn rất muốn giết cô.
Đương nhiên, cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều không hề chọn cái chết. Cô luôn luôn co được dãn được, có thể sống, tại sao phải chết chứ?
Trước giờ cô suy nghĩ rất rõ ràng, nghĩ kỹ lại theo Tô Tầm hình như cũng không tệ.
Địa vị của Tô Tầm dường như rất cao, nói thật, cô cứ cảm thấy đã gặp cái tên này ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ rất lâu, cô vẫn nhớ không ra.
Nghe dì Heo nói, Tô Tầm là lão đại phía sau thành phố Hắc Kim, hình như cũng là con trai quan lớn gì đó. Mặc dù theo anh, chưa chắc có kết cục tốt, nhìn đồng tiền đen anh kiếm ở thành Hắc Kim đi là biết không phải nhân vật tốt lành gì.
Song từ chối anh, kết cục càng trực tiếp hơn —— Go die.
Dù sao đi theo Tô Tầm, bữa nào cũng có thể có thịt ăn.
Đối với mẹ con Nguyễn Kiều Kiều, như vậy đã thỏa mãn rồi.
Tối đó đồng ý bán mình cho Tô Tầm, bọn họ lập tức đón nhận bữa tiệc lớn đầu tiên ở thành phố Hắc Kim. Đối với Cẩu Bất Lý, chắc là bữa tiệc lớn đầu tiên trong đời.
Thịt gà vịt cá, bao no. Còn có tráng miệng sau khi ăn, đó là vị kẹo mạch nha lâu ngày không gặp, ngọt đến rụng răng.
Có điều Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mỹ mãn.
Cẩu Bất Lý ăn đến mức bụng căng tròn, bồi bổ xong, sắc mặt cậu cũng khá lên rất nhiều.
Chó con đáng thương, chút bữa tiệc lớn này đã khiến cậu hưng phấn tru lên, về sau càng tốt nữa mà.
Nguyễn Kiều Kiều có thêm một mục tiêu mới.
—— Về sau càng tốt hơn, mặc kệ từ mặt nào.
Thực ra, khi Nguyễn Kiều Kiều ăn uống no nê cứ nghĩ, cô ngoại trừ thần lực trời sinh ra, hình như chẳng còn chỗ bắt mắt gì.
Trái lại cái tên Tô Tầm ấy, người bên cạnh toàn ngọa hổ tàng long.
Chẳng hạn như Mèo Đen cường tráng kia, cả khuôn mặt đều tê liệt, giết người dứt khoát. Cô từng nghe Tiểu Manh kể chuyện hắn tay không xé xác lưu manh.
Như tên Chuột Đệ mặt người dạ thú đó, dáng dấp xinh đẹp yêu mị, làm việc lại cực kỳ hung ác.
Còn cô gái Mèo Tiểu Manh tạm thời nhìn không ra tính nết ấy, hình như chỉ hứng thú với tiền, những thứ khác chẳng có hứng thú lắm.
Nhóm người này mỗi người đều mang tuyệt kỹ, rốt cuộc sao cô tham gia trời? Nguyễn Kiều Kiều không hiểu.
Tuy Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ không thích đám người thú này, nhưng Cẩu Bất Lý ở chung với bọn họ rất vui vẻ.
Sáng sớm thức dậy, bên cạnh không thấy bóng dáng Cẩu Bất Lý đâu, cô ra ngoài xem lập tức sợ hết hồn. Cái đuôi xù của Cẩu Bất Lý bị Mèo Đen xách ngược trong tay, thân thể nho nhỏ đung đưa như bàn đu dây.
Này ––
Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, còn chưa kịp cứu con trai mình, đã nghe Cẩu Bất Lý cười hihi.
Tên nhóc này, hoàn toàn cuồng bị tra tấn rồi.
Chẳng qua nhớ lại kiếp trước, hình như đây là một trong những trò chơi giữa hai cha con, song không hung ác tới thế.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu trịnh trọng suy nghĩ rằng cuộc sống đã tốt lên, nhưng vấn đề xuất hiện. Cha ruột của Cẩu Bất Lý rốt cuộc là ai?
Vấn đề khó này trở nên phức tạp trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, cô khổ sở suy nghĩ, nhưng đầu óc trống rỗng.
Song vào lúc này, cô nghe được một giọng nói đáng ghét.
“Cô Mèo, đại nhân bảo tôi dẫn cô qua.”
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, đối mặt với nụ cười quá mức xán lạn của Chuột Đệ.
Không tốt, nếu từ cái thế giới nhìn bề ngoài tới đây, thì chỉ cần Chuột Đệ trưng gương mặt đẹp lộng lẫy ra, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện mình không thể ghét hắn nổi.
Có điều, công việc của cô coi như chính thức bắt đầu.
Nguyễn Kiều Kiều nơm nớp lo sợ theo Chuột Đệ đi gặp Tô Tầm. Nhưng Tô Tầm chỉ quan sát cô từ đầu tới chân một phen, cuối cùng phất tay bảo cô lui xuống.
Chỉ có thế?
Nguyễn Kiều Kiều thực sự không hiểu, chẳng bao lâu sau, Tiểu Manh dẫn cô tới cái sân nhỏ của Tô Tầm, nói là phải ở bên cạnh anh một thời gian ngắn, vì anh không có người phục vụ bên cạnh, nên nhiệm vụ vĩ đại vinh quang này giao cho Nguyễn Kiều Kiều.
Cô hầu gái của tổng tài bá đạo?!
Nguyễn Kiều Kiều tưởng tượng ra một hình ảnh cực kỳ không hài hòa. Cô ngực to mông lớn bị Tô tiên sinh mặt người dạ thú ấy ôm vào lòng, mặc sức cướp đoạt.
Hình ảnh tưởng tượng này quá hình tượng, khiến Nguyễn Kiều Kiều rùng mình một cái.
Tuy nhiên hầu gái hình như làm việc rất thoải mái.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Nguyễn Kiều Kiều bị Tiểu Manh lôi khỏi chăn.
“Làm gì thế? Còn sớm mà.”
“Không còn sớm đâu.” Tiểu Manh không chút cảm xúc xốc cô ra khỏi chăn ấm, “Đại nhân bảo tôi tới huấn luyện cô.”
Nguyễn Kiều Kiều ngáp một cái, “Không phải chứ, hầu gái cũng phải huấn luyện à.” Đại nhân này có bao nhiêu chuyện nhỉ!
Tiểu Manh vẫn không có chút biểu cảm.
“Là huấn luyện cô giết người.”
“...” Mẹ nó, mới sáng sớm khẩu vị đã nặng như vậy rồi sao?
Nguyễn Kiều Kiều sống ở thế kỷ 21 yên bình vui vẻ, cô là một cô gái bình thường, có cha mẹ bình thường không thể bình thường hơn. Và giống như các bậc cha mẹ trên đời, cha mẹ cô đều rất cưng chiều cô, cô muốn lười thế nào thì lười thế này.
Nguyễn Kiều Kiều vừa lười vừa tham, rất nhanh ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, cực kỳ thiếu vận động.
Mà cuộc sống khổ cực của cô, hiện giờ mới bắt đầu.
Chuyện đầu tiên cô làm hầu gái là chạy 10 000m, đây quả thực là —— nhiệm vụ bất khả thi.
Chẳng qua cô mèo Tiểu Manh hoàn toàn không lo lắng. Cô ấy mượn một con gấu đen đang hot của đấu trường thú tới. Con gấu đen này và con gấu trúc, tên Mèo Đen đều cùng chung chí hướng, tính cách cũng giống, đều thích tay không xé xác người thú hoặc người.
Mấy lần Nguyễn Kiều Kiều suýt mất mạng dưới miệng của nó.
Cuộc sống này không có cách nào sống nữa mà.
Rất nhiều lần cô nằm dưới móng vuốt gấu, nhưng lần nào cũng có một sức mạnh giúp cô sống sót. Cô tránh thoát móng vuốt gấu vung qua, lảo đảo đi về phía trước.
“Tiểu Manh! Khốn kiếp! Còn bao nhiêu mét nữa? Tôi sắp qua đời rồi!”
“Còn 1000m cuối cùng nữa.” Tiểu Manh nhìn máy đo sức đi bộ của chân trên tay, cuối cùng dừng một chút, lại thêm một câu, “Cố lên, moazz.”
“...” Moazz con mẹ cô! Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ hối hận đã dạy cái từ này cho Tiểu Manh biết. Dứt khoát làm người ta nước mắt tràn mi mà.
Ngậm nước mắt, đứng dậy, đừng khóc.
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy lượng cơm gần đây của mình nhiều hơn không ít, mặc dù mệt tới nỗi mỏi eo đau lưng, song cô vẫn kiên cường đứng dậy.
Cô từng mấy lần không tiếp tục nổi, nhưng Cẩu Bất Lý ở bên cạnh cười to khiến cô kiên trì tiếp tục.
Mẹ nó! Con chó vô tình vô nghĩa! Thấy cô mệt như chó, nó lại cười sung sướng tới vậy!
Hận thật!
Tuy nhiên, cuộc sống của Cẩu Bất Lý cũng khổ cực. Tô Tầm không nuôi kẻ rảnh rỗi, nên Cẩu Bất Lý cũng tiếp nhận huấn luyện.
Đây là Chuột Đệ nói.
Nhưng Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, ắt hẳn bài huấn luyện không quá khó! Nhìn bộ dạng Cẩu Bất Lý đi, vừa thoải mái vừa vui vẻ, dù sao vẫn là một đứa trẻ.
Nguyễn Kiều Kiều ở đấu trường thú mệt như chó, Tô Tầm luôn đứng trên đài quan sát của đấu trường thú, lạnh lùng xem nhất cử nhất động của cô.
“Đại nhân, quả thực làm người ta không ngờ đấy, cô ta lại có thể kiên trì đi tiếp. Là một loài người, cô ta xác thực không dễ dàng.”
Tô Tầm không nói gì, đôi mắt khóa chặt trên người cô gái đang điên cuồng chạy trốn kia, nhíu mày, “Báo cáo nghiên cứu của tiến sĩ Gấu khi nào có?”
“Ông ấy nói một tuần nữa.” Chuột Đệ mím môi cười, “Chờ mong thật. Nghe nói đồ của phụ nữ loài người rất nhỏ bé, nên tôi chỉ thích phụ nữ người thú thôi. Nghĩ đến đại nhân có thể kết hợp với một loài người, thật khiến người ta mong chờ nha.”
Tô Tầm nghe thế, xoay đầu lại liếc hắn một cái, trong mắt hàm chứa sự uy hiếp rõ ràng.
Chuột Đệ cười mỉa, “Haha, xem như tôi chưa nói gì. Có điều đại nhân à, anh huấn luyện cô ta như vậy, chẳng phải trả thù chuyện trước đây cô ta bẻ răng anh sao?”
“Có sao?” Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, “Báo với Tiểu Manh, tối nay đừng cho cô ta ăn.”
Nguyễn Kiều Kiều huấn luyện xong mới biết tin dữ tối nay mình không thể ăn cơm.
Đối với cô, thức ăn và Cẩu Bất Lý đều quan trọng như nhau. Không có thức ăn, cô đói đến mức bụng kêu vang, nhất thời cảm thấy cả bầu trời đều sụp đổ.
Nhưng Tiểu Manh vẫn vô tình, chẳng nể tình chị em gì cả, chặt đứt lương thực tối nay của cô.
Lúc nửa đêm, Nguyễn Kiều Kiều đói tới độ xác thực hết cách, cuối cùng nhịn không được nữa len lén chạy ra ngoài, tới nhà bếp.
Hi vọng còn chút đồ ăn thừa.
Ở thời đại lương thực đắt đỏ này, đừng nói đồ ăn thừa, canh thừa thịt nguội cũng không có.
Nguyễn Kiều Kiều tìm một lượt trong nhà bếp, không có gì hết.
Tuy nhiên, chín không có, nhưng sống thì có.
Cô không ngờ phía sau nhà bếp phát hiện một nhà kho nhỏ, bước vào xem, bên trong có rất nhiều càn khôn.
Rất kinh ngạc, đây là thời đại khan hiếm ớt, gia vị. Thịt vịt gà cá đều phải nấu chín mới ăn được. Có điều cô lại phát hiện ra gia vị phủ đầy bụi trong nhà kho, còn có mật ong.
Đúng là một kho báu.
Nguyễn Kiều Kiều vừa dọn thứ mình cần ra vừa oán giận, đầu bếp của Tô Tầm rốt cuộc ở chỗ nào tìm vậy, lại có thể phá của trời không tiếc tay thế.
Kéo một cánh gà xuống, Nguyễn Kiều Kiều lấy ít ớt và mật ong ra khỏi cửa. Đi được phân nửa, cô lại vòng trở về.
Thấy chỉ còn một cánh gà, cô hơi do dự, sau đó kéo cánh gà còn lại. Như vậy trông đối xứng hơn nhiều, đồng thời không nổi bật quá.
Ớt toàn là trái to, Nguyễn Kiều Kiều dùng dao cắt ra, bất ngờ phát hiện dồi dào hạt ớt bên trong. Tuy thổ nhưỡng ở thế giới này không có hi vọng nhiều, song cô vẫn cẩn thận từng li từng tí cất đi.
Ớt băm nhỏ vụn, cánh gà dùng thanh sắt xuyên qua, bôi bột ớt, cuối cùng nhóm một đống lửa, đặt lên giá bắt đầu nướng.
Vừa nướng, vừa phết mật ong lên.
Thế giới này chắc không có lò nướng, chẳng biết mật ong phiên bản mộc mạc này sẽ nướng cánh gà ra mùi vị thế nào.
Cánh gà nướng vàng óng ánh, Nguyễn Kiều Kiều chảy nước bọt đầy đất.
Ngay khi cô gỡ cánh gà xuống muốn nếm thử, trước mặt chợt choáng váng, cánh gà nướng của cô không cánh mà bay rồi.