Trên đường, hai người cùng nhau thảo luận qua về hoạt động bích họa lần này, lại nói thêm về mây chuyện ở trường học, Diệp Tầm nói với cô sáu tháng cuối năm này sẽ có một buổi đấu giá cấp cao của các tác phẩm hội họa, anh ta có mấy bức vẽ muốn mang đi đấu giá, nếu như bán giá không tệ thì tiền đặt cọc có thể ra liền.
Sở Sở chỉ chúc mừng anh ta rồi yên lặng không nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, Sở Sở cầm chìa khóa mở cửa ra, Kiều Sâm mang tạp dề caro đi ra khỏi phòng bếp.
“Đàn anh đến rồi sao, mau vào nhà đi, tuyệt đối đừng khách sáo, cứ xem như đang ở nhà mình vậy.”
Lúc vào nhà Sở Sở mới chú ý thấy Diệp Tầm còn mang theo quà cáp đến cửa chào hỏi, lúc anh ta lấy ra một hộp trà điều kinh dưỡng sinh dành cho phụ nữ ra, vẻ mặt của Kiều Sâm và Sở Sở có một chút xấu hổ.
“Chào anh, em là Diệp Tầm, đây là một chút quà mọn muốn mang đến cho mọi người trong nhà.”
“Còn mang đồ đến làm gì chứ, cậu khách sáo quá rồi.” Kiều Sâm vội vàng nhận quà cất kỹ vào trong tủ kính.
Diệp Tầm đã vào cửa, anh ta tò mò hỏi Sở Sở: “Sao không nhìn thấy bác trai bác gái?”
“Bà ấy không ở chung với bọn em.”
“À.”
Thật ra Diệp Tầm cũng cảm thấy rất lúng túng, trong lúc vô tình anh ta có nghe thấy thầy hướng dẫn nói rằng Sở Sở sống từ nhỏ với mẹ, vậy nên lần này đến Lộc Châu còn cố ý muốn thăm hỏi mẹ cô, lại không nghĩ rằng cô lại dẫn anh ta đi gặp anh trai trong nhà, mà người anh trai này lại không sống chung với mẹ, quà cũng đã mang theo nên chỉ có thể kiên trì mà đưa.
Kiều Sâm nói với Sở Sở: “Kiều Nhị, em tiếp anh Diệp ngồi đi, đồ ăn sẽ xong ngay thôi.” Nói xong cậu lại đi vào nhà bếp.
Chỉ sau chốc lát, phòng bếp truyền đến tiếng róc rách và tiếng xào đồ ăn, Sở Sở dẫn Diệp Tầm đi tham quan nhà, thật ra thì cũng không có gì đẹp mà xem, căn nhà ba phòng lớn hai phòng làm việc của Kiều Sâm này còn không bằng một phần mười Kiều gia. Mặc dù ông bà trong nhà ba lần bốn lượt bảo cậu về nhà mà ở nhưng Kiều Sâm lại sống chết không về, tòa nhà kia mang lại ký ức không hề tốt đẹp, sự đau đớn chua xót khi cả ba và mẹ đều qua đời, cậu thà rằng ở trong căn hộ nhỏ bé này chứ không muốn quay về ngôi biệt thự to lớn kia.
“Anh của em nhìn trẻ thật.” Diệp Tầm và Sở Sở ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm. “Lớn hơn em không tới mấy tuổi đâu nhỉ?”
Chỉ kém tám tháng, nhưng Sở Sở lại không muốn trả lời như vậy, cô không muốn tùy tiện nói chuyện trong nhà mình cho người ngoài dò đường, chỉ gật đầu: “Ừm.”
“Còn trẻ như vậy đã mua được nhà được xe rồi, hâm mộ thật.” Diệp Tầm hớp một ngụm trà, cảm thán hỏi: “Là anh ấy tự mua sao?”
Lời này hỏi ra, có ý nghĩa là có phải do người nhà giúp đỡ hay không.
Sở Sở thật ra cũng không rõ lắm tình hình kinh tế của Kiều Sâm, cô chỉ biết phòng này là quân đội phân, còn bỏ ra bao nhiêu tiền cô cũng chưa hỏi qua, đành lộn xộn gật đầu.
“Phòng này là trả toàn bộ sao?”
“Ừm.”
“Xe cũng vậy à, anh nhìn xe đó giá không hề rẻ, đơn vị nơi anh em làm việc đãi ngộ nhân viên xem ra cũng rất khá nhỉ.”
“Ừm.”
Diệp Tầm nhìn thấy Sở Sở hình như cũng không muốn bàn luận về cái chủ đề này lắm, anh ta lập tức ngậm miệng, đi đến bên cửa sổ quan sát bên ngoài, tâm nhìn bên ngoài cực kỳ rộng rãi, xa hơn một chút chính là vài tòa biệt thự lớn, đều là trụ sở của các nhà lãnh đạo trong quân đội, trong đó có nhà của Lục Xuyên.
Diệp Tầm chú ý đến giá vẽ bên cạnh, bên trong tranh vẽ một tòa biệt thự, mà đúng lúc lại rất giống với tòa biệt thự cổ cách đó không xa.
Bức họa này sắc thái nồng đậm, dùng đầu cọ rất mạnh.
Diệp Tầm nhìn bức vẽ, ánh mắt thâm thúy: “Bức vẽ này em tốn rất nhiều tâm tư.”
Người ngoài nghề cũng chỉ xem cho vui, nhưng người trong nghề nhìn lướt qua cũng có thể từ trong mỗi tác phẩm mà nhận ra được tình cảm nồng nàn như sóng ngầm, bởi vì mỗi tác phẩm đều biết nói chuyện, có dụng tâm hay không, dùng ít hay nhiều tâm tư, đều có thể nhìn ra được.
“Ừm.” Sở Sở nhẹ gật đầu: “Vẽ cả ngày mới được.”
“Phong cảnh tươi mát, nhưng tòa nhà này, sắc điệu rất nồng, có dụng ý gì sao.”
“Dụng ý…” Sở Sở cúi đầu nghĩ ngợi: “Không, chỉ là em rất thích nó.”
Thích căn phòng của tòa biệt thự đó, cùng với người đàn ông trong căn phòng đó, đặc biệt thích, vô cùng vô cùng thích,
“Em muốn ở biệt thự sao?” Diệp Tầm có hơi cứng nhắc hỏi.
Sở Sở quay đầu cười xán lạn: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, cảm thấy con gái bây giờ hình như đều rất thích ở những căn nhà lớn.”
Con gái bây giờ, hám tiền tài vật chất, thật sự không hy vọng cô cũng thuộc dạng này.
Sở Sở để Diệp Tầm tùy tiện ngồi, cô đến phòng bếp giúp Kiều Sâm, Kiều Sâm tay cầm nắp nồi đẩy cô ra ngoài: “Lục Xuyên không ở đây, giả vờ thục nữ làm gì.”
“Đáng ghét.” Mỗi lần Sở Sở cười sẽ luôn lộ ra hai cái răng thỏ lớn: “Em muốn đến giúp anh thôi mà.”
“Không cần, lo chuyện của em đi.”
Kiều Sâm quay lại lật trứng ốp la ra mặt sau, sau đó nói với Sở Sở: “Vị đàn anh này có phải đang theo đuổi em không đó?”
“Hả? Không phải mà.”
Kiều Sâm nhíu mày: “Sao anh cứ có cảm giác anh ta nhìn em cứ là lạ, hơn nữa còn mang theo quà tặng cho mẹ em cứ như sớm đã biết em sẽ mời anh ta về nhà vậy.”
Sở Sở nghĩ ngợi, nói: “Đàn anh có thể là khá lễ phép.”
Kiều Sâm cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Hoàn cảnh nhà chúng ta tương đối phức tạp, người bình thường sẽ khó có thể tiếp nhận được, em và Lục Xuyên qua lại thì sẽ giảm được phiền toái này, mọi người cũng hiểu rõ, mà ba cậu ta lại là lãnh đạo cấp trên của anh, loại qua hệ này…”
Sở Sở mặt đỏ hồng, vội vàng nghiêm túc nói với Kiều Sâm: “Anh hai, anh cứ việc làm cho đến nơi đến chốn, giữ vững vị trí, chứ không thể đi được cái con đường tà môn ngoại đạo này, dù ba anh ấy có là lãnh đạo của anh đi nữa, nhưng mà….”
“Được rồi được rồi, tuổi tác không lớn nhưng vẫn là cán bộ kỳ cựu.” Kiều Sâm đặt trứng rán vào dĩa rồi để lên mâm, đưa cho Sở Sở: “Mang ra ngoài cho anh, đừng ở đây làm loạn thêm.”
Kiều Sâm làm một bàn đồ ăn lớn chiêu đãi Diệp Tầm, còn bảo Sở Sở đi vào trong ngăn tủ kính lấy chai rượu đỏ 1982 ra, cậu và Diệp Tầm uống một ly, Sở Sở tìm trong ngăn tủ hồi lâu không thấy đành kêu lên: “Anh hai, tìm không ra.”
Kiều Sâm đi đến lấy một cái chai rượu đỏ được đóng gói tinh xảo ra: “Em mù hả, chẳng phải ở đây sao?”
Sở Sở kéo tay Kiều Sâm, hạ thấp giọng nói: “Rượu ngon như vậy mà hôm qua Lục Xuyên đến đây, anh lại không lấy ra cho anh ấy uống.”
Kiều Sâm ngẩn người: “Rượu này là anh dùng để đãi khách.”
Nhưng cậu không hề coi Lục Xuyên là khách mà.
Em vợ đó, cần gì phải khách khí như vậy, uống vài lon bia là được rồi.
Sở Sở oán hận đẩy cậu, tức giận chu môi mặt mày đầy vẻ oán hận.
Kiều Sâm và Sở Sở cùng nhau trở về bàn ăn.. Kiều Sâm lấy một dụng cụ khui chai rượu rót cho Diệp Tầm một ly, không mặn không nhạt hàn huyên cùng anh ta mấy chủ đề về đàn ông, lại hàn huyên thêm đôi chút về phong tục quê quán mỗi vùng.
Kiều Sâm thấy trong chén Diệp Tầm không có cơm, cậu lập tức đứng lên nói: “Để tôi lấy thêm cơm cho anh.”
Sở Sở nói: “Anh Hai, để em đi.”
Kiều Sâm đang muốn nói: “Không cần, anh đi cho, em ăn cơm đi.”
Nhưng không nghĩ tới là Diệp Tầm lại đưa chén cơm của mình cho Sở Sở.
Sở Sở nhận lấy chén đi vào trong nhà bếp, Diệp Tầm không chút để ý rót cho Kiều Sâm ly rượu, nói thêm: “Ở quê chúng tôi thì nếu có khách đến nhà, phụ nữ sẽ không được ngồi chung bàn ăn.”
Kiều Sâm cười nói: “Phong tục kỳ quái.”
Diệp Tầm: “Kỳ quái á?”
“Còn không kỳ quái sao, khách tới thì vì cớ gì mà phụ nữ không được ngồi lên bàn ăn?”
“Trước đến giờ, chủ gia đình tiếp đãi khách thì phải tôn trọng khách chứ.”
“Vậy thì nó có liên quan gì đến việc phụ nữ không thể ăn trên bàn chung?”
Diệp Tầm không biết nên giải thích như thế nào để Kiều Sâm hiểu, quyết định nói thẳng: “Xã hội bây giờ đã tiến bộ thì cái tập tục xấu này hẳn là cũng nên sửa lại, nhưng cái truyền thống ‘nam ngoại nữ nội’ mấy ngàn năm này tôi rất tán đồng.”
Kiều Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Cái này thì tôi không phản đối, nhưng mỗi người đều có cuộc sống và phong cách sống riêng của mình, thí dụ như tôi chỉ hy vọng rằng tương lai sau này người em vợ phải đối xử với Kiều Nhị nhà chúng tôi tốt một chút, trong nhà thì phải là Kiều Nhị quyết định, mặc kệ là về kinh tế hay bất cứ cái gì khác, có điều chuyện này thì không có gì phải lo lắng rồi..”
Sở Sở bới cơm xong thì quay lại, Kiều Sâm thấy lập tức ngậm miệng.
Diệp Tầm nói cảm ơn cô, hỏi Kiều Sâm: “Anh Kiều, anh vừa định nói gì?”
“Không có gì, ăn cơm thôi ăn cơm thôi, ăn nhiều vào.”
Sau cơm tối, Kiều Sâm đi vào phòng bếp rửa chén, Sở Sở ngồi ở phòng khách nói chuyện với Diệp Tầm, Diệp Tầm hỏi cô: “Em không đi giúp anh hai em sao?”
Sở Sở nhìn vào phòng bếp, lắc đầu: “Anh không cho tay em dính nước, nói như vậy không tốt cho da.”
Diệp Tầm trầm mặc một lát, nói: “Anh Kiều tốt với em thật đấy, những người phụ nữ anh quen đều phải biết làm việc nhà.”
“Sau này em cũng sẽ học làm việc nhà.” Sở Sở mỉm cười: “Chỉ là không để cho anh hai biết, nếu không anh ấy nhất định sẽ nói em.”
Cô muốn chăm sóc cho Lục Xuyên, săm sóc anh thật chu đáo.
Chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Nghe Sở Sở nói những lời này, sắc mặt Diệp Tầm hơi thả lỏng, anh ta biết mà, cô gái mình nhìn nhận quả thật rất không tệ.
Ăn cơm tối xong, Kiều Sâm lái xe chở Diệp Tầm đi tìm khách sạn, sau khi trở về nhà thì phát hiện Sở Sở đang thu dọn hành lý, cậu vội vàng hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Đàn anh đến đây, mấy ngày tới em phải đi làm, bên trường đã sắp xếp khách sạn cho chúng em ở luôn ồi.”
“Khách sạn cái gì hả?” Kiều Sâm không vui khi Sở Sở rời đi: “Anh hai mỗi ngày lái xe đến đón em, chùa Quan Lan chẳng phải bên bờ sông Lộc sao, lái xe một hai giờ là đến rồi, có bao xa đâu.”
“Không cần, công việc của anh cũng bề bộn, em lại có khả năng sẽ rất bận rộn, mỗi ngày đi đi về về cũng mất nhiều thời gian.”
“Ai dà.” Kiều Sâm ngồi xuống bên giường, bắt đầu giúp Sở Sở thu dọn hành lý.
“Đúng rồi.” Tựa hồ như nhớ đến điều gì đó, Kiều Sâm vội hỏi: “Em ở chung với cái khách sạn của đàn anh kia sao?”
“Bên trường sắp xếp như vậy.”
“Thuê mấy phòng?”
Sở Sở đẩy cậu ra: “Cái này mà cũng hỏi nữa sao?”
Kiều Sâm ngẫm lại cũng đúng, thế nhưng cậu vẫn nhịn không được mà nói thêm: “Sao anh cứ có cảm giác vị đàn anh này cứ có ý với em vậy nhỉ, em cẩn thận hơn đi, đừng để anh ta tiếp cận.”
“….”
Thấy Sở Sở cứ không để ý đến cậu, cậu ngồi vào bên cạnh cô, thấm thía nói: “Thật ra đàn anh này ở mọi mặt đều không tệ, người nhìn cũng sáng láng, nhưng mà nếu nó với cẩu tiểu tử Lục Xuyên kia thì không có cách nào so bì nổi.”
“Anh càng nói càng lố rồi đó.”
Kiều Sâm cười cười: “Điều kiện của em vợ Lục Xuyên như vậy, quả thật đúng là rất không dễ tìm, nhưng chúng ta cũng không chỉ nhìn vào mỗi điều kiện được, chủ yếu là Lục lưu manh đối xử với em rất tốt, em nhìn biểu hiện ngày hôm qua của cậu ta xem, rồi quay lại nhìn cái tên đàn anh này thì có thể quăng anh ta ra xa mấy con phố lớn luôn cũng được, tên này còn bắt em đi bới cơm, chỉ riêng điểm này cũng đủ để anh chướng mắt anh ta rồi.”
Sở Sở đứng dậy kéo cậu đi ra khỏi phòng: “Anh ta thật sự cũng chỉ là đàn anh của em thôi! Anh nghĩ đi đâu thế?”
“Dù sao…dù sao thì ở chung một cái khách sạn, em phải tự chú ý đó! Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến kiểm tra đó.”
….
Tham dự bích họa của chùa Quan Lan vốn có hai mươi sinh viên của đại học mỹ thuật, cũng có những nhân sĩ của của các tôn giáo hay lão giáo sư cùng ngành đến từ các trường nổi tiếng khác, liên tiếp trong ba ngày Sở Sở đều phải đi theo phụ giúp và giao lưu với bọn họ, trước tiên là xác định chủ đề, chủ yếu là các quy chế nghiêm ngặt của Phật giáo, định hướng phong cách hội họa và nội dung của các bức bích họa. Mà hậu kỳ của các bản thảo phác họa, bản vẽ tinh tế và màu sắc của bản vẽ, lại là một quá trình cực kỳ rườm rà dài dòng.
Cả một buổi chiều hai người Sở Sở và Diệp Tầm cùng nhau thương lượng, tham khảo các ấn bản còn sót lại của các triều đại về ngôi chùa này, các bức bích họa, thủy họa kinh điển, sàng lọc ra từng cái một, chỉnh hợp rồi lại soạn thảo, vạch ra các bản vẽ thô rồi lại cùng với các vị tiến sĩ chuyên nghiệp khác tiến hành giao lưu, cuối cùng là sửa lại bản thảo lần cuối.
Sở Sở là chủ vẽ, Diệp Tầm hỗ trợ cho cô.
Buổi chiều điện thoại vang lên rất nhiều lần nhưng Sở Sở lại không nhận một cuộc nào, cầm bảng màu thử màu, dường như không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang reo lên.
Một khi bắt đầu vào công việc, thế giới của cô sẽ không còn bất cứ thứ gì khác.
Rốt cuộc Diệp Tầm vẫn phải mở miệng: “Đàn em, điện thoại của em rung đấy.”Sở
Sở không buồn ngẩng đầu, lầu bầu: “Anh có thể giúp em nghe máy được không, em vẫn chưa làm xong nữa.”
“Được.”
Diệp Tầm cầm điện thoại của cô lên: “Chào anh, tôi là đàn anh của Sở Sở, bây giờ cô ấy không tiện nghe máy, hy vọng một lát anh gọi lại sau.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, mấy giây sau chỉ nghe một giọng nam trầm thấp mà giàu từ tính vang lên: “Cảm ơn.”
Nhưng Diệp Tầm từ trong hai từ này lại có thể cảm nhận thấy mùi thuốc súng, chỉ là không biết có phải ảo giác của anh ta hay không nữa.”
Anh ta cúp điện thoại, vô thức nhìn về màn hình di động, tên danh bạ chỉ có một cái họ: Lục.