Sở Sở kết thúc công việc đã là về đêm. Diệp Tầm đặt bữa tối bên ngoài giúp cô, để ở bên cạnh bàn nhưng vẫn còn chưa có người động đũa.
Những lúc cô vẽ tranh, một khi đã tiến vào trạng thái thì sẽ rất khó rút ra, càng không thích có người ngoài quấy rầy, nên khi có một tiệc rượu mời Diệp Tầm tham dự thì anh ta cũng dứt khoát rời đi từ sớm.
Sở Sở thu thập bàn làm việc bừa bộn, đi ra khỏi phòng lấy điện thoại di động xem lại lịch sử cuộc gọi.
Hôm nay có ba cuộc điện thoại cô không nhận, mà cuộc gọi gần nhất lại là của Lục Xuyên, Sở Sở không kịp chờ đã gọi lại ngay, nhưng điện thoại chỉ vang lên một tiếng tút lại bị cô cúp máy.
Cô nhìn ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, đêm đã khuya. Cô ở đầu đường bắt một chiếc taxi, đồng thời soạn một tin nhắn, gửi đi…
“Đã ngủ chưa?”
Một giây sau, điện thoại chấn động đã rất lâu rồi không được nhìn thấy chữ kia hiện lên, nhịp tim của Sở Sở không kìm được đạp nhanh, cô hắng giọng một tiếng, dịu dàng gọi: “Lục Xuyên.”
“Công việc trễ như vậy sao?” Bên kia rất yên tĩnh, thanh âm của Lục Xuyên hôm nay đặc biệt trầm thấp, so với bóng đêm càng dịu dàng hơn.
“Vâng, phải đuổi kịp tiến độ.” Sở Sở vội vàng giải thích với anh: “Em không biết là anh gọi điện thoại đến, nếu như biết…”
“Hửm? Thì sao?”
“Nếu như biết, em sẽ lập tức nhận điện thoại ngay.”
“Nghe nói những lúc em làm việc thường không thích bị quấy rầy.” Lục Xuyên đi ra khỏi phòng vệ sinh, cầm khăn tắm lau qua mái tóc đang ướt nhẹp, đến bên cửa sổ, đôi mắt sắc bén nhưng dịu dàng tĩnh mịch.
“Là anh, thì sẽ không phải là quấy rầy.” Sở Sở đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Lục Xuyên nhàn nhạt mím lại, anh để khăn tắm sang một bên, nhìn bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ, mềm mại nói: “Mấy ngày nay anh có một buổi nghiên cứu thảo luận, có thể sẽ khá bận rộn một thời gian, nếu như liên lạc…”
“À.” Sở Sở hơi mất mát, nhưng vẫn lập tức nói ngay: “Không sao, anh…”
Lục Xuyên cười khẽ: “Liên lạc có thể sẽ muộn đôi chút.”
Sở Sở lập tức cướp lời: “Không thành vấn đề!”
Bên kia trầm mặc, Sở Sở ý thức được mình hình như quá gấp gáp rồi, cô vội vàng giải thích: “Em hay ngủ muộn.”
Lục Xuyên tựa hồ lại cứ trầm mặc mãi, trong lòng Sở Sở có hơi nóng ruột, không biết anh đang nghĩ gì nữa: “Lục Xuyên, sao anh lại không nói gì thế.”
“Có mấy lời kỳ thật nên nói từ rất sớm rồi mới phải.” Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.
Tim Sở Sở bỗng nhiên căng chặt.
“Vẫn nên hẹn gặp mặt, chúng ta gặp nhau nói chuyện đàng hoàng một chút chứ, hửm?”
Sở Sở đỏ mặt, nhỏ giọng như muỗi đáp ‘Vâng’.
“Vậy quyết định vậy đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, toàn thân Sở Sở không còn một chút sức lực nào dựa vào ghế sau, ánh trăng sáng rọi vào trong cửa xe, trong lòng của cô cũng đã bình tĩnh lại rồi
Công việc của Sở Sở chủ yếu là xử lý bức bích họa hoa sen ở điện Lưu Ly Cung, cô làm việc rất liều, cô không phải là thuộc dạng người cuồng công việc mà chẳng qua là vì quá chuyên chú, một khi đã bắt tay vào làm thì rất khó bị phân tâm, mà tác phẩm cô làm ra chất lượng vô cùng tốt, vô cùng đẹp, đến mức mà các thầy cô giáo, các họa sĩ chuyên nghiệp hay những cả nhân viên phụ trợ cũng không ngớt lời khen ngợi những tác phẩm của cô.
Công việc vẽ tranh bích họa thật ra thì khá khô khan và rườm rà mà Sở Sở vẫn có thể tĩnh tâm đến vậy, có diều Diệp Tầm thì lại không được như vậy, mấy ngày trước thỉnh thoảng cũng có thấy anh ta đến khu chùa Quan Lan xem công việc, thế nhưng lát sau lại không thấy bóng dáng người đâu nữa rồi, mỗi lần Sở Sở hỏi thăm công việc của anh ta, nếu không phải là đến nơi nào đó nghiên cứu mỹ thuật thì cũng là đi tham dự tiệc rượu của các thương nghiệp.
Buổi sáng khi nhận được điện thoại của anh ta, nói bên phía Bắc Kinh có nhà đầu tư nguyện ý bỏ vốn ra cho anh ta tổ chức triển lãm tranh, cần phải trở về ngay lập tức, vì vậy muốn hẹn ăn trưa với Sở Sở, Sở Sở quả quyết đồng ý, mà nhà hàng là do Diệp Tầm chọn rồi gửi địa chỉ đến cho điện thoại cô.
Chùa Quan Lan là khu vực du lịch tôn giáo nổi tiếng Lộc Châu, ngoại trừ chín tầng bỏ tháp đang tu sửa bên ngoài thì các cảnh quan trong chùa đều được mở cửa, vì vậy mà có không ít các du khách nối đuôi đến đây tham quan.
Sở Sở đứng ở ngoài cửa gọi một chiếc taxi, ngồi lên liền nói với tài xế: “Khách sạn Vân Sơn.”
Sau khi tài xế ra ngoài, đi được mấy mét thì ngừng lại, phía trước cũng có hai người đang gọi xe, tài xế cố tình muốn chở nhiều khách nên ông ta hỏi thăm ý tứ của Sở Sở, Sở Sở nói nếu tiện đường thì không sao cả.
Tài xế kéo kín cửa xuống, bắp bẹ dùng chút vốn Anh ngữ hỏi mấy người ngoại quốc muốn đi đâu, bên cạnh người ngoại quốc là một người đàn ông Trung Quốc nói thẳng: “Khách sạn Vân Sơn.”
“Khéo quá, đây cũng đi.” Tài xế ngoắc hai người lên xe.
Sở Sở theo bản năng xê dịch về bên trong cố gắng hết sức giữ khoảng cách với hai người kia. Người ngoại quốc tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần lại rất khỏe mạnh, không đoán được tuổi tác.. còn người Trung Quốc bên cạnh nhìn không lớn lắm, trạc hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng tuấn tú đẹp trai.
Trên đường đi anh ta dùng tiếng Anh giới thiệu về lịch sử và văn hóa của chùa Quan Lan với vị khách nước ngoài kia, từ trong xưng hô thì có thể biết được người ngoại quốc là thầy của anh ta, tiếng Anh của Sở Sở không tốt lắm, nghe không hiểu được bao nhiêu.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Sở Sở cầm điện thoại lên lướt weibo, nhưng không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà cô cứ có cảm giác hai người kia đang đánh giá mình, cô len lén nhìn sang bên cạnh thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của người ngoại quốc, thế nhưng ông ấy lại không hề kiêng kị mà còn nở một nụ cười mỉm với Sở Sở, gật đầu chào hỏi.
Sở Sở cũng nhẹ gật đầu với ông ấy, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Người ngoại quốc kia quay đầu lại nói khẽ gì đó với học sinh bên cạnh của mình, anh chàng Trung Quốc kia cũng bắt đầu dò xét Sở Sở, dùng tiếng anh thấp giọng nói chuyện với ông.
Sở Sở cực kì không thích cảm giác này, tựa như trước kia trong quá khứ cô luôn bị người khác đàm tiếu và bàn luận.
“Nếu như mấy người có ý kiến gì với tôi, không ngại nói cho tôi nghe thử xem sao.” Cô dùng vốn từ tiếng anh không trôi chảy nhưng đúng ngữ pháp nói với hai người kia.
Bọn họ hơi kinh ngạc, người nước ngoài kia nói xin lỗi với Sở Sở, dùng chút tiếng trung bập bẹ nói: “Mạo phạm rồi, vô cùng có lỗi, chẳng qua là cảm thấy cô rất giống với một người mà chúng tôi quen biết.”
Hóa ra là như vậy, bọn họ không có ý xấu nên cô quyết định không so đo nữa.
Xe taxi nhanh chóng đến khách sạn Vân Sơn thì dừng lại, bên ngoài sớm đã có mấy người chờ, vừa thấy xe đến thì chạy đến mở cửa xe cho họ.
Sở Sở xuống xe, nhìn thấy người mở cửa là Lục Xuyên, cả người cô trở nên mơ màng.
“Sao anh lại…”
“Là em?”
Lục Xuyên mặc Âu phục giày da, cả người thoạt nhìn vô cùng sáng láng tràn đầy sức sống.
“Lục, hai người thật sự quen biết sao?” Người Trung Quốc chen ngang nói chuyện: “Mình còn tưởng rằng, ha ha ha, tưởng rằng nhận lầm nữa đấy.”
“Lu, isn’t that the girl from your phone?”
Lục Xuyên không chút ngại ngùng gật đầu, anh kéo Sở Sở qua bên mình giới thiệu với hai người kia: “Kiều Sở, người phụ nữ của mình.”
Câu trước bởi vì người ngoài quốc kia nói quá nhanh nên cô nghe không kịp, nhưng câu sau thì cô nghe rất rõ ràng, anh nói, cô là người phụ nữ của anh.
Mặt Sở Sở ửng đỏ, nhẹ kéo cánh tay Lục Xuyên, Lục Xuyên lại giới thiệu với cô: “Vị này là thầy giáo của anh, Steven.”
Sở Sở mở to đôi mắt, hóa ra là thầy anh!
Vậy thì trước đó cô cũng quá thất lễ rồi!
Sở Sở vội vàng cúi đầu chào giáo sư, lớn giọng nói: “Chào thầy ạ, em là Kiều Sở, rất mong thầy chỉ dạy nhiều hơn!”
Steven ngẩng người, nhưng cũng ngay lập tức dùng chút tiếng Trung đơn giản nhất đáp lại: “Chào em.”
Lục Xuyên cầm tay cô lên, lẩm bẩm một câu rất cưng chiều: “Bé ngốc.”
“Lục, không tử tế gì cả, giới thiệu thầy lại không giới thiệu mình.” Nam sinh thanh tú người Trung bên cạnh cười mỉm nói.
“Đây là bạn cùng phòng của anh, Lý Nghiêu Nhượng, tên hơi khó đọc, cứ gọi Lý là được rồi.”
“Chào anh.”
Lý Nghiêu Nhượng nháy nháy với Sở Sở: “Kiều Sở, nghe danh đã lâu rồi đấy!”
Mấy người hàn huyên một hồi lâu, Lý Nghiêu Nhượng và giáo sư cùng lên lầu trước đặt chỗ, Sở Sở hỏi Lục Xuyên: “Sao bọn họ lại biết em.”
Lục Xuyên xích lại gần bên tai Sở Sở, dịu dàng hỏi: “Muốn biết sao?”
“Vâng.”
“Không nói cho em.”
“Ghét quá.”
Lục Xuyên nhíu mày cười một tiếng, rất thích nhìn bộ dạng nóng nảy này của cô, kìm lòng không đặng đưa tay muốn sờ sờ đầu cô, vừa đúng lúc này cách đó không xa truyền đến một giọng nam giòn tan: “Đàn em?”
Sở Sở quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tầm ăn mặc chỉnh tề đi đến, trong tay anh ta còn mang theo một chùm hoa hồng đỏ tươi.
Sở Sở vô thức lui về phía sau người Lục Xuyên.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ đến chậm.” Diệp Tầm ngượng ngùng: “Để em đợi lâu rồi sao?”
“Em cũng vừa mới đến.”
Diệp Tầm chú ý Lục Xuyên bên cạnh, từ đầu đến chân dò xét anh một lượt mới kinh ngạc hỏi: “Vị này là?”
“Anh ấy là Lục Xuyên.” Sở Sở chần chừ một lát, lại nhìn về phía Lục Xuyên, Lục Xuyên cũng mỉm cười nhìn lại cô, dường như muốn nghe cô giới thiệu về anh như thế nào.
“Anh ấy là…”
Bạn trai sao?
Nhưng mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa xác nhận, nếu bây giờ gọi là bạn trai thì có phải là xấu hổ lắm không?
“Là…bạn thân tốt nhất của em.” Sở Sở nghiêm túc nói với Diệp Tầm, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘tốt nhất’.
Lục Xuyên nhìn thoáng qua Sở Sở, cô lại chân thành nhìn anh chớp chớp mắt mấy cái.
“Chào cậu, tôi là đàn anh của Kiều Sở, Diệp Tầm.”
“Lục Xuyên.” Anh nhàn nhạt đụng vào tay anh ta một chút rồi lập tức buông ra, nhìn hoa hồng trong tay anh ta nói: “Hoa hồng không tệ nhỉ.”
Diệp Tầm đang muốn đưa bó hoa kia cho Sở Sở, Lục Xuyên lập tức nói: “Có điều Kiều Kiều dị ứng phấn hoa.”
Cô dị ứng phấn hoa á, sao cô lại không biết vậy?
Ty Diệp Tầm dừng ở không trung, một giây sau Lục Xuyên nhận lấy bó hoa, thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy thì bạn thân tốt nhất của cô ấy là tôi sẽ nhận thay cô ấy vậy, cảm ơn.”
Đôi mắt đào hoa của anh nhìn Sở Sở uy hiếp, còn nhấn mạnh hai chữ ‘bạn thân’.
Sở Sở tủi thân, rõ ràng trọng tâm của cô đặt ở hai chữ ‘tốt nhất’ có hiểu không vậy.
Lục Xuyên ôm hoa hồng quay người đi về phía thang máy, Diệp Tầm nhìn bóng lưng Lục Xuyên, mơ hồ hỏi: “Em dị ứng phấn hoa sao? Sao anh lại không biết nhỉ?”
Sở Sở muốn nói, thật sự thì em còn không biết nữa là.
Nhưng thôi thì bỏ qua đi, Lục Xuyên anh ấy vui vẻ là được rồi.
Lục Xuyên ôm theo bó hoa hồng đi vào phòng, Lý Nghiêu Nhượng cười nói: “Hoa đẹp thật đấy.”
“Cậu thích thì cầm đi.” Lục Xuyên ném bó hoa cho Lý Nghiêu Nhượng ở cách đó không xa, anh ta nhận lấy hít một hơi, khen: “Rosa rugosa(*), biểu tượng cho tình yêu và sắc đẹp.”
(*)Rosa rugosa là một loài hoa hồng bản địa miền đông châu Á, gồm đông bắc Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và đông nam Siberia. Nó mọc ở vùng ven biển, thường trên những đụn cát.
Lục Xuyên không thèm để ý đến anh ta, ngồi xuống nói chuyện với Steven.
Quan hệ giữa hai người họ không chỉ là thầy và trò, mà còn mở rộng ra thành quan hệ cộng tác trong học thuật, nhưng nhiều hơn hết chính là bạn bè của nhau, vì vậy khi Sở Sở nơm nóp lo sợ nói câu ‘chào thầy’ kia, khiến cho Steven có một loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, ông cảm thấy rất thú vị.
“Lục, cô bé kia rất đáng yêu.”
Lục Xuyên nhếch miệng, nở một nụ cười mềm mại: “Cô ấy rất ngốc nghếch.”
“Hóa ra Juliet của em là như vậy.”
Lý Nghiêu Nhượng cũng nhịn không được chen vào: “Ban đầu ở học viện, nhưng nữ sinh bày tỏ với cậu ta nhiều như một cái liên hợp quốc vậy, nhưng cậu ta thấy ai cũng có vừa mắt đâu.”
Ba người đàn ông vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bọn họ vẫn theo quy tắc cũ, trước hàn huyên nhẹ nhàng rồi mới đi vào chủ đề chính, mà chủ đề lần này cũng có liên quan đến lần về nước này của Steven.
“Lục.” Steven hờ hững nói: “Phòng thí nghiệm Phí Mễ rất hy vọng em có thể đến viện nghiên cứu vật lý năng lượng của họ làm việc.”
..
Đại sảnh dưới lầu, cơm no lưng bụng, Diệp Tầm rốt cuộc cũng thổ lộ nỗi lòng mình với Sở Sở.
“Bắt đầu từ năm ba đại học, trong buổi triển lãm tranh nhìn thấy em là anh đã thích em rồi, từ trước đến nay chưa từng gặp được người con gái nào như em, dịu dàng, biết quan tâm, thiện lương, em…” Anh ta đỏ mặt, lời nói tuy vụng về nhưng lại rất chân thành: “Em thật sự chính là thiên sứ.”
Lúc đầu Sở Sở còn đang muốn gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, nghe vậy liền dừng ngay động tác trên tay lại.
Thiên sứ ư?
Cô nhìn miếng thịt bò bóng mỡ trên đũa, rốt cuộc vẫn buông xuống.
Thiên sứ thì không thể ăn no quá được, vì sẽ bay không nổi.
…
“Lục, bên phía Phí Mễ vô cùng yêu thích và xem trọng phương án thiết kế máy đo năng lượng thử nghiệm của em, em phải biết là điều này sẽ đóng góp rất lớn để cải thiện hiệu suất của máy dò, và làm giảm cả chi phí tìm kiếm, đây thật sự là một cống hiến rất lớn đấy.”
“ Sở Sở, em cảm thấy anh như thế nào?”
“Thầy, thầy thay em cảm ơn ý tốt của bọn họ, thế nhưng kế hoạch trước mắt em vẫn là ở lại trong nước.”
“Cảm ơn anh đã thích em, nhưng có thể là chúng ta không hợp.”
“Lục, em phải biết là vào Phí mễ làm việc thì tương lai và tiền đồ của em sẽ rất xán lạn, so với trong nước còn phát triển hơn rất nhiều.”
“Vì sao chứ? Em cảm thấy anh có chỗ nào không tốt sao, nếu có thì em cứ nói đi, anh sẽ thay đổi.”
“Đúng là không thể phủ nhận chuyện này, phòng thí nghiệm vật lý năng lượng của bọn họ đi đầu trên toàn thế giới thật.”
“Anh Diệp, anh thật sự rất tốt.”
“Luc, vậy em còn do dự cái gì nữa.”
“Bởi vì em đã có người mà mình thích, vì vậy thật sự xin lỗi anh Diếp, phải phụ ý tốt của anh rồi.”
“Bởi vì ở đây còn có người nhà của bạn em, còn có người mà em yêu, thật sự xin lỗi thầy, phải phụ ý tốt của thầy rồi.”
..
Sở Sở chào tạm biệt Diệp Tầm, đứng dậy rời đi nhà vệ sinh, thật sự đúng là quá bất ngờ, vậy mà Kiều Sâm lại nói đúng, đàn anh Diệp hóa ra thật sự thích cô.
Trước kia tại sao không chút phát hiện ra vậy chứ?
Sở Sở đẩy cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đúng lúc nhìn thấy cách đó không xa Lục Xuyên đang đứng bên ngoài hút thuốc, tay anh kẹp điếu thuốc, lưng dựa vào tường, ánh mắt nhìn ra ngọn cây bên ngoài cửa sổ đang lung lay, không biết là nghĩ gì.
Cô mơ màng nhớ lại, trước kia Kiều Sâm từng nói anh nghiện hút thuốc lá rất nặng.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Lục Xuyên quay đầu.
Cô đứng ở trước mắt anh, nhìn chăm chú vào đầu ngón tay thon dài đang kẹp lấy điếu thuốc còn chưa cháy hết.
Cô nhẹ nhàng nói: “Không phải đã từng hẹn ước, đến cuối tuần mới được hút thuốc hay sao.”
Lục Xuyên đến gần cô, cụp mắt nhìn cô.
“Hẹn ước đấy, con hữu hiệu?”
Sở Sở trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên nghênh đón đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
“Còn.”
Một giây sau, Lục Xuyên kéo cô vào gian phòng, chống người cô lên vách tường, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.