Sở Sở cuốn tay áo lên đi vào phòng bếp, muốn hỗ trợ cho hai người, nhưng Kiều Sâm lại đẩy đẩy cô ra ngoài: “Ở đây hai thằng đàn ông cũng đủ chen chúc lắm rồi, em đừng vào thêm phiền, mau ra ngoài, sắp xong rồi đây.”

Sở Sở không vui nói: “Em không có thêm phiền, em vào giúp đỡ.”

Kiều Sâm nói: “Vậy sao hôm qua anh bận rộn như vậy em không vào giúp hả, gác chân lên sa lông như một vị đại gia vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải đến gọi, hôm nay lại muốn vào giúp, giả bộ thục nữ cái gì, cho ai nhìn hả?”

Bị Kiều Sâm vạch trần, khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, giả vờ cho ai nhìn á, nơi này còn người khác nữa sao.

Cuối cùng vẫn là Lục Xuyên đẩy cô ra ngoài, nói: “Ngoan nào, lên sa lông nằm đi, phòng bếp toàn khói dầu, không tốt cho da.”

Một tiếng ‘ngoan nào’ kia của anh cũng đủ làm tim Sở Sở mềm nhũn, cô cứ như vậy ghé vào cạnh cửa bếp, đứng yên nhìn bóng lưng bận rộn của anh.

Lục Xuyên mang tạp dề đang xào rau, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cô, hai người đối mắt, ngầm hiểu mà mỉm cười.

“Anh xắt thịt coi chừng đứt tay đấy.”

“Anh cẩn thận dầu.”

“Anh…”

Kiều Sâm chịu không nổi nữa đẩy người Lục Xuyên, nói với anh: “Cậu mau đi đi, ở đây dính nhau vậy đấy hả!”

Lục Xuyên cười thành tiếng, nói với Sở Sở: “Anh trai em không ưa anh, ngoan ngoãn ra ghế ngồi ngốc ở đấy một lát thôi, anh sẽ ra ngay mà.”

Sở Sở cuối cùng vẫn phải nghe lời anh gật đầu, lưu luyến nhìn anh rồi mới rời khỏi nhà bếp.

Trong lòng Kiều Sâm cũng đã rất thoải mái, xa cách nhiều năm gặp lại, Lục Xuyên thật sự không còn giống như trước kia của những năm cấp ba nữa, không có việc gì cũng chống đối lại cậu, còn rất biết cho cậu mặt mũi nữa chứ. Cậu vừa được gọi về Lộc Châu đã được phân đến làm cấp dưới của Lục thủ trưởng, Lục Xuyên từ nhỏ cũng đã lăn lộn trong quân đội, mấy ông lính già cũng xem như là chứng kiến anh trưởng thành nên càng quen thân với anh, lại thêm chức danh con trai của Lục thủ trưởng, nên ai ai cũng phải nể anh ba phần.

Mấy ngày Kiều Sâm mới đến đây, Lục Xuyên còn cố ý đến quân đội cùng cậu vờ vĩnh hâm nóng một chút cảm tình, sau này trong quân đội người trước người sau đều gọi cậu một tiếng Kiều ca, bình thường mà nói thì lính mới đến sẽ không tránh khỏi có lúc bị ăn hiếp, nhưng Kiều Sâm lại không có, đúng ra là nhờ có Lục Xuyên nên mọi người đối xử với cậu đều rất khách sáo, bây giờ Kiều Sâm lăn lộn trong quân đội xem ra cũng không tệ lắm.

Kiều Sâm cảm thấy tên Lục Xuyên này mười phần thì hết tám phần là muốn hối lộ cậu rồi, nhưng cậu vẫn rất hưởng thụ, cho nên kìm lòng không đăng chỉ điểm anh: “Tay Sở Sở nhà chúng tôi chỉ có thể cầm cọ vẽ tranh, không biết làm việc nhà.”

“Ừ.” Lục Xuyên ngoan ngoãn lắng nghe.

“Vậy cậu nói thử xem, ngoại trừ biết nấu cơm thì còn có thể làm gì?”

Lục Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Biết tạo tên lửa.”

“Bà mày!”

…..

Bữa cơm náo nhiệt cuối cùng cũng ăn xong, Kiều Sâm lại bị đuổi đến phòng bếp rửa chén, Lục Xuyên và Sở Sở ngồi trên ghế sa lông cười đùa chơi trò chơi, cười rất sung sướng, Kiều Sâm rửa bát xong ra ngoài nhìn thấy hai người xếp bằng đối diện nhau trên ghế, Lục Xuyên nắm lấy mu bàn tay Sở Sở đang muốn để bên môi hôn một cái.

Cay con mắt chịu không nổi rồi đó nha!

“Mấy người đang làm gì đó hả! Cuối cùng thì đang làm gì!”

Sở Sở chỉ vào đống bài trước mặt: “Chơi đó.”

Chơi bài mà.

Sở Sở thua thì hôn mặt Lục Xuyên, mà Lục Xuyên thua sẽ hôn tay cô.

Kết quả Sở Sở luôn thua, thỉnh thoảng cũng có vài lần Lục Xuyên thua cô.

“Trò chơi quỷ gì mà hạ lưu vậy hả!” Kiều Sâm đơn giản là không chịu được, đi đến kéo tay Sở Sở ra, xông vào mắng Lục Xuyên: “Lục lưu manh, tôi chơi với cậu!”

Lục Xuyên nheo cặp mắt đào hoa lại, ghét bỏ nhìn thoáng qua Kiều Sâm: “Chơi với cậu á, cũng không phải là không thể chơi.”

“Vậy chơi như thế nào đây?”

“Cậu thua thì để tôi đánh một trận, thắng tôi thì tôi để cậu đánh lại.”

“Được đó, đến đi!”

Sở Sở kéo ống tay áo cậu lại: “Anh hai.”

“Sao đấy?”

“Anh đừng đùa.”

“Em đừng cản.”

Sở Sở: “Anh có ngốc không thế.”

….

Ba người chơi đùa một hồi, lại cùng nhau xem TV thêm một lát Lục Xuyên mới rời đi, Sở Sở vốn còn muốn tiễn anh, kết quả Kiều Sâm lại lôi kéo không cho cô đi, nói gì mà bây giờ đã quá muộn rồi, không có cô gái nào mà đưa con trai về hết.

Có muốn đưa thì cũng phải là cậu đưa!

Lục Xuyên quả quyết cự tuyệt ‘ý tốt’ của Kiều Sâm, nói đường về nhà cũng chỉ có mấy bước, có lạc đâu!

Trước khi đi anh còn lưu luyến không rời mà hỏi Sở Sở lúc nào thì rãnh, Sở Sở nghĩ ngợi: “Có thể là sắp tới đây sẽ khá bận rộn, còn phải đến khu vực bích họa.”

Lục Xuyên nhẹ gật đầu, nói phải giữ liên lạc mọi lúc.

Chờ anh đi xong Sở Sở lại thất vọng ngồi lên ghế sa lông, sự hăng hái trước đó đều mất sạch. Cô hỏi Kiều Sâm: “Anh hai, anh có cảm thấy anh ấy vẫn còn rất thích em không?”

Kiều Sâm yên lặng nhìn cô, trong lòng tự nhủ ‘mình thông minh cơ trí như vậy tại sao lại có một cô em gái ngốc nghếch như vậy cơ chứ.’

“Cái đức hạnh như cẩu kia của Lục Xuyên, vốn là hận không thể trực tiếp nhào thẳng lên người em liếm lấy, em còn ngồi đây hỏi nó có thích em không á?”

Sở Sở đỏ mặt nhưng vẫn có chút không chắc chắn: “Lúc đầu là em nói lời chia tay với anh ấy, nên em đã rất sợ anh ấy sẽ giận em, vì vậy mà không dám đi tìm anh ấy.”

Không dám đi tìm anh.

“Nhưng mà Kiều Kiều à, anh nói với em mấy lời thật lòng này.” Kiều Sâm ngồi vào bên cạnh Sở Sở, thấm thía nói ra: “Lúc trước em ở bên Lục Xuyên cũng quá tiện nghi cho cái tên nhóc kia, dù sao thì anh hai cũng vô cùng không hài lòng, bây giờ hiện còn chưa quay lại với nhau, em hãy chú ý một chút có biết chưa, đừng để cậu ta dễ dàng đạt được như vậy nữa! Biết chưa hả?”

“Vì sao chứ?” Sở Sở nháy mắt, không hiểu lắm: “Nếu như anh ấy còn thích em, mà em cũng rất thích anh ấy, em chỉ muốn lập tức…”

Cô đột nhiên câm nín, câu nói tiếp theo cũng không thể không biết xấu hổ nói lên được, vì nghĩ tới thôi cô cũng tự đỏ mặt.

Mỗi lúc mỗi nơi, mỗi giờ mỗi khắc, đều không nhịn được bổ nhào vào anh.

“Kiều Kiều, em phải nhớ cho kỹ, bây giờ vốn là cậu ta đang theo đuổi em, không phải là em đòi quay lại với cậu ta. Chủ yếu là phải ý tứ, nếu không thì sau này em sẽ không có địa vị gì trong nhà đâu, biết chưa?”

“Có biết không?”

Sở Sở không nghĩ rằng sau này trong nhà cô sẽ không có địa vị gì, Lục Xuyên nhất định sẽ rất tôn trọng cô, rất thương yêu cô.

“Em phải nghe lời anh!” Kiều Sâm vỗ ngực thề son sắt đảm bảo: “Nhất định sẽ không sai được đâu.”

“Vâng.”

“À mà, ngày mai có sắp xếp gì không? Hay vẽ tranh?”

Sở Sở nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai có một người bạn đến, em phải đi đón, anh ấy vừa đến Lộc Châu nên chưa quen ở đây, em phải tiếp đãi anh ấy nữa, xem như làm tròn bổn phận chủ nhà.”

Kiều Sâm nghĩ ngợi: “Không thành vấn đề, vậy anh đặt bữa trước, anh em chúng ta cùng tiếp đãi cậu ta, nếu được thì mời đến nhà mình, trong nhà có biết bao nhiêu là phòng cho khách, ở nhà cũng thuận tiện hơn, đúng rồi, nam hay nữa đó?”

“Nam.”

“Vậy thì vẫn nên đặt khách sạn trước đi.”

“Vâng.”

“Ăn cơm thì, chúng ta cứ đến nhà hàng Tây lần trước đó, bây giờ anh đi đặt chỗ trước, tránh ngày mai lại hết bàn.” Kiều Sâm vừa nói vừa cầm điện thoại, Sở Sở lại đột nhiên cắt ngang cậu: “Anh, em nghĩ không cần phiền phức như vậy đâu, cứ mời đến nhà chúng ta ăn là được mà.”

Kiều Sâm mơ hồ: “Sao thế, trong lòng em người kia cũng quan trọng như Lục Xuyên vậy sao?”

Sở Sở vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải! Chỉ là một đàn anh khóa trên thôi.”

“Vậy thì mời đến nhà làm gì, em cho rằng nhà của anh hai ai cũng có thể đi vào sao?”

Sở Sở cũng không biết nên nói như thế nào với Kiều Sâm nữa, cô nghĩ một chút mới nói: “Thì chỉ là cái nhà hàng kia quá đắt đỏ và sang trọng, mời đàn anh thì có vẻ như không hợp lắm.”

Kiều Sâm cũng nghĩ lại: “Đúng nhỉ, cũng đâu phải là xem mắt, không cần phải đi mấy nơi như vậy, thôi thì trực tiếp mời đến nhà đi, anh lại đành vất vả tiếp đón vị đàn anh kia của em một bữa cơm vậy dù sao như này cũng được xem là có thành ý, sau này ở trường thì có thể nhờ anh ta quan tâm em thêm.”

“Đàn anh thật ra cũng đã rất quan tâm đến em rồi.” Sở Sở gật đầu.

Chạng vạng tối ngày kế tiếp, Sở Sở tự mình lái xe đến sân bay đón Diệp Tầm, Diệp Tầm xuất thân bần hàn, khiến người ta cảm thấy rất hiền hậu, theo như lời của thầy hướng dẫn nói, đàn anh Diệp Tầm của con mặc dù thiên phú có kém hơn con một chút, nhưng được cái lại rất liều mạng, so với mấy cậu nhóc bình thường thì ông yên tâm hơn, có thể hạ quyết tâm nghiên cứu như vậy thì cũng có thể xứng đáng được chăm chút.

Thí dụ như lần đến Lộc Châu này vốn không cần anh ta phải đến, nói gì thì bích họa cũng không phải là sở trường của anh ta, có điều như vì muốn nghiên cứu học tập mà anh ta vẫn có thể bớt chút thời gian đến đây, Sở Sở cảm thấy trong việc học thì tinh thần lao tâm khắc khổ của đàn anh rất đáng để cô học hỏi, trong lòng cô thật sự cũng rất kính trọng đàn anh.

Bốn giờ chiều, ở sân bay Lộc Châu tìm được Diệp Tầm, khổ người anh ta cao một mét tám, gầy gò, da hơi đen, mang một cái mắt kính đen dày, vẻ ngoài khá hiền lạnh, bộ dáng cũng có mấy phần đẹp trai, tính tình ngay thẳng thành thật đáng tin cậy, một nam sinh như thế này kỳ thật ở đại học S cũng rất được các nữ sinh hoan nghênh, nhưng năm này quả thật cũng có không ít cô gái theo đuổi anh ta, thế nhưng anh ta lại không xem trọng.

“Anh Diệp.” Sở Sở đứng ở bên ngoài vẫy vẫy tay với anh ta.

Nhìn thấy Sở Sở, đôi mắt vốn bình tĩnh của Diệp Tầm nháy mắt có chút gợn sóng, anh ta kéo vali hành lý đi đến.

“Kiều Sở, đã lâu rồi không gặp.”

“Ừm, chào anh.”

Diệp Tầm thân thiện mỉm cười, nói: “Còn phải làm phiền em một chuyến, thật sự ngại quá.”

“Không sao.” Sở Sở cũng không định nói mấy lời khách khí gì, trực tiếp nói thẳng: “Anh Diệp có muốn đến khách sạn trước hay là đi ăn cơm trước.”

Diệp Tầm nhìn hành lý trên tay mình, nói: “Anh vẫn chưa đặt khách sạn trước nữa, chắc là đến đặt phòng ở ngay khách sạn em ở là được rồi, ra vào cũng dễ hơn.”

“Ặc, em ở nhà em.”

Diệp Tầm ngẩn ra, sau đó mới vỗ đầu cười cười: “Là anh hồ đồ rồi, Lộc Châu là quê em, nào có ở khách sạn làm gì.”

“Ừm, vậy…” Sở Sở nghĩ nghĩ: “Vậy trước cứ đi ăn cơm đã, cơm nước xong xuôi thì em lại đưa anh đi tìm khách sạn.”

Diệp Tầm thoáng chần chừ: “Bây giờ đặt phòng khách sạn không biết còn kịp không nữa.”

Sở Sở nói: “Không sao đâu, dạo này không phải mùa du lịch nên khách sạn còn nhiều phòng trống lắm, đặt trước rất dễ.”

Diệp Tầm nghĩ ngợi, nói: “Được rồi.”

Sở Sở đến bãi đổ xe mở cốp sau ra cho Diệp Tầm cất hành lý, Diệp Tầm đáng giá bảng số xe, sau khi lên xe, buộc dây an toàn lại, Diệp Tầm mới tùy tiện mở miệng: “Xe này là em mới mua sao?”

“Không phải, là xe anh em.”

“Anh của em?” Diệp Tầm nghi hoặc, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe Sở Sở nói qua là cô còn có một người anh trai nữa.

“Ừ, em có một người anh trai, bây giờ em đang ở nhà anh ấy.” 

“Là anh ruột sao?”

“Đúng vậy.”

“A, vậy thì tốt.”

“Sao cơ?”

“Không có gì.”

Một lát sau, Diệp Tầm lại hỏi: “Tại sao lại ở nhà anh trai, ba mẹ em đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Sở chìm xuống, giống như nói đùa: “Điều tra hộ khẩu à?”

Diệp Tầm im lặng.

Thật ra lần này đến Lộc Châu anh ta cũng có một chút tâm tư nho nhỏ, khảo sát hiện trường về hoàn cảnh của Sở Sở cũng như là gia đình cô, rồi mới quyết định có nên tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô gái này hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play