Nhớ ra Dương Lạc sẽ tới ngay, anh chậm rãi quay lại. Vừa xoay người, dưới chân mềm nhũn, ngã sầm ra đất.
Dương Lạc ở lầu một, chứng kiến Thẩm Hàm ngã trên đất, ngồi một cách ngơ ngẩn. Lòng cậu sốt sắng, chạy qua, đỡ Thẩm Hàm dậy.
“Tiểu Hàm, Tiểu Hàm ơi.” Cậu cũng không để ý xưng hô gì nữa, “Có người đụng vào thầy phải không? Đụng vào đâu rồi? Có đau không?” Thẩm Hàm nhẹ nhàng dựa vào người cậu, “Không có, tự tôi bất cẩn thôi.”
Dương Lạc để anh tựa lên tường, sau đó cúi xuống, xắn ống quần anh lên, cẩn thận kiểm tra xem trên mắt cá có vết sưng đỏ nào không.
“May mà không bị thương.” Cậu ngẩng đầu nói với Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm ép bản thân nặn ra một nụ cười: “Đã bảo em là không sao rồi mà.”
Dương Lạc đưa tay ôm lấy anh, nhấn mạnh thêm: “Làm sao mà không sao được. Thầy xem thầy sắp khóc đến nơi rồi đây này.”
Thẩm Hàm tựa đầu trước ngực cậu, quả thật nước mắt từng dòng tuôn rơi. Dương Lạc vuốt tóc anh, tay còn lại lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Chờ âm thanh nghẹn ngào lắng xuống, Thẩm Hàm đứng thẳng lên: “Chúng ta đi uống gì đi.”
***
Dương Lạc không dám đưa anh đi xa, chỉ đi bừa vào một quán ăn Hồ Nam ngoài trường, gọi một phòng riêng. Hai người gọi một bình rượu trắng, Dương Lạc còn cố chấp gọi thêm mấy món ăn: “Thầy ăn ít đồ lót dạ trước đã. Chốc nữa muốn thế nào em cũng không cản.”
Chỉ một lát món ăn đã mang lên đủ. Dương Lạc ép anh ăn mấy miếng, sau đó rót đầy ly rượu, đưa cho anh. Thẩm Hàm bưng lên, cau mày uống một hớp. Cảm giác cay xè nhanh chóng xông thẳng từ cổ họng xuống dạ dày khiến anh ho khù khụ.
Nhìn gương mặt đỏ bừng, đến nỗi nước mắt cũng tràn ra của anh, Dương Lạc lại nghiêm khắc không để ý đến anh, chỉ giúp anh rót đầy ly rượu cạn. Cậu biết giờ khắc này đây, Thẩm Hàm cực kì tỉnh táo, làm thế sẽ chẳng ích gì cho anh. Hơn nữa, từ tư tâm, cậu thà rằng Thẩm Hàm say khướt trước mặt mình, cũng không muốn để anh trốn trong xó xỉnh gây rối.
Sau khi Thẩm Hàm uống khoảng hai ly, bỗng nhiên đưa tay định cầm bình rượu trên bàn. Dương Lạc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay khua bậy của anh: “Cẩn thận. Thầy muốn gì cứ nói với em là được mà?” Thẩm Hàm đẩy cậu ra, “Em đừng quan tâm đến tôi. Tôi vẫn chưa uống đủ.” Ban đầu Dương Lạc cứ tưởng tửu lượng Thẩm Hàm không cao, nào ngờ lại kém tới mức này. Thế là buồn cười bảo anh, “Em không quan tâm đến thầy, thầy muốn uống bao nhiêu cũng được. Nhưng mà rượu phải do em rót.”
Người Thẩm Hàm khẽ lắc lư, tư duy bắt đầu lộn xộn: “Vì sao em không quan tâm đến tôi? Em không quan tâm tôi, nhỡ tôi say mất thì sao?” Dương Lạc biết anh say thật rồi, nhẹ nhàng dời ly rượu trước mặt anh đi, “Thầy say rồi em sẽ dắt thầy về. Đừng lo.”
Thẩm Hàm đã bắt đầu có cảm giác đầu nặng chân nhẹ. Anh gục cằm lên bàn, đỡ lấy trọng lượng đầu mình. Dương Lạc vẫn chưa từng chứng kiến bộ dạng anh chẳng hề quan tâm đến hình tượng, không kìm được đưa tay nhéo má anh. Thẩm Hàm quay về phía cậu, bất mãn cau có: “Em véo tôi làm gì?” Anh vừa nói, vừa đứng lên.
Dương Lạc đứng dậy theo đỡ anh: “Thầy định làm gì? Muốn về nhà ạ?” Bước chân Thẩm Hàm đã loạng choạng, nghiêng ngả dựa vào người Dương Lạc, mơ màng nói, “Tôi muốn thử xem có tự mình về được không. Người khác mà thấy em dắt tôi về thì sẽ cười cho.” Dương Lạc đỡ anh về ngồi yên trên ghế lần nữa, Thẩm Hàm cũng không phản kháng, còn ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối. Dương Lạc nhìn anh an ổn rồi, mình cũng ngồi xuống.
“Em có sở thích nào không?” Thẩm Hàm hỏi cậu.
“Âm nhạc, leo núi, trượt patin ạ.” Dương Lạc biết tư duy của người say không liền mạch, chốc nữa có thể sẽ nhảy đến đề tài hoàn toàn chả liên quan, thế nên cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.
Thẩm Hàm gật đầu, nghiêm túc nói: “Hồi bé tôi từng học kinh kịch[1] đấy.”
[1] Kinh kịch (hay Kinh hí): Là một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.
Dương Lạc ngớ người một lúc: “Học ai ạ?”
“Bà nội. Bà thích kinh kịch lắm.” Thẩm Hàm dừng lại một lát, “Nhưng mà bà thích vai nữ, nên cũng toàn dạy tôi vai đó thôi.” Nghĩ đến cảnh anh hoá trang thành nữ, Dương Lạc lặng lẽ mỉm cười.
“Em có muốn nghe tôi hát không?”
Dương Lạc giật mình nhìn anh, gương mặt anh bình tĩnh, hồ như đã tỉnh táo lại.
Không đợi cậu trả lời, Thẩm Hàm bắt đầu hát.
“Tiểu thư ơi… Tiểu thư nàng đẹp lắm… Quân Thuỵ ơi… Quân Thuỵ người thật nhã nhặn…” Một ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn, giọng hát mát lạnh mê hoặc đến tận âm cuối, nếu mắt anh còn lành, không biết bây giờ sẽ lấp lánh tuyệt trần ra sao.
“…Phong lưu chẳng cần mua bằng ngàn vàng, bóng hoa chuyển rời dáng ngọc tới…”
Từng câu hát trong bài ca cổ tràn qua môi anh, anh hát một cách tập trung, thanh âm êm dịu mà trong rõ. Dương Lạc hoàn toàn bị anh thu hút, chăm chú nhìn anh chẳng động đậy.
“…Lão phu nhân… Từ chối hôn nhân. Nhân duyên tốt, vô tình bị chia cắt…” Giọng Thẩm Hàm lên cao, như thể chạm tới ngay trước bờ giới hạn.
“…Người xem gương mặt cả ngày u buồn của tiểu thư… Gương mặt kia ốm yếu tới mức gầy như que củi…”[2]
[2] Đây là những câu hát trích trong vở Kinh kịch “Hồng nương” (Bà mối).
Trái tim Dương Lạc như thể bị trúng kích, cậu đi qua, cúi người ôm Thẩm Hàm vào lòng, thì thầm lặp lại: “Ngoan, đừng hát nữa. Mình về nhà ngay thôi.” Thẩm Hàm dừng lại, có vẻ mệt mỏi gục đầu lên vai Dương Lạc, chậm rãi nhắm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT