Thu sang, trên bảng tin trường dán kín tờ rơi tiêm vắc xin viêm gan B. Đúng lúc chiều thứ hai không có tiết, Dương Lạc cầm giấy khám sức khoẻ đến bệnh viện trường. Tới cửa thì thấy trên hành lang lầu hai xếp cả hàng dài. Ngẫm nghĩ, Dương Lạc cảm thấy nên chờ mấy ngày nữa ít người lại đến thì hơn, vì thế xoay người chuẩn bị về theo lối cũ. Mới đi mấy bước, cậu chợt dừng chân. Nơi ngã ba trước mặt, Thẩm Hàm đang chống gậy đi tới.

Vì trời mát nên Thẩm Hàm mặc một chiếc áo đan có mũ màu xanh da trời, thoạt trông nhỏ bé hơn nhiều lắm. Dương Lạc tăng tốc bước lên: “Thầy Thẩm cũng đến tiêm ạ?” Sao đó đưa tay đỡ lấy anh.

Thẩm Hàm nghe được giọng cậu, dường như thở phào nhẹ nhõm: “Dì cứ bắt tôi đến. Thiệt tình, cả ngày tôi ăn đồ dì nấu, ngay cả nguồn lây cũng không có, tiêm phòng làm gì chứ!”

Dương Lạc cười thầm trong bụng, hoá ra nghe dì nói Thẩm Hàm sợ tiêm, ghét uống thuốc, còn tưởng rằng bà nói quá. Bây giờ xem ra là thật cả.

“Đông người không?” Thẩm Hàm hỏi cậu.

“Đông lắm. Nhưng mà tiêm nhanh, không cần xếp hàng lâu đâu ạ.”

Thẩm Hàm kéo cậu: “Vậy hôm khác chúng ta đến đi. Xếp hàng phiền phức lắm.” Dương Lạc nhẹ nhàng dắt anh về trước, “Đi nhanh lên ạ. Tránh được mùng một không tránh được mười lăm. Dì sẽ không tha cho thầy đâu.”

Hai người đi cùng nhau, trả tiền ở quầy thu lầu một, sau đó mang tờ rơi đến lầu hai xếp hàng.

Đội ngũ xếp hàng dài ngoằng, tụi Dương Lạc còn xếp ra ngoài ban công luôn. Mọi người chen chúc nhau, chậm rãi tiến về phía trước.

Dương Lạc chẳng hề sốt sắng, thản nhiên trò chuyện cùng Thẩm Hàm. Có vẻ hôm nay sức chú ý của Thẩm Hàm không tài nào tập trung được, chủ đề toàn xoay quanh “Sắp đến chưa”, “Có ai bị sốc thuốc không”. Cuối cùng anh cúi đầu, ai oán nói: “Tôi chả thích tiêm tí nào.” Dương Lạc tiếp lời, “Ai mà thích cơ chứ? Chỉ là người ta không sợ thôi ạ.” Thẩm Hàm đỏ mặt, nhất thời không cất được lời phản bác.

Dương Lạc nhìn vẻ lúng túng của anh, cũng không nỡ lòng nào, bèn nói: “Mọi người sẽ chỉ hơi hơi sợ thôi ạ.” Sau đó lấy mình ra làm ví dụ, “Thầy xem, tuy em không sợ đau, nhưng mà mỗi lần cũng không dám nhìn đầu kim ghim vào trong thịt, cứ thấy khiếp khiếp thế nào.”

Thẩm Hàm phác hoạ bộ dáng cao ráo của Dương Lạc trong đầu, ngoảnh đi không dám đối diện, bật cười: “Còn lâu tôi mới sợ. Chỉ là khá nhạy cảm với nguy hiểm mà thôi.” Lát sau, anh thấp giọng thản nhiên, “Thật ra cũng đúng. Không dám nhìn, lại không ngăn được ý nghĩ đầu kim có thể ghim vào trong thịt bất cứ lúc nào, thế là lại lén nhìn một cái. Cho nên mắt không nhìn được nữa cũng tốt, cũng không cần phải khổ như thế, chỉ nghĩ được thôi.”

Bấy giờ, họ đã đứng trong hành lang, âm thanh trước sau ngày càng ầm ĩ. Dương Lạc nhìn gương mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh của Thẩm Hàm, dẫu đứng giữa hàng ngũ ồn ào, cũng cảm nhận được không khí an yên quanh anh.

Dương Lạc vừa nói, vừa vô thức chắn trước mặt anh, không muốn để anh tiếp xúc với người khác.

Đến lượt họ rồi, Dương Lạc giúp Thẩm Hàm xắn tay áo lên. Lúc đầu kim ghim vào, Thẩm Hàm khẽ run. Có điều cũng xem như suôn sẻ. Chờ Dương Lạc cũng tiêm xong, đỡ anh ra khỏi phòng tiêm, xuống đến lầu một, Thẩm Hàm mới thở dài thườn thượt, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng xong rồi. Nhất định đến tối phải chén một bữa no nê.” Dương Lạc đang định lên tiếng thì chợt nhớ ra quên cầm theo cây gậy, cũng không biết để trong phòng tiêm hay là trên ban công, thấy bên cạnh không có ghế, bèn để Thẩm Hàm đứng dựa vào tường đợi mình. Mình thì chạy lên lầu tìm.

Để tránh hàng người nên họ đi xuống từ lầu bên cạnh. Bên ấy là khoa phóng xạ, phòng điện tim mà ngày thường ít khi mở cửa, bốn bề im ắng. Thẩm Hàm gõ ngón tay lên tường giết thời gian. Lát sau, trên gác truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Hàm dừng động tác lại cẩn thận phân biệt.

“…Bỏ tiền xây lại bệnh viện trường, còn không bằng đập đi quyên tặng một toà cao ốc MBA do mình đặt tên. Ngài Lâm nói có phải hay không?”

Giọng nam trầm thấp trong hành lang kín lại càng toát lên chân thành. Khoảnh khắc âm thanh truyền tới đó, Thẩm Hàm có thể nghe thấy tim mình rung lên kịch liệt.

Không thể nhầm được. Tuyệt đối không nghe nhầm được – giọng nói của Lý Gia Thiên.

Thẩm Hàm cảm thấy máu não tăng xông, mặt mày nóng bừng, tứ chi lạnh toát.

Anh chần chừ một lát, sau đó xoay người đi về phía cầu thang ngược lại, loạng choạng đi về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất của mình. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ – không thể để Lý Gia Thiên nhìn thấy mình!

Bước chân anh rối loạn hoàn toàn, thân người anh thoắt ngả sang trái, lại thoắt nghiêng sang phải. Chưa đi được mấy bước thì va cái bộp vào một người đang bước ngược chiều. Cả hai cùng ngã ra đất.

“Cậu làm sao thế? Không có mắt à!” Hứa Thuỵ đứng lên, phủi bụi trên chiếc quần trắng của mình, lớn tiếng nói. Thẩm Hàm im lặng, chỉ nhổm dậy một cách chậm rãi.

“Sao vậy?” Giọng của Lý Gia Thiên truyền lại từ sau lưng.

Hứa Thuỵ lướt qua Thẩm Hàm đi tới, ấm ức nói: “Chả biết cậu này bị sao nữa, em sang trái cậu ta cũng sang trái, em sang phải cậu ta cũng sang phải. Đi thì vội vội vàng vàng, thế là đâm sầm vào em luôn.” Vừa nói vừa giơ cổ tay hơi đỏ của mình lên cho hắn xem.

Lý Gia Thiên nâng tay, nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, chắc chắn không bị trật khớp: “Em không sao chứ?” Hắn hỏi.

Thẩm Hàm ở phía trước gật đầu, sau đó mới nhận ra câu hỏi của Lý Gia Thiên vốn không phải dành cho mình. Anh cười mai mỉa.

Đám người Lý Gia Thiên đi tới, dừng lại trước mặt anh.

Tiểu Hàm! Lý Gia Thiên sững sờ.

“Thiệt tình, đâm vào người ta mà ngay cả câu xin lỗi cũng không nói.” Ngài Lâm đi cùng với họ ở bên cạnh bênh vực. Thẩm Hàm mím chặt môi dưới, không nói tiếng nào. Trước mặt Lý Gia Thiên, Hứa Thuỵ nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, “Thôi, thôi, chấp làm gì sinh viên. Chúng ta đi thôi.” Lý Gia Thiên nhìn Thẩm Hàm chăm chú hồi lâu, “Sau này em nhớ cẩn thận.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nghe tiếng bước chân họ dần mất hút phía cuối hàng lang, Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, hướng về phía họ rời đi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi. Em không nhìn thấy cô ấy.”

Gia Thiên, xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play