*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hàm không nhớ rõ mình về nhà thế nào. Mạch thái dương nảy đừng nhịp đau nhức, đầu không ngừng vọng về giọng nói lạnh lẽo của Lý Gia Thiên. Cảm nhận rõ ràng duy nhất, là vòng tay ôm chưa từng thả lỏng nơi hông. Nhiệt độ của Dương Lạc ngấm qua lớp áo, khiến người khác an ổn một cách khó hiểu…

Khi tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Dì cầm khăn mặt ướt đến rửa mặt giúp anh: “Không thoải mái chứ gì? Hôm qua uống thành thế này. May là dì không ở. Nếu không, còn lâu mới cho mi vào nhà nhé.”

Dì giận dữ nói, động tác lau mặt nơi tay cũng không khỏi mạnh hơn. Thẩm Hàm tránh đi, tự biết mình đuối lí nên nhỏ giọng kêu đau, mặt nhăn như một con mèo mới sinh. Dì nhìn thì cũng thấy không nỡ, dịu giọng: “Về lúc mấy giờ? Có dính mưa không?”

Thẩm Hàm lắc đầu, rúc mặt vào trong chăn.

Dì bưng nước cho anh: “Tối qua mưa to lắm. Vì lúc dì đi con vẫn chưa về, nên lo không biết con còn ở ngoài hay không. Đây đã là mưa thu rồi đó. Sức khoẻ con yếu, thể nào dính mưa cũng bệnh nặng cho coi.”

Thẩm Hàm uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Không biết lúc Dương Lạc về có bị dính mưa không?” Dì vỗ đầu một cái, “Đúng rồi, con mau gọi điện cho người ta hỏi xem. Mong là không bị ốm. Mau lên!” Nói xong lấy điện thoại ở đầu giường đưa vào tay anh, mình thì giúp anh bấm số theo danh bạ bên cạnh.

Thẩm Hàm bị ép cầm ống nghe, nghe từng âm tút… tút… bên trong, lòng bắt đầu căng thẳng.

“A lô, xin chào.” Giọng nói hơi khàn của Dương Lạc truyền tới từ đầu dây bên kia. Thẩm Hàm vô thức mở miệng, song nhất thời lại chẳng nghĩ ra nên nói gì.

Đối phương đợi một lát: “Thầy Thẩm ạ?”

Thẩm Hàm vội vàng trả lời: “Ừ.” Sau đó hỏi, “Hôm qua em có dính mưa không? Dì nói buổi tối trời mưa.” Dương Lạc cười nhẹ, “Lúc đi được nửa đường thì mưa ạ, em chạy mấy bước là đến.” Cậu chợt ho. Nghe thế, Thẩm Hàm nói ngay, “Em đừng cố, có phải ốm rồi không?” Dương Lạc gắng sức kìm nén, “Không sao đâu ạ. Em nằm nghỉ là khỏi ngay.”

Giọng cậu hiện lên vẻ lười biếng hiếm thấy, như tiếng ngáp của chú sư tử chưa ngủ no. Mặt Thẩm Hàm hơi đỏ.

Bấy giờ dì chen ngang: “Hỏi thằng bé có muốn uống canh tuyết lê đường phèn không? Buổi trưa dì làm cho.”

Thẩm Hàm lặp lại không sót chữ nào vào trong ống nghe.

“Canh tuyết lê ạ? Vâng. Lát nữa em qua.”

“Vậy cứ thế đi. Tôi cúp đây. Gặp sau.”

“Vâng, gặp thầy sau.”

“Em ấy bảo lát nữa sẽ qua.” Thẩm Hàm để điện thoại xuống, báo cáo với dì. Cốc, dì gõ trán anh một cái, “Thằng nhóc này, đã ốm rồi sao lại để người ta mất công đi? Mi phải qua đưa cho người ta mới đúng. Không hiểu mi làm thầy giáo kiểu gì nữa?”

Thẩm Hàm bưng chỗ trán hơi đau: “Thế sao hồi nãy dì không nói?” Dì hừ một tiếng, “Đó là vì dì giữ thể diện cho mi.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, “Mi mau lên đi. Bây giờ dì đi nấu đây.”

Thẩm Hàm ngã ra giường, dì giữ thể diện cho con lúc nào cơ chứ? Đem mấy chuyện khó ngửi của con ra kể lung tung, không phải dì thì là ai? Anh bọc chăn quanh mình như con nhộng trên giường, bất giác đã ném chuyện Lý Gia Thiên ra sau đầu rồi.

***

Lúc Dương Lạc đến, canh tuyết lê của dì đã bày trên bàn ăn rồi. Mở cửa cho cậu vào, dì chỉ vào Thẩm Hàm đang ngồi đợi bên bàn, nói nhỏ: “Hôm nay coi như biết điều đấy, biết là làm cho người ốm nên không đòi ăn trước.” Dương Lạc nhìn gương mặt không hề có dấu vết nước mắt của anh, trong lòng dịu đi, kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống.



“Thầy ơi em đến rồi.”

Thẩm Hàm xoay người sang phía cậu: “Nào, cho tôi sờ cái nào.”

Trái tim Dương Lạc ngơ ngác, vô thức hỏi: “Sờ ở đâu ạ?”

Thẩm Hàm đỏ mặt: “Em nói xem sờ ở đâu! Tất nhiên là sờ trán rồi! Còn sờ ở đâu được nữa!”

Dương Lạc bật cười: “Vâng, vâng. Em nói nhầm ạ.” Kéo tay anh đặt lên trán. Lát sau, Thẩm Hàm thu tay về, áp lòng bàn tay vào trán mình.

“Tôi thấy không sốt đâu.” Anh bỏ tay xuống, nở nụ cười yên tâm.

Dương Lạc múc hai bát canh, đầu tiên bưng một bát đặt trước mặt Thẩm Hàm, cho anh đưa tay đỡ lấy, sau đó để thìa vào một tay khác của anh. Hai tay Thẩm Hàm bưng bát uống ngụm lớn, nheo mắt một cách thoả mãn. Dương Lạc theo sau nếm một ngụm, hỏi anh: “Không thấy ngọt quá ạ?” Thẩm Hàm lè lưỡi liếm môi, “Làm gì có? Không phải thế càng ngon à?” Lúc anh nói đến món mình thích, sẽ luôn lơ đễnh toát lên mấy phần trẻ con.

Dương Lạc múc miếng lê lớn vào trong miệng xem như đầu hàng, biết trong loại chuyện thế này không thể nói rõ với anh được.

Dì đi ra từ nhà bếp: “Cơm trưa đã nấu xong rồi, chốc nữa hai đứa tự hâm nóng nhé, dì phải đi bây giờ đây.” Bà ngoảnh đầu, cố ý giải thích với Thẩm Hàm, “Quầng thâm mắt của Dương Lạc rất đậm. Chắc chắn tối qua không ngủ ngon. Chốc nữa cho thằng bé ngủ trên giường con một lát đi, hai đứa ăn cái này xong trong thời gian ngắn cũng chưa chắc đã muốn ăn cơm trưa.” Dứt lời vỗ vai Dương Lạc, xách túi, về nhà.

“Muốn ăn nữa không ạ?”

“Không cần nữa.”

“Vậy em đi rửa bát.”

Thẩm Hàm lắng nghe tiếng động bên cạnh, nói nhỏ: “Hôm qua, cảm ơn em.”

Dương Lạc nhẹ nhàng xoa đầu anh, bưng bát đi rửa. Thẩm Hàm tự mình đứng dậy, theo sau cậu: “Chốc nữa em đi ngủ một lát đi. Tôi nghe giọng em chả có tinh thần gì cả.” Dương Lạc đáp ứng, nhanh nhẹn xử lí chỗ bát trong tay.

Rửa xong, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ kiêm phòng sách của Thẩm Hàm. Gần cửa sổ có một bàn làm việc, giường dựa vào bức tường phía đối diện cửa.

“Thầy làm gì thế ạ?” Dương Lạc hỏi anh.

Thẩm Hàm cầm quyển sách chữ nổi đặt trên đầu giường: “Tôi đọc cái này.” Dương Lạc kéo anh đi tới mép giường, “Ngồi lên giường đi ạ. Em không có thói quen ngủ trưa, vừa hay có thầy ở với em.”

Trong lòng Thẩm Hàm chỉ muốn để cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, không hề nghĩ nhiều mặc cậu kéo mình lên giường. Cởi giày xong, Dương Lạc dựng gối lên sau lưng Thẩm Hàm để anh tựa vào, mình thì nằm bên cạnh anh, đắp chiếc chăn mỏng trên người.

“Ngủ chưa?”

“Cũng được. Thuốc uống vào cứ như có tác dụng thôi miên ấy ạ.” Dương Lạc cười rất nhẹ, “Tối qua Sầm Thành bảo thuốc cảm bây giờ toàn hàng chất lượng kém. Ban ngày uống bạch phiến, ngủ gà gật; ban đêm uống hắc phiến, ngủ không vào.”[1]

[1] Bạch phiến: Tên một loại thuốc cảm ở TQ. Hắc phiến: Chỉ cà phê.

Thẩm Hàm bật cười: “Đừng nói thế. Mau ngủ đi.” Dương Lạc nghe lời nằm yên, nhắm nghiền hai mắt.

Trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở một nông một sâu của hai người.

Thẩm Hàm đọc sách, bỗng nhiên, Dương Lạc trở mình, một cánh tay đặt trên người anh. Thẩm Hàm chọc ngón tay vào cậu để thăm dò, không hề có phản ứng. Có lẽ là ngủ say rồi.

Thở dài, rút sách bên dưới cánh tay kia ra, định đọc tiếp. Nhưng cánh tay Dương Lạc lại dần siết chặt, người cũng từ từ tựa sát vào anh, như thể xem anh thành gối ôm. Thẩm Hàm tức giận chọc chọc mái đầu đã tiến sát bên mình, sau đó để tay lên trên: Em coi tôi là gối ôm, thì tôi coi em là tay vịn.

Cảm giác cứng cáp từ ngón tay, bàn tay truyền vào trong lòng. Quả nhiên lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn, Thẩm Hàm thầm nghĩ, bình thường trưng cái dáng vẻ ông cụ non lạnh lùng. Bây giờ hay rồi, nằm ngủ cạnh mình chẳng chút đề phòng, y hệt con mèo lười biếng. Thẩm Hàm lật sách, bất giác mỉm cười.

Dương Lạc nằm cạnh anh, ôm anh một cách thoả mãn, cảm giác tay anh để trên đầu mình, thỉnh thoảng thuận tay xoa xoa tóc. Trong cơn mê lúc sắp ngủ, gương mặt cậu hiện lên nụ cười như ý: Hôm nay, lời thật rồi.

Cậu chìm dần vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play