Edit: Thủy Tích
Cái gì gọi là tự làm tự chịu ?
Trang Tử Trúc chính là một ví dụ điển hình.
Tuyên Hằng Nghị nói lý tuy xác thực không vững chắc nhưng tác phong lại hiên ngang yêu cầu được an ủi, thì y còn có thể làm cái gì bây giờ ?
Nếu Tuyên Hằng Nghị không như vậy, y còn có thể nhàn nhã trong Ngự thư phòng giết thời gian, an tĩnh vui vẻ xem sổ sách, hoặc là bắt tay vẽ sơ đồ kết cấu máy móc nông nghiệp. Nhưng Tuyên Hằng Nghị vừa đề xuất liền không để người có cơ hội từ chối, Trang Tử Trúc nghĩ cũng đừng nghĩ làm việc, liền bị hắn kéo đi vào một trong những căn phòng trống trong Càn Thanh Cung.
Nhìn chung quanh được bày biện sạch sẽ, một vật dụng cá nhân cũng không có, Trang Tử Trúc liền hỏi : « Ngươi tùy tiện tìm một căn phòng rồi đi vào sao ? Nhìn không giống là nơi mỗi ngày dùng để nghỉ ngơi. »
Tuyên Hằng Nghị « Ân » một tiếng, giải thích nghi hoặc cho Trang Tử Trúc : « Càn Thanh Cung có hơn hai mươi phòng trống, đây chỉ là một trong số đó mà thôi, bình thường ta sẽ tùy ý chọn một nơi rồi nằm xuống ngủ. Lúc còn trẻ làm ra để đề phòng thích khách cho nên rất ít tới nơi này. »
« Vậy sao bây giờ lại vào đây ? » Trang Tử Trúc nhìn khắp nơi, ngón tay quét lên mặt bàn một chút, không hề nhiễm dù chỉ một hạt bụi, ngay lập tức bình luận : « Xem ra là hằng ngày đều có cung nhân đến quét dọn, để không nhưng rất sạch sẽ. »
« Bởi vì nơi này gần nhất. » Tuyên Hằng Nghị đáp xong, kiểm tra sơ qua một chút, căn phòng thật sự rất sạch sẽ, liền sai người mang một mảnh vải đen cùng bút lông nghiên mực tới, sau đó mới bảo Trang Tử Trúc ngồi xuống mép giường.
Trang Tử Trúc kéo kéo ống tay của hắn, mở miệng liền xin tha : « Mong phu quân thủ hạ lưu tình. »
Tuyên Hằng Nghị cười mà không nói gì.
Trang Tử Trúc cố ý nhăn mặt thành một cái bánh bao, ngồi nép vào một bên mép giường. Tuy ngoài miệng là cầu xin tha thứ nhưng trong lòng kỳ thật còn rất chờ mong. Nhớ lại bộ dáng ẩn nhẫn ngày hôm qua của Tuyên Hằng Nghị, trận tra tấn này hẳn là cũng rất thoải mái nhỉ ?
Sự thật chứng minh, Tuyên Hằng Nghị không ngừng lại ở học đi đôi với hành, mà còn trò giỏi hơn thầy nữa. Sau khi đóng hết cửa sổ cùng cửa ra vào, Tuyên Hằng Nghị lấy mảnh vải thật dày màu đen che lại đôi mắt Trang Tử Trúc, so ra còn tình thú hơn Trang Tử Trúc mấy lần luôn. Trong phút chốc bị mất đi thị giác, Trang Tử Trúc cảm giác chờ mong càng mãnh liệt hơn, chỉ một sự đụng chạm nhỏ bé cũng đủ để y chân thật cảm nhận được. Nhưng là Trang Tử Trúc ngồi đó chờ lại chờ, Tuyên Hằng Nghị vẫn không có bất luận động tác gì cả.
« Làm sao vậy ? Đang mài mực sao ? » Trang Tử Trúc thúc giục hỏi.
« Không phải, » Tuyên Hằng Nghị không chút nào che giấu mà ca ngợi : « Tiểu Trúc lúc bị che mắt rất xinh đẹp. »
Tiếp theo, Trang Tử Trúc cảm giác được gương mặt mình bị sờ soạng một phen.
Trang Tử Trúc được khen cho nên tâm tình vô cùng tốt đẹp, nói : « Không biết khi phu quân bị che mắt lại sẽ có bộ dáng gì ? Rất muốn nhìn thử. »
« Đêm nay che lại cho ngươi xem, » Tuyên Hằng Nghị biết nghe lời phải liền đáp ứng rồi, sau đó mới rốt cuộc nhớ ra vì cái gì mà muốn kéo Trang Tử Trúc đi vào căn phòng này, hắn cầm bút lông chấm một ít mực nước, nâng lên Tiểu Trúc, chuẩn bị viết chữ, lại nhắc nhở nói : « Ta cũng viết tám chữ, để cùng Tiểu Trúc có đôi có cặp. »
« Được. » Khi không còn thị giác thì xúc giác là nơi tập trung toàn bộ lực chú ý. Trang Tử Trúc được một bàn tay to lớn của Tuyên Hằng Nghị nắm giữ, bị lòng bàn tay đầy vân tay thô ráp bao bọc khiến y có cảm giác rằng thứ đó trong phúc chốc đã nhanh chóng bành trướng lên, giúp Tuyên Hằng Nghị có đủ không gian để viết chữ. Tuyên Hằng Nghị trước viết bốn chữ để Trang Tử Trúc đoán. Quả nhiên cảm giác này còn rất tốt, Trang Tử Trúc cắn ngón trỏ, cố gắng phân biệt chữ.
« Viết xong rồi, đoán được chữ gì không ? » Tuyên Hằng Nghị hỏi.
Trang Tử Trúc nói : « Chắc là 'tuyết ngọc đáng yêu', đây là hình dung ta sao ? Không thể dùng 'anh minh thần võ' để so sánh sao ? Rõ ràng của ta rất là bình thường mà. »
Sao của y có thể nói là đáng yêu chứ ? Rõ ràng là bình thường ! Của Tuyên Hằng Nghị mới là bị đột biến lớn hơn so với người bình thường, căn bản không thể đem ra so sánh được.
Tuyên Hằng Nghị nắm chặt vật thể trong tay, cố ý hù dọa y : « Như thế nào mới tính là bình thường, ngươi đã từng nhìn thấy qua thứ khác rồi ? »
Trang Tử Trúc : « ... » Chuyện này làm sao mà y có thể trả lời được đây, chẳng lẽ phải nói là thật sự đã nhìn qua ?
Tuyên Hằng Nghị cũng không cần y trả lời, còn tưởng rằng Trang Tử Trúc da mặt mỏng, tự động nhận sai nói : « Xin lỗi, vừa rồi không nên hỏi ngươi như vậy, đương nhiên Tiểu Trúc sẽ không nhìn thấy thứ khác, nghĩ cũng đều không cần nghĩ đến. Chỉ là ta dùng từ không hề sai, Tiểu Trúc nhỏ hơn ta, tuyết ngọc đáng yêu, chọc người yêu thương. »
Mặc cho ai bị nói như vậy cũng sẽ không thể nào vui vẻ được, Trang Tử Trúc nhăn mặt tỏ vẻ vô cùng không cao hứng, nói : « Muốn to lên. »
« Ân. » Tuyên Hằng Nghị trả lời có lệ, lật Trang Tử Trúc qua, đề bút tiếp tục viết chữ. Hai chữ đầu cũng rất dễ đoán, rõ ràng chính là tên Tuyên Hằng Nghị, hai chữ còn lại chính là 'độc hưởng', Trang Tử Trúc cũng đoán được, nhưng chẳng qua là cảm giác đầu bút lông chạm đến chỗ đó từng nét từng nét mà viết thành chữ thật sự rất mới lạ cùng thú vị, cho nên y liền làm bộ như không thể đoán ra, muốn Tuyên Hằng Nghị lại viết thêm một lần hai chữ sau cùng kia.
Tuyên Hằng Nghị lại cầm bút ấn xuống hai chữ kia thêm một lần nữa, hỏi : « Đoán được chưa ? Có cần ta giúp ngươi gian lận không ? »
Trang Tử Trúc hít hít mũi, cắn ngón trỏ, nói : « Không cần, không thể đoán được, làm phiền phu quân lại viết thêm một lần nữa đi. »
Tuyên Hằng Nghị thong thả lại viết một lần, còn chưa kịp hỏi đoán được hay không, Trang Tử Trúc đã lắc đầu trước, giọng nói đều mang theo âm rung sảng khoái : « Lại viết một lần. »
« Khó chịu như vậy sao ? Ta giúp ngươi, » Lòng bàn tay Tuyên Hằng Nghị đều bị dính ướt một mảng lớn, hắn nhìn Trang Tử Trúc bị che kín mắt liền lập tức ném bút đi, kéo xuống mảnh vải đen che mắt, nói : « Đừng đoán nữa, ta gian lận một lần, cũng cho ngươi cơ hội gian lận, xem như chúng ta huề nhau. »
Mắt Trang Tử Trúc chứa hoa đào, trừng mắt liếc Tuyên Hằng Nghị, nói : « Phu quân chơi xấu, ta mới không cần gian lận. »
« Là hai chữ 'độc hưởng' » Tuyên Hằng Nghị đã không thể nhịn được, nói thẳng ra đáp án, vùi đầu hôn một cái, hỏi : « Ta muốn chỉ mình ta có thể được hưởng thụ nó, có được không ? »
Sau đó Trang Tử trúc dùng hành động trả lời hắn.
Ngoài cửa sổ là tiếng chim hót líu lo, hoa cỏ mùa xuân đua nhau nở. Lý Thuận tận chức tận trách canh giữ trước cửa, không rời xa cương vị nửa bước. Mà hắn lại không nghe được tiếng động bên trong phòng, chỉ ở trong lòng âm thầm thán phục.
Lý Thuận thán phục thánh thượng cùng với Hoàng Hậu vô cùng chăm chỉ hiếu học ! Trước đây chỉ nghe nói đôi phu phu mới vừa tân hôn sẽ trầm mê hưởng lạc thú, còn chưa từng nghe qua rõ ràng là trong thời gian hưởng lạc sẽ có người vẫn cần cù như cũ, muốn văn phòng tứ bảo, sau đó cùng nhau bàn bạc công tác ! Lý Thuận rất muốn khuyên nhủ hai người một chút, thỉnh thánh thượng sớm kéo dài huyết mạch. Nhưng là giờ phút này cửa phòng đã bị đóng kín từ phía trong, không biết thánh thượng và Hoàng Hậu đang thương nghị chuyện đại sự gì, cho nên hắn vẫn là nên giữ lại về sau lại khuyên cho thỏa đáng.
Nếu để Trang Tử Trúc biết Lý Thuận thế nhưng đang kính nể mình, y sẽ lập tức cười đến run lên.
Chuyện vui sướng này cứ như vậy mà qua giờ ngọ mới chấm dứt, đêm hôm đó, Trang Tử Trúc cũng không còn sức lực, đành phải dời chuyện che mắt Tuyên Hằng Nghị lại, để về sau thực hiện.
Ngày thứ tư đại hôn, Tuyên Hằng Nghị bắt đầu quay lại lên triều sớm, canh năm đã phải rời giường, Tuyên Hằng Nghị không muốn quấy rầy Trang Tử Trúc đang ngủ say, cúi đầu hôn y một ngụm, mới cẩn thận xê dịch kéo lấy vạt áo của chính mình dưới thân Trang Tử Trúc, rón ra rón rén đi ra phòng ngoài.
Nhưng mà Trang Tử Trúc đang ôm cái gối ôm lớn đột nhiên rời đi, mất đi nhiệt độ ấm áp khiến người thoải mái, sao có thể không tỉnh lại cho được ? Trang Tử Trúc mở to mắt, nghe được động tĩnh phát ra từ phía ngoài phòng, vì thế liền đứng dậy đi theo ra ngoài.
Còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh rất nhiều cung nhân vây quanh hầu hạ Tuyên Hằng Nghị thay quần áo, nhưng trên thực tế lại chỉ có một mình Tuyên Hằng Nghị đang tự mặc long bào vào. Trang Tử Trúc ngáp một cái, hỏi : « Cung nhân giúp ngươi thay quần áo đâu ? »
« Không cần, trong quân doanh đã quen tự mình làm những việc này, » Tuyên Hằng Nghị trả lời, « Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi, giờ cơm trưa gặp lại. »
Trang Tử Trúc ôm người ta một cái, mới hàm hồ nói : « Được, buổi trưa ta đi tìm ngươi. »
Tuyên Hằng Nghị vỗ vỗ đầu y, xoay người bế Trang Tử Trúc lên, nâng trở về trên giường, đắp chăn lên cho y, nói : « Ngủ thêm một chút nữa đi, ngày hôm qua ngươi đã vất vả rồi. »
Trang Tử Trúc bị ủ trong ổ chăn cười ngọt ngào, phản bác : « Rõ ràng là phu quân so với ta còn vất vả hơn. »
« Không vất vả, » Tuyên Hằng Nghị xoa xoa tóc y, ôn nhu nói : « Ngủ đi. »
Trang Tử Trúc được hắn dỗ ngủ, đến tận giờ Thìn mới rời giường. Ba ngày trước có Tuyên Hằng Nghị cùng đi thỉnh an Thái Hậu, mà hôm nay Tuyên Hằng Nghị phải lên triều, trong hậu cung một phi tần cũng không có, cho nên cũng chỉ có một mình Trang Tử Trúc nhận lấy trách nhiệm này.
Xem thái độ lúc trước của Thái Hậu đối với mình, lường trước cảnh tượng gặp mặt sẽ không quá thoải mái. Trang Tử Trúc nghĩ nghĩ, bảo Mặc Thư đi lấy con bướm bằng tre khi bay lượn còn có ánh sáng chiếu rọi tới, mang theo nó cùng đi đến Trường Nhạc Cung.
Mặc Thư tuy rằng đem con bướm đưa cho Trang Tử Trúc, lại có chút tức giận, thấp giọng nói nhỏ bên tai y : « Chủ tử đưa cho Thái Hậu không ít đồ vật mới lạ, cũng không thấy Thái Hậu thích người thêm bao nhiêu. »
Trang Tử Trúc chọt cái trán Mặc Thư, dạy dỗ : « Sau khi vào cung cần phải cẩn thận cái miệng của mình, không được nói Thái Hậu này nọ. Thái Hậu có ân sinh dưỡng thánh thượng, nếu ta cùng Thái Hậu bất hòa, thánh thượng cũng sẽ không vui vẻ, tội gì phải như thế. Người một nhà hòa thuận vui vẻ với nhau không phải sẽ càng tốt hơn sao ! »
Mặc Thư nghe xong, tuy rằng hiểu nhưng vẫn như cũ không vui, nói : « Thái Hậu có xem chủ tử là người một nhà sao ? »
Trang Tử Trúc rộng rãi nói : « Mặc kệ Thái Hậu có thích ta hay không, ta chỉ cần làm đúng bổn phận của mình là được. »
Thân phận hiện tại của y đã khác trước, ngôn hành cử chỉ cần phải tận lực khiến cho người khác không thể nhặt ra sai lầm. Thái Hậu không cảm kích, vậy thì quên đi, công phu mặt ngoài vẫn phải làm cho thỏa đáng.
Nhưng là, Trang Tử Trúc nghĩ tới Thái Hậu sẽ làm khó dễ mình nhưng lại không ngờ rằng Thái Hậu sẽ trực tiếp cho người sập cửa vào mặt y như vậy. Lúc đi đến Trường Nhạc Cung, cửa cung đóng kín, có một vị cung nhân lớn tuổi từ một cửa hông đi ra, cố ý nói với Trang Tử Trúc : « Khởi bẩm Hoàng Hậu, Thái Hậu nói người vẫn chưa rời giường. »
Trang Tử Trúc : « ... »
Vị cung nhân này cũng là một nhân tài. Kỹ xảo truyền lời thật là số một, Trang Tử Trúc bảo Mặc Thư đưa tiền thưởng cho người nọ. Cung nhân nhận lấy, lại mặt ủ mày ê nói : « Không bằng thỉnh Hoàng Hậu nương nương dời bước đến trong thiên điện uống trà chờ đợi ? »
Trang Tử Trúc lắc lắc đầu.
Nếu Thái Hậu thật sự chưa rời giường, thì làm sao có thể 'nói' với cung nhân là mình chưa rời giường ? Rõ ràng là đã tỉnh nhưng cố ý không muốn đứng lên, để y đứng bên ngoài chịu gió xuân thổi mà ngốc ngốc chờ đợi.
Còn không biết là phải đợi bao lâu đâu.
Gần đây, Trang Tử Trúc có rất nhiều việc cần làm, phân bộ của Sở Vật Lý mới được thành lập, y muốn đi qua xem xét một chút. Thứ hai, này không chỉ là vấn đề chờ đợi, Thái Hậu không chỉ muốn y lãng phí thời gian, mà còn muốn ra oai phủ đầu y ngay từ lần đầu tiên đến thỉnh an ! Nếu là hôm nay đợi, về sau chắc chắn sẽ lại bị bắt chẹt như vậy mãi thôi.
Vì thế Trang Tử Trúc chỉ làm bộ làm tịch ngồi đợi một lát, cũng không có ngồi im đợi, mà là sai Mặc Thư mang con bướm ra, dạy vị cung nhân lớn tuổi kia cách sử dụng nó. Con bướm bằng tre này chỉ cần xoay tròn tay cầm là có thể bay lên, thao tác đơn giản, rất mau đã hướng dẫn xong rồi. Sau khi làm xong này đó, Trang Tử Trúc lại bảo người mang giấy bút tới, viết một phong thư thỉnh an, lại để người chịu trách nhiệm ghi chép lịch trình lui tới Trường Nhạc Cung nhớ kĩ chính mình một chút, chứng minh y là có tới.
Trang Tử Trúc nói với lão cung nhân : « Là bổn cung tới sớm, vốn là muốn chờ mẫu hậu rời giường thỉnh an, nề hà bổn cung còn có công sự dính người, cần phải đúng giờ đến Sở Vật Lý làm việc. Khi nào mẫu hậu thức dậy, hãy đưa con bướm kia cùng lá thư này cho người, còn có cần phải triệu thái y tới bắt mạch, không thể làm có lệ. Nếu Trường Nhạc Cung xảy ra chuyện gì, lập tức phải sai người đến Sở Vật Lý báo cho ta. »
Lão cung nhân đáp ứng.
Sau đó Trang Tử Trúc liền rời đi, để Thái Hậu yên tĩnh ngủ tiếp.
Thái Hậu lúc này đang uống trà trong Trường Nhạc Cung, nghe được Trang Tử Trúc cứ như vậy đã đi rồi, kinh ngạc hồi lâu mới ngay tức khắc chửi ầm lên : « Đứa con bất hiếu tìm trúng một tên Hoàng Hậu bất hiếu ! Y cứ như vậy liền đi rồi ? Thế nhưng không đợi ai gia rời giường ? »
Một vị cung nhân bình tĩnh nhắc nhở : « Thái Hậu lời nói cẩn thận, Hoàng Hậu là Thiên Cơ đại học sĩ, đứng đầu Sở Vật Lý kiêm Hỏa Khí doanh, có rất nhiều sự vụ cần làm, thật sự không có nhiều thời gian. »
Thái Hậu trừng mắt nhìn hắn, nói : « Ngươi câm miệng. »
Vị cung nhân này cụp mi rũ mắt lui trở về hàng ngũ. Hắn là người được Tuyên Hằng Nghị phái tới quản lý Thái Hậu, tuy Thái Hậu mở miệng không khách khí nhưng cũng không có phạt hắn bị vả miệng.
Mà lúc này lão cung nhân nọ mang theo con bướm Trang Tử Trúc đưa từ bên ngoài tiến vào, giải thích : « Đây là con bướm có thể bay lượn cùng phát sáng do Hoàng Hậu dâng lên ---»
« Đồ vật của tên bất hiếu lấy tới làm cái gì ? Mau đem đốt cho ai gia. » Thái Hậu lên tiếng nói.
"Dạ." Lão cung nhân nghe lời lui về phía sau, đi ra cửa.
Chỉ còn nửa bước nữa là lão cung nhân đã đi ra khỏi phòng, Thái Hậu lại lên tiếng nói: "Dừng lại, y đưa cho ai gia thứ gì? Con bướm bằng tre mà có thể bay lượn phát sáng?"
Lão cung nhân lại đi trở về, làm thử một lần cho Thái Hậu xem.
Mà Trang Tử Trúc từ trong Trường Nhạc Cung đi ra liền mặc kệ, một đường thẳng đến phân bộ Sở Vật Lý, đây là nơi mà sau khi y vào cung Tuyên Hằng Nghị vì giúp y thuận tiện xử lý công việc cho nên mới cho xây dựng. Một khi bắt đầu vào làm việc, y sẽ hết sức chuyên tâm, tuần tra tiến độ nghiên cứu chế tạo máy móc nông nghiệp gần đây, xem báo cáo thực nghiệm mà cấp dưới trình lên, nhìn thấy phương diện máy móc nông nghiệp đã bước vào quỹ đạo, lại tiếp tục cân nhắc tới những dự định tiếp theo.
Linh cảm tới là nhờ Tuyên Hằng Nghị hẹn cùng y dùng cơm trưa, tuy rằng dự định là buổi trưa nhưng khi nhìn sắc trời sẽ không chính xác như đồng hồ.
Hiện tại, mọi người đều nhìn bóng mặt trời, đồng hồ nước, vân vân... để tính giờ, nhưng mà bóng mặt trời phụ thuộc vào thái dương, cho nên lúc trời đầy mây hay mưa to, đêm tối cũng không thể dùng đến; còn dựa vào sức nước, thì khi thời tiết bước vào mùa đông, nước lạnh lên sẽ bị ngưng tụ thành băng, cần phải đặt ở nơi ấm áp, phái quan viên chuyên môn tính giờ canh giữ mới có thể tiếp tục phán đoán giờ giấc. Mà lịch pháp do Khâm Thiên Giám suy đoán, tuy có truyền lưu ra ngoài hỗn thiên nghi (*) nhưng không phải ai nhìn đều có thể biết dùng.
(*) Hỗn thiên nghi do Trương Hành chế tạo ra: là một công cụ thiên văn, mô phỏng lại Thiên cầu - một hình cầu cực lớn bao quanh Trái Đất chứa các vì sao, tức là mô tả lại bầu trời, các vì tinh tú mà bao quanh Trái Đất. Trương Hành cho rằng vũ trụ là vô hạn và đặt ra một giả thuyết độc đáo – Thuyết Hỗn Thiên. Về cơ bản thì thuyết này phát biểu: Trời tròn giống như quả trứng, mà Đất giống như lòng đỏ, nằm lơ lửng ở chính giữa, bầu trời lớn hơn bao bọc xung quanh.
Mà những công cụ tính thời gian như bóng mặt trời, đồng hồ nước, hỗn thiên nghi, đều không tiện mang theo bên người, quá trình tính giờ phút cũng không chính xác.
Như vậy vừa nghĩ, Trang Tử Trúc lại đưa thêm một hạng mục mới vào công tác của nhóm nghiên cứu máy móc mạch điện, chính là nghiên cứu đồng hồ quả lắc, trước tiên cần phải đạt tới mục đích tính chính xác thời gian, sau khi hoàn thành nghiên cứu đồng hồ quả lắc sẽ dễ dàng nghiên cứu ra đồng hồ điện tử.
Nếu đây là ở hiện đại, phải làm đồng hồ, đương nhiên Trang Tử Trúc sẽ chọn làm đồng hồ điện tử trước, tần suất chấn động của thạch anh tính ra thời gian vừa chuẩn xác vừa tiện lợi, sau đó còn có thể tính ra được kim giây, cùng với lịch vạn niên bằng điện tử cũng đều có thể làm ra được. Nhưng hiện giờ không có đủ điều kiện, nhóm nghiên cứu mạch điện chỉ vừa mới khởi bước, còn lâu mới đạt tới trình độ sử dụng máy tính, cho nên Trang Tử Trúc chỉ có thể triển khai bước đầu tiên để hậu nhân có cơ sở để tiếp tục nghiên cứu về sau này.
Nói muốn làm, Trang Tử Trúc liền triệu tập nhân thủ tiến hành vào thử nghiệm ngay, đầy đầu đều những việc cần làm cho nên chỉ một cái chớp mắt, một buổi sáng liền trôi qua. Vừa đến chính ngọ, bên ngoài Sở Vật Lý có cung nhân tiến tới truyền lời, nói Thái Hậu mời Hoàng Hậu đến Trường Nhạc Cung.
Lúc này Trang Tử Trúc cũng đã đói bụng vì thế liền cho nhóm thợ thủ công giải tán đi nghỉ trưa dùng cơm, còn y chỉ ăn một cái bánh bao trước lót dạ mới ngồi kiệu kim phượng, đến gặp Thái Hậu.
Cứ tưởng rằng buổi sáng không chờ Thái Hậu 'rời giường' mà đã tự tiện rời đi sẽ chọc giận Thái Hậu, ai dè hiện giờ nhìn qua, Thái Hậu một mặt hiền hòa, không có trách Trang Tử Trúc chỉ để lại thư liền đi, còn khen ngợi y đưa tới lễ vật tâm linh thủ xảo, con bướm gỗ mang theo ánh sáng bay múa cực kỳ xinh đẹp, lại nói chính mình rất thích món lễ vật này, thỉnh Trang Tử Trúc làm nhiều thêm mấy cái nữa.
Trang Tử Trúc cảm thấy đây cũng là một cơ hội để nhóm thợ thủ công rèn luyện tay nghề hàn nối mạch điện cho nên y liền đồng ý, thỉnh Thái Hậu chờ thêm khoảng nửa tháng là có thể làm xong.
Thoạt nhìn Thái Hậu rất vừa lòng, còn nói thêm: "Nhìn trời hiện giờ đều đã trưa rồi, Nghị nhi bận bịu chính sự thường quên không dùng bữa, ai gia đã cho phòng bếp hầm canh gà ác, Hoàng Hậu hãy thay ai gia mang đi một chuyến đưa cho thánh thượng đi."
Một chén canh gà được đưa tới, bởi vì Trang Tử Trúc đã có hẹn dùng cơm trưa với Tuyên Hằng Nghị cho nên y không có nhận lấy chén canh hầm, còn chần chờ nói: "Nhưng trong cung quy quy định---"
"Không được mang đồ ăn đến Quân Cơ Xử sao?" Thái Hậu liền nói ra cung quy, lại cười nói: "Quy củ là chết, người mới là phải sống, Hoàng Hậu quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Hoàng Đế là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ Nghị nhi sẽ vì chuyện này mà trách phạt ngươi sao? Hơn nữa, đây là canh mà ai gia tự tay xuống bếp hầm."
Trang Tử Trúc cũng đã hiểu rõ, Thái Hậu muốn y vi phạm lệnh cấm nhưng y cũng chưa nói gì liền cầm lấy chén canh gà mang ra khỏi Trường Nhạc Cung.
Lão cung nhân từ phía sau thở hổn hển đuổi tới, ngăn cản bước chân của Trang Tử Trúc, thở dốc một hồi mới nhắc nhở: "Hoàng Hậu thỉnh chậm bước! Trước đây Thái Hậu liên tục đưa canh đến cho thánh thượng, người đưa canh mỗi lần đều bị thánh thượng đuổi ra ngoài, nói là thư phòng là nơi quan trọng không được làm ô nhiễm. Thái Hậu cũng bị phạt nghe nhóm phi tần đọc cung quy từ sáng tới tối, Hoàng Hậu không nên vì hiếu tâm mà biết rõ còn cố vi phạm!"
Trang Tử Trúc cười cười, sai Mặc Thư tặng tiền thưởng cho lão cung nhân, nhưng y cũng không nói cho người nọ, y sẽ làm như thế nào. Dưới ánh mắt lo lắng của lão cung nhân, kiệu kim phượng của Trang Tử Trúc vẫn như cũ thẳng tiến về hướng Quân Cơ Xử.