Edit: Thủy Tích

Trang Tử Trúc cầm theo chén canh hầm, sai người đi hỏi xem Tuyên Hằng Nghị đang ở thư phòng hay còn đang ở Quân Cơ Xử. Sau khi nhận được đáp án, kiệu kim phượng liền đi thẳng đến Quân Cơ Xử.

Mặc Thư đứng bên ngoài kiệu kim phượng hỏi: "Chủ tử, người thật sự muốn thay Thái Hậu đem canh qua bên kia sao?"

Trang Tử Trúc cười nói: "Đúng vậy."

"Nhưng lão cung nhân vừa rồi cũng nói là trước đây bởi vì đưa canh hầm cho nên Thái Hậu mới bị phạt, chủ tử đưa canh qua cũng không phù hợp với cung quy. Đến lúc đó bị thánh thượng trách phạt thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không đâu." Âm điệu của Trang Tử Trúc tuy vân đạm phong khinh nhưng dáng vẻ không chút nào lo lắng này của y lại khiến Mặc Thư càng khẩn trương thêm, Mặc Thư lại khuyên nhủ: "Nếu thánh thượng không trách phạt chủ tử thì sẽ bị người khác nói này nọ! Cùng phạm một lỗi sai nhưng chỉ phạt Thái Hậu, không phạt Hoàng Hậu---"

Trang Tử Trúc cười, khẳng định: "Ai nói ta muốn đưa canh vào trong, ta thân là Hoàng Hậu, há có thể đã hiểu rõ cung quy mà còn cố tình vi phạm? Yên tâm đi, sẽ không có việc gì xảy ra đâu."

Đi đến trước cửa Quân Cơ Xử, Lý Quế - con nuôi của Lý Thuận đã đứng chờ trước cửa từ lâu. Lý Quế nhìn thấy Trang Tử Trúc cầm theo một cái hộp thức ăn đi tới, trong hộp còn có một chén canh hầm, trong lòng vô cùng lo lắng. Rất vất vả mới được thánh thượng sủng ái, Hoàng Hậu đừng cố ý vứt nó đi như vậy chứ?

Vì thế sau khi hành lễ xong, Lý Quế liền mở miệng nhắc nhở nói: "Khởi bẩm Hoàng Hậu, thánh thượng đã từng nói rõ, không được mang theo thức ăn vào trong Quân Cơ Xử."

Trang Tử Trúc bảo Mặc Thư đưa tiền thưởng cho hắn, cười nói: "Bên cạnh bệ hạ đều là người thông minh, nhìn còn rất hoạt bát nữa." Dứt lời, Trang Tử Trúc đưa hộp thức ăn cho Lý Quế bảo hắn trông giữ dùm, mới một mình tay không đi vào trong.

Đã sớm có người đi vào thông truyền, cho nên khi Trang Tử Trúc đi vào Quân Cơ Xử, Tuyên Hằng Nghị cùng các lão đại thần đã dừng thảo luận, nhóm lão thần nhanh chóng hành lễ với Trang Tử Trúc, mà Tuyên Hằng Nghị ngồi ở trên cùng nhìn lướt qua đôi tay trống không của Trang Tử Trúc, ánh mắt như chứa đựng trông mong nhìn Trang Tử Trúc, hỏi: "Canh đâu rồi? Không phải nói tự tay hầm canh cho trẫm sao?"

"Ai nói?" Trang Tử Trúc ngẩn người, đi về phía Tuyên Hằng Nghị, các cung nhân thức thời liền mang thêm một cái ghế đến mời Trang Tử Trúc ngồi xuống. Mà lúc này, các lão thần cũng lên tiếng cáo từ, chừa lại không gian riêng để hai người Đế Hậu nói chuyện với nhau.

Trang Tử Trúc nhìn theo các đại thần đã rời đi, ngồi xuống bên cạnh Tuyên Hằng Nghị, mới đáp: "Mẫu hậu tự tay hầm canh bảo ta mang đến cho ngươi, nhưng trong cung quy có nói là không được mang đồ ăn vào Quân Cơ Xử cho nên ta đã để lại chén canh ở ngoài cửa, nhờ Lý Quế trông coi giúp rồi."

"À," Tuyên Hằng Nghị mặt không chút biểu tình lên tiếng, ánh mắt trông mong thoắt cái đã biến mất, dừng một chút mới hỏi: "Là mẫu hậu bảo ngươi mang canh hầm tới đây? Ngươi không có hầm canh sao?"

"Ta không có, buổi sáng đều ở trong Sở Vật Lý, chén canh hầm kia là mẫu hậu đưa cho ta," Trang Tử Trúc gật đầu, nói: "Bây giờ phu quân uống cũng vừa lúc, khi nãy mới cầm còn nóng phỏng tay, từ Trường Nhạc Cung đi tới chỗ này, canh hầm đã nguội bớt, độ ấm cũng vừa phải."

Nét mặt Tuyên Hằng Nghị lạnh nhạt hơn, trả lời: "Không muốn, cứ thưởng cho Lý Quế đi. Chúng ta đi nơi khác dùng bữa."

Trang Tử Trúc hỏi: "Canh mẫu hậu tự tay hầm, ngươi không ăn sao?"

"Không phải đâu, mẫu hậu rất ghét củi lửa, chưa bao giờ hầm canh," Tuyên Hằng Nghị nói xong, ôm chặt lấy eo Trang Tử Trúc, mổ một ngụm lên mặt y, giọng nói mang theo ấm áp phun vào trong tai Trang Tử Trúc: "Về sau mẫu hậu có nói cái gì cũng không cần để ý tới."

Trang Tử Trúc chỉ cảm thấy ngứa ngáy nơi lỗ tai, thân hình đĩnh bạt của Tuyên Hằng Nghị mang theo hơi thở độc hữu bao bọc lấy y, Trang Tử Trúc ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn, trở tay liền ôm lại Tuyên Hằng Nghị, cái đầu cọ cọ cần cổ hắn.

Bị cọ cọ một phen đến nỗi Tuyên Hằng Nghị cũng không muốn ăn cơm trưa nữa, thậm chí muốn ngay tại chỗ xử lý y luôn, may mắn còn cố nén lại được, lại nghe thấy Trang Tử Trúc ngọt ngào hỏi: "Ngươi muốn ăn canh ta hầm sao?"

Tuyên Hằng Nghị lập tức trả lời: "Muốn."

Đăng cơ đã được sáu năm, không ít phi tần hậu cung hầm canh mang đến cho hắn, nhưng Tuyên Hằng Nghị chưa bao giờ nhận, bởi vì hắn không muốn ăn thức ăn do người mà mình không tín nhiệm làm. Nhưng mà hiện giờ, khi Trang Tử Trúc nói muốn hầm canh cho, cơn thèm ăn của Tuyên Hằng Nghị liền bị gợi lên.

Trang Tử Trúc còn nói thêm: "Có điều, trước giờ việc hầm canh nấu ăn đều do Mặc Thư cùng Cẩm Thư làm, không biết ta tay nghề ra sao, có thể làm ra hương vị không được ngon đâu."

Tuyên Hằng Nghị trả lại hai chữ đơn giản: "Muốn ăn."

Trang Tử Trúc cười, gật đầu nói được, hứa đêm nay sẽ thử hầm một chén canh cho Tuyên Hằng Nghị dùng. Tuyên Hằng Nghị cực kỳ vui sướng, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, khi dùng bữa cũng vừa nói vừa cười trông rất vui vẻ.

Mà khi Lý Quế nhìn thấy Trang Tử Trúc bình bình an an đi ra tới, hai người còn nắm tay nhau, liền thở ra một hơi, chỉ cảm thấy mới vừa rồi bản thân đã lo lắng vô ích một hồi. Hôm nay chẳng những hắn được Hoàng Hậu thưởng tiền mà còn có thể uống chén canh mà Thái Hậu tự tay hầm bảo Hoàng hậu mang đến! Toàn thân Lý Quế đều thụ sủng nhược kinh, không chia cho người khác dù chỉ là một ngụm nhỏ.

Người khác thấy vậy liền cảm thấy kỳ quái: "Thật kỳ lạ, sao lần này thánh thượng không cho người trả canh về? Trước đây, mỗi lần Thái Hậu đưa canh tới không phải đều đường cũ lui về sao?"

Lý Quế cũng cảm thấy không hiểu lắm. Lý Thuận vẫn luôn đi theo bên người Tuyên Hằng Nghị liền giải đáp nghi hoặc cho bọn trẻ: "Chưa nói tới là ai hầm canh, nhưng là do Hoàng Hậu tự mình mang tới! Nếu bị trả trở về, chính là đánh vào mặt mũi của Hoàng Hậu. Thánh thượng cùng Hoàng Hậu vẫn còn trong kỳ tân hôn, thì làm sao có thể hạ mặt mũi Hoàng Hậu như thế được?"

Lý Quế vẫn bán tín bán nghi, mà Lý Thuận cha nuôi của hắn đã bắt đầu dạy dỗ bọn họ một phen, cần phải tôn kính Hoàng Hậu.

Mà Hoàng Hậu được bọn họ tôn kính sau khi cùng Tuyên Hằng Nghị dùng xong cơm trưa liền trở về Khôn Ninh Cung chuẩn bị nghỉ trưa. Tuyên Hằng Nghị dỗ y đi ngủ nhưng hắn lại không có dự định muốn ngủ trưa.

Trang Tử Trúc giữ người lại: "Phu quân, canh năm đã rời giường, bận rộn từ sáng đến tối, giữa trưa không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Chỉ cần ngủ nửa canh giờ thôi, buổi chiều sẽ càng tỉnh táo hơn đó."

Tuyên Hằng Nghị dỗ y nói: "Ừm, ta biết rồi, chỉ cần xử lý hai việc nữa, ta sẽ trở về nghỉ ngơi."

"Vậy thì hôn một chút rồi hãy đi." Trang Tử Trúc nằm trên giường, đã đắp chăn kín mít, chớp chớp mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị. Tuyên Hằng Nghị ngoan ngoãn cúi người thấp xuống, dùng một dấu môi nhợt nhạt hôn lên trán Trang Tử Trúc.

Đột nhiên Trang Tử Trúc vươn tay ra, kéo lấy khuôn mặt Tuyên Hằng Nghị lại gần hôn sâu lên, xong rồi mới rộng lượng đẩy Tuyên Hằng Nghị ra, nói: "Ta chờ ngươi, phu nhân phải trở về sớm nha."

Tuyên Hằng Nghị nhìn sâu vào mắt Trang Tử Trúc, dùng ngón tay chọt chọt cái mũi y nói: "Tiểu phôi đản."

(*) Phôi đản: trứng thối, giống như mắng tiểu tử thối í, vì Tiểu Trúc đốt lửa xong đẩy người ta đi.

Trang Tử Trúc cười vui sướng khi người gặp họa.

Tuyên Hằng Nghị đã được tận hưởng qua hương vị tốt nhất trên đời, cho nên khi Hoàng Hậu nhà mình nằm ở trên giường, tóc và tai của hai người cọ sát vào nhau, làm sao mà hắn có thể thờ ơ cho được? Thế mà Trang Tử Trúc sau khi đốt lửa xong lại bảo hắn mau đi làm chính sự đi, thật sự là vô cùng nghịch ngợm. Tuyên Hằng Nghị lại đánh không lại y, chọt chọt cái mũi cũng không đủ giải ngứa ngáy trong lòng được, cho nên liền lật Trang Tử Trúc lại, vỗ vỗ mông hắn mấy cái mới vừa lòng nói: "Đừng chờ ta, nghỉ ngơi trước đi, ta phải bận hơi lâu một chút nữa."

Trang Tử Trúc, "Ân---" một tiếng, tự lật ngược trở về, ôm lấy chăn nhắm hai mắt lại.

Tuyên Hằng Nghị cúi đầu hôn một cái, lúc này mới chịu đi ra Khôn Ninh Cung. Lúc đi vào, hắn vừa nói vừa cười với Trang Tử Trúc, nét mặt còn tính là ôn hòa, mà khi đi ra lại như sấm chớp trước đêm mưa bão, đầy mặt đều là sương lạnh. Vừa ra khỏi Khôn Ninh Cung, Tuyên Hằng Nghị lập tức phân phó: "Đi thỉnh giám chính Khâm Thiên Giám đến gặp trẫm."

"Dạ." Thủ vệ nhận mệnh đi rồi.

Mà sau khi Tuyên Hằng Nghị trở lại Càn Thanh Cung liền lập tức rửa sạch một lần đám cung nhân bên người, lôi cung nhân truyền sai tin tức là Hoàng Hậu tự tay hầm canh ra thẩm vấn. Trong chốc lát sau, Hoàng đại nhân Giám chính Khâm Thiên Giám cũng đã đến, Tuyên Hằng Nghị không nói lời vô nghĩa, liền trực tiếp ra lệnh: "Vụ mùa xuân đã gieo trồng xong, hằng năm Chương Quốc đều gặp hạn hán, Hoàng Giám chính ngươi nói thử xem, có cần một vị quý nhân nào đó lên chùa trên núi thay trẫm cầu mưa cho năm nay mưa thuận gió hòa không?"

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Dạo này hơi bận, cho nên phải khiến mọi người đợi lâu rồi~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play