Edit: Thủy Tích
Mới đại hôn được một ngày, quản sự trong cung năng lực phẩm hạnh như thế nào, là cần phải có một quãng thời gian dài chậm rãi thăm dò cho nên Trang Tử Trúc cũng không vội nhất thời. Tuyên Hằng Nghị bên kia cũng được nghỉ ba ngày không phải lên triều, thời gian nghỉ phép khó được đương nhiên Trang Tử Trúc tự biết phải quý trọng.
Hoàng Đế đại hôn, các quốc gia khác cũng đều đưa hạ lễ đến, còn phái sứ giả tới nói vài câu chúc mừng. Tất cả lễ vật này đó, Tuyên Hằng Nghị đều đưa cho Trang Tử Trúc làm vật trang trí ngắm ngắm, nếu y lộ ra biểu tình thích thú, Tuyên Hằng Nghị sẽ ngay lập tức vui vẻ theo, cảm thấy thứ mình đưa đến vô cùng có giá trị.
Này còn chưa xong, Trang Tử Trúc còn đi theo Tuyên Hằng Nghị vào tư khố của hắn, sau đó liền bị châu quang bảo khí trong tư khố chiếu rọi hoa mắt.
Trách không được trước đây trong yến hội mừng thọ Trưởng công chúa, vừa ra tay Tuyên Hằng Nghị đã đưa mười khối chạm ngọc, thì ra bên trong tư khố còn có một cái ghế ngọc được điêu khắc long văn tinh mỹ ! Nếu cái ghế này không phải điêu khắc long văn, chắc chắn Tuyên Hằng Nghị sẽ không nói một lời dâng lên đưa qua cho y.
Trừ những thứ này đó ra, vàng bạc ngọc thạch, châu báu trang sức, tranh chữ của danh gia, cái gì cần có đều có. Tuyên Hằng Nghị vô cùng hào phóng giao chìa khóa tư khố cho Trang Tử Trúc, tỏ vẻ những thứ này đều tặng lại cho y, nếu Trang Tử Trúc thích đều có thể mang những thứ này dọn đến tư khố riêng của Hoàng Hậu cũng được.
Trang Tử Trúc không nhịn được hỏi : « Toàn bộ đều đưa cho ta, vậy về sau phu quân còn có thể tặng cho ta cái gì ? »
Tuyên Hằng Nghị tự hỏi trong chốc lát, trả lời : « Những thứ này đều là trước đây đoạt được từ các quốc gia khác, về sau ngoại quốc tiến cống bảo vật cũng sẽ không ít, còn có thể đưa cho Tiểu Trúc rất nhiều. »
Nếu là muốn tế thủy trường lưu (*), đương nhiên là phải đưa từng thứ từng thứ một, chia kinh hỉ thành rất nhiều phần, đem cảm giác hạnh phúc kéo lâu dài một chút mới đúng. Nào có người lại đem toàn bộ của cải trân quý hai tay dâng lên một lần cho xong ?
(*) Tế thủy trường lưu (Nước chảy đều đều thì lâu dài) : Ý nói tình cảm giữa hai người qua từng biến cố mà hình thành, tuy từng ít một nhưng sâu sắc, không bao giờ ngừng.
« Vậy quà cho mẫu hậu đâu ? Cho trưởng bối đâu ? Tặng thần tử có công đâu ? » Trang Tử Trúc cười, tiếp theo liền từ chối : « Nhiều lễ vật như vậy chẳng qua cũng chỉ dùng để ngắm nhìn, thưởng thức một chút mà thôi. Ta cảm thấy, bảo vật có ý nghĩa kỷ niệm nhất ta đã nhận được rồi, cũng đã đặt chúng nó ở một nơi dễ nhìn thấy nhất. »
« Vậy cứ theo ý Tiểu Trúc mà làm đi, » Tuyên Hằng Nghị hỏi : « Còn bảo vật mà Tiểu Trúc nói là cái gì vậy ? »
Trang Tử Trúc sai người đóng lại cửa tư khố, dẫn theo Tuyên Hằng Nghị một đường đi vào Khôn Ninh Cung. Ở phía đông tẩm cung, có một phiến cửa kính băng hoa trong suốt, trên cửa kính có đặt hai quả cam.
Một quả do Trang Tử Trúc học nắn bằng nắn đất nung ở Công Bộ, một quả còn lại là do Tuyên Hằng Nghị đưa. Hai quả cam nằm ở bên cạnh nhau, ánh mặt trời chạng vạng chiếu rọi vào khung cửa kính, tưới xuống một mảnh lưu luyến nhu tình.
Mà ở bên kia cửa sổ, còn đặt chén rượu hợp cẩn đêm hôm đại hôn. Vừa nhìn thấy chén ngọc, Trang Tử Trúc không nhịn được nhớ tới hình ảnh bọn họ ngẩng đầu uống rượu, nhớ tới nụ hôn đầu tiên của bọn họ. Trước đại hôn không biết Tuyên Hằng Nghị còn sẽ tự tay chạm khắc ngọc, hiện giờ nhìn đến quả cam kia, Trang Tử Trúc liền hỏi : « Quả cam bằng ngọc kia cũng do phu quân khắc ra sao ? »
Tuyên Hằng Nghị « Ân » một tiếng. Còn nói thêm : « Lễ vật có ý nghĩa kỷ niệm nhất thế nhưng tay nghề chạm trổ lại thật sự quá kém. »
Trang Tử Trúc nhéo nhéo cánh tay Tuyên Hằng Nghị, nói : « Như vậy đã đủ rồi, không cần phí nhiều thời gian đi điêu khắc ngọc, nếu có rảnh dư thời gian, còn không bằng phu quân bồi bên cạnh ta nhiều thêm một chút đâu. »
Không chỉ vậy, giờ phút này nơi mà Trang Tử Trúc nắm đến che giấu bên dưới lớp quần áo, chính là một thanh ngân đao dài hơn nửa thước. Tuy là nói Tuyên Hằng Nghị lãnh quân đi đánh giặc đánh đâu thắng đó, không gì cản được, nhưng trên chiến trường hung hiểm vạn phần, đao thương chuyên chĩa vào chủ tướng, cho nên Tuyên Hằng Nghị một thân đều là vết thương. Trước đây, Tuyên Hằng Nghị ngón tay bị thương do khắc ngọc, nếu về sau còn như vậy, Trang Tử Trúc tình nguyện hắn không cần khắc nữa.
« Được. » Tuyên Hằng Nghị đồng ý, xong ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, lại hỏi thêm một câu : « Tiểu Trúc còn tức giận sao ? »
Hôm nay, Tuyên Hằng Nghị vừa đưa quyền lực vừa đưa tư khố, Trang Tử Trúc đã sớm nguôi giận từ lâu rồi, có điều nếu Tuyên Hằng Nghị chủ động muốn nhận sai thì... Trang Tử Trúc lập tức xụ mặt xuống, nói : « Đã nói trước tối nay tính sổ, ta đã nghĩ kỹ rồi. »
Tuyên Hằng Nghị tuy bên ngoài lưng thẳng đĩnh bạt nhưng bên trong nội tâm đã sớm khẩn trương muốn chết rồi, hai mắt nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc, chờ đợi bị xử lý.
« Long thể phải nhất nhất bảo trọng, dám để cho nó chảy máu sao... » Trang Tử Trúc quay sang sai người mang thuốc màu cùng bút vẽ tới, sau đó liền cho mọi người lui xuống, thấm ướt bút lông, chấm chấm một ít thuốc màu đỏ.
Tuyên Hằng Nghị mắt trừng lớn, hầu kết động động, hỏi : « Tiểu Trúc vẽ tranh cho ta ? »
« Đúng vậy, lấy ra đây. » Trang Tử Trúc giơ bút vẽ lên, không rảnh lo tiếp tục xụ mặt, đầy mắt đều là nóng lòng muốn thử. Tuyên Hằng Nghị quay đầu đi nhìn cửa kính, nhỏ giọng nói : « Trời còn chưa tối, này ---»
Trang Tử Trúc buông bút lông xuống, đi tới kéo bức màn kín mít lại, xong mới quay trở về. Mặt Tuyên Hằng Nghị giờ phút này đã cùng một màu với màu nước trên bút lông của Trang Tử Trúc, tuy rằng chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nhưng như bây giờ, Tuyên Hằng Nghị lại cảm thấy ngượng ngùng. Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị đứng im không động, khom lưng hôn hắn một ngụm, hô hấp ấm áp lưu luyến quanh chóp mũi Tuyên Hằng Nghị, dụ dỗ kêu một tiếng : « Phu quân~ »
« ...Hồ nháo, » Tuyên Hằng Nghị bất đắc dĩ lại sủng nịch liếc nhìn Trang Tử Trúc một cái, nhìn đến gương mặt còn tương đối non nớt chưa thành thục của Trang Tử Trúc liền ôn tồn khuyên nhủ : « Thứ này không phải là vải vẽ tranh của ngươi. »
« Ta biết mà, đây là đại bảo bối của ta, » Trang Tử Trúc không cần nghĩ ngợi mà bày tỏ xong, lại hống nói : « Lấy ra đi mà ? Chỉ viết tám chữ thôi. »
Tuyên Hằng Nghị quyết chiến cùng tư tưởng cổ hủ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không có biện pháp với Trang Tử Trúc, lấy đại bảo bối của Trang Tử Trúc ra. Nhưng chuyện này quá đột phá giới hạn của hắn, Tuyên Hằng Nghị không nhịn được nhắm nghiền hai mắt lại. Trang Tử Trúc cũng không lập tức viết chữ, mà là đem hai mắt thưởng thức bộ dáng hiện giờ của Tuyên Hằng Nghị.
Chỉ thấy Tuyên Hằng Nghị đang ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, long bào trên người sạch sẽ, cổ áo giao lãnh (*) bao bọc lấy cần cổ kín như bưng, tóc cũng chải chuốt không chút cẩu thả. Nhưng sắc mặt hiện giờ của hắn còn thâm màu hơn so với bút lông của Trang Tử Trúc nữa, hình dáng sườn mặt anh vĩ phi thường, đôi mắt tuy nhắm nhưng hàng lông mi lại run rẩy không ngừng tiết lộ tâm tình Tuyên Hằng Nghị lúc này đang vừa thấy thẹn thùng vừa phức tạp.
(*) Áo giao lãnh : tức áo cổ chéo là cách gọi một trong những lối y phục lâu đời nhất thời xưa.
« Còn rất có tinh thần nha. » Trang Tử Trúc rũ mắt xuống nhìn, tán thưởng một tiếng sau đó mới bắt đầu cầm bút viết chữ, còn nói thêm : « Phu quân, cảm nhận một chút, xem thử có thể đoán được ta đang viết chữ gì không ? Ta bắt đầu viết rồi đây. »
Đầu bút lông mảnh nhọn mềm mại liêu nhân, ở trên địa phương có độ nhạy cảm nhất đảo qua, tựa như bị lông chim xẹt ngang, vốn là rất khó nhịn, còn phải cố gắng tập trung tinh lực đi cảm nhận, tự hỏi Trang Tử Trúc đang viết chữ gì ? Tuyên Hằng Nghị nâng lên bàn tay, che lại hô hấp thô nặng của chính mình, một tay khác nắm chặt thành quyền, âm thầm nhẫn nại xuống dưới.
Vốn là không cảm thấy gì nhưng hiện giờ ngược lại lại cảm thấy Tiểu Trúc nhà hắn nghĩ đến hình phạt thật đáng sợ.
« Ta viết xong rồi, » Trang Tử Trúc hỏi : « Phu quân có đoán được không ? »
Tuyên Hằng Nghị chỉ lo cố nén, sao mà có thể đoán ra được chứ ?!
Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị không đáp, dùng bút lông lại chấm chấm một ít mực đỏ, nói : « Vậy ta lại viết thêm một lần nữa, lần này phu quân phải cố gắng đoán được nha. »
Tuyên Hằng Nghị : « ... »
Bút lông mềm mại một nét một nét đảo qua, toàn thân Tuyên Hằng Nghị liền căng thẳng, cơ bắp căng chặt quá độ còn hơi hơi run lẩy bẩy, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay. Nhưng lần thứ hai này, Tuyên Hằng Nghị vẫn chưa đoán ra được. Trang Tử Trúc lại cười hì hì muốn viết lần thứ ba, Tuyên Hằng Nghị nhanh chóng đưa mắt gian lận.
« Anh minh thần võ. » Tuyên Hằng Nghị nói ra đáp án trước khi Trang Tử Trúc lại bắt đầu viết chữ lần nữa, nhìn bảo bối · anh minh thần võ chân thật trước mắt, Tuyên Hằng Nghị nghĩ sợ là về sau đều không nghe nổi người khác tán thưởng bản thân là anh minh thần võ nữa.
Mặt Trang Tử Trúc nhanh chóng nhăn thành một cái bánh bao, chỉ trích nói : « Phu quân gian lận ! Ngươi nhìn lén. Còn bốn chữ nữa, lần này phu quân không được trộm nhìn nữa. »
Tuyên Hằng Nghị vẻ mặt đau khổ, rất muốn từ chối nhưng Tiểu Trúc nhà hắn còn nhỏ, hắn cũng đã đồng ý với hình phạt này, hơn nữa còn tự mình chủ động lấy ra...
Trang Tử Trúc không khách khí với hắn nữa, trên mặt trái của bảo bối, nơi mà Tuyên Hằng Nghị không thể nhìn thấy viết xuống bốn chữ mới. Bốn chữ này tương đối đơn giản hơn bốn chữ vừa rồi, hơn nữa qua mấy lần lặp lại Tuyên Hằng Nghị cũng đã tập thành thói quen, ngay từ lần đầu tiên đã thành công đoán được ba chữ : « Hai chữ đầu là Tử Trúc, cuối cùng là dụng, đoán đúng không ? »
« Đúng rồi, chỉ thiếu một chữ ! » Trang Tử Trúc nhân từ nói : « Nếu đã đoán đúng rồi thì ta chỉ viết lại một chữ còn lại thôi. »
Tuyên Hằng Nghị « Ân » một tiếng, nâng lên mười hai vạn phần tinh thần tới ứng đối, một bên cố nén cảm thụ, một bên niệm ra từng nét bút mà Trang Tử Trúc viết : « Ngang, dọc, ngang sổ, ngang, ngang, sổ dọc, ngang, chấm, ngang, sổ dọc móc, chấm --- chuyên 專 ! Tử Trúc chuyên dụng ! »
Cuối cùng cũng đã đoán được, hắn không cần phải chịu sự dày vò này nữa.
Rốt cuộc Trang Tử Trúc cũng không nhịn được nữa, vừa buông bút lông đã ghé lên đầu vai Tuyên Hằng Nghị, cười ha ha ha. Tuyên Hằng Nghị bất đắc dĩ ôm lấy y, lại nhích nhích một chút, lật qua mặt trái nhìn bốn chữ to mà Trang Tử Trúc viết lên, nói : « Anh minh thần võ, Tử Trúc chuyên dụng, hài lòng không ? »
« Hài lòng, phu quân vất vả rồi. » Trang Tử Trúc nhìn lướt qua, nhịn cười, từ trong lồng ngực Tuyên Hằng Nghị đứng lên, nói : « Đã đến giờ cơm tối, phu quân mau cất nó vào đi. »
Tuyên Hằng Nghị lại không có nghe, hỏi ngược lại : « Tiểu Trúc, ngươi nhìn xem, có anh minh thần võ không ? »
« Vô cùng thần võ. » Trang Tử Trúc thành thật nói.
« To không ? »
« ...To. »
« Là vật chuyên dùng của ngươi, sao lại lấy ra mà không dùng tới ? Chỉ sợ là không được rồi. » Tuyên Hằng Nghị nói, tự thể nghiệm, ôm Trang Tử Trúc đến trên giường, làm Trang Tử Trúc dùng thân mình cảm nhận một chút xem cái gì gọi là anh minh thần võ.
Hôm sau.
Dòng chữ anh minh thần võ từ sớm đã bị tẩy sạch, nhưng nhớ tới trận vô cùng tra tấn chạng vạng ngày hôm qua, nhìn nhìn lại người khởi xướng, Tuyên Hằng Nghị hơi chút thấy khó chịu.
Nhưng là hắn không nói.
Chỉ là sáng sớm đã mang Trang Tử Trúc đi tham quan Càn Thanh Cung, trước cửa lớn tẩm cung của Tuyên Hằng Nghị còn treo đôi câu đối quốc thái dân an năm trước do chính tay Trang Tử Trúc viết, Tuyên Hằng Nghị còn cho người mạ vàng lên mười bốn chữ « Nhất thống núi sông khai thái bình, vạn dân quy thuận tẫn hỉ nhạc » huy hoàng mà không mất khí thế.
Tuyên Hằng Nghị còn bắt đầu khai ra chuyện mình thường làm hằng ngày : « Canh năm rời giường, bãi triều đi luyện võ, tiếp theo sẽ bàn luận chính sự ở Quân Cơ Xử, buổi trưa sẽ đến chỗ Tiểu Trúc dùng cơm... »
Trang Tử Trúc nhớ kỹ này đó, lại hỏi : « Phu quân anh minh thần võ, trăm công ngàn việc, lại cần cù chính sự, nếu phu quân quá bận rộn không có thời gian lại đây cùng ta dùng bữa, trước đó phải nói với ta, ta đây sẽ mang cơm trưa đi tìm phu quân. »
Tuyên Hằng Nghị gật đầu đáp ứng, tiếp theo lại dẫn Trang Tử Trúc cùng đi đến Quân Cơ Xử nơi thường ngày cùng các đại thần nghị sự, bức tranh uyên ương, cây liền cành mà Trang Tử Trúc đưa được treo ở chính giữa phòng, vô cùng bắt mắt. Mà những bức tranh khác như 'Tướng quân chiến thắng trở về', 'Mãnh hổ giữa rừng xanh', 'Gió lửa nhân gian', vân vân, cũng đều được treo trên tường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, không biết còn cảm thấy đây không phải là Quân Cơ Xử, mà là phòng vẽ tranh ấy chứ.
Trước đây đã nói Tuyên Hằng Nghị chính là fan cuồng, thường xuyên sưu tầm tranh của y, hôm nay vừa thấy mới biết quả nhiên là danh bất hư truyền ! Trang Tử Trúc nhìn nhìn một vòng mới phát hiện tranh mà y từng vẽ qua đều được Tuyên Hằng Nghị cất chứa hết.
Trang Tử Trúc không nhịn được cảm thán nói : « Tranh của ta đều được ngươi mua hết, có phu quân thưởng thức tranh mình vẽ, thật quá tốt. »
Tuyên Hằng Nghị liếc mắt ngó y một cái, trả lời : « Tranh ngươi vẽ ta đều có. »
Trang Tử Trúc liền cảm thấy thần kỳ : « Tranh ta bán ra đều ở chỗ này sao ? »
« Đi cùng ta. » Tuyên Hằng Nghị xụ mặt, dẫn Trang Tử Trúc tới thư phòng, lấy ra ba bức tranh từ một cái rương nhỏ. Người trong tranh đều là Triệu Dục Vũ.
Trước đại hôn, Triệu Dục Vũ mới vừa nhắc tới, tranh y vẽ cho Triệu Dục Vũ đều bị người nhà mang đi bán hết, nhưng Trang Tử Trúc không nghĩ tới, những thứ này nhanh như vậy đã tới trong tay Tuyên Hằng Nghị rồi. Trang Tử Trúc chớp chớp mắt, ý đồ muốn trấn an nói : « Ta vẽ những bức này đều là vì tình hữu nghị ---»
Tuyên Hằng Nghị ngắt lời, nói : « Ngươi vẽ người nam nhân khác, ta rất không vui vẻ. »
« Ta vẽ lại cho phu quân ba bức nha ? » Trang Tử Trúc kéo kéo tay áo Tuyên Hằng Nghị.
Tuyên Hằng Nghị nhìn lướt qua, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nói tha thứ rồi, có điều còn chưa nói ra đã nhớ tới trận tra tấn khiến bản thân cố nén chiều hôm qua, cho nên hắn vẫn tiếp tục duy trì nét mặt không vui : « Trong tiệc mừng thọ Trưởng công chúa ngày hôm ấy, thân phận Thanh Trúc Xá Nhân của ngươi bị công khai, ba bức tranh này là do La thượng thư mang đến cho ta. »
Trang Tử Trúc cân nhắc tiền căn hậu quả, ghi nhớ La thượng thư một bút sau này tính sổ, lại kéo kéo tay áo Tuyên Hằng Nghị, dụ dỗ : « Phu quân đừng tức giận, đây đều là chuyện trước kia, về sau ta sẽ không vẽ bất kỳ người nam nhân nào khác nữa, ta có phu quân anh minh thần võ liền đã rất hài lòng rồi. »
Biểu tình không vui của Tuyên Hằng Nghị bị nứt đi một ít, sau đó lời lẽ chính đáng nói : « Ta không vui, muốn Tiểu Trúc an ủi. »
« A, phu quân muốn ta an ủi như thế nào ? » Nếu Tuyên Hằng Nghị có thể mang ba bức tranh này cho y xem, thẳng thắn thành khẩn biểu đạt hắn không vui vẻ, chứ không phải tự cất giấu rồi giận dỗi, điều đó chứng tỏ là hắn không để bụng cho nên Trang Tử Trúc không quá lo lắng. Lúc này Tuyên Hằng Nghị muốn y an ủi, hơn phân nửa là có chuyện muốn làm.
Quả nhiên Tuyên Hằng Nghị thật sự có chuyện muốn làm, chỉ thấy mặt hắn không biểu tình nói : « Hôm qua Tiểu Trúc dạy ta, ta đã học xong rồi, hiện giờ ta cũng muốn viết chữ. »
Trang Tử Trúc : « ... »
Học đi đôi với hành kiểu này cũng quá nhanh rồi !
Đôi phu phu này tình thú quá đi~