Edit: Thủy Tích
Điều Lý Thuận suy nghĩ không có trở thành sự thật, Tuyên Hằng Nghị nhìn sắc trời mà hành động, sau khi tốc chiến tốc thắng giải quyết xong, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mới giúp Trang Tử Trúc tắm gội thay quần áo, không hề chậm trễ đuổi ở giờ lành đi đến Hoàng miếu bái tổ tiên.
Trang Tử Trúc được làm cho thần thanh khí sảng, trừ bỏ chân không thể khép, tư thế đi đường hơi chút quái dị ra thì không có gì là không thoải mái cả. May mà có Tuyên Hằng Nghị cả quãng đường luôn đi bên cạnh đỡ y, bước chân thong thả, người ngoài không hề nhìn ra Trang Tử Trúc có gì khác thường. Đi vào Hoàng miếu, y và Tuyên Hằng Nghị cùng nhau dâng hương, bái lạy tổ tiên, sau đó quan viên Lễ Bộ lấy gia phả của hoàng thất ra, đưa cho Tuyên Hằng Nghị cùng Trang Tử Trúc xem qua.
Nhìn hai cái tên vô cùng thân cận đặt ở bên cạnh nhau trên gia phả, mắt Tuyên Hằng Nghị mang theo ý cười, nói : « Vào gia phả, trăm năm sau, cũng có thể hợp táng ở bên nhau. »
Trang Tử Trúc : « ... Ân. »
Tuyên Hằng Nghị mới bao lớn, mười bốn tuổi được đón hồi cung, làm Hoàng tử bốn năm, đăng cơ sáu năm, không phải bây giờ chỉ là một người thanh niên mới hai mươi bốn tuổi thôi sao ? Không lâu vài canh giờ trước, lúc vừa mới rời giường làm cái nghi thức kết tóc cổ quái gì đó, hiện giờ tuổi còn trẻ đã nghĩ tới chuyện trăm năm sau hợp táng, đến tột cùng hắn là bị cái gì kích thích đến vậy ?
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Tuyên Hằng Nghị vẫn rất bình thường, sáng nay mới bắt đầu kỳ lạ, muốn nói có cái gì khác thường... vậy thì chỉ có, mảnh vải bố trắng đột nhiên biến mất kia mà thôi !
Bái xong tổ tiên hồi cung, Trang Tử Trúc lại hỏi : « Phu quân, ngươi thành thật nói cho ta, mảnh vải trắng sáng nay ngươi nói đã xử lý tốt, có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không ? »
« Không có vấn đề, » Tuyên Hằng Nghị không cần suy nghĩ liền lập tức trả lời, qua mấy lần hít vào thở ra, cuối cùng hắn mới nhịn không được nói : « Tiểu Trúc, chỉ cần hiện giờ ngươi một lòng với ta, chuyện trước kia, ta nhất định sẽ không truy cứu. »
« ... » Trang Tử Trúc liếc mắt nhìn hắn, chắc chắn nói : « Mảnh vải trắng kia không có máu, một giọt cũng không có, đúng không ? »
Tuyên Hằng Nghị nghe Trang Tử Trúc nói như vậy, phản ứng đầu tiên thế nhưng là nâng lên tay, dùng lòng bàn tay to lớn che lại miệng Trang Tử Trúc, nói : « Nhỏ giọng một chút ! Ta nói có là có, đừng để người khác phát hiện. »
Trang Tử Trúc bị hắn làm cho dở khóc dở cười, chu lên môi, hôn một ngụm vào lòng bàn tay Tuyên Hằng Nghị. Tuyên Hằng Nghị giống như là bị điện giật vậy, lập tức thu bàn tay về, tiếp tục nhắc nhở : « Đừng hồ nháo, hứa với ta, đừng nói chuyện này ra bên ngoài. »
Xe ngựa được che bởi một cái rèm cửa thật dày, thị vệ phụ trách đánh xe ngựa ngồi bên ngoài tựa hồ thật sự không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, xe ngựa vẫn luôn chạy một cách vững vàng. Trang Tử Trúc biết rõ còn cố hỏi : « Bệ hạ cho rằng ta không phải là lần đầu tiên, chẳng những không để ý, không trách ta lừa gạt ngươi, mà còn muốn giúp ta giấu diếm đi ? »
Tuyên Hằng Nghị vén lên màn xe nhìn ra bên ngoài, xác nhận không ai có thể nghe thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại đem màn xe phủ lại thật kín đáo mới quay đầu nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc.
Không thể không nói, Tuyên Hằng Nghị có một mặt vô cùng lãnh khốc, thời điểm không chút biểu tình nhìn chằm chằm vào ngươi giống như mang theo gió lạnh, thật sự có thể hù dọa người.
Thanh âm của hắn cũng trầm thấp sắc bén tựa như sương tuyết kết hợp với hơi thở lạnh băng băng : « Không phải không để ý tới chuyện trước kia, nhưng có thể không truy cứu lại. Tiểu Trúc, tên ngươi đã được đưa vào gia phả, sinh là Hoàng Hậu của ta, chết cũng phải cùng ta hợp táng, nhất quyết không được gặp lại người kia, nghĩ cũng đều không được nghĩ. »
Tuyên Hằng Nghị nghĩ tới, trong lòng cũng rất chua xót.
Trách không được lúc trước Trang Tử Trúc ba lần bốn lượt từ chối hắn, thì ra là trong lòng vẫn luôn có người. Tình nghĩa bao nhiêu năm từ nhỏ đến khi trưởng thành giữa hai người thâm hậu biết bao nhiêu, hành động của hắn chính là hoành đao đoạt ái (*).
(*) Hoành đao đoạt ái (dùng đao chặt đứt tình ái) : Ý chỉ người thứ ba nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác, hoặc là một món đồ mà người khác yêu thích.
Nhưng mà nếu Trang Tử Trúc đã đồng ý gả cho hắn, vậy thì hắn sẽ không buông tay đâu.
Nếu nhóm quan văn võ tướng nhìn thấy biểu tình băng hàn cùng ngữ khí lạnh căm dọa người này của Tuyên Hằng Nghị, khẳng định sẽ ngay lập tức quỳ xuống nhận sai. Nhưng Trang Tử Trúc không hề sợ chút nào, cũng nghiêm mặt theo.
Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc biểu tình có biến hóa, sắc mặt càng thêm thâm trầm, tiếp tục nói : « Nếu Hoàng Hậu muốn yên ổn thì chớ có cùng người kia 'dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng' (*) ».
(*) Câu thơ 'Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng' được trích từ tác phẩm 'Đoạn trường tân thanh' hay còn gọi là Truyện Kiều của Nguyễn Du, thuộc đoạn nàng Kiều lần thứ hai rơi vào lầu xanh, thương thân và nhớ người.
Đôi tay Trang Tử Trúc khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn ngược lại, đúng lý hợp tình mà hỏi : « Ngươi nghi ngờ ta có ái nhân ? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là loại người 'tam tâm hai ý' như vậy sao ? »
Tuyên Hằng Nghị khí thế hơi suy yếu, im lặng một lúc mới nhíu mày nói : « Đương nhiên không phải, Tiểu Trúc bản tính thiện lương, chẳng lẽ là bị người cưỡng bức ---»
Trang Tử Trúc lại hỏi : « Cứ thấy không có máu thì nhất định không phải là lần đầu tiên sao ? »
Tuyên Hằng Nghị không phản bác, ngơ ngẩn nhìn y, không dám tin tưởng hỏi : « Lần đầu tiên ? Thật sao ? »
Trang Tử Trúc bị tức giận phát cười : « Không có hiểu biết sao ? Tối hôm qua, ngươi ôn nhu như vậy, đều do ngươi tạo ra, thì máu từ đâu mà chảy được ? Nhất định phải làm chảy máu khiến ta đau, ngươi mới vừa lòng có đúng không ? Tối hôm qua, ta đã cảm thấy kỳ quái, cần gì phải lót mảnh vải trắng dưới thân, ngươi làm tốt chuẩn bị như vậy, nếu vậy mà còn chảy máu, chẳng lẽ mỗi lần đi nhà xí ta đều phải chảy máu sao ? »
Tuyên Hằng Nghị vừa mới còn cảm thấy Trang Tử Trúc nói có đạo lý, thậm chí tâm tình cũng vui vẻ lên. Vừa nghe thấy Tiểu Trúc nhà hắn trước đây không có cùng người nào cả, Tuyên Hằng Nghị buồn cả ngày, tâm tình đều thả lỏng, thậm chí còn muốn vui sướng kêu to với chim nhỏ trên không trung.
Trang Tử Trúc cố ý một khuôn mặt bánh bao, nói thẳng : « Bệ hạ, vô cớ nghi ngờ ta, nghi ngờ tình cảm của chúng ta, ta rất không vui. »
« Ai, » Tuyên Hằng Nghị than một tiếng, nhìn khuôn mặt bánh bao của Trang Tử Trúc, cảm thấy vạn phần không ổn, đem sự vui sướng khi biết sự thật áp xuống tận đáy lòng, dứt khoát lưu loát nhận sai : « Là ta nghĩ không đúng, ta sai rồi. »
Trang Tử Trúc thu mặt bánh bao về, có điều sắc mặt vẫn nghiêm nghị như trước, không hề nói tha thứ mà đưa ra kiến nghị của bản thân : « Mà mảnh vải trắng này là do ai nghĩ ra vậy ? Hoàn toàn không có hiểu biết về phương diện này sao ? »
Tuyên Hằng Nghị nói tiếp : « Ta sẽ cho hủy bỏ, Tiểu Trúc đừng tức giận. »
Ngón tay Trang Tử Trúc gõ gõ lên đầu gối chính mình, lại hỏi : « Không nguôi giận, ta đang suy nghĩ, bệ hạ có phải là lần đầu tiên không ? Chắc cũng không có chảy máu đúng không ? »
« Là lần đầu tiên, » Cả khuôn mặt Tuyên Hằng Nghị khổ sở hẳn lên, chần chờ một chút, nói : « Phải chảy máu mới có thể hết giận sao ? »
Nam nhân này thật sự khiến người đau mà !
Trang Tử Trúc nhìn Tuyên Hằng Nghị lo lắng như vậy, chỉ kém chút cầm chủy thủ làm hại chính mình, rốt cuộc phá công, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngăn cản nói : « Chỉ làm ngươi biết chảy máu đau thế nào mà thôi, muốn ngươi chảy máu thật làm cái gì ? Chẳng may bị phế đi thì phải làm sao bây giờ ? Cuối cùng chẳng phải người chịu khổ vẫn là ta sao. »
Tuyên Hằng Nghị nhẹ nhàng thở ra, thuận thế leo lên : « Vậy Tiểu Trúc đã tha thứ cho ta rồi chứ ? »
Trang Tử Trúc không nhả ra : « Nói sau, trước tiên đi chào Thái Hậu đã, đêm nay lại tính sổ với ngươi. »
« Phải đổi giọng gọi mẫu hậu. » Tuyên Hằng Nghị nhắc nhở nói.
Trang Tử Trúc « Ân » một tiếng.
Trở lại trong cung, Trang Tử Trúc thay trang phục, đỉnh đầu đội mũ phượng, nghi thức cuối cùng của đại hôn chính là đi thăm hỏi, dâng trà cho Thái Hậu. Trên phương diện lễ nghi, Thái Hậu không hề làm khó dễ Trang Tử Trúc, sau khi tặng lễ cho y liền dặn dò y cần phải hầu hạ Tuyên Hằng Nghị thật tốt, làm xong hết bổn phận, Thái Hậu lại cố ý dặn dò : « Nghị nhi mười năm không con, Hoàng Hậu tiến cung về sau cần phải quảng nạp mỹ nhân, giúp Nghị nhi khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch hoàng gia ! »
Trang Tử Trúc không muốn cứ như vậy mà đồng ý, nạp cái gì mà mỹ nhân, này còn không phải tự khiến bản thân ngột ngạt hay sao ?
Chỉ là Trang Tử Trúc còn chưa lên tiếng từ chối, Tuyên Hằng Nghị đã tiếp lời trước : « Mẫu hậu, mười năm nay trong cung vô số mỹ nhân, trẫm vẫn như cũ không con là vấn đề của trẫm, không cần tạo áp lực cho Hoàng Hậu. Còn chuyện nạp mỹ nhân vào cung về sau cũng không cần nhắc lại, Chương Quốc còn trăm việc đang chờ trẫm hoàn thành cho nên trong cung hết thảy đều giản lược. Ngày sau nếu có hài tử, đó là kỳ tích, nếu không có, cũng không thể cưỡng cầu. »
Thái Hậu nghe Tuyên Hằng Nghị nói như vậy, tay đều run run, nước trà trong chén thiếu chút nữa thấm ướt ngón tay. Quả thật Thái Hậu rất muốn dạy dỗ Tuyên Hằng Nghị giống như lúc hắn còn nhỏ mà đem chén trà đổ lên trên đầu hắn, nhưng hiện giờ Tuyên Hằng Nghị không còn là người mà Thái Hậu muốn làm gì là làm.
Tầm mắt Thái Hậu chuyển tới trên người Trang Tử Trúc, hỏi : « Chưa từng có vị Hoàng Hậu nào ngăn cản Hoàng Đế nạp phi cả, Hoàng Hậu hẳn nên là hiền thê mẫu mực, chủ động giúp Hoàng Đế khai chi tán diệp. Huống hồ, người khắp thiên hạ đều đang nhìn chúng ta, Hoàng Đế ngoại quốc đều hậu cung ba ngàn, trong cung Chương Quốc há có thể chỉ có một Hoàng Hậu, này còn không khiến cả nước mất mặt sao ? Hoàng Hậu, ý của ngươi như thế nào ? »
Trang Tử Trúc rũ mi nói : « Hồi mẫu hậu, thánh thượng đã lên tiếng, thần chỉ có thể chối từ. »
Thái Hậu tức giận đến độ ném luôn chén trà, nước trà chảy xuống, tiếng vang thanh thúy vang lên, mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất. Chỉ nghe thấy Thái Hậu mắng : « Được lắm ! Các ngươi chính là muốn tới đây chọc giận ta ! Nếu tiên đế dưới suối vàng có biết, không biết sẽ tức giận đến mức nào đây ? Hậu cung Chương Quốc ít ỏi như vậy ! Liệt tổ liệt tông đều phải nghe thấy chúng ta bị các quốc gia khác cười nhạo ! »
Tuyên Hằng Nghị phản bác : « Thỉnh mẫu hậu bớt giận, mẫu hậu nghĩ sai rồi, nếu tổ tông cùng phụ hoàng biết, nhất định sẽ bởi vì Chương Quốc cường thịnh mà vui sướng. Đều đã mười năm, cái gì tuyệt sắc mà chưa nhìn thấy qua, suốt đời này trẫm duy độc chỉ muốn làm bạn cùng Hoàng Hậu mà thôi. »
Dứt lời, Tuyên Hằng Nghị liền nắm lấy tay Trang Tử Trúc cáo từ. Trước khi rời đi, Tuyên Hằng Nghị còn nói thêm : « Trong trí nhớ của trẫm, mẫu hậu luôn là ảm đạm thương tâm, oán phụ hoàng vứt bỏ chúng ta, oán phụ hoàng yêu thương người khác, oán phụ hoàng lúc mẫu hậu mang thai lại rời đi thân mật với những ca nhi kia... Từ khi đó, trẫm đã thề, nếu gặp được người muốn nắm tay cả đời, nhất định sẽ không giống như phụ hoàng. »
Thái Hậu ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng là quay đầu đi, vẫy vẫy tay, nói tiếng : « Ta mệt mỏi. »
Tuyên Hằng Nghị nắm Trang Tử Trúc rời đi, sắc mặt có chút phiền muộn.
Trang Tử Trúc thở dài một hơi, nói : « Cảm tạ bệ hạ. »
Một câu cũng chưa nói, Tuyên Hằng Nghị đã mang áp lực sinh con vác lên người chính mình. Mặc kệ về sau sẽ như thế nào, hiện giờ phân tâm ý này, vô cùng đáng giá.
Tuyên Hằng Nghị nắm lấy tay Trang Tử Trúc, tốc độ bước chân vẫn thong thả giống như buổi sáng lúc đi bái từ đường, thấp giọng thở dài : « Trước khi gặp được ngươi, vẫn luôn nghĩ giao hậu cung cho mẫu hậu về sau sẽ không có gì cần lo lắng. Chưa bao giờ nghĩ tới, ngay cả mẫu hậu cũng phải cần ta quản giáo giống như thần tử, không nghĩ tới mẫu hậu sẽ vì Trần gia, vừa được người dụ dỗ vài câu đã mang thật nhiều gian tế như vậy nạp vào cung. »
Trang Tử Trúc nghĩ nghĩ, khuyên nhủ : « Khi còn nhỏ là mẫu hậu dạy ngươi, uy ngươi ăn, hiện giờ mẫu hậu già rồi, đến ngươi quản lại người, luân hồi chính là như vậy. »
Tuyên Hằng Nghị có lệ mà cười cười, cúi đầu hôn Trang Tử Trúc một ngụm.
Thăm hỏi qua Thái Hậu, ngày hôm sau đại hôn, chuyện thứ ba chính là tiếp nhận các phu nhân ca nhi cùng cáo mệnh các phu nhân đến chúc mừng. Các phu nhân ca nhi có phẩm cấp đều phải thay trang phục thuộc phẩm cấp, ba quỳ chín lạy Hoàng Hậu. Trừ này đó ra, vốn là các phi tần hậu cung cũng phải đến hành lễ với Hoàng Hậu, nhưng là hôm nay, một vị phi tần cũng chưa thấy đến.
Trang Tử Trúc nhìn khắp nơi tìm người, lại hỏi : « Không phải nói là còn dư lại mười mấy người sao ? Tiểu thiếp của ngươi đâu ? Phu quân ? »
Tuyên Hằng Nghị trả lời : « Không thể quay về đều dọn đến trong miếu, không cần thiết phải gặp mặt. »
Nghe xong, Trang Tử Trúc rất vui vẻ. Chuyện này cũng không tính là tàn nhẫn, tuy Trang Tử Trúc xuất hiện trễ hơn nhưng các phi tần khác trong hậu cung lại được trời ưu ái có cơ hội cận thủy lâu đài (*), bọn họ tiến cung lâu như vậy cũng chưa được lưu lại, không hoàn thành trách nhiệm cùng nghĩa vụ của một hậu phi, hiện giờ bị đưa ra cung, tuy là ở trong miếu nhưng cũng được bao ăn bao ở, không lo chuyện áo cơm.
(*) Cận thủy lâu đài : có xuất xứ từ « Thanh dạ lục » của Du Văn Báo. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Mà Thận Vương phi cùng các phu nhân tông thân, lần đầu nhìn thấy hậu cung trống vắng như vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ. Thận Vương dù rất tốt với hắn, bên ngoài cũng có hai trắc phi, tiểu thiếp thông phòng cũng một đống. Nhìn hai gã trắc phi mỹ mạo đi phía sau lưng, Thận Vương phi thở ra một ngụm trọc khí, thực hâm mộ Trang Tử Trúc gả vào hoàng cung nhưng một nửa người khiến bản thân sốt ruột cũng không có.
Không biết loại ân sủng này có thể duy trì trong bao lâu đây ?
Đương nhiên Trang Tử Trúc cũng cảm nhận được sự hâm mộ từ các phu nhân, không chỉ có hâm mộ, đố kỵ cũng có, chờ về sau xem kịch vui cũng có. Tuy là giữa bọn họ, không phải không có người chờ Tuyên Hằng Nghị nạp hậu cung nhưng bọn họ không phải không có ánh mắt giống như Thái Hậu. Đế Hậu mới tân hôn một ngày, nhắc tới chuyện nạp hậu cung làm cái gì ? Khiến Đế Hậu ngột ngạt sao ?
Không có người nhắc tới chuyện này, các phu nhân đều giống trước đây, tiếp chuyện với Trang Tử Trúc, bên tai thanh âm chúc mừng cùng ca ngợi không hề dứt, rất có phong phạm của bức chiếu thư tám thước của Tuyên Hằng Nghị. Trang Tử Trúc nghe những câu chữ ca ngợi mới mẻ này đó, tâm tình đều vui vẻ một đoạn thời gian.
Sau khi được các cáo mệnh phu nhân chào hỏi một phen, đến giữa trưa, Trang Tử Trúc lại bị Tuyên Hằng Nghị kéo vào trong Khôn Ninh Cung.
Rõ như ban ngày lại muốn làm cái gì đây ?
Tuyên Hằng Nghị cái gì cũng chưa làm, chỉ mang tư khố, còn có sính lễ trước đây đặt mua, sổ sách cùng quyền lực chấp chưởng hậu cung,... đều chuyển giao đến trên tay Trang Tử Trúc.
Trang Tử Trúc nhìn một đống sổ sách, cùng thật nhiều đồ vật, đầu như muốn nổ tung.
Nhưng đây đều là đồ vật có cùng một nhịp thở với sinh hoạt, vô luận như thế nào cũng phải học quản lý chúng nó, đây chính là việc đầu tiên cần làm để an cư lạc nghiệp trong cung !
Hoàng Hậu không chỉ có một cái danh xưng tôn quý, mà còn có quyền lực nói một không hai trong hậu cung, có quan viên cùng nhân mạch của chính mình. Cho dù về sau không còn được Hoàng Đế sủng ái, cuộc sống cũng sẽ không đến nổi quá mức kém cỏi.