Edit: Thủy Tích

Dưới ống tay áo to rộng, Trang Tử Trúc được Tuyên Hằng Nghị nắm một đường đi vào trong Khôn Ninh Cung, khi đứng trước một sảnh đường toàn là trưởng bối, Tuyên Hằng Nghị vẫn nắm lấy tay y không hề có ý định buông ra.

Tay áo tuy đủ rộng để che khuất mười ngón tay đang giao triền của hai người nhưng các trưởng bối đều là người từng trải, những người trẻ tuổi có khả năng không hiểu, nhưng bọn họ sao có thể không nhìn ra cái gì được ? Chẳng qua cũng chỉ dám cảm thán ở trong lòng, thánh thượng cùng Hoàng Hậu thật là quá lớn mật, lúc bọn họ còn trẻ tuổi, cũng chỉ dám lén lút nắm tay khi trong nhà không có người mà thôi.

Mà khi Thái Hậu nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm chua xót, Tuyên Hằng Bách đã cưới Vương phi, trong nhà còn một đống sủng thiếp, luôn có thể nghe đến chuyện hắn cùng Vương phi hoặc trắc phi tiểu thiếp nào đó ra cửa du ngoạn, nhưng lại không mang mình theo, chỉ thỉnh thoảng mới mang theo cháu trai vào cung cùng nhau dùng bữa. Trước đây hắn thay Tuyên Hằng Nghị nạp vào hậu cung đầy ca nhi đủ loại dáng vẻ nhưng con hắn trừ bỏ lúc xuất chinh ở bên ngoài, Tết âm lịch hồi cung, không phải đều trước tiên đến nhìn thăm mình, coi một đám hậu cung chẳng ra gì sao ? Nhưng hiện giờ mới cưới Hoàng Hậu, còn chưa động phòng đâu, vậy mà đi ra gặp trưởng bối đều phải nắm tay, thân mật đến độ không quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Tuy rằng trong lòng Thái Hậu là nghĩ như vậy nhưng trước mặt Tuyên Hằng Nghị, hắn cũng không làm khó Trang Tử Trúc, Trang Tử Trúc kính trà cho liền thuận tay cầm lấy uống một ngụm. Tuyên Hằng Nghị nhìn, cũng vừa lòng. Mà Trang Tử Trúc lại tưởng là vì mình đưa mấy thứ đồ mới lạ cho Thái Hậu rốt cuộc có hiệu quả cho nên trên mặt liền mang theo cười vui vẻ.

Trang Tử Trúc là Hoàng Hậu, chỉ cần quỳ lạy một người là Thái Hậu mà thôi. Nếu trong gia đình bình dân, hẳn là phải hành lễ với tất cả các trưởng bối trong nhà, nhưng Trang Tử Trúc có địa vị cao, nếu hành lễ với trưởng bối, bọn họ cũng không thể nhận, nhất định còn muốn trả lễ về. Vì thế, sau khi hành lễ với Thái Hậu, chỉ còn lại một bước đó là các trưởng bối chào hỏi Hoàng Hậu.

Cung nhân vừa ra lệnh một tiếng, Trang Tử Trúc nhìn thấy Trưởng công chúa, Tấn Dương vương lão Vương phi cùng các trưởng bối cung cung kính kính quỳ xuống đầy đất, toàn bộ văn võ bá quan cũng quỳ xuống một mảnh, nhìn xuống nhìn xuống, y chỉ thấy cái ót đen bóng hoặc một đầu hoa râm, một đoạn sau cổ, cùng tấm lưng khi cúi xuống của bọn họ.

Nghe bọn họ hô to Hoàng Hậu thiên tuế, nhất thời Trang Tử Trúc còn có chút không quen. Có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm y, học tập y, kính trọng y như thế, về sau trên người y không chỉ mang theo sự tôn sùng của con dân Chương Quốc mà còn phải gánh vác trách nhiệm của một Hoàng Hậu đối với một quốc gia nữa.

Trách nhiệm của Tuyên Hằng Nghị lại càng trọng đại hơn, chưởng quản toàn bộ bờ cõi Chương Quốc, giúp cho Chương Quốc từ một nước nhỏ bị người khi dễ trở thành một quốc gia to lớn hùng mạnh mà ngoại quốc chỉ cần nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật ; lo lắng chu toàn quân sự, việc đồng án mọi thứ ; quan văn võ tướng đều tin phục, nói vậy nhất định hắn phải rất vất vả.

Mà y là người thân cận nhất của Tuyên Hằng Nghị cho nên cần phải chiếu cố thật tốt nam nhân của mình mới được.

Vì thế sau khi chào hỏi xong, lúc dùng bữa tối, Trang Tử Trúc chủ động gắp mấy đũa thức ăn cho Tuyên Hằng Nghị. Hiển nhiên Tuyên Hằng Nghị vô cùng giật mình, dùng ánh mắt kinh dị nhìn chăm chú lại y.

Trang Tử Trúc bật cười, gắp đồ ăn thôi mà, có cần phải thấy kinh dị như vậy không ? Chẳng lẽ trước đây y rất lãnh đạm với Tuyên Hằng Nghị ? Cũng không phải, nghĩ lại, trước đại hôn, bọn họ đâu có được làm hành động thân mật như vậy, hiện giờ bọn họ được ngồi cùng nhau, Trang Tử Trúc mới có thể quang minh chính đại săn sóc vấn đề ăn uống cho Tuyên Hằng Nghị, hắn mới nhất thời không quen cũng là chuyện bình thường.

« Không ăn sao ? » Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị vẫn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt tràn đầy nhiệt nóng, rõ ràng là xem đến mê mẩn, y liền lên tiếng hỏi han.

« Ăn. » Tuyên Hằng Nghị trả lời, sau đó liền như chuồn chuồn lướt nước, cúi đầu hôn Trang Tử Trúc một ngụm. Trên mặt lại có loại xúc cảm mềm mại quen thuộc, Trang Tử Trúc kinh ngạc quay đầu nhìn Tuyên Hằng Nghị, chỉ thấy hắn giờ phút này vẫn ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc lãnh khốc, tầm mắt lại nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, nhìn qua tựa như cái người vừa trộm hôn người ta không phải là hắn vậy.

Thật là càng ngày càng thêm lớn mật.

Thái Hậu đang dùng bữa không thấy được, mà đông đảo thân thích trưởng bối đang ngồi phía dưới thì : « ... »

Này còn chưa viên phòng mà ? Cũng không cần quấn quýt si mê như vậy đâu, cũng không nên dưới ánh nhìn chăm chú của trưởng bối mà không nhịn được liền trộm hôn nha ! Còn ra thể thống gì !

Nhưng là không ai dám đứng lên nói cả.

Vị này chính là thánh thượng chuyên quyền độc đoán, tiền đồ trên dưới cả nhà bọn họ đều bị nhéo trong tay thánh thượng a ! Trộm hôn thì trộm hôn đi, rõ ràng thánh thượng thích Hoàng Hậu từ trong xương cốt, trước đại hôn không thể lén gặp mặt, cuối cùng đại hôn đã tới mới có cơ hội thân cận một chút, không chừng trong lòng thánh thượng còn hy vọng cả đám bọn họ đừng nên xuất hiện ở chỗ này, hoặc là hy vọng đừng có bữa tiệc này luôn ấy chứ, ngay lập tức phải cùng Hoàng Hậu viên phòng mới được. Vì thế bọn họ chỉ cần ăn mau một chút rồi cáo từ về nhà là được, hà tất phải lắm miệng chọc giận đến thánh thượng ?

Cho nên còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể giả vờ như không thấy gì hết, tiếp tục dùng bữa.

Mà Trang Tử Trúc là đối tượng bị trộm hôn, đương nhiên cũng sẽ không nói gì Tuyên Hằng Nghị, không phải sợ hãi mà là vì y cũng thích nha. Ai mà không thích người mình yêu cũng yêu mình chứ ? Lập tức mỉm cười liếc mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị, y lại rót một chén trà đưa cho hắn, nhỏ giọng nói : « Tráng tráng miệng, lúc hôn còn ngửi thấy một cổ mùi thịt. »

Hoàng Hậu đều đã nói như vậy, Tuyên Hằng Nghị nào dám chối từ, nghiêm túc uống xong một chén trà làm tan bớt đi mùi thịt trong miệng, lúc này mới nhìn lướt qua đám người phía dưới đài.

Vừa nãy chưa kịp nghĩ nhiều đã ghé qua hôn một cái, lúc này mới nhớ ra dưới đài còn có một đống trưởng bối cùng quan lại ngồi. Tuyên Hằng Nghị không phải là sợ họ nói cái gì, chỉ sợ Trang Tử Trúc thẹn thùng mà thôi, nếu Trang Tử Trúc thẹn thùng, hắn không biết phải dỗ dành như thế nào, may mà Tiểu Trúc nhà hắn cũng không nói gì, còn hứa sẽ hôn hắn thêm một lần nữa.

Các trưởng bối thật sự cũng biết nhìn sắc mặt đoán tình huống, cho nên không dám lại nhìn chằm chằm Tuyên Hằng Nghị nữa, lôi kéo con cháu nhà mình vùi đầu dùng bữa, không để bọn họ ngẩng đầu thấy được Đế Hậu hai người làm chuyện lớn mật.

Tuyên Hằng Nghị âm thầm gật đầu, như vậy mới được chứ.

Thời cơ đã đến, Tuyên Hằng Nghị nhanh chóng nghiêng đầu, lớn mật lại hôn lên mặt Trang Tử Trúc. Trang Tử Trúc nhịn không được cúi đầu cười, nam nhân nhà mình cũng thật ngoan nha.

Ở các trưởng bối giả vờ như nhìn như không thấy, Trang Tử Trúc cùng Tuyên Hằng Nghị gắp thức ăn cho nhau, ngọt ngào dùng xong bữa tối. Nhưng mà Tuyên Hằng Nghị sau khi cùng Trang Tử Trúc ăn xong còn phải gặp mặt các triều thần, tiếp nhận lời chúc phúc của bọn họ. Vì thế Trang Tử Trúc liền về trước Đông Noãn Các chờ đợi.

Sau khi trở về, Trang Tử Trúc rửa tay lau mặt, làm xong hết thảy cũng không ngồi chờ ở mép giường, mà lật mở giấy vẽ, bắt đầu suy nghĩ nghiên cứu kết cấu của loại máy móc nông nghiệp mới nhất.

Y không thành thạo về phương diện máy móc nông nghiệp, cũng không có sách tham khảo, không có sách đọc cũng không thể dựa vào kinh nghiệm cho nên chỉ có thể đi từng bước một chậm rãi điều chỉnh từ từ. Mấy ngày trước, y còn có thể trầm tĩnh chậm rãi tính toán, nhưng mà hôm nay, lại bị nam sắc làm cho đầu óc hôn mê. Tưởng tượng đến rất nhanh đã có thể kết thúc kiếp sống độc thân nhiều năm, hình ảnh sách hướng dẫn quay cuồng trong đầu. Trang Tử Trúc lập tức buông bút bụm lấy mặt, Mặc Thư đứng một bên hầu hạ không biết Trang Tử Trúc đang suy nghĩ lung tung, còn nhỏ giọng cảm thán : « Chủ tử thật khiến người kính nể, đêm nay còn có đầu óc nghiên cứu công tác... »

Trang Tử Trúc nghe xong, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Không chờ Trang Tử Trúc điều chỉnh tâm tình, đã nghe thấy thanh âm hô to vạn tuế từ bên ngoài truyền vào. Cửa Đông Noãn Các bị đẩy ra, Tuyên Hằng Nghị sải bước tiến vào.

Trang Tử Trúc không nhịn được hỏi : « Sao nhanh vậy ? »

« Ân. » Tuyên Hằng Nghị lên tiếng, không có trước mặt Trang Tử Trúc nhắc tới các triều thấu hiểu lòng người đến nhường nào. Các triều thần đều quá tinh ranh, tập thể chúc mừng xong liền lập tức đưa ra lý do một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thỉnh hắn sớm trở về cho kịp, đừng để Hoàng Hậu phải đợi lâu.

Nhưng mà Tuyên Hằng Nghị vội vàng gấp gáp trở về tới nơi lại có chút do dự. Người mình xem như trân bảo đang đứng trước mặt, lại không dám ngay lập tức thân cận. Hôn môi cùng nắm tay đều hôm nay mới là lần đầu tiên, khác biệt quá lớn với trước đó, Tuyên Hằng Nghị nghĩ đến chuyện kế tiếp sắp xảy ra, mặt liền đỏ lên.

Trang Tử Trúc cũng là thẹn thùng, có điều còn tính là ổn định hơn so với Tuyên Hằng Nghị. Y để Mặc Thư đem giấy vẽ cất đi, cho mọi người lui xuống.

Nến đỏ lay động, chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn của Tuyên Hằng Nghị, chiếu lên thân hình cao lớn mặc long bào, dưới đèn nhìn càng thêm tài tuấn, thật là cảnh đẹp ý vui. Không biết có phải ảo giác hay không, dưới ánh sáng le lói phát ra từ ngọn nến, y cảm thấy mặt Tuyên Hằng Nghị giống như bị lây nhiễm đến đỏ bừng.

Trang Tử Trúc sờ sờ gương mặt cũng đang nóng lên của mình, trong lòng đều là chờ mong, dựa theo lưu trình, bắt đầu cởi ra đai lưng. Tuyên Hằng Nghị quay mặt đi chỗ khác, lo lắng nói : « Ta, ta có thể là không được, trước đây lúc nạp trắc phi tiểu thiếp, dù có cởi áo ta cũng chẳng có cảm giác, nhìn chỉ cảm thấy bọn họ vô cùng gầy yếu ----»

« Ngày vui nhắc tới bọn họ làm gì ? » Trang Tử Trúc ngừng tay, đi tới trước một bước, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhướng mày.

Tuyên Hằng Nghị lui về phía sau nửa bước, nói : « Không nhắc nữa. »

Trang Tử Trúc như có dự đoán trước liền đi đến gần một bước, kéo lấy cổ áo Tuyên Hằng Nghị làm hắn cúi đầu xuống, sau đó ôm lấy hắn hôn lên môi, hàm hồ nói : « Nếu là ta thì sẽ không như vậy. »

Trước đại hôn, đã nghiệm chứng qua trong xe ngựa, cào cào lòng bàn tay đã có phản ứng lớn như vậy, nếu làm tiếp thì nơi nào mà không được ? Giờ phút này, Trang Tử Trúc đã nhiệt tình hôn vài cái, y biết Tuyên Hằng Nghị chắc chắn được. Dưới ánh mắt chờ mong của Trang Tử Trúc, Tuyên Hằng Nghị bắt đầu đảo khách thành chủ, theo bản năng cùng với sự yêu thương đối với Trang Tử Trúc mà lúc cương lúc nhu thực hành. Long bào cùng với phượng bào rơi xuống trên mặt đất, trên tường là bóng dáng hai người giao điệp ở bên nhau.

Lẫm lẫm băng sương tiết, tu tu ngọc tuyến thân.

Du bằng trời cao khiếu, ống sáo phun long ngâm.

=')))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Nến đỏ nhiệt liệt đã tắt, ban đêm quay về với trầm tĩnh, hai người đang ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

Tuyên Hằng Nghị có thói quen lên triều mỗi sáng, cho nên ngày hôm sau cũng thức dậy rất sớm. Còn chưa mở to mắt, Tuyên Hằng Nghị cảm giác cánh tay mình có người gối đầu lên, quanh mũi là hương vị thơm mát, bên người truyền đến một cỗ nhiệt độ cơ thể khiến tâm tình hắn thoải mái.

Tuyên Hằng Nghị mở mắt ra, nhìn Trang Tử Trúc bên người tựa hồ như còn ngủ say, ánh mắt không nhịn được nhìn xuống nhìn xuống, không thể dời đi. Chờ hồi lâu mới bình thường lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, hình như Trang Tử Trúc không có chảy máu, vì thế Tuyên Hằng Nghị liền chậm rãi thu cánh tay về, đặt đầu Trang Tử Trúc lên gối, lại hơi hơi nâng người y lên, lấy ra miếng vải trắng lót dưới thân.

Tuyên Hằng Nghị lật qua lật lại, quả nhiên không hề nhìn thấy dù một giọt máu.

Nói không nên lời trong lòng giờ phút này là loại tư vị gì, Tuyên Hằng Nghị nhìn miếng vải thuần trắng trên tay, lại cúi đầu, nhìn Trang Tử Trúc vẫn còn ngủ ngon lành, khuôn mặt điềm tĩnh, hô hấp đều đều, khóe miệng còn đang nâng lên, giống như trong một giấc mộng đẹp. Cái chăn uyên ương màu đỏ rực bao lấy thân thể trắng như tuyết, bả vai nửa lộ ra ngoài, trên cổ là lấm tấm vệt đỏ do hắn làm ra.

Tuyên Hằng Nghị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng chỉ kéo lên cái chăn đỏ che lại cổ cùng bả vai Trang Tử Trúc. Sau đó mới cầm theo miếng vải bố trắng, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, giao cho một tâm phúc gác trước cửa.

« Tối hôm qua không lưu ý, làm miếng vải rớt xuống giường, » Tuyên Hằng Nghị tùy ý kiếm cái cớ, mới phân phó : « Mang đi bí mật xử lý đi. »

Tâm phúc lên tiếng : « Dạ. »

Sau khi phân phó xong, Tuyên Hằng Nghị lại tay chân nhẹ nhàng đi trở về, nằm lên giường. Nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của Trang Tử Trúc quanh quẩn bên tai, Tuyên Hằng Nghị thong thả phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt nhìn vào không trung.

Trang Tử Trúc vẫn luôn ngủ tới canh năm, nghe được tiếng chuông mới thức dậy, chào hỏi Tuyên Hằng Nghị đang nằm bên người, rồi mới dâng lên một nụ hôn chào buổi sáng.

Tuyên Hằng Nghị sờ sờ sườn mặt chính mình, cũng không có hôn lại.

Trang Tử Trúc ngồi dậy, nhìn quần áo cùng chăn gối chỉnh tề rất nhiều so với tối qua, mới mơ hồ hỏi : « Miếng vải trắng tối hôm qua đâu rồi ? »

Tối hôm qua y trầm mê hưởng lạc, đều đã quên mất sự tồn tại của miếng vải trắng đó rồi.

Tuyên Hằng Nghị nói : « Không may mắn, ngày vui cần một miếng vải trắng làm chi, đã sớm ném đi rồi. »

« A ? » Trang Tử Trúc hỏi : « Không phải muốn thử máu sao ? Ném đi thì làm sao mà báo cáo cho bọn họ ? »

Tuyên Hằng Nghị hít vào một hơi thật sâu, nghiêng người ôm chặt lấy Trang Tử Trúc, cằm chống lên đỉnh đầu y, thấp giọng nói : « Có, không cần lo lắng. »

« À. »

Tuyên Hằng Nghị hỏi : « Thân thể cảm thấy thế nào, còn đau không ? »

« Không có đau. » Trang Tử Trúc chui đầu vào lồng ngực Tuyên Hằng Nghị, nhỏ giọng khen : « Phu quân rất ôn nhu. »

Tuyên Hằng Nghị thật sự rất săn sóc y, có đôi khi y còn ghét bỏ Tuyên Hằng Nghị quá chậm, Trang Tử Trúc đỏ mặt nghĩ.

« Ân, » Tuyên Hằng Nghị thở ra một hơi, nỉ non tựa như đang an ủi bản thân : « Không đau là tốt, không đau là tốt. »

Trang Tử Trúc không phát hiện Tuyên Hằng Nghị có ý tứ gì, chỉ là nhớ tới tối hôm qua, nhiệt tình như cá gặp nước, theo sóng biển mãnh liệt nâng lên rồi lại chìm đắm vào đó, cuối cùng mới cảm nhận được tư vị 'từ nay quân vương bất tảo triều' (*), Trang Tử Trúc tiếp tục vùi đầu ăn vạ không đứng dậy, nói : « Nếu như biết vui sướng như vậy, trước đây hẳn là nên đáp ứng người thật sớm. »

(*) Một điển cố trích từ bài thơ « Trường hận ca » của thi nhân Bạch Cư Dị.

« Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi

Tòng thử quân vương bất tảo triều »

Dịch nghĩa : « Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa. »

« Phải không, » Ngực Tuyên Hằng Nghị bị hơi thở ấm áp phun đến có chút ngứa, hơi thả lỏng Trang Tử Trúc ra, nói : « Không muộn, ngày sau bù đắp lại. »

Trang Tử Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy hôm nay Tuyên Hằng Nghị kỳ lạ như thế nào, cư nhiên lại không trộm hôn, tối hôm qua còn vẫn luôn hôn không thể tách rời nữa. Chẳng lẽ hắn rơi vào khoảng thời gian tự kiềm chế rồi sao ? Nói là bù đắp lại nhưng nhìn biểu tình lại bình tĩnh quá mức. Có điều nghĩ tới Tuyên Hằng Nghị còn chưa đánh răng, Trang Tử Trúc cũng chỉ có thể di chuyển thân thể, ngẩng đầu ấn dấu môi vào sườn mặt hắn.

« Đừng nhúc nhích, sắp phải đi tế bái từ đường rồi. »

« À. » Được rồi, không nên khiêu chiến lực nhẫn nại của thanh niên mới lần đầu được nếm tư vị.

Tuyên Hằng Nghị mím môi, lấy một cây kéo từ dưới giường ra, lại sai người mang một cái túi gấm, mấy sợi dây tơ hồng đến.

Trang Tử Trúc chớp chớp mắt, trong lưu trình đại hôn không có nhắc tới mục này, không biết Tuyên Hằng Nghị lại đang muốn làm cái gì đây.

Tuyên Hằng Nghị dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm lấy một nắm tóc đen của Trang Tử Trúc, vuốt ve vài cái, mới không nói lời nào cắt xuống, lại cắt một bó tóc dài của chính mình. Sau đó, Tuyên Hằng Nghị gộp hai bó tóc thành một, dùng dây tơ hồng cột chúng tại với nhau.

Tiếp theo lại cột một cái ở phần đầu.

Sau đó lại cột ở phần đuôi tóc.

Còn chưa đủ, từ đầu tới đuôi còn tiếp tục cột thêm bảy cái nút nữa.

« Đời này kiếp này, » Cuối cùng Tuyên Hằng Nghị cũng cột xong, trịnh trọng nói : « Vĩnh viễn không chia lìa. »

« Được. » Trang Tử Trúc gật đầu.

Tuyên Hằng Nghị còn nói thêm : « Tóc đã thắt lại, về sau không được cùng những người khác ở bên nhau. »

Hành động cổ quái này, cho dù Trang Tử Trúc có trì độn bao nhiêu cũng phát hiện được, cho nên liền lập tức dịu ngoan đáp ứng, lại bật cười nói : « Làm gì có những người khác. »

Nói vậy, Trang Tử Trúc cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, đôi tay xoa mặt Tuyên Hằng Nghị, nhìn chằm chằm hắn, khen tự đáy lòng : « Nghị ca ca tướng mạo anh tuấn, dù nhìn bao lâu cũng không đủ ---» tiếp theo tay lại di chuyển, ánh mắt cũng đi theo : « Trí tuệ rộng lớn, eo bụng có lực, buổi tối, ân, ban ngày đều muốn ôm lấy không buông tay, muốn quấn lấy người giống như bó tóc trong túi gấm này vậy. »

Khóe môi Tuyên Hằng Nghị khẽ nhếch, rốt cuộc cúi đầu hôn lên mặt Trang Tử Trúc một cái, vỗ vỗ sau lưng y, nói : « Đừng ba hoa nữa, nghiêm túc một chút, sắp phải đi bái tổ tiên rồi. »

Trang Tử Trúc cọ một chút, đùa giỡn nói : « Nhưng nó không phải nói như vậy. »

Tuyên Hằng Nghị : « ... »

Đối mặt Trang Tử Trúc nhiệt tình nói lời âu yếm như vậy, sao mà hắn có thể thờ ơ cho được ? Nếu không phải lo lắng thân thể Trang Tử Trúc chịu không nổi, tối hôm qua hắn đều có thể cày cấy một đêm không cần ngủ !

« Nghiêm túc chút, » Trang Tử Trúc lặp lại lời mà Tuyên Hằng Nghị vừa mới nói : « Phải đi bái tổ tiên đó. »

« Còn sớm. » Vừa dứt lời, Tuyên Hằng Nghị đã giơ lên súng công thành chiếm đất, đánh Trang Tử Trúc nhất thời miệng tiện đến tơi bời. Nhưng Trang Tử Trúc hoàn toàn là không chịu đầu hàng, ngược lại còn thích thú, cắn ngón tay chìm đắm thưởng thức, Tuyên Hằng Nghị một thân bách chiến bách thắng lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải mùi vị bại trận, nhưng lại cam lòng chấp nhận.

Chỉ là nước ấm được cung nhân đặt sẵn trước cửa đều nhanh lạnh đi, đổi rồi lại đổi vài lần. Lý Thuận cũng đứng trước cửa chờ, trong lòng có một loại vui mừng của người phụ thân già.

Từ lúc thánh thượng nạp trắc phi đến bây giờ đã qua mười năm, cuối cùng thánh thượng cũng đã được rồi ! Hiện giờ đã có thể mong chờ ngày tiểu hoàng tử chào đời ! Ngẫm lại liền lão lệ tung hoành, phải thúc giục thánh thượng mau ra cửa sao ? Không tồn tại. Liệt tổ liệt tông nếu biết cuối cùng thánh thượng đã có thể kéo dài huyết mạch, thì dù có chậm trễ hơn nữa cũng sẽ không trách tội.

Tối hôm qua, Lý Thuận canh giữ trước cửa đến quá nửa đêm liền về nghỉ, cho nên không biết về chuyện mảnh vải trắng. Mà tâm phúc của Tuyên Hằng Nghị sau khi nghe phân phó xong không nói một lời đã bí mật mang miếng vải trắng đi xử lý, vì thế cung nhân thử máu không phát hiện ra chút manh mối nào.

Trong lòng tâm phúc không phải không có hoài nghi, nhưng thánh thượng đã lên tiếng, hắn chỉ cần hoàn thành tốt bổn phận của mình là được rồi. Nếu điều hắn hoài nghi là sự thật, mà thánh thượng lại không ngại, còn phân phó người giữ bí mật giúp đỡ che giấu sự thật, thì một người ngoài cuộc như hắn, vẫn luôn để ý tới làm cái gì chứ ? Còn nếu như hắn nghi ngờ không đúng, vậy thì không có gì tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play