(*) Lễ hợp cẩn: lễ uống rượu giao bôi.
Edit: Thủy Tích
Tuyên Hằng Nghị đánh xe ngựa một đường chạy nhanh, bá tánh có thể nhìn thấy thiên nhan, còn văn võ bá quan lại âm thầm kinh hãi.
Chưa nói đến trong lịch sử Chương Quốc chưa từng có tiền lệ Hoàng Đế đích thân đến nghênh đón Hoàng Hậu tiến cung, mà những quốc gia khác cũng chưa từng có đâu ! Có điều, sau khi ngẫm lại liền cảm thấy đó cũng là chuyện bình thường, chiếu thư dài tám thước toàn lời khen ngợi, thánh thượng còn có thể làm ra được, vậy còn có chuyện gì mà không dám làm nữa ? Trước đại hôn, thánh thượng còn cố ý phân phát phi tần hậu cung, mấy điều xá lệnh ban phát xuống dưới này, muốn nói không chút liên quan đến Hoàng Hậu, chúng thần tỏ vẻ không tin.
Nếu Tuyên Hằng Nghị vạn kim chi khu tự mình ra cung nghênh đón một người nào khác mà không phải Hoàng Hậu, thì các lão thần đức cao vọng trọng cùng các Ngôn quan lớn gan còn có thể mắng thánh thượng một tiếng quá mức sủng ái Hoàng Hậu, Hoàng Hậu là yêu hậu họa quốc. Nhưng hiện tại, Hoàng Hậu là Trang Tử Trúc Trang đại nhân ------
Uy lực của hỏa khí kinh người đến độ làm kinh sợ toàn bộ các quốc gia khác là do Trang Tử Trúc làm ; pháo hoa xán lạn rực rỡ đêm Nguyên Tiêu, là Trang Tử Trúc làm ; các lão thần cùng trưởng bối trong nhà các Ngôn quan đeo kính viễn thị, quan văn mang kính cận thị, kính viễn vọng trong quân đội, đều là do Trang Tử Trúc làm ; kính vạn hoa mà bọn con cháu nhỏ tuổi trong nhà rất yêu thích, cũng do Trang Tử Trúc làm...
Trang Tử Trúc còn là Thiên cơ đại học sĩ quan viên hàng nhị phẩm, chưởng quản tuyến đầu Sở Vật Lý nghiên cứu chế tạo càng nhiều thứ không mà trước nay bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, thì sao có thể bị mắng là họa quốc ? Già trẻ lớn bé trong nhà đều vui vẻ sử dụng những thứ mà Trang Tử Trúc chế tạo, làm sao còn có thể mắng y là yêu hậu được ? Càng đừng nói tới ở ngoại quốc từ Hoàng Đế cho tới bá tánh đều hâm mộ người Chương bọn họ, cho nên thánh thượng phá lệ thân nghênh thì đã làm sao, Hoàng Hậu bọn họ gọi là thần tiên đều được, dù có được sủng ái đến đâu cũng không phải làm quá, người nói Hoàng Hậu bọn họ là họa quốc tuyệt đối chính là gian tế ngoại quốc !
Còn về vấn đề an toàn của thánh thượng khi xuất cung thân nghênh --- trong ngoài kinh thành đều đã bị kiểm tra qua vô số lần, quân đội cũng không phải ăn chay, cùng với Chương Quốc dân phong bưu hãn, nói không chừng thích khách còn chưa kịp tới gần xe ngựa của Hoàng Đế thì đã bị dân chúng đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh quần ẩu chết rồi. Bọn thích khách cũng chỉ dám mai phục ở những địa phương dân cư thưa thớt, nếu dám tác loạn trong lễ mừng quan trọng của hoàng gia chỉ biết phải bạch bạch chịu chết mà thôi. Bản thân Tuyên Hằng Nghị lại còn là một tay võ nghệ cao cường, vốn cũng không có gì để lo lắng cả.
Vì thế Trang Tử Trúc không gặp chút nguy hiểm nào đã tới hoàng cung. Được Tuyên Hằng Nghị đỡ xuống xe ngựa, lại được đỡ bước lên liễn (*) lễ. Toàn bộ đường đi trong cung được phủ kín thảm đỏ, các cung nhân quỳ đầy đất vui mừng hoan nghênh, thanh âm của nhạc lễ cùng pháo mừng nổ lên không dứt, hương khói lượn lờ. Dù cho tâm tư của Trang Tử Trúc cùng Tuyên Hằng Nghị đã sớm bay xa nhưng vẫn như cũ nhẫn nại lại tính tình theo quy củ mà bái đường hành lễ. Sau khi hành lễ xong, Trang Tử Trúc được dẫn vào Đông Noãn Các bên trong Khôn Ninh Cung, Tuyên Hằng Nghị không cần suy nghĩ liền muốn nắm tay dẫn y đi vào.
(*) Liễn: xe kéo dành cho vua ngồi
Giáo dưỡng thúc thúc không thể không nhắc nhở nói: « Bệ hạ, tạm thời không thể nắm tay, cần phải nắm lấy mảnh lụa cùng nhau đi vào. »
Tuyên Hằng Nghị sửng sốt, lúc đi đón Trang Tử Trúc không có ai nhắc nhở hắn, hiện giờ vào cung rồi, cuối cùng mới có người đi đến nhắc nhở, hắn lại luyến tiếc xúc cảm được nắm tay Trang Tử Trúc. Rốt cuộc vẫn là Trang Tử Trúc đúng lúc cong cong ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay Tuyên Hằng Nghị, hắn mới lưu luyến không rời mà thả tay y ra.
Thật vất vả đi vào Đông Noãn Các, nghe xong một đống câu chúc mừng đại cát đại lợi, cuối cùng Tuyên Hằng Nghị mới được như ước nguyện mà đưa tay vén lên khăn voan đỏ. Trang Tử Trúc giương mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị, thấy hắn không hề chớp mắt dù chỉ một cái, rõ ràng là đang nhìn đến ngây người.
« Đẹp không ? » Trang Tử Trúc hỏi.
Tuyên Hằng Nghị thành thật đáp : « Đẹp. »
Trang Tử Trúc lại hỏi : « Đẹp chỗ nào ? »
Tuyên Hằng Nghị lại cẩn thận nhìn hồi lâu, sau khi nghiêm túc phân tích, chỉ thấy Trang Tử Trúc mắt ngọc mày ngài, môi đỏ lửa cháy, giữa trán còn được dán một bông hoa mẫu đơn, ánh mắt sáng lấp lánh, Trang Tử Trúc dưới lớp trang điểm không quá giống ngày thường. Phong cách yêu diễm mới mẻ này làm Tuyên Hằng Nghị nhìn không chớp mắt, ngoài miệng lại không thể tìm được từ ngữ gì hay ho hơn, chỉ nói : « Chỗ nào cũng đẹp, Hoàng Hậu cực kỳ xinh đẹp. »
Trang Tử Trúc giương mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị, cũng cảm thấy Hoàng Đế nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, mày kiếm mắt sáng, cái mũi cao thẳng, môi cong lên, hơn nữa đã bái đường hiện giờ người này chính là nam nhân của y ! Nam nhân của chính mình, càng nhìn lại càng thêm anh tuấn, càng nhìn càng muốn thân cận thêm chút nữa, nếu không có người đứng ở một bên nhìn bọn họ, hiện giờ Trang Tử Trúc thật sự sẽ tiến đến cắn hắn một ngụm.
Toàn Phúc phu nhân đứng một bên chờ hồi lâu mà vẫn thấy Tuyên Hằng Nghị như đang hoàn toàn trầm mê nhìn thật sâu vào Trang Tử Trúc đứng phía đối diện, không chịu động đậy cho nên hắn chờ rồi lại chờ, cuối cùng không nhịn được ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người, nên uống rượu hợp cẩn.
Tuyên Hằng Nghị thu hồi tầm mắt, song song ngồi xuống bên cạnh Trang Tử Trúc. Ly rượu hợp cẩn được bưng lên, bên trong chứa đầy rượu. Trước đây, lúc xem lưu trình hôn lễ, Trang Tử Trúc còn tưởng rằng lễ hợp cẩn uống rượu giao bôi là mỗi người cầm một ly rượu, uống một nửa rồi lại trao đổi cho nhau. Ai biết được, hiện giờ được bưng lên lại là hai cái ly hợp lại thành một khối.
Hai cái ly dạng ống tròn được kết dính lại với nhau, cái bệ cũng là một thể. Nhưng mà cái ly bằng ngọc lại được chạm trổ hết sức thô ráp, chỉ khắc một đôi uyên ương, hai cái cổ đang giao triền, tương đối đơn giản, kém xa những vật trang trí bằng ngọc được chạm khắc tinh mỹ khác trong Đông Noãn Các.
Trang Tử Trúc sờ soạng ly rượu một phen, chất ngọc ôn nhuận, hẳn là thanh ngọc tốt nhất, phẩm chất cùng hình dáng hoàn toàn không hề tương xứng ! Trang Tử Trúc liền hỏi : « Lúc trước, tay bệ hạ bị thương chính là vì điêu khắc thứ này sao ? »
Tuyên Hằng Nghị kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy mà Trang Tử Trúc đã nhìn ra được, liền đáp : « Lần đó, ngón tay bị thương là do luyện tập khắc trên gỗ. »
Trang Tử Trúc cầm cái ly lăn qua lăn lại thưởng thức vài lần, lại khen : « Bệ hạ chạm trổ thật tốt, uyên ương sinh động như thật, chúng nó còn rất là ân ái nha. »
Tuyên Hằng Nghị vô cùng hổ thẹn : « Triểu Trúc vẽ càng đẹp mắt hơn. »
Trang Tử Trúc lại hỏi : « Nhưng tại sao hai cái ly này lại bị dính gắt gao lại với nhau ? Cũng không tìm thấy cơ quan tách chúng nó ra. »
Tuyên Hằng Nghị rũ mi nói : « Ly rượu dùng cho lễ hợp cẩn ở Chương Quốc đều có hình dạng này, đều được khắc từ một khối ngọc, ngụ ý chính là vĩnh viễn không chia lìa. »
Toàn Phúc phu nhân thấy bọn họ lại nói sang chuyện khác, vội vàng nhắc nhở bọn họ nhanh chóng uống rượu, không thể lỡ mất giờ lành. Rượu được rót đầy, Trang Tử Trúc giơ cái ly lên, nghĩ muốn cùng Tuyên Hằng Nghị tách ra uống, nhưng Tuyên Hằng Nghị lại nói : « Cùng uống đi. »
« Được. »
Miệng ly chỉ lớn hơn đồng tiền xu một chút, nếu cùng nhau uống, chỉ có cách ghé hai cái đầu sát nhau, môi cũng không sai biệt lắm dán lại cùng nhau. Vốn là Trang Tử Trúc còn cảm thấy người Chương Quốc bảo thủ, trước đại hôn Tuyên Hằng Nghị chỉ cho y kéo ống tay áo hắn, chạm vào cũng không cho chạm, kết quả khi đại hôn còn sẽ dám chơi hơn cả y nữa.
Một màn tiểu tình thú ghé vào nhau ngửa đầu uống rượu trộm hôn, Tuyên Hằng Nghị cũng không muốn để cho những người khác vây xem, cho nên liền vẫy tay cho Toàn Phúc phu nhân cùng các cung nhân trong Đông Noãn Các mau chóng lui ra ngoài, đóng cửa, trả lại bầu không khí ám muội bên trong cho hai người.
Có điều, ly rượu hợp cẩn là Tuyên Hằng Nghị làm, người nói muốn cùng nhau uống cũng là hắn, nhưng hiện giờ lại tay chân luống cuống ngồi trên giường tân hôn. Trang Tử Trúc thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng cười, đưa tay lấy mũ phượng màu vàng lấp lánh trên đầu đặt xuống một bên bàn, sau đó mới động động thân mình đi về hướng Tuyên Hằng Nghị ngồi xuống, hai người vẫn ngồi song song như cũ, nhiệt độ cơ thể lại dán ở bên nhau.
Một cỗ nhiệt độ cao từ sườn bên cuồn cuộn không ngừng phiêu lại đây đem Trang Tử Trúc hun cháy. Mà phản ứng đầu tiên của Tuyên Hằng Nghị chính là dịch sang bên kia một chút, giống như sợ mạo phạm tới Trang Tử Trúc vậy, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Trang Tử Trúc giữ chặt lấy.
« Phu quân. » Trang Tử Trúc nhẹ nhàng hô một tiếng.
Tuyên Hằng Nghị hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không di chuyển nữa, chỉ ngồi tại chỗ cứng đờ, trở về một tiếng : « Phu nhân. »
Trang Tử Trúc cười toét miệng, trước đại hôn đã nắm qua tay, phản ứng này của Tuyên Hằng Nghị lại khiến Trang Tử Trúc nổi lên tâm tư trêu đùa : « Phu quân làm cái ly nhỏ như vậy, môi chúng ta phải ghé sát vào nhau mới có thể cùng uống được. »
« Ân. » Tuyên Hằng Nghị ngửa lưng ra sau, phối hợp với độ cao của Trang Tử Trúc, chậm rãi thò đầu lại gần. Động tác của Trang Tử Trúc lại càng lưu loát hơn nhiều, sườn mặt dán lấy Tuyên Hằng Nghị, khóe miệng cũng dán lên. Tay trái Tuyên Hằng Nghị chống ở sau lưng, tay phải cùng Trang Tử Trúc mỗi người cầm lấy một bên ly rượu giơ lên cao.
Vị rượu thanh triệt chảy xuống, hai dòng nước phân biệt trượt xuôi vào trong khoang miệng của Trang Tử Trúc cùng Tuyên Hằng Nghị, những giọt rượu như hạt châu bay lung tung rối loạn, một ly uống xong, mặt hai người đều bị bắn ướt đẫm, từ yết hầu đến dạ dày giống như bị nóng cháy đến. Trang Tử Trúc đem cái ly đặt sang một bên, tay phải kéo lấy cổ áo long bào của Tuyên Hằng Nghị, đặt môi mình lên che lại đôi môi đang mấp máy của hắn.
Một trận ám hương đánh úp lại đây, Tuyên Hằng Nghị kinh hô một tiếng, ngay sau đó tiếng hô của hắn liền bị Trang Tử Trúc há miệng nuốt hết vào. Trang Tử Trúc dùng môi bao lấy môi Tuyên Hằng Nghị, lại mút lấy môi dưới của hắn cắn mấy ngụm. Đầu lưỡi dễ dàng cạy ra khoang miệng mà nhanh chóng trượt vào, đầy miệng toàn là mùi rượu, vô cùng cay nóng.
Tuyên Hằng Nghị bị Trang Tử Trúc hôn môi, há miệng thở gấp, phát giác đầu lưỡi Trang Tử Trúc cư nhiên duỗi tiến vào cho nên cũng không dám khép miệng lại. Nhưng Trang Tử Trúc chủ động như vậy lại như nhắc nhở hắn, bọn họ đã bái đường, đã uống rượu hợp cẩn, hiện tại Trang Tử Trúc đã là Hoàng Hậu của hắn rồi, muốn thân cận như thế nào đều được. Vừa nghĩ đến đây, hắn liền thử thăm dò liếm ngược lại, nếm thử hương vị bên trong khoang miệng của Trang Tử Trúc.
Ân, ngọt.
Mà Trang Tử Trúc, đầu lưỡi bị liếm ngứa muốn chết, nhịn không được muốn đem lưỡi thu về. Mở to mắt, gương mặt Tuyên Hằng Nghị vốn luôn uy nghiêm lạnh lùng, hiện tại cư nhiên xuất hiện một bộ ý loạn tình mê, trong ánh mắt mang theo công thành đoạt đất, cực kỳ câu nhân. Nhưng mà khi nhìn đến môi Tuyên Hằng Nghị, Trang Tử Trúc lại không nhịn được cười ra tiếng.
« Bệ hạ, bên miệng người đều bị son môi của ta dính lên, giống như là ăn cái gì mà quên lau miệng vậy, thật xin lỗi, ta đã quên hôm nay mình có trang điểm ---» Thật là trong lúc vô ý đã đem Tuyên Hằng Nghị biến thành một con sâu ăn vụng son môi rồi.
Tuyên Hằng Nghị lại nghiêm túc nói : « Phải kêu phu quân. »
Trang Tử Trúc thật vất vả mới ngừng cười được, hô một tiếng : « Phu quân. »
« Để cho phu quân lại ăn thêm một chút nữa. » Tuyên Hằng Nghị nói, không thầy dạy cũng hiểu mà nâng cái gáy của Trang Tử Trúc lên, đưa môi tới.
Vừa mới chỉ là Trang Tử Trúc chủ động lướt qua, hiện giờ Tuyên Hằng Nghị mới là thật sự thâm nhập đi vào. Tuyên Hằng Nghị giống như là vừa rồi không được ăn no vậy, đem trong ngoài môi y quét sạch vài lần, đem son môi y đều ăn lên không còn một mảnh. Nếu không phải Toàn Phúc phu nhân vẫn luôn đứng ngoài gõ cửa thúc giục phải đổi quần áo, Tuyên Hằng Nghị mới không buông tay, hắn vẫn còn muốn tiếp tục ăn cho xong mà.
Rời môi, Trang Tử Trúc gian nan thở dốc, buông ra bàn tay mới vừa rồi lôi kéo lấy cổ tay áo Tuyên Hằng Nghị. Tuyên Hằng Nghị bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, cầm lấy tay Trang Tử Trúc, trầm thấp hỏi : « Vì sao phải đổi quần áo ? »
Trang Tử Trúc nhìn khuôn mặt Tuyên Hằng Nghị bị mình hôn dính đầy son, cũng dự đoán được chính mình không sai biệt lắm cũng sẽ như thế, mới nói : « Mặt đều bị hôn loạn, làm sao có thể đi ra ngoài gặp trưởng bối bây giờ ? »
Tuyên Hằng Nghị dõng dạc nói : « Nếu là do phu nhân hôn dơ mặt, thì cứ như vậy mà ra ngoài thôi, không sao cả. »
Cho dù nửa khuôn mặt Tuyên Hằng Nghị đều là dấu son, nhưng thoạt nhìn qua cư nhiên vẫn rất soái, thậm chí Trang Tử Trúc còn nghĩ đem dấu môi ấn đến chỗ khác nữa, ngẫm lại hình ảnh kia, quả thật rất kích thích ! Phải giữ lại để buổi tối thực hành mới được. Trang Tử Trúc cầm khăn lông lau sạch mặt cho Tuyên Hằng Nghị, mà Tuyên Hằng Nghị lại vô cùng ngoan ngoãn ngồi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm môi y không dời. Thời điểm Trang Tử Trúc xoay người đi giặt khăn lông, hắn lại nhích người qua, hôn Trang Tử Trúc một ngụm.
Xúc cảm mềm nhẹ dừng ở trên môi, nghe thấy hô hấp của nhau, hơi thở tươi mát dễ ngửi của Tuyên Hằng Nghị vây quanh lấy Trang Tử Trúc. Y nhịn không được lại hôn trở về, hôn vài cái mới bỗng nhiên sửng sốt, son môi trên mặt mình còn chưa lau đi, lúc hôn môi lại làm dơ mặt Tuyên Hằng Nghị nữa rồi.
Trang Tử Trúc lui ra phía sau nửa bước, đưa khăn lông tới trong tay Tuyên Hằng Nghị, nói : « Bên ngoài mọi người còn chờ chúng ta nhập tiệc, mau giúp ta lau khô đi, rồi gọi người đi vào thay quần áo. »
« Được. » Tuyên Hằng Nghị rầu rĩ không vui đáp ứng, có điều động tác trên tay lại không hề gấp gáp, mà vô cùng tỉ mỉ nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt bị hôn dơ của Trang Tử Trúc.
Nhưng Tuyên Hằng Nghị làm sao có thể an phận chỉ lau mặt cho người ta ? Hắn nâng lên khuôn mặt trắng nõn của Trang Tử Trúc, lại dùng đốt ngón tay chạm chạm khuôn mặt y, hưởng thụ xúc cảm mới lạ, mềm mại trên tay một hồi, sau đó lại xoa xoa mặt, lại trộm nhéo một phen, ân, thật nhẵn mịn.
Trang Tử Trúc trừng mắt liếc hắn một cái, Tuyên Hằng Nghị liền đem tay Trang Tử Trúc đặt lên mặt mình, ý đồ để Trang Tử Trúc nhéo lại coi như huề. Trang Tử Trúc không chút khách khí kéo căng mặt Tuyên Hằng Nghị về hai bên, mặt liền biến dạng, hàm răng cũng bị lộ ra, Tuyên Hằng Nghị chẳng những không giận mà còn cười đến vô cùng thoải mái. Ngược lại là Trang Tử Trúc tự làm lại tự mình đau lòng mà xoa xoa khuôn mặt bị nhéo hồng của hắn, nghĩ thầm da mặt của nam nhân nhà mình sao có thể dày đến như vậy cơ chứ.
Thật vất vả chờ Tuyên Hằng Nghị lau sạch dấu môi trên mặt mình, Trang Tử Trúc lại nhanh chóng giúp hắn lau đi mấy dấu son vừa mới bị mình hôn lên, sau đó mới gọi người đi vào đổi quần áo.
Ngoài cửa, Toàn Phúc phu nhân chờ đến tâm đều sớm lạnh xuống, hắn ở bên ngoài không biết sau khi Đế Hậu uống rượu xong còn làm những thứ gì, nhưng nếu không phải thấy quần áo hai người vẫn còn sạch sẽ, thì bọn họ đã nghĩ rằng hai người mới làm cái gì gì kia rồi. Sau đó lại thấy son trên môi Trang Tử Trúc không còn chút nào, lúc trước vốn là một đôi môi đỏ rực, hiện tại lại trơn bóng hồng nhạt, trong lòng liền hiểu rõ.
Rượu hợp cẩn cùng nhau ngửa đầu uống, đầu cần phải kề sát lại, nhịn không được sẽ làm chút gì đó, mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng cũng không nói ra. Toàn Phúc phu nhân một bên quan sát nhưng tay chân đồng thời cũng không hề chậm chạp, chạy nhanh giúp Trang Tử Trúc thay đổi trang phục.
Tuyên Hằng Nghị lại cảm thấy lưu trình đại hôn quá tra tấn người, nào có chuyện uống xong rượu hợp cẩn còn phải đi ra ngoài bái kiến trưởng bối, tiếp thu lời chúc tụng của đủ loại quan lại chứ ? Tuyên Hằng Nghị tỏ vẻ ai cũng không muốn thấy, chỉ muốn giữ Trang Tử Trúc lại tiếp tục hôn môi mà thôi.
Trang Tử Trúc không sai biệt lắm cũng nghĩ như vậy, thậm chí nghĩ đến càng thâm nhập càng kịch liệt hơn chút. Có điều lưu trình đã sớm được định ra như vậy, sau khi trang điểm phải cùng Tuyên Hằng Nghị đi ra ngoài, tham gia yến tiệc mới có thể trở về viên phòng.
Dọc theo đường đi, bước qua dải lụa hồng, các cung nhân cung kính quỳ xuống, Toàn Phúc phu nhân cùng bọn Mặc Thư, Cẩm Thư cũng đi theo phía sau hai người. Lúc mới đầu Trang Tử Trúc định đi chậm hơn Tuyên Hằng Nghị nửa bước, nhưng bỗng dưng Tuyên Hằng Nghị lại duỗi tay về phía sau, cầm lấy tay Trang Tử Trúc kéo đến bên mình.
Ánh mắt Trang Tử Trúc chất chứa một tia tán thưởng liếc nhìn hắn, cổ nhân tuy bảo thủ nhưng tiến bộ cũng rất mau.
Mà Tuyên Hằng Nghị lại giống như nhận được cổ vũ từ ánh mắt Trang Tử Trúc, thậm chí còn não bổ ra bên trong đó còn có vài phần chờ mong nữa. Đi tới đi tới, mặc kệ có những ai đi theo ở phía sau, cũng mặc kệ hai bên quỳ nhiều ít cung nhân, Tuyên Hằng Nghị cúi đầu một cái liền đưa môi hôn xuống người bên cạnh.
Trang Tử Trúc đột nhiên cảm thấy trên mặt chịu một cỗ xúc cảm mềm ấm, lắp bắp kinh hãi, sự tiến bộ này cũng quá nhanh rồi, rõ ràng là ở giữa ban ngày ban mặt nha !
Mà Toàn Phúc phu nhân đi theo phía sau : « ...... »
Nắm tay đi đường còn trộm hôn, nhất định là hắn già cả hoa mắt rồi, người này nơi nào còn là thánh thượng anh minh thần võ, bách chiến bách thắng của bọn họ, rõ ràng chỉ là một tên mao đầu tiểu tử vui mừng đến phát điên khi cưới được người mình thầm thương trộm nhớ mà thôi !