Edit: Thủy Tích
Trước đại hôn, Trang Tử Trúc nhận được thư báo bình an từ Triệu Dục Vũ. Trong thư nói, cảm tạ thánh thượng nhân từ, hôn sự của đệ đệ Triệu Dục Vũ đã bị hủy, khi ở nhà lao bọn họ cũng không bị đánh đập nhưng trong lòng vẫn luôn tự khiển trách bản thân, bởi vì đã khiến Trang Tử Trúc rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thư còn nhắc tới chuyện sau khi gian tế ngoại quốc ám sát Khang Cảnh Đế thất bại, nơi nơi truyền tin Khang Cảnh Đế bị trọng thương, trong đó chỉ sợ sẽ có mai phục, nhắc nhở Trang Tử Trúc khi đi thăm nhớ cẩn thận một chút hoặc là chỉ cần tặng lễ vật qua thôi, người không cần đi ra ngoài mạo hiểm.
Thật ra lúc đó Triệu Dục Vũ cũng đã đứng trước cửa Trang phủ, còn mang hai đệ đệ theo đến nhận lỗi nhưng lại kiên quyết không đi vào, chỉ là quỳ xuống lạy ba cái trước cửa, để thư lại rồi sau đó liền rời đi.
Trang Tử Trúc đọc xong thư, than nhẹ một tiếng, nghĩ đến Triệu Dục Vũ suy nghĩ thay mình quá nhiều, người đã an toàn cũng không dám đến gặp y một lần. Mà trong thư cũng nhắc nhở Trang Tử Trúc, nếu tin tức Khang Cảnh Đế bị trọng thương bị nhiều người biết, y làm con của Khang Cảnh Đế, làm Hoàng Hậu tương lai của Chương Quốc, hẳn nên làm một tấm gương tốt để các phu nhân ca nhi Chương Quốc noi theo, vì thế không nên thờ ơ trước chuyện này. Dù bất hòa như thế nào, mặt ngoài vẫn phải làm đến cùng. Huống chi, đối với thân thể này, Khang Cảnh Đế có ân sinh dục, trước khi đuổi y đi đạo quán cũng đã nuôi dưỡng y chín năm.
Nghĩ đến đây, Trang Tử Trúc sai người mang một ít dược liệu đưa tặng Khang Cảnh Đế.
Ngày chín tháng hai, một ngày trước đại hôn.
Một vị ca nhi trung niên từ trong cung tới chịu trách nhiệm hướng dẫn quy củ lúc này cũng không còn chuyện gì để nói nữa, lưu trình cử hành hôn lễ đã tập đi tập lại mãi rồi, mỗi ngày cũng khảo qua cung quy, tư thái lễ nghi vân vân cũng đã huấn luyện xong xuôi. Đêm trước đại hôn, Trang Tử Trúc còn tưởng rằng giáo dưỡng thúc thúc sẽ lại để y luyện tập lại một lần lưu trình hôm đại hôn, nhưng không ngờ, giáo dưỡng thúc thúc chỉ đưa cho Trang Tử Trúc một cái rương nhỏ lớn bằng bàn tay, đồng thời cũng nghiêm nghiêm túc túc mà dặn dò nói : « Ngày mai đã đại hôn, lão nô cũng đã hướng dẫn hết tất cả nghi thức cần thiết, mà sau khi nghi thức kết thúc, chính là ở Đông Noãn Các ---»
Trang Tử Trúc chớp chớp mắt, sau đại hôn không phải muốn làm cái kia kia sao ? Khi Tuyên Hằng Nghị mặc long bào, tướng mạo uy nghiêm ; mặc giáp chiến sát khí nghiêm nghị ; khi giả dạng làm thư sinh lại ôn tồn lễ độ ; không biết lúc không mặc gì sẽ như thế nào ? Thật kích động !
Đang chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe, giáo dưỡng thúc thúc lại không nói gì nhiều, chỉ nói : « Cụ thể đều ở trong rương, lão nô không có kinh nghiệm, thỉnh Trang đại nhân nghiêm túc đọc. »
Giáo dưỡng thúc thúc dứt lời liền chạy, Trang Tử Trúc tò mò mở cái rương đồng ra, đổ hết mọi thứ bên trong lên giường.
Một cái rương nhỏ như vậy, chỉ đặt một quyển sách. Mở ra nhìn xem, là một quyển sách văn hay tranh đẹp. Cũng không biết có phải bởi vì tâm tình tương đối kích động hay không, tuy rằng ngay cả video y cũng đã xem qua rồi , quyển sách này rõ ràng không hề chân thật bằng video, hình dáng con người cũng vô cùng phổ thông đại khái, nhưng nội dung bên trong lại khiến Trang Tử Trúc nhiệt huyết sôi trào lên, tự động tưởng tượng hai người trong tranh chính là mình cùng Tuyên Hằng Nghị.
Sau khi xem xong, Trang Tử Trúc che lại gương mặt nóng bỏng, nhanh tay cất sách lại vào trong, đồng thời cũng đóng lại nắp rương. Nhưng chẳng được bao lâu, Trang Tử Trúc lại tò mò lấy sách ra thưởng thức một hồi, sau đó lại trộm nhét xuống tận đáy hòm, chạy đi tắm nước lạnh.
Mà bên kia, Tuyên Hằng Nghị lại không xem một quyển sách hướng dẫn nào.
Đương nhiên là không có ai đưa cho hắn xem.
Tuyên Hằng Nghị nạp trắc phi đã được mười năm, hậu cung cũng có nhiều phi tần như vậy, cho dù đã bị phân phát đi không ít, cũng chưa từng cùng người nào viên phòng, nhưng đều đã mười năm, mặc cho ai đều cảm thấy Tuyên Hằng Nghị có kinh nghiệm phong phú, thì làm gì cần phải xem mấy quyển sách hướng dẫn này nữa ?
Không có xem sách hướng dẫn cho nên tâm tình Tuyên Hằng Nghị thực sự trầm ổn, sau khi phê duyệt tấu chương, liền đến chỗ Thái Hậu dùng bữa tối.
Trong Trường Nhạc Cung, vật trang trí đều là kính vạn hoa cùng hộp âm nhạc tinh xảo. Lúc đến dùng cơm tối, cung nhân còn dọn ra một cái hộp âm nhạc cao gần bằng Tuyên Hằng Nghị đặt trong một góc tường, chuyển động dây cót, một bản nhạc nhẹ nhàng 'ting tang' phát ra. Khúc nhạc này không giống như những bài nhạc của Chương Quốc, thanh âm của nó nhẹ nhàng tựa chuông gió rất dễ nghe, giống như một con bướm đi vào giấc mộng, mềm mại nhẹ nhàng khiêu vũ bên trong bụi hoa, khi thì bay cao, khi thì đáp xuống thấp, âm điệu biến hóa đa dạng, khiến tâm tình con người vô cùng thoải mái.
Sau khi Trang Tử Trúc để các thợ thủ công ở tuyến đầu Sở Vật Lý làm hộp âm nhạc loại lớn này cho Thái Hậu, nó liền trở thành đồ vật mới nhất mà Thái Hậu mang đi khoe khoang, giai điệu mang phong tình của một quốc gia bí ẩn nào đó, là một loại âm nhạc chưa ai từng nghe qua, khoe khoang khoe khoang liền không dừng lại được, ngay cả bữa tối cũng phải nghe một chút.
Không chỉ vậy, Thái Hậu còn khoe với Tuyên Hằng Nghị : « Ngày sinh của ta còn chưa tới, Tiểu Trúc đã mang cái này đến tặng, không biết đến ngày đó y sẽ lại tặng ta cái gì ? Ai, đã nói trước đại hôn đừng làm gì cả, nhưng y lại không chịu nghe. »
Tuyên Hằng Nghị nhấp môi cười, nói : « Cũng đúng, hộp âm nhạc lớn như vậy, trẫm đều không có. »
Thái Hậu toét miệng cười, lại nói : « Ngày mai, y đã gả tiến cung, ai gia lại nói y làm cho Nghị nhi cái lớn hơn nữa. »
« Không cần, » Tuyên Hằng Nghị lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói : « Ngày mai Tiểu Trúc tiến cung, trẫm có một chuyện cần nói cho mẫu hậu hiểu rõ. »
« Chuyện gì ? »
Tuyên Hằng Nghị trịnh trọng nói : « Mẫu phụ của Tiểu Trúc mất sớm, từ nhỏ đã rời cung tu đạo nhưng sự thật chính là bị đuổi ra khỏi hoàng cung, Khang Cảnh Đế làm lơ y, nhiều năm chẳng quan tâm đến. Ngày mai y gả tiến cung, hy vọng mẫu hậu có thể đối xử tốt với y giống như đối xử với trẫm, trẫm cùng với mẫu hậu chính là người thân cận nhất của Tiểu Trúc trên đời này. »
Thái Hậu « A » một tiếng, lấy bàn tay che miệng, hỏi : « Nghị nhi nói vậy, thật sự là nhắc nhở ta, y mới bao lớn đã tang mẫu diệt quốc, trước đại hôn cha y còn bị ám sát dính huyết quang tai ương (**) ---»
(*) Tang mẫu diệt quốc : quốc gia bị tiêu diệt, mẹ chết.
(**) Huyết quang tai ương : việc không may có dính đến máu.
Tuyên Hằng Nghị ngắt lời : « Tiểu Trúc tu đạo đã thành, là phúc tinh của dân chúng, của quốc gia, là Thiên cơ đại học sĩ của trẫm. Còn có, đừng bảo Tiểu Trúc làm mấy thứ này nữa, Tiểu Trúc chưởng quản Sở Vật Lý, trước khi vào cung đã như thế, sau khi tiến cung chắc chắn vẫn như vậy, là người làm đại sự lợi quốc lợi dân, mẫu hậu đừng cản trở y. »
Thái Hậu nói thầm : « Đã chế tạo ra hỏa khí thì còn có thể làm ra cái gì nữa ? Những thứ y đưa tới đây mặc dù đẹp nhưng đều không dùng được. »
Tuyên Hằng Nghị cười, nói : « Vậy hộp âm nhạc dễ nghe nhưng không dùng được đặt trong góc kia, hay là tặng cho trẫm đi ? »
Thái Hậu đầy mặt không muốn, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Tuyên Hằng Nghị thu lại tươi cười, nói : « Tiểu Trúc làm mấy thứ này, tất cả đều là vì mẫu hậu người. Trước mắt, việc trọng điểm nhất mà Sở Vật Lý làm chính là nghiên cứu máy móc nông nghiệp, tăng hiệu suất trồng trọt, lấy việc tiết kiệm sức lao động và thời gian để gia tăng sản lượng. Lần đầu tiên Tiểu Trúc tiến cung, phải quỳ gối một canh giờ trong gió tuyết, thân thể thụ hàn, đầu gối luôn đau nhức ; Khi tiến cung chúc mừng năm mới, lại bị bắt buộc phải hành lễ với các phi tần, trước nhiều người phải mất hết mặt mũi ; đủ loại chuyện như vậy, Tiểu Trúc vẫn luôn không so đo, nhưng Tiểu Trúc là Hoàng Hậu của trẫm, còn là cánh tay đắc lực, là quốc sĩ của Chương Quốc, vì thế trẫm không thể không so đo. Sau khi tiến cung, thỉnh mẫu hậu cần phải lấy lễ mà đối đãi. »
Thái Hậu hít một hơi, hỏi : « Bởi vì thiếu chút nữa y phải hành lễ với các phi tần hậu cung, mà ngay hôm sau Hoàng Thượng mới lập tức hạ chỉ phân phát hậu cung sao ? »
Tuyên Hằng Nghị gật đầu thừa nhận.
Thái Hậu nhận được nhiều lễ vật từ Trang Tử Trúc như vậy, vốn dĩ đã có chút bị đả động tới, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (*). Nhưng sau khi bị Tuyên Hằng Nghị ân cần dạy bảo qua, trong lòng Thái Hậu có thể cao hứng mới kỳ lạ.
(*) Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (nguyên văn : Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản) : đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế với người ta hơn.
Đứa con bất hiếu này của hắn, chuyện gì cũng có thể làm ra được !
Cũng không còn tâm tình ăn bữa tối nữa, ngay cả điệu Valse nhẹ nhàng cũng không thể nào vuốt phẳng lại tâm tình bị làm cho tức giận.
Nhưng còn có thể làm cái gì bây giờ, trước mặt đứa con Hoàng Đế bất hiếu này, không phải chỉ có thể đáp ứng thôi sao ?
Ngày mười tháng hai, Đế Hậu đại hôn, trên dưới Chương Quốc giăng đèn kết hoa, vạn dân cùng nhau vui vẻ. Tử cổng chính hoàng cung đến trên đường cái phố Đông, mặt đất bị quét đến không nhiễm một hạt bụi, thủ vệ nghiêm ngặt, bá tánh bị ngăn lại ở bên ngoài tường người, ngẩng đầu chờ đợi.
Có điều khi biết Hoàng hậu sẽ từ Trang phủ xuất giá, các bá tánh đều cảm thấy không hợp lẽ thường : « Sao Hoàng Hậu lại xuất giá từ Trang phủ ? Không lẽ Hoàng Đế Tiêu Quốc tự mình đến Trang phủ đưa gả sao ? »
Cũng có người cảm thấy bình thường : « Có cái gì mà kỳ quái, Trang đại nhân là quan nhị phẩm, Thiên cơ đại học sĩ, sao lại không thể xuất giá từ phủ của mình ? »
« Nói cũng kỳ lạ, không phải nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu đều được phong Hầu sao ? Sao lần này lại không phong, nếu không sẽ được xuất giá từ Hầu phủ rồi ? Thánh thượng dùng tám thước ca ngợi, sao lại không thể nhớ rõ phải phong Hầu cho nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu ? Xem ra cũng không phải rất xem trọng ? »
« Ngươi câm miệng đi ! Chuyện của thánh thượng cùng Hoàng Hậu há có thể để một bá tánh bình dân như ngươi suy đoán ? »
... ....
Chỉ có thể nói là bá tánh thức dậy quá sớm, còn cách giờ lành một lúc lâu nữa, lúc này Trang Tử Trúc đang ở trong Trang phủ bị động ngồi một chỗ được những người khác xoay quanh trang điểm cho.
Xưa nay Trang Tử Trúc không đụng tới son phấn, hôm nay là ngày đầu tiên trang điểm, hiệu quả cư nhiên còn rất kinh diễm. Diện mạo Trang Tử Trúc vốn là thanh nhã tuấn tú, cũng chưa bao giờ biết bản thân còn có một mặt như thế này, màu môi đỏ rực giúp cho sắc mặt Trang Tử Trúc trở nên càng xinh đẹp hơn, đội lên kim quan nạm ngọc có hoa văn cửu phượng ngậm trân châu nặng hơn hai mươi cân, khi không cười vô cùng trang trọng, cười lên liền minh diễm động lòng người, lúc nghịch ngợm lên lại càng không được, quyến rũ hết sức.
Chẳng qua, Trang Tử Trúc cũng không có chiếu gương nghịch ngợm bao lâu, liền để cho Mặc Thư gần đây mỗi ngày vẫn luôn luyện võ hỗ trợ đỡ lấy mũ phượng trên đầu, Trang Tử Trúc bóp bóp sau cổ, nhóm đại quan đến đón tiến cung còn chưa đến, y còn có thể nhân lúc này nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đang nghĩ ngợi tới chờ lát nữa không biết là vị đại quan nào đến nghênh đón mình tiến cung, Cẩm Thư đứng ngoài cửa nhìn dáo dác nãy giờ bỗng dưng gấp gáp chạy như bay vào báo cáo : « Là thánh thượng ! Thánh thượng tự mình đánh xe ngựa đến ! »
Không những Trang Tử Trúc ngây ngẩn cả người, mà vị giáo dưỡng thúc thúc hôm nay phụ trách hỗ trợ cũng giật mình theo, nói : « Không có khả năng, Chương Quốc cùng ngoại quốc đều không có tiền lệ này, có lẽ là ngươi nhìn lầm rồi, đừng có nói bậy như vậy. »
Cẩm Thư phản bác lại : « Là thánh thượng thật ! Ngoại trừ thánh thượng, ai dám mặc long bào màu vàng kim ? »
Giáo dưỡng thúc thúc vẫn là không tin, mà khi Tuyên Hằng Nghị mặc một thân long bào xuất hiện trước cửa Trang phủ, hắn mới không thể lại tự lừa gạt bản thân nữa. Giờ lành đã đến, Mặc Thư buông lỏng tay đang nhấc mũ phượng, giúp Trang Tử Trúc đội lại. Tuyên Hằng Nghị đứng ngoài cửa nghe người bên cạnh đọc chiếu chỉ phong Hậu, Trang Tử Trúc mới từ bên trong bước ra.
Cách một tấm lụa màu đỏ, Trang Tử Trúc chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Hằng Nghị chứ không thể thấy rõ, ngay cả đường đi cũng không nhìn thấy. Sau khi đọc xong thánh chỉ chính thức phong Hậu, Tuyên Hằng Nghị mới cầm lấy kim sách (*), ngọc tỷ cùng thánh chỉ đưa cho Trang Tử Trúc, sau đó nắm lấy tay Trang Tử Trúc vững vàng đi về phía trước.
(*) Kim sách : là một loại thư tịch cổ đặc biệt, thường được làm bằng vàng, bạc hoặc bạc mạ vàng để ghi lại sắc mệnh, chiếu dụ do vua ban về các việc chính sự, lễ nghi triều đình.
Bên ngoài Trang phủ truyền tới thanh âm cổ nhạc cùng tiếng hoan hô của bá tánh, Trang Tử Trúc cúi đầu nhìn dưới mặt đất, từng bước một mà đi theo, đầu bắt đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng thì hôm nay cũng thoát khỏi kiếp độc thân, bóng dáng vững vàng của Tuyên Hằng Nghị thoạt nhìn thực đáng tin cậy, không biết kế tiếp bọn họ có thể cùng nhau đi bao lâu ?
Trong một bầu không khí ồn ào tiếng nhạc, thanh âm trầm thấp của Tuyên Hằng Nghị truyền đến bên tai Trang Tử Trúc : « Tiểu Trúc, gả cho ta, có vui không ? » (*)
Trang Tử Trúc cảm thấy Tuyên Hằng Nghị hỏi vấn đề này thật sự quá kỳ quái, đây là hội chứng sầu lo trước hôn nhân sao ? Tuyên Hằng Nghị đều đã đi tới trước cửa Trang phủ, còn hỏi y có vui vẻ hay không ? Có thể là y cao hứng đến muốn hỏng rồi được không ? Trang Tử Trúc nhéo nhéo lòng bàn tay to lớn của Tuyên Hằng Nghị, thành thật đáp : « Rất vui, tối hôm qua còn nhớ người tới nổi không thể ngủ yên. »
Đều do bị các loại tư thế đa dạng của quyển sách hướng dẫn kia làm hại.
Bước chân Tuyên Hằng Nghị dừng lại một chút, không nghĩ tới Tiểu Trúc nhà hắn lại có thể nhiệt tình đến như vậy, Trang Tử Trúc đi theo sau thiếu chút nữa đã đụng trúng tấm lưng của Tuyên Hằng Nghị, lúc này hắn mới phản ứng lại, lùi lại một bước, đỡ Trang Tử Trúc lên xe ngựa.
Tuyên Hằng Nghị ngồi trên vị trí của người đánh ngựa, rất vất vả mới nghẹn ra một câu : « Ta --- cũng rất nhớ ngươi. »
Văn chương ca từ vốn có đều tạm biệt hắn mà đi, những lúc đối mặt với Trang Tử Trúc nhiệt tình thổ lộ, Tuyên Hằng Nghị đều không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp nào để trả lời cả. Chỉ muốn mau mau vào cung, gỡ tấm lụa đỏ trên đầu Trang Tử Trúc xuống.
Các bá tánh vây xem trên đường cái được tận mắt nhìn thấy thiên nhan, trong lòng đều cảm thán không thôi. Ai nói thánh thượng không phong Hầu cho phụ thân Hoàng Hậu là không coi trọng Hoàng Hậu chứ ? Đây không phải còn tự mình ra cung nghênh đón sao ?!
Người đứng càng gần, ngoại trừ nhìn thấy dung nhan anh tuấn, dáng người đĩnh bạt của thánh thượng mà bọn họ còn có thể mơ hồ nhìn thấy lỗ tai thánh thượng đều đông lạnh đến độ đỏ bừng lên rồi.
Nhưng thánh thượng lại tự mình đánh xe ngựa chạy như bay, các bá tánh đều hoài nghi chắc là mình nhìn nhầm rồi. Có người còn sờ sờ lỗ tai của chính mình, đều đã đến tháng hai, tuyết đã sớm tan chảy, thời tiết cũng dần ấm lên, ngay cả bọn họ đều không cảm thấy bị đông lạnh, thánh thượng thân mình cường hãn như thế, nghĩ sao cũng không thể bị đông lạnh đỏ cả lỗ tai nha.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Thực sự không biết mọi người nghĩ thế nào, chứ nghe thấy câu « Tiểu Trúc, gả cho ta, có vui không ? » của quàng thượng rồi nhớ lại cảm xúc của hắn lúc xem ba bức tranh Tiểu Trúc vẽ TDV í, tôi thấy buồn dễ sợ. Tuy là hiểu lầm nhưng khi biết người mình yêu vẽ tranh cho người khác ai mà không suy nghĩ lung tung rồi đau khổ. Quàng thượng đau khổ nhưng lại tự mình gặm nhấm nỗi đau, tiếp tục yêu thương Tiểu Trúc. Khi hỏi câu này chắc trong lòng quàng thượng trăm mối ngổn ngang lắm : không biết Tiểu Trúc có tự nguyện gả cho ta không, không biết Tiểu Trúc có còn nhớ tới người kia không, không biết Tiểu Trúc có vui không...... Ngọt ngào mà sao thấy nhoi nhói...
Còn một khúc sau nữa, quàng thượng cũng tự ngược tiếp, nhưng người vẫn yêu thương, tôn trọng, lo lắng và luôn suy nghĩ cho Tiểu Trúc, mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không truy cứu nữa, người chỉ nghĩ sẽ dành hết tình yêu đi bù đắp lại quãng thời gian mà bản thân không ở bên cạnh lúc Tiểu Trúc gặp khó khăn. Cũng may quá trình tự ngược này ngắn ngủi, nhưng nhờ vậy mới hiểu thì ra bạo quân cũng có lúc thâm tình đến thế.