Na­sua­da khoanh tay trước ngực, không giấu vẻ nóng nảy, khi chăm chăm nhìn hai gã đàn ông đang đứng trước mặt.

Gã bên phải đầu to cổ rụt, tóc sùm sụp gần phủ kín mắt, đôi môi dày đỏ chon chót, vẻ mặt vừa ương bướng vừa đần độn. Tuy nhiên cô biết, bề ngoài ngu ngơ vậy, nhưng miệng lưỡi gã trơn tru như bôi mỡ.

Gã thứ hia chỉ có một điểm nổi bật: nắng gió Sur­da không làm làn da trắng xanh của gã sậm thêm một chút nào, dù Var­den đã di chuyển tới thủ phủ Aberon của Sur­da được mấy tuần rồi. Na­sua­da đoán sinh quán của tên này ở miền bắc đế quốc Ala­gae­sia. Hai tay gã luôn xoắn vặn cái mũ len đan.

Na­sua­da chỉ gã mặt trắng hỏi:

- Hắn làm thịt bao nhiêu con gà của ngươi?

- Mười ba, thưa tiểu thư.

Quay lại gã vai so cổ rụt:

- Mười ba là con số xui đấy, ông Láu Cá ạ. Ngươi phạm cả hai tội: trộm cắp và phá hoại tài sản của người khác.

- Tôi có chối đâu.

- Ta chỉ tự hỏi vì sao ngươi có thể nuốt trôi mười ba con gà trong vòng bốn ngày? Không bao giờ ngươi cảm thấy no sao?

Hắn gãi gãi bên má, cười nham nhở như làm trò hề:

- Thật tình tôi không dám tỏ ra bất kính, nhưng phải phải chi tiểu thư nuôi ăn chúng tôi đầy đủ thì đâu nên nỗi. Thân hình tôi to béo thế này mà quần quật đập đá suốt ngày, không có được một miếng thịt cho vào bụng, làm sao chịu nổi. Tôi cũng đã cố nhịn thèm đấy chứ. Nhưng ba tuần ăn uống kham khổ thiếu thốn, mà cứ phải ngó cả bầy gà vịt mập ú ù lướt qua mắt, trong khi bụng sôi lên vì đói… Thú thật là… tôi không chịu nổi. Đối với vấn đề ăn uống, tôi vốn là kẻ yếu đuối. Tôi khoái đồ ăn ê hề nóng sốt, thưa tiểu thư.

Vấn đề là ở đó, Na­sua­da thầm nhủ. Var­den không đủ khả năng nuôi quân, dù có thêm sự giúp đỡ của Or­rin, vua Sur­da. Nhà vua đã mở kho để giúp, nhưng từ chối hành động theo kiểu của bạo của Gal­ba­torix quen làm: chiếm đoạt lương thực của dân để tiếp tế ra mặt trận. Cách hành xử của vua Or­rin là thái độ của một quân vương, nhưng càng đẩy Na­sua­da vào khó khăn hơn. Dù cô biết, những hành động như thế giúp người dân nhận rõ sự khác biệt giữa những người như cô, vua Or­rin, vua Hroth­gar và nữ hoàng Is­lanzadí với chế độ chuyên chế của Gal­ba­torix.

- Ta thông cảm những lý do ngươi nêu ra. Tuy nhiên, dù Var­den không phải là một nhà nước, nhưng chúng ta cũng có quy luật do các vị tiền nhiệm của hcúng ta đã đặt ra. Quy luật đó không cho phép ngươi hay bất kỳ kẻ nào sai phạm. Do đó, ta ra lệnh mi phải bồi thường mỗi con gà một xu.

Cô ngạc nhiên thấy hắn hớn hở chấp nhận ngay.

- Tuân lệnh tiểu thư.

Nhưng gã mặt trắng lại hốt hoảng kêu lên:

- Không. Bất công quá! Nếu tôi bán tại chợ, giá sẽ là…

- Đúng. Ngươi sẽ bán được giá cao hơn. Nhưng ta là người trả lương, ta biết hắn sẽ không đủ khả năng trả người nhiều hơn nữa. Ngươi quên rằng nếu ta quyết định xung công đàn gia cầm của người vì lợi ích của Var­den, thì ngươi sẽ không được xu nào. Hiểu ý ta rồi chứ?

- Nhưng anh ta không thể…

- Hiểu ý ta rồi chứ?

Ngần ngừ một lúc, hắn đành gật đầu lẩm bẩm:

- Tôi hiểu, thưa tiểu thư.

- Tốt. Bây giờ cả hai hãy lui ra.

Na­sua­da ra lệnh cho mấy tên lính bảo vệ:

- Các ngươi cũng ra ngoài hết đi.

Còn lại một mình, cô ngả mình trên ghế, mệt mỏi, thở dài, với tay cầm quạt phe phẩy cho ráo mồ hôi lấm tấm trên trán. Cái nóng dai dẳng của vùng này như rút cạn sinh lực của cô và khiến những việc nhỏ nhặt nhất cũng trở thành khó khăn.

Từng quen thuộc với những công việc nội bộ của Var­den, Na­sua­da cũng không thể ngờ chuyện di chuyển toàn bộ đội ngũ từ Far­then Dur, qua núi Be­or để tới Sur­da và Aberon lại phát sinh nhiều việc đến như vậy. Cô rùng mình nhớ lại những ngày dài rong ruổi lưng ngựa. Vượt qua những khó khăn từ lên kế hoạch di dời, lo thu xếp chỗ ở mới, đồng thời vừa phải sửa soạn chương trình tấn công triều đình. Na­sua­da thầm than: “Mình đâu còn đủ thời gi­an để ngày nào cũng phải giải quyết những chuyện vặt vãnh như thế này!”

Cô buông quạt, kéo dây chuông gọi Far­ica, người tỳ nữ thân cận. Far­ica xuất hiện từ sau cánh cửa ẩn sau bức rèm bên phải bàn làm việc.

Na­sua­da hỏi:

- Còn ai nữa không?

- Không, thưa tiểu thư.

Na­sua­da không để lộ vẻ khoan khoái ra mặt. Mỗi tuần, cô mở một tòa án công khai để giải quyết những vụ xung đột trong nội bộ Var­den. Kẻ nào cảm thấy có điều bị oan sai đều có quyền xin được xét xử. Nhưng Na­sua­da không ngờ giải quyết những chuyện vặt đó lại quá khó khăn, vì dương như chẳng ai vừa lòng. Có lẽ giống như cha cô đã nói sau lần thương thuyết với vua Hroth­gar: “Một cuộc hòa giải tốt đẹp khiến cho mọi người đều tức giận.”

Trở lại chuyện trước mắt, Na­sua­da bảo Far­ica:

- Tôi muốn phần công cho gã Láu Cá một việc khác. Hãy gi­ao một công việc thích hợp với miệng lưỡi dẻo quẹo của hắn. Quản lý hầm đá chẳng hạn, để hắn có đủ khẩu phần ăn. Đừng để hắn lại bị dẫn đến trước mặt tôi vì tội trộm cắp nữa.

Far­ica cúi đầu bước tới bàn, ghi lại chỉ thị của Na­sua­da, sự nghiêm túc trong công việc là một trong những điều làm cô ta được tin cậy. Quay lại Na­sua­da, Far­ica hỏi:

- Tôi có thể kiếm hắn ở đâu?

- Trong mấy nhóm làm hầm đá.

- À, trong khi tiểu thư bận xử vụ này, vua Or­rin có cho mời tiêu thư đến gặp ngài tại phòng thí nghiệm.

- Ông ta lại bày trò gì trong phòng thí nghiệm nữa? Hết làm cho tai điếc, bây giờ lại muốn mù cả hai mắt sao?

Vừa nói Na­sua­da vừa rửa tay và cổ bằng nước thơm, ngắm lại mái tóc trong chiếc gương bằng bạc của vua Or­rin đã tặng cô, rồi kéo tay áo choàng ngay ngắn lại.

Far­ica theo nữ chủ ra khỏi phòng. Ánh nắng choi chang rọi vào hành lang lâu đài Bor­romeo. Na­sua­da nhìn qua khoảng sân quanh lâu đài: chừng ba chục kỵ binh áo màu cam không ngừng lui tới tuần tra. Cô chua chát nghĩ: “Bấy nhiêu đó ăn thua gì nếu đích thân Gal­ba­torix mở cuộc tấn công.”

Gal­ba­torix chưa mở cuộc tấn công là vì lão quá cao ngạo, và vì – cô hy vọng – lão còn e ngại Er­agon. Tất cả vua chúa đều cảnh giác với nguy cơ bị tiếm ngôi, nhưng những kẻ tiếm ngôi lại rất sợ mối hiểm họa có thể gây ra bởi những kẻ đơn thương độc mã. Na­sua­da biết cô đang chơi ván cờ nguy hiểm quá sức mình, khi đối đầu với một lão điên loạn uy quyền nhất Ala­gae­sia. Nếu phán đoán sai lầm khả năng của mình, thì công chỉ cô và toàn thể tổ chức Var­den bị tiêu diệt, mà hy vọng chấm dứt triều đại Gal­ba­torix cũng sẽ tiêu tan.

Hương thơm tinh khiết trong lâu đài nhắc cô nhớ thời thơ ấy ở đây. Khi đó, tiên vương Larkin là phụ hoàng của Or­rin còn đang trị vì. Or­rin lớn hơn cô năm tuổi, nhưng hiếm khi hai người gặp nhau, vì anh ta luôn bận bịu với những bổn phận của một hoàng tử nhỏ. Tuy nhiên cho đến bây giờ, cô vẫn luôn cảm thấy, dường như cô mới là người lớn tuổi hơn.

Na­sua­da dừng bước trước cửa phòng thí nghiệm, chờ lính ngự lâm vào tấu trình. Tiếng nhà vua sang sảng vang ra:

- Tiểu thư Na­sua­da, tôi đang nóng lòng khoe cô một chuyện đây.

Na­sua­da cùng Far­ica bước vào. Căn phòng ngổn ngang những cái bàn chất đầy từ nồi chưng cất, tới những cốc lớn, bình thí nghiệm thủy tinh vươn cổ ra cả lối đi như chực chờ va quẹt vào tà áo hai người. Hơi kim loại bồng nặc làm Na­sua­da ứa nước mắt. Cô cùng người tì nữ lách mình qua lối đi nhỏ hẹp, cố tránh đụng phải những ly đồng hồ cát, những kính thiên văn của người lùn, những bình pha lê chứa lân tinh tỏa ánh sáng xanh lè.

Vua Or­rin ngồi bên cái bàn đá, đang ngoáy thủy ngân trong nồi bằng một ống thủy tinh - một đầu hở một đầu kín -, dài chừng một thước, nhưng đường kính chỉ vài ly.

Trong khi Far­ica nghiêng mình chào, Na­sua­da vẫn đứng thẳng để chứng tỏ địa vị của cô ngang bằng nhà vua. Cô hỏi:

- Hình như bệ hạ đã hồi phục sau vụ nổ tuần trước?

- Trẫm học được một điều, đừng bao giờ dại dột hòa phốt pho vào nước trong một không gi­an khép kín. Hậu quả sẽ ghê gớm lắm.

- Thính giác của bệ hạ cũng bình thường lại rồi chứ?

- Chưa hoàn toàn, nhưng…

Hí hởn cười như đứa trẻ được quà, nhà vua gắp cục than trong lò, châm cây đèn nhỏ, rồi mồi tẩu thuộc nhồi lá cỏ car­dus. Cô không hiểu vì sao nhà vua chịu nổi không khí quá ngột ngạt trong phòng này, nhưung chỉ hỏi:

- Tôi không biết bệ hạ cũng hút thuộc.

- Không đâu. Nhưng vì tai chưa hồi phục hẳn, trẫm dùng thứ này…

Cầm tẩu thuốc, hít mạnh một hơi, rồi Or­rin phùng má cho đến khi một làn khói uốn éo tuôn ra từ tai trái như một con rắn trườn ra khỏi tổ.

Nhà vua lại cười hí hởn khoe:

- Cảm giác hay lắm. Như có ai cù trong tai vậy.

Na­sua­da nghiêm mặt hỏi:

- Bệ hạ còn gì khác cần bàn không?

Or­rin búng ngón tay:

- Có, tất nhiên là có chứ. Tiểu thư nhìn kỹ nhé.

Or­rin nhúng ống thủy tinh vào nồi, đổ thủy ngân vào ống, rồi bịt đầu hở bằng ngón tay. Đưa ống thủy ngân lên trước mắt Na­sua­da, nhà vua hỏi:

- Tiểu thư đồng ý trong ống này chỉ có thủy ngân chứ?

- Tôi đồng ý.

Vừa trả lời, cô vừa tự hỏi: “Chẳng lẽ gã vua này gọi mình đến chỉ để khoe trò lẩm cẩm này thôi sao?”

Với một động tác thật lẹ làng, Or­rin quay ngược ống vào nồi, rồi rút ngón tay ra. Thay vì tuôn hết ra ngoài, như Na­sua­da tưởng, chất thủy tinh chỉ trôi xuống lưng chừng ống rồi ngừng lại.

Chỉ khoảng trống bên trên lớp thủy ngân, Or­rin bảo:

- Nào, bây giờ tiểu thư thấy gì? Khoảng trống này chứa chất gì?

- Chắc phải là không khí.

Nhà vua cười cười lắc đầu:

- Nếu là không khí, sao không thoát ra ngoài. Không có đường nào để áp lực không khí có thể chen chân vào đây được.

Quay sang Far­ica, Or­rin hỏi:

- Ý ngươi thì sao, tỳ nữ?

Far­ica lom lom nhìn rồi bảo:

- Chẳng lẽ lại… không có gì?

- Ha ha, nhưng chính xác là vậy đó. Trẫm tin là mình đã giải được bài toán hóc hiểm và lâu đời nhất về thiên nhiên. Trẫm đã chứng minh khoảng chân không là có thật. Điều này hoàn toàn đánh đổ lý thuyết của Vach­er và cũng có nghĩa, Ládin thật sự là một thiên tài. Phải công nhận thần tiên dường như luôn luôn có lý.

Na­sua­da cố bình tĩnh hỏi:

- Nhưng mục đích của khám phá này là gì?

- Mục đích? Tất nhiên là chẳng có mục đích gì, ít ra là ngay lúc này. Tuy nhiên nó giúp chúng ta hiểu sự hình thành của thế giới. Vì sao, bằng cách nào? Đó là một khám phá thật diệu kỳ. Ai có thể biết trước khám phá này sẽ dẫn tới đâu.

Vừa nói, Or­rin vừa trút hết thủy ngân ra khỏi ống, rồi nhẹ nhàng đặt vào một hộp lót nhung.

- Tuy nhiên mong ước thật sự của trẫm là sử dụng phép thuật để khám phá những bí ấn của thiên nhiên. Chẳng hạn như mới hôm qua, vì sao mà chỉ với một câu thần chú, Tri­ana đã giúp trẫm phát hiện hai khí hơi hoàn toàn mới. Trẫm đang có ý định học phép thuật, nếu có thể thuyết phục được một pháp sư nào đồng ý chia sẻ kiến thức đó. Tiếc là kỵ sĩ Er­agon đã không cùng đến đây với tiểu thư. Ta tin là Er­agon sẽ đồng ý giúp.

Na­sua­da ra lệnh cho Far­ica:

- Ra ngoài chờ ta.

Far­ica cúi đầu chào rồi lui ra. Cánh cửa vừa khép lại, Na­sua­da lên tiếng:

- Bệ hạ có tỉnh táo không?

- Ý tiểu thư định nói gì?

- Trong khi bệ hạ gi­am mình trong phòng, làm những thí nghiệm vô bổ, lại có thể gây bao nhiêu nguy hiểm cho ngọc thể, thì bên ngoài đất nước ngài đang mấp mé bờ vực chiến tranh. Vô số vấn đề chờ đợi quyết định của ngài, vậy mà ngài đứng đây phì phà tẩu thuốc và đùa chơi với ông thủy ngân sao?

Or­rin sa sầm mặt:

- Trẫm biết rất rõ bổn phận của mình, tiểu thư Na­sua­da. Tiểu thư là lãnh đạo của Var­den, nhưng ta là vua của nước Sur­da. Phải nhớ điều đó trước khi nói lên những lời bất kính như thế. Có cần trẫm nhắc tiểu thư, nơi trú ẩn này của tiểu thư còn tùy vào thiện ý của ta kéo dài được bao lâu?

Na­sua­da biết, đó chỉ là một lời đe dọa vu vơ; vì nhiều người Sur­da có họ hàng trong tổ chức Var­den và ngược lại. Họ không bao giờ có thể bỏ rơi nhau vì mối ràng buộc họ hàng rất thân thiết đó. Không, lý do thật sự làm Or­rin tức bực là vấn đề quyền lực. Vì gần như không thể giữ cả một đoàn chiến binh ăn không ngồi rồi suốt một thời gi­an dài, nên những người Vattden phải kiếm việc làm, phải trồng trọt, và do đó hòa nhập vào nơi đất khách này.

“Sau cùng thì mình sẽ ra sao? Lãnh đạo một đoàn quân hữu danh vô thực? Hay trở thành một cấp chỉ huy dưới trướng Or­rin?” Vị thế của Na­sua­da thật bấp bênh. Nếu hành động quá hấp tấp hay đưa ra quá nhiều đề nghị, sẽ gây cho Or­rin cảm giác bị áp chế; nhất là cô lại đang được toàn dân Sur­da nể trọng vì chiến thắng của Var­den tại Far­then Dur. Nhưng nếu phải chờ đợi quá lâu, cô sẽ vuột mất dịp may khai thác yếu điểm tạm thời lúc này của Gal­ba­torix. Lợi thế duy nhất để vượt qua sự đối kháng ngấm ngầm này, chính là cô đang nắm trong tay yếu tố có thể thúc đẩy mọi hành động: Er­agon và Saphi­ra.

Cô nói:

- Tôi không hề tìm cách ngấm ngầm làm hại đến quyền uy của bệ hạ. Vì đó không phải là mục đích của tôi. Nhưng tôi xin lỗi, nếu đã gây ra ngộ nhận. Tất cả chỉ vì… công việc bề bộn quá. Tôi đã phải để một cuốn sổ bên giường như để ghi nhớ, vậy mà vẫn không làm hết việc. Tôi luôn cảm thấy như… chúng ta đang mấp mé bên bờ đại họa.

- Trước khi tiểu thư tới đây… Không, không phải vậy. Phải nói là trước khi vị kỵ sĩ của tiểu thư xuất hiện một cách hoàn toàn cụ thể, ta đã mong ước được sống một cuộc đời giống cá đấng tiên vương: Đó là, chỉ âm thầm chống đối Gal­ba­torix trong bí mật. Vì vậy tiểu thư phải cho trẫm một thời gi­an để quen dần với thực tế mới này.

- Tôi hiểu, thưa bệ hạ.

- Na­sua­da, cô chỉ là một nhà lãnh đạo mới, còn trẫm đã nắm quyền nhiều năm rồi. Trẫm thành thật khuyên cô hãy tìm một thú tiêu khiển như ta cho đầu óc bớt căng thẳng.

- Tôi không thể. Mỗi khoảng khắc của tôi là cố gắng tìm cách hạ gục Gal­ba­torix.

- Sẽ có hại cho Var­den, nếu cô khăng khăng tiếp tục vắt kiệt sức mình cho công việc. Không cho đầu óc nghỉ ngơi thư giãn, thì không ai có thể làm việc hiệu quả được. Không cần nhiều, chỉ là năm mười phút thôi cũng đủ. Tập luyện cùng các xạ thủ chẳng hạn… Đó là lý do chính để trẫm thiết lậo phòng thí nghiệm này. Đó là vì sao trẫm phì phà tẩu thuốc và chơi đùa với thủy ngân, như cô nói. Và nhờ vậy ta đã không bực tức la hét cả ngày.

Dù không đồng ý với quan điểm của nhà vua, Na­sua­da vẫn nói:

- Tôi xin ghi nhớ lời khuyên của bệ hạ.

Or­rin lại cười hồn nhiên như đứa trẻ:

- Trẫm rất hài lòng.

Na­sua­da tiến tới cửa sổ, nhìn xuống đường phố Aberon. Cô lắng nghe tiếng hàng rong í ới rao, nhìn đám bụi bàng tung bay khi chiếc xe ngựa đang từ hướng tây tiến vào cổng thành; không khí thoảng thoảng mùi cỏ car­dus và hương nhang tỏa ra từ ngôi đền bằng đá hoa cương.

Không quay lại, Na­sua­da hỏi:

- Bệ hạ đã nhận bản báo cáo mới nhất của chúng tôi từ Ala­gae­sia gửi qua chưa?

Or­rin cũng đến bên cửa sổ:

- Trẫm đã nhận.

- Ý kiến bệ hạ thế nào?

- Quá sơ sài, không đủ để rút ra một kết luận chính xác nào.

- Nhưng đó là những tin tức tốt nhất mà chúng tôi có thể nhận được. Xin bệ hạ cứ cho ý kiến. Nếu rút ra từ những chi tiết của bản báo cáo, bệ hạ có đặt dấu nghi ngờ nào không?

Ngẫm nghĩ một lúc lâu nhà vua mới lên tiếng, và những lời nói của ông như những lời tiên tri i ám báo ngày tận thế:

- Tăng thuế, rút hết quân trú phòng về, sung công bò và ngựa khắp nước… Có vẻ như Gal­ba­torix đang tập trung lực lượng để sửa soạn đương đầu với chúng ta. Nhưng trẫm chưa thể nói, lão mưu tính phòng thủ hay tấn công đây. Điều trẫm bận tâm nhất bây giờ là bao lâu nữa hắn mới ban lệnh động viên? VÌ điều đó sẽ quyết định đường lối chiến lược của ta.

- Mấy tuần, mấy tháng, mấy năm. Không thể đoán được hành động của lão.

- Gián điệp của tiểu thư vẫn tiếp tục phao tin rộng rãi về Er­agon chứ?

- Việc làm đó mỗi lúc mỗi nguy hiểm, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng thi hành. Hy vọng của tôi là, những thành phố như Dras-​Leona sẽ tràn ngập tin đồn về sự dũng cảm của Er­agon. Như vậy, khi chúng ta tiến vào thành phố và dân chúng được thật sự nhìn thấy kỵ sĩ rồng, họ sẽ tự nguyện theo chúng ta, tránh được việc vây đánh thành.

- Chiến tranh hiếm khi nào quá dễ dàng đến thế đâu.

Na­sua­da không phản đối lời phê phán của nhà vua. Cô hỏi:

- Như thường khi, lúc nào Var­den cũng sẵn sàng. Còn quân của bệ hạ thì sao?

Or­rin xòe hai bàn tay như phân trần:

- Đánh thức một quốc gia là một điều rất khó khăn, Na­sua­da. Phải thuyết phục những nhà quý tộc, rồi trang bị áo giáp, vũ khí; tập trung lương thực…

- Suốt thời gi­an kéo dài đó, tôi lấy gì để nuôi quân? Chúng tôi cần nhiều đất hơn số bệ hạ đã cấp cho…

- Biết, trẫm biết…

- … vì vậy chúng tôi chỉ còn cách phải chiếm được Ala­gae­sia, trừ khi bệ hạ muốn sáp nhập Var­den vào hẳn Sur­da. Nhưng như vậy, bệ hạ phải cung cấp nhà cho hàng mấy ngàn con người đã theo tôi từ Far­then Dur tới đây. Điều đó chắc sẽ không làm vui lòng thần dân của bệ hạ. Dù chọn lựa phương án nào, xin bệ hạ quyết định ngay. Vì tôi e nếu bệ hạ tiếp tục trì hoãn, Var­den sẽ phân tán thành những toán nhỏ, không thể kiểm soát nổi.

Cô cố dịu giọng để không giống như một lời hăm dọa. Tuy nhiên rõ ràng nhà vua không hiểu ẩn ý của Na­sua­da. Ông ta bảo cô:

- Thân phụ tiểu thư không bao giờ để cấp dưới vượt khỏi vòng kiểm soát của ông. Nếu muốn tồn tại trong địa vị lãnh đạo Var­den, tôi tin là tiểu thư cũng sẽ làm được như vậy. Còn việc thu xếp của chúng tôi, không thể làm gấp rút được. Tiểu thư ráng đợi khi nào chúng tôi sẵn sàng.

Na­sua­da nắm chặt thành cửa sổ, mạch máu trên lưng bàn tay nổi phồng lên, nhưng cô không để giọng nói biểu lộ chút tức giận nào:

- Nếu vậy… bệ hạ có thể cho Var­den vay thêm vàng để mua lương thực không?

- Không. Tôi đã đưa cho tiểu thư tất cả tiền bạc của tôi rồi.

- Vậy thì… chúng tôi sẽ ăn bằng gì đây?

- Tôi đề nghị, tiểu thư phải tự xoay sở thôi.

Phẫn nộ, nhưng Na­sua­da nở nụ cười rạng rỡ nhất và vừa giữ nguyên nụ cười vừa trừng trừng nhìn cho đến khi Or­rin phải cảm thấy bối rồi. Lúc đó cô mới cúi mình chào như một tì nữ:

- Tiện nữ xin cáo lui. Hy vọng cho đến cuối ngày hôm nay, bệ hạ sẽ vẫn còn cảm thấy thú vị về buổi chuyện trò này.

Or­rin lúng búng trả lời, nhưng Na­sua­da đã lách qua mấy cái bàn bước ra phía cửa. Cánh tay áo của cô vướng vào một bình ngọc, làm cái bình đổ vỡ, chất lỏng màu vàng tràn lan trên mặt bàn đá. Tay áo phải và váy của cô bị ướt sũng.

Far­ica hấp tấp bước theo nữ chủ về phòng.

Gợi ý từ sợi chỉ

Mở tung cửa phòng, Na­sua­da chạy tới bàn làm việc, buông mình xuống ghế. Mắt cô như mờ đi không nhìn thấy gì chung quanh. Nhịp thở dồn dập, trong đầu cô chỉ vang lên một ý nghĩ: “Mình thất bại rồi.”

- Tiểu thư, coi chừng tay áo.

Na­sua­da giật mình nhìn xuống.Far­ica rối rít dùng giẻ lau phủi mạnh lên cánh tay phải của chủ nhân. Một luồn khói khét lẹt bốc ra từ ống tay áo. Hốt hoảng, cô đứng bật khỏi ghế, xoay tay tìm chỗ cháy. Cánh tay áo và một góc váy của cô đang mủn ra thành tro trắng.

- Cởi lẹ cho ta.

Vừa nói, Na­sua­da vừa gi­ang tay, cô đứng vững để Far­ica tháo giải đai và cởi từng nút áo choàng.

Chỉ còn đôi dép và bộ áo lụa trên mình, Na­sua­da đứng bên bàn thở dồn dập vì hốt hoảng, tuy nhiên cô cũng mừng vì giải đai áo đắt tiền dù bốc mùi khét nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Far­ica hất cái áo dưới đất bằng mũi giày, lèm bèm hỏi:

- Thứ quỷ quái gì mà lại bốc cháy thế này?

- Ta đã làm đổ bình nước thuốc của Or­rin trong phòng phí nghiệm.

Na­sua­da bàng hoàng nhìn tấm áo do những người đàn bà lùn trong hoàng gia In­gei­tum đã dệt tặng riêng cô nhân ngày sinh nhật. Đây cỹng là cái áo đẹp nhết để cô có thể mặc mỗi khi xuất hiện trước mọi người. Với tình hình tài chính eo hẹp của Var­den hiện nay, Na­sua­da không đủ khả năng mua một cái áo khác được.

Far­ica lục trong giỏ may, lấy cái kéo, lắc đầu nói:

- Cái áo này vải đẹp quá, để tôi cắt bỏ những chỗ bị cháy thôi.

Chưa hết khó khăn này, lại dồn dập thêm khó khăn khác làm Na­sua­da tức bực đến nghẹn lời:

- Lấy gì để mặc khi vào triều đây?

- Hay là tiểu thư mặc cái áo bằng lụa vậy.

- Xuất hiện trước vua Or­rin và đám quý tộc của ông ta bằng cái áo tầm thường như vậy sao?

- Tiểu thư cứ để tôi thử xem. Tôi đảm bảo sẽ sửa chữa thành một cái áo sang trọng gấp đôi áo cũ.

- Ôi! Không được đâu! Đừng bắt ta làm trò hề trước mặt họ. Còn kẻ nào nể trọng, khi thấy ta mặc một cái áo vá víu như thế chứ.

Người tì nữ nghiêm nghị nhìn Na­sua­da:

- Tiểu thư yên tâm. Tôi bảo đảm khi tôi sửa xong, tiểu thư sẽ có một cái áo làm các vị phu nhân phải giật mình và bắt chước kiểu mẫu.

Mở hé cửa, Far­ica đưa những mảnh vải bị cháy cho một người lính gác:

- Tiểu thư ra lệnh đốt ngay những thứ này. Không được hé răng cho ai biết. Rõ chưa?

Khi Far­ica quay vào, Na­sua­da mỉm cười bảo:

- Không có em, ta thật tình không bếit xoay trở thế nào.

- Đa tạ tiểu thư quá khen. Tiểu thư vẫn giải quyết nhiều việc khó khăn hơn việc vặt này gấp ngàn lần.

Sau khi mặc bộ áo săn màu xanh, dù phát ngấy những lời khuyên của nhà vua, Na­sua­da cũng đành tạm gác công việc thường ngày để phụ cùng người tì nữ gỡ từng đường chỉ của thân áo còn lại. Vừa làm Na­sua­da vừa tâm sự cùng Far­ica về vấn đề tài chính bế tắc của Var­den, hy vọng người tì nữ có thể đưa ra giải pháp nào không.

Nhưng nghe xong, Far­ica chỉ biết chép miệng thở dài:

- Chung quy mọi vẫn đề trên đời muốn giải quyết thì cần phải có tiền. Nếu có tiền, có lẽ chúng ta không cần phải đánh cũng có thể lật Gal­ba­torix khỏi ngai vàng của lão.

Na­sua­da cầm chiếc đai áo lên ngắm nghía. Đây là phần đáng giá nhất của cái áo. Không chỉ đòi hỏi sự khéo léo, mà còn cần thời gi­an và kiên nhẫn. Một cái đai rua cần phải rút từng sợi chỉ, rồi kết thành từng hoa văn. Tốn rất nhiều thời gi­an. Mấy tháng trời mới có thể hoàn thành một dải đai như thế này. Vì vậy, chúng được bán theo cân lượng, giá trị ngang ngửa với bạc vàng.

Cô chợt nhớ tới những lời nói của vua Or­rin, mong có phép thuật để nghiên cứu về thiên nhiên; cô cũng nhớ tới Tri­ana, người phụ nữ chỉ huy Con-đường Lãng-​du từ sau khi cặp sinh đỗi chết, và cô nhớ lại những lời cắt nghĩa về nguyên tắc phép thuật của một vài pháp sư nói với cô, năm cô mới lên năm sáu tuổi.

Na­sua­da chợt đứng dậy, vải áo từ trên đùi rơi lả tả xuống sàn. Cô bảo Far­ica:

- Gọi ngay Tri­an­na đến đây. Dù cô ta đang làm gì, cũng bảo tới gặp ta ngay.

Far­ica nhíu mày thắc mắc, nhưng vẫn cúi đầu, ra khỏi phòng.

- Cám ơn, Far­ica.

Na­sua­da lẩm bẩm với căn phòng trống. Cô biết người tì nữ miễn cưỡng tuân lệnh, vì chính cô cũng cảm thấy không thoải mái mỗi khi tiếp xúc với những kẻ sử dụng phép thuật.Thật ra, cô chỉ tin cậy một mình Er­agon, vì đó là một kỵ sĩ (dù điều đó cũng chưa hẳn là bằng chứng của sự trung thành, chẳng hạn như trường hợp Gal­ba­torix), và vì Er­agon đã tuyên thệ với cô. Quyền lực của pháp sư và phù thủy luôn làm cô e ngại. Cứ nghĩ đến chuyện, chỉ với một lời nói đủ để giết chết một con người, đủ để xâm chiếm tư tưởng người khác; và những trò gi­an ngoan, lừa lọc, trộm cắp do họ gây ra gần như thách thức xã hội mà không có cách nào bắt tội được họ, làm Na­sua­da khiếp sợ. Làm sao ổn định luật pháp, khi sống trà trộn với những thành phần có thứ uy quyền đặc biệt như thế? Trong khi nền tảng của tổ chức cách mạng Var­den là chống đối triều đình, để xử tội một con người đã lạm dụng khả năng phép thuật mà gây ra biết bao nhiêu tội ác. Những đau khổ mà dân chúng đang phải hứng chịu, chỉ vì không có ai đủ sức mạnh để hạ gục Gal­ba­torix. Lão còn dai dẳng sống thêm nhiều năm nữa!

Nhưng dù không ưa phép thuật, Na­sua­da biết mình vẫn phải đóng vai trò quyết định trong việc trừ khử Gal­ba­torix, vì vậy vẫn phải nhân nhượng mọi thành phần cho đến khi bảo đảm được thắng lợi sau cùng. Tới lúc đó cô mới có thể giải quyết được những vấn đề họ gây ra.

Nghe tiếng gõ cửa, Na­sua­da vội sửa soạn mọt nụ cười hòa nhã và bình tĩnh thủ thê,s giữ vững tinh thần như cô đã từng được huấn luyện.

- Mời vào.

Cánh cửa mở rộng và cô gái phù thủy bước vào phòng., Mái tóc nâu rối bù chứng tỏ cô ta vừa ra khỏi giường. Tri­an­na cúi chào theo kiểu người lùn:

- Tiểu thư cho gọi tôi?

- Phải, Ta muốn biết quy tắc quan trọng nhất của phép thuật là gì?

Tri­an­na ngẩng cao đầu trước cái nhìn của Na­sua­da:

- Đó là, muốn làm bất cứ điều gì bằng phép thuật, phải tùy thuộc vào nội lực.

- Vậy thì cô có thể làm được những gì trong khả năng cổ ngữ của mình?

- Tiểu thư hỏi làm gì? Tôi tin chắc, đó là những điều căn bản mà tiểu thư đã từng biết.

- Đúng vậy. Nhưng ta muốn biết chắc là ta đã hiểu một cách tường tận vấn đề.

Vẫn ngồi trên ghế, Na­sua­da nghiêng mình nhặt lên cái áo đã bị cắt một phần, để Tri­an­na nhìn thấy dải đai bị hỏng:

- Vậy với khả năng của mình, cô có thể niệm chú để tạo ra một dải đai rua được chứ?

Vành môi thâm của ả phù thủy nhếch một nụ cười ngạo nghễ:

- Con-đường Lãng-​du có nhiều chuyện phải làm hơn là sửa chữa quần áo cho tiểu thư. Phép thuật của chúng tôi không đến nỗi quá tầm thường để làm những chuyện vặt vãnh này. Tôi tin rằng tiêu thư sẽ kiếm được một cô thợ may nào đó để đáp ứng đòi hỏi của tiểu thư…

- Im ngay. Ta thấy cần phải cho Con-đường Lãng-​du một bài học như Hội-đồng Tiền-bối. Ta tuy còn trẻ, nhưng không phải là đứa con nít đòi hỏi được nuông chiều. Ta hỏi về đai rua là vì muốn sản xuất cấp kỳ hàng loạt bằng phép thuật, để ủng hộ Var­den, bằng cách bán giá rẻ trên toàn lãnh thổ Ala­gae­sia. Thần dân của Gal­ba­torix sẽ đổ tiền bạc ra mua, và chúng ta sẽ dùng đồng tiền đó để sống còn.

- Nhưng nghe vô lý quá. Tiểu thư không thể trang trải phí tổn chiến tranh bằng mấy cái đai áo được.

Tri­an­na phản đối, ngay cả Far­ica cũng tỏ ra nghi ngờ. Na­sua­da nhướng cao mày, hỏi:

- Tại sao không? Trái lại, những phụ nữ chưa từng có khả năng mua một dải đai, sẽ vui mừng nhảy lên vì những cái đai giá rẻ. Vợ của những nông dân, ước ao được xuất hiện trước mọi người như một người giàu có, sẽ sẵn sàng bỏ chút tiền ra mua ngay. Kể cả những nhà quý tộc, những thương gia cũng sẽ đổ tiền bạc ra, vì đai của chúng ta đẹp hơn, tinh xảo hơn những cái đai được làm ra từ những con người bình thường. Ta mong cô có đủ tài nghệ để làm điều đó.

Tri­an­na vò tóc, nhăn nhó hỏi:

- Tiểu thư nghi ngờ khả năng tôi?

- Cô làm được chứ?

Tri­an­na cầm dải đai quan sát, rồi bảo:

- Rất có thể. Nhưng để tôi thử trước rồi sẽ trả lời tiểu thư.

- Tiến hành ngay đi. Từ nay, đó là phần hành quan trọng nhất của cô. Hãy tìm một thợ làm rua giỏi nhất làm cố vấn cho cô từng chi tiết.

- Tôi hiểu, thưa tiểu thư.

Na­sua­da dịu giọng:

- Rất tốt. Tôi cũng muốn cô tuyển chọn những phần tử tài năng nhất trong Con-đường Lãng-​du và cùng họ phát minh ra những phương pháp phép thuật hữu hiệu nhất để giúp Var­den. Đó là trách nhiệm của cô.

- Xin tuân lệnh.

- Giờ cô có thể lui ra. Báo cáo cho tôi vào sáng mai.

Sau khi Tri­an­na cúi chào, ra khỏi phòng, Na­sua­da nhắm mắt khoan khoái tận hưởng niềm hãnh diện về những gì cô vừa hoàn tất. Cô biết không ai, kể cả cha cô, lại nghĩ ra giải pháp này. Na­sua­da thầm nhủ: “Đây là đóng góp của mình cho Var­den. Ước gì cha biết điều này”, rồi cô nói lớn thành lời:

- Tôi làm em ngạc nhiên, phải không, Far­ica?

- Tiểu thư luôn làm em kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play