Cặp song sinh vào văn phòng Aji­had. Quá mệt mỏi vì phải ngồi quá lâu, Er­agon nằm sóng soài trên hành lang, bảo Orik:

- Rất tiếc vì tôi mà ông bị rắc rối.

- Đừng áy náy. Tôi rất hài lòng với phán quyết của Aji­had.

- Ông nói sao? Ông không còn được làm huấn luyện, không được chiến đấu nữa, bây giờ chỉ còn mỗi việc bảo vệ tôi, sao ông có thể hài lòng được?

- Aji­had là một nhà lãnh đạo có tài. Ông ấy biết cách giữ đúng kỷ cương. Tuy tôi bị phạt dưới quyền ông ấy, nhưng vẫn là bề tôi của đứa vua Hroth­gar. Dưới quyền nhà vua, tôi vẫn là một người tự do.

Er­agon chợt nhớ ra tình trạng phân quyền tại Tron­jheim.

- Như vậy là Aji­had đã đặt ông vào một địa vị quyền uy hơn, phải không?

- Đúng vậy, và với cách này anh em sinh đôi kia không còn có thể phàn nàn gì được nữa. Ông ấy rất khôn ngoan. Nào, đi thôi chàng trai, tôi biết cậu đói lắm rồi. Còn phải lo chỗ ngủ cho con rồng của cậu nữa chứ.

Saphi­ra khịt mũi khó chịu. Er­agon phải giới thiệu ngay:

- Tên nó là Saphi­ra.

- Xin lỗi, Saphi­ra. Ta sẽ nhớ tên mi.

Orik lấy ngọn đèn màu cam trên tường, dẫn lối dọc hành lang. Er­agon hỏi:

- Những người ở Far­then Dur này biết phép thuật cả chứ?

Nó phải rảo bước bắt kịp bước chân thoăn thoắt của ông lùn và khéo léo nắm thanh Zar'roc để che đậy dấu khắc trên kiếm. Orik nói:

- Ít thôi, nhưng phép thuật của họ chỉ đủ khả năng chữa những vết thương. Tất cả đang xúm vào điều trị cho Arya.

- Không có cặp song sinh sao?

- Ui cha, Arya đời nào chịu để cho anh em chúng chữa trị. Vả lại, phép thuật của chúng không để trị vết thương. Người tiền nhiệm của Aji­had, ông Deynor đã cho chúng gia nhập Var­den, vì tuy chúng hung hiểm, nhưng rất có ích ngoài chiến trận.

Họ bước vào một trong những đường hầm chính. Từng đoàn người, có cả người lùn, đi lại trong hầm, tiếng huyên náo chuyện trò vang trên nền đá sáng bóng. Nhưng vừa thấy Saphi­ra, tiếng ồn im bặt, mọi người tròn mắt nhìn. Orik tỉnh bơ rẽ trái, tiến bước về một trong những cổng cuối thành phố núi Tron­jheim. Er­agon hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

- Ra khỏi những hành lang này, để Saphi­ra có thể bay lên chỗ ở, trên nóc Isidar Mithrim. Hang rồng trên đó không có mái, đỉnh của Tron­jheim lộ thiên, giống như Far­then Dur. Đây là nơi ngày xưa các Kỵ Sĩ thường ở mỗi khi đến thăm Tron­jheim. Không mưa, không tuyết, lại có những hang bằng cẩm thạch dành cho rồng, đầy đủ tiện nghi. Chỉ sợ là khi những cột nước đá bị rơi, chúng có thể chẻ một con ngựa đứt thành hai khúc.

Saphi­ra bảo Er­agon: “Yên tâm, em không sao đâu. Một cái hang cẩm thạch còn an toàn hơn những nơi chúng mình đã ngủ nhiều.”

“Chắc vậy. Em nghĩ anh Murtagh có sao không?”

“Theo em, ông Aji­had là một người cao thượng, nếu anh ấy đừng tìm cách bỏ trốn thì chắc không có gì nguy hiểm đâu.”

- Ngựa của chúng tôi đâu?

- Trong chuồng, gần ngoài cổng.

Họ ra khỏi Tron­jheim bằng chính cái cổng đã đi vào. Mặt trời đã di chuyển từ khi Er­agon nói chuyện với Aji­had, ánh sáng không còn rọi qua lỗ hổng trên đỉnh Far­then Dur. Lòng núi tối om nếu không có những ngọn đèn trên vách.

Orik chỉ một chóp cao màu trắng:

- Thịt tươi, nước mát đang chờ Saphi­ra trên đó. Sau khi chọn được một hang ưng ý, sẽ có người lo làm giường và...không còn ai làm phiền nhiễu gì nữa.

- Tôi muốn được ở chung cùng Saphi­ra.

- Kỵ Sĩ Er­agon, tôi sẽ làm tất cả theo ý cậu. Nhưng nên để Saphi­ra tại đó trong khi cậu đi ăn, vì hầm vào phòng ăn không đủ rộng cho Saphi­ra di chuyển.

- Sao ông không đem đồ ăn lên đó cho tôi?

- Vì món ăn nấu nướng dưới này. Nếu cậu muốn, một người hầu sẽ bưng lên, nhưng phải chờ đợi vì từ đây lên đỉnh đó không gần.

“Tại sao họ chiều chuộng mình quá thế?” Er­agon ngạc nhiên tự hỏi, “Hay ông lùn định thử thách mình?”

Saphi­ra uể oải nói: “Em mệt rồi. Cái nhà nghỉ của rồng này nghe có vẻ hay đấy. Nhất là không phải sợ thú dữ hay lính triều đình. Anh cứ đi ăn đi.” “Em giữ thanh Zar'roc nhé.” “Đây rồi, nhưng anh nhớ đem theo cung tên. Những người này tin tưởng được, nhưng phòng xa vẫn hơn.” Er­agon nói với Orik:

- Tôi ăn ở dưới này.

Với một cái nhún mình, Saphi­ra bay vọt lên. Trong bóng tối yên tĩnh chỉ có tiếng vỗ cánh của nó vang lên. Orik nhìn theo thở dài:

- Ôi! Cậu sướng thật, Kỵ Sĩ. Tôi ước ao một lần được bay bổng trên bầu trời, ngắm nhìn phong cảnh.

Er­agon theo ông vòng vèo qua nhiều hành lang rồi vào một căn phòng dài, đầy dẫy những bàn đá thấp lè tè chỉ thích hợp với người lùn. Ánh lửa chập chờn trong một lò đá, sau một quầy dài.

Orik nói mấy tiếng bằng một ngôn ngữ lạ lùng với một chàng lùn béo ị, mặt tròn xoe. Ngay tức thì, những đỉa bằng đá đầy ú ụ nấm và cá bốc khói được mang ra. Hai người leo qua nhiều cầu thang, tới một hốc đục vào đá tường, có thể nhìn được ra ngoài. Ăn xong, khi Orik khoan khoái mồi tẩu thuốc dài, Er­agon nhìn xuống mặt đất hỏi:

- Các ông có trồng tỉa gì tại Far­then Dur không?

- Không, ánh nắng chỉ đủ cho rong rêu và nấm sống nổi thôi. Tron­jheim không thể sống nếu không có tiếp tế từ những thung lũng chung quanh, đó cũng là một lý do vì sao nhiều đồng bào tôi chọn sống ở nơi khác, trong vùng núi Be­or.

- Như thế là còn nhiều thành phố khác của người lùn nữa?

- Không nhiều được như chúng tôi mong muốn đâu. Và Tron­jheim là thành phố lớn nhất. Cậu mới chỉ nhìn thấy những từng bên dưới, nên không rõ, hầu hết Tron­jheim đều hoang vắng. Có những từng bỏ trống từ nhiều thế kỷ rồi. Suốt bao thế kỷ, chúng tôi đã phá đá mở đường, có thể đi xuyên từ bên này sang bên kia núi....

- Như vật mà không sử dụng tới thì phí quá.

- Có người đã bàn tới chuyện bỏ nơi này vì tài nguyên cạn kiệt. Nhưng Tron­jheim được thực hiện vì một công việc vô giá khác.

- Là gì?

- Những khi nguy khốn, nơi này là mái nhà cho tất cả dân tôi. Trong lịch sử đã xảy ra ba lần, toàn dân tộc tôi phải dồn vào đây, khi bên ngoài bị phá hủy hoàn toàn. Đó là lý do nơi này phải được giữ làm nơi phòng trú.

- Tôi chưa từng thấy một nơi hùng tráng như thế này bao giờ.

- Tôi rất vui thấy cậu cũng nghĩ thế. Dân tộc tôi sống lâu hơn con người bình thường, vậy mà cũng phải bao thế hệ mới tạo dựng lên Tron­jheim. Chỉ vì triều đình đáng nguyền rủa của Gal­ba­torix, một số người ngoài mới được phép nhìn thấy sự huy hoàng của thành phố này.

- Bao nhiêu người Var­den ở đây?

- Người thường hay người lùn?

- Người thường. Tôi muốn biết có bao nhiêu người chạy trốn triều đình.

- Khoảng bốn ngàn. Nhưng đó chỉ là những người mong được chiến đấu, còn những người khác chạy đến để tìm sự bảo vệ của vua Or­rin tại Sur­da.

Quá ít, Er­agon chán nản tự nhủ. Chỉ riêng quân đội hoàng gia đã gần mười sáu ngàn, chưa kể tụi Ur­gals. Nó hỏi:

- Sao vua Or­rin không đánh lại triều đình?

- Nếu ông ta công khai chống đối, Gal­ba­torix đã bóp nát Sur­da rồi. Đó là một lầm lẫn của Gal­ba­torix, lão cho rằng Sur­da không đáng lo ngại. Nhưng chính nhờ sự yểm trợ của vua Or­rin mà Var­den mới có hầu hết số vũ khí và tiếp tế trong thời gi­an qua. Không có ông ta, thì đã không thể kháng cự với triều đình. Nhưng đừng thất vọng vì số Var­den ít ỏi tại đây. Số người lùn tại Tron­jheim rất đông, đông hơn cậu tưởng nhiều, và họ sẵn sàng chiến đấu khi thời cơ tới. Vua Or­rin cũng đã hứa đưa quân tăng cường, khi chúng ta lâm trận với Gal­ba­torix. Thần tiên cũng sằn lòng tiếp tay cho chúng ta.

Er­agon âm thầm liên lạc với Saphi­ra và thấy cô ả đang say mê chè chén một mình. Rồi Er­agon chợt chú ý đến dấu hiệu cái búa và mười hai ngôi sao trên nón sắt của Orik:

- Dấu hiệu này có nghĩa gì? Tôi thấy nó trên sàn Tron­jheim.

- Đây là dấu hiệu của bộ tộc tôi. Chúng tôi là In­gi­etum, thợ sắt và lò rèn. Một trong mười hai bộ tộc trong guồng máy cai trị. Đức vua Hroth­gar là một người trong bộ tộc tôi. Ngài đã làm rạng danh dòng tộc rất nhiều.

Khi Er­agon cùng Orik đem trả khay cho nhà bếp, đi ngang một người lùn trong hành lang. Ông ta đứng cúi đầu trước mặt Er­agon cung kính nói:

- Xin chào Ar­get­lam.

Nó đỏ mặt vì ngượng, nhưng không khỏi thầm vui thích. Từ bé tới gờ có ma nào cúi đầu chào nó. Er­agon cúi sát Orik, hỏi:

- Ông ta nói gì vậy?

- Đó là một cổ ngữ của thần tiên thường dùng để chào các Kỵ Sĩ. Ar­get­lam nghĩa là Bàn- Tay- Bạc.

Er­agon nhìn bàn tay đeo găng, nghĩ đến dấu hiệu ged­wey ig­na­sia. Orik hỏi:

- Cậu có muốn về chỗ Saphi­ra chưa?

- Có chỗ nào tắm được không? Lâu lắm rồi tôi chưa được tắm cho ra tắm. Áo quần cũng bết những máu khô và rách bươm cả rồi. Này, có chỗ nào để tôi có thể làm việc kiếm tiền, mua mấy bộ đồ mới không?

- Cậu định bêu riếu lòng hiếu khách của đức vua tôi sao, Er­agon? Khi nào cậu còn ở trong Tron­jheim này, cậu không phải mua sắm gì hết. Cậu sẽ thanh toán bằng...cách khác. Đức vua và Aji­had sẽ lo chuyện này. Nào, tôi sẽ cho cậu biết phải tắm ở đâu.

Ông lùn đưa Er­agon xuống một cầu thang dài, tận đáy Tron­jheim. Những đường hầm như ụp lên đầu nó, vì trần chỉ cao chừng gần hai thước. Đèn chiếu toàn một màu đỏ. Orik cắt nghĩa:

- Màu đỏ sẽ không làm cậu mờ mắt khi bước vào trong tối hay trở ra ngoài sáng.

Hai người vào một phòng trống trơn, chỉ có một cánh cửa nhỏ. Orik chỉ cánh cửa nói:

- Hồ tắm ngay sau cửa. Trong đó đã có sẵn đầy đủ mọi thứ. Cậu để hết quần áo tại đây. Khi trở ra, sẽ có quần áo mới.

Er­agon cám ơn, rồi cởi quần áo, cảm thấy kỳ kỳ khi một mình trong hầm, với cái trần đá như úp sụp trên đầu. Lạnh run người, Er­agon chạy vội qua cánh cửa, tiến vào vùng tối mò mò. Nó lần mò cho tới khi chân chạm làn nước ấm. Thả mình vào hồ nước êm dịu, mằn mặn và rất ấm, Er­agon nhắm mắt thoải mái bồng bềnh trong hồ nước chỉ cao tới thắt lưng.

Khi trở lại phòng sáng ánh đèn đỏ, Er­agon thấy đầy đủ từ khăn tắm, đồ lót và áo quần vừa với nó như in. Sảng khoái, nó bước vào đường hầm.

Orik, tay cầm tẩu thuốc, đang đứng chờ. Khi ra khỏi thành phố núi, Er­agon liên lạc gọi và Saphi­ra bay xuống bên nó, Er­agon hỏi Orik:

- Các ông liên lạc với những người ở trên đỉnh kia bằng cách nào?

- Vấn đề này chúng tôi giải quyết từ lâu rồi. Nếu để ý, cậu sẽ thấy sau những cửa vòm, một cầu thang uốn quanh sát những bức tường phòng trung tâm Tron­jheim. Cầu thang này dẫn thẳng lên nhà nghỉ của rồng, trên đỉnh Isidar Mithrim. Chúng tôi gọi là Vol Turin, Cầu- Thang- Vô- Tận. Lên xuống cấp cứu khẩn không được mau lẹ, tiện lợi. Nên thay vào đó, chúng tôi sử dụng đèn để chuyển tín hiệu. Cùng với Vol Turin, kế bến nó còn một máng trơn bóng, sử dụng như một cầu trượt khổng lồ.

Er­agon tủm tỉm:

- Nguy hiểm không?

- Ấy, đừng có chơi dại mà thử nhé. Cầu trượt đó thiết kế cho người lùn thôi. Người cỡ cậu lộn tùng phèo ra khỏi máng không nát xương, cũng bay luôn ra ngoài không gi­an.

Khi Saphi­ra phóng xuống như một cây thương, chào Er­agon, dân thành phố Tron­jheim xúm quanh bàn tán. Er­agon luống cuống nhìn đám đông. Orik nói ngay:

- Cậu nên đi đi. Sáng mai tôi đợi cậu tại nơi này.

- Làm sao tôi biết trời sáng lúc nào?

- Sẽ có người đến đánh thức. Thôi đi đi.

Er­agon lách qua đám đông vây quanh Saphi­ra, leo lên lưng nó. Nhưng Saphi­ra chưa kịp cất cánh, một bà lão ghì chặt chân Er­agon đến nỗi nó không thể nào rút chân khỏi những ngón tay cứng như thép của bà ta. Bà ta hướng bộ mặt nhăn nheo, hai mắt sáng rực nhìn Er­agon đầy khẩn khoản. Nó hốt hoảng hỏi:

- Bà muốn gì?

Bà lão rụt tay về, mở bọc vải ôm khư khư, để lột khuôn mặt một đứa trẻ:

- Đứa trẻ này không cha mẹ, không ai chăm sóc ngoài lão. Lão già yếu rồi. Ar­get­lam ơn, xin hãy ban phước lành cho nó.

Er­agon nhìn Orik cầu cứu, nhưng ông ta chỉ đứng nhìn. Đám đông im lặng chờ phản ứng của Er­agon. Bà lão tiếp tục lải nhải:

- Ban phước cho nó, Ar­get­lam ơi!

Er­agon chưa bao giờ chúc phúc cho ai. Tại quê hương nó, đây là một chuyện quan trọng. Vì lời chúc phúc có thể trở thành lời nguyền hơn là đem lại lợi ích, nhất là khi kẻ chúc phúc có ác ý hay thiếu niềm tin. Mình có dám lãnh trách nhiệm này không, nó tự hỏi. Nhưng bất ngờ, nó quyết định lục lọi trong trí những câu thần chú bằng cổ ngữ, rồi nó cúi xuống, tháo găng tay phải, đặt bàn tay lên trán đứa bé, niệm chú:

- Atr gu­lai un il­ian tuathr ono un atra ono waisa skolir fra rauthr.

Những lời nói vừa ra khỏi miệng, Er­agon cảm thấy mỏi mệt đến không ngờ. Nó nói với bà lão:

- Nếu những lời chúc phúc của tôi có hiệu quả, em nhỏ này sẽ tránh được những thảm kịch trong đời.

- Cám ơn, Ar­get­lam.

Bà lão thì thầm, cúi đầu, rồi vừa dợm quay đi, thì Saphi­ra vươn cổ, cúi đầu sát đứa trẻ. Bà già hoảng hốt lùi lại. Saphi­ra nhẹ đặt đầu mũi giữa cặp lông mày con bé.

Đám đông như nghẹn thở. Trên chỗ da Saphi­ra vừa chạm tới, hiện lên một vết trắng sáng như bạc, hình ngôi sao giống dấu ged­wey ig­na­sia trên bàn tay Er­agon. Bà lão lom lom nhìn Saphi­ra bằng đôi mắt đầy sự biết ơn. Thình lình Saphi­ra rướn người nhảy vọt lên, vỗ cánh, gió thổi dạt đám đống. Lên cao rồi, Er­agon mới hỏi: “Em đã làm gì vậy?”

“Anh cho em bé tương lai, còn em cho nó hy vọng.”

Dù đang ở bên Saphi­ra, một nỗi cô đơn chợt tràn ngập trong lòng Er­agon. Chung quanh nó toàn người xa lạ, lần đầu tiên nó cảm thấy rõ ràng quê nhà đã quá xa xôi. Dù chỉ là hình ảnh một mái nhà tan nát, nhưng tấm lòng nó vẫn chỉ hướng về nơi đó. Nó hỏi Saphi­ra: “Anh đã trở thành cái gì thế này, hả Saphi­ra? Anh mới bước vào tuổi mười sáu, vậy mà đã được lãnh tụ Var­den hỏi ý kiến, bị vua Gal­ba­torix truy lùng, lang thang cùng con trai phản đồ Morzan, và bây giờ lại còn chúc phúc cho kẻ khác. Anh đã ban sự khôn ngoan nào cho một đứa trẻ chưa biết gì đây? Những khó khăn nào anh sẽ phải vượt qua để ngăn chặn một đoàn quân? Toàn chuyện điên rồ! Chúng ta nên trở về Car­va­hall với anh Ro­ran thôi.”

Một lúc lâu sau, Saphi­ra mới nhẹ nhàng nói: “Một chàng tuổi trẻ, đó là anh hiện nay. Một chàng tuổi trẻ tranh đấu khi bước vào đời. Có thể em nhỏ hơn anh nhiều, nếu tính bằng năm tháng, nhưng tư tưởng của em già dặn hơn anh. Đừng lo lắng trước những chuyện này. Con người thường biết phải làm gì. Anh chỉ việc chỉ cho họ một con đường, như vậy là khôn ngoan. Như việc anh chúc phúc cho em bé, không phải là một chuyện viễn vông đâu. Những gì anh thấy mới chỉ là sự khởi đầu cho một lịch sử mới, một huyền thọai mới. Anh nghĩ xem, với một dấu ấn của rồng và lời chúc phúc của một Kỵ Sĩ, cô bé đó rồi đây có an phận làm một thôn nữ hay phụ việc trong một quán ba không? Anh đánh giá thấp tài năng, sức mạnh của chúng mình rồi.”

“Tất cả những chuyện đó đều quá nặng nề với anh. Anh cảm thấy như đang sống trong một ảo ảnh, một giấc mơ không có gì là thật. Anh biết, đã có biết bao chuyện đáng kinh ngạc xảy ra thật, nhưng toàn là những chuyện của người khác, ở đâu đó, trong một thời gi­an xa tít mù. Nhưng còn việc anh tìm thấy trứng, được một Kỵ Sĩ dạy dỗ, rồi quyết đấu với Tà Thần, những việc đó không phải là của một thằng bé nông dân như anh, nó làm anh thay đổi quá.”

“Đó là định mệnh của anh. Thế hệ nào cũng cần một thần tượng. Cậu nông dân mang tên vị Kỵ Sĩ đầu tiên đâu phải không có một nguyên nhân. Cái tên chỉ là sự khởi đầu, bản thân anh hiện nay là sự tiếp nối. Hoặc là sự kết thúc.”

“Càng nói càng thêm lẩn quẩn. Nếu điều gì cũng do tiền định, sự lựa chọn của ta trên đời này không có nghĩa gì sao? Cứ cúi đầu cam nhận số mệnh thôi sao?”

“Er­agon, em đã chọn anh từ khi em còn trong trứng. Anh đã ở trong hoàn cảnh có thể dẫn đến cái chết, anh có ân hận vì điều đó không? Anh hãy tỉnh táo suy nghĩ kỹ đi. Mọi chuyện xáo trộn từ sau khi ông Brom chết. Chính em cũng không yên tâm.”

Bay tới đỉnh Tron­jheim, Er­agon liếc nhìn qua lỗ hổng xuống nền nhà nghỉ của rồng: Isidar Mithrim- Tảng ngọc hình ngôi sao. Nó biết phía dưới là phòng trung tâm khổng lồ. Saphi­ra nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Er­agon hỏi: “Em có làm trầy sàn đá không?” “Chắc không. Thứ ngọc này rất khác thường.”

Gi­an phòng tròn, đường kính khoảng ba mươi thước, cao ba mươi thước. Chung quanh tường là những hang tối rộng như một căn nhà, với những bậc thang dẫn lên tận những hang cao nhất. Căn phòng có một cửa vòm mở ra ngoài.

Er­agon nằm sấp, áp mặt trên nền ngọc mát lạnh, ráng nhìn nhìn xuyên qua những vân đá long lanh màu sắc. Nhưng nó không thể nào nhìn thấy gì trong gi­an phòng cách một dặm dưới kia. Nó hỏi: “Anh ngủ ở đâu.”

Saphi­ra nhún mình nhảy lên một miệng hang cao chừng sáu thước.

“Lên đây. Trong hang này có một cái giường dành cho anh.”

Er­agon theo mấy bậc thềm bước lên. Cái hang càng vào sâu càng rộng hơn Er­agon tưởng. Những vết đẽo đục, lồi lõm tạo ấn tượng một hang động thiên nhiên. Cuối hang, một tấm nệm lớn đủ để dành cho Saphi­ra. Kế bên, một cái giường đục sâu vào tường. Một ngọn đèn có chao rọi ánh sáng dịu khắp hang. Er­agon nhận xét: “Có vẻ rất an toàn, anh thấy thích nơi này quá.” Nó ngả mình trên nệm, thở dài hỏi Saphi­ra: “Em nghĩ sao về thành phố ngầm này và ông Aji­had?”

“Er­agon ạ, dường như chúng ta bị cuốn vào một cuộc chiến...kiểu mới. Dao kiếm, móng vuốt trở thành vô dụng, nhưng chỉ lời nói và những mối đồng minh mới đem lại kết quả. Cặp song sinh không ưa chúng ta, phải thận trọng vì có thể chúng toan tính điều gì. Số người lùn tin tưởng ta cũng không nhiều. Thần tiên không muốn con người trở thành một Kỵ Sĩ, vì vậy chắc chắn họ sẽ phản đối anh. Vì thế, cách tốt nhất là, chúng ta phải mau chóng tìm hiểu và kết bạn với họ.”

“Em nghĩ mình có thể độc lập giữa những người lãnh đạo khác nhau này không?”

“Aji­had ủng hộ sự tự do của chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ khó sống nếu không tỏ ra trung thành với một nhóm nào đó. Sớm muộn gì ta cũng phải chọn một con đường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play