Eragon ngồi bật dậy vì một tiếng càu nhàu vọng vào tai nó. Saphira vẫn ngủ
li bì, mắt động đậy, môi trên rung rung như sắp nhe nanh, gầm gừ. Chắc cô ả đang
mơ.
Nó nhẹ nhàng lách khỏi cánh Saphira, đứng dậy vươn vai. Murtagh nằm nơi góc
phòng, mắt vẫn nhắm, lên tiếng:
- Chào.
- Anh dậy lâu chưa? Mấy giờ rồi?
- Tôi cũng mới dậy. Ở đây chẳng biết giờ giấc là gì.
Hai người lặng lẽ ngồi bên nhau. Eragon cảm thấy gắn bó với Murtagh lạ lùng.
Nó nhủ thầm, mình đang giữ thanh kiếm, đúng ra là di sản của cha anh ta để lại.
Mình và Murtagh có rất nhiều điểm giống nhau, dù có những quan điểm và được giáo
dục hoàn toàn khác nhau. Nghĩ đến vết sẹo trên lưng Murtagh, nó rùng mình. Sao
lại có người cha tàn nhẫn thế?
Saphira ngẩng cao đầu, chớp chớp mắt, rồi ngoác mồm ra ngáp. Nó bảo Eragon:
“Hy vọng hôm nay họ cho ăn khá khá một chút, chứ hôm qua chỉ đủ cho em táp đúng
một miếng. Đói đến có thể ăn hết một bầy bò.”
Nó đủng đỉnh đến gần cửa chờ bữa ăn. Eragon loanh quanh chán, đến ngắm nghía
cây đèn. Đó là một khối thủy tinh lớn bằng hai trái chanh, hình giọt lệ, bên
trong chứa một nguồn sáng xanh dịu. Bốn sợi dây kim loại thắt từ đáy lên đỉnh,
tạo thành một cái móc.
Ngay lúc đó có tiếng người nói bên ngoài, rồi cửa mở. Mười hai chiến binh
bước vào phòng, tiếng theo là ông lùn Orik và gã hói đầu. Gã lên tiếng:
- Các người được thủ lĩnh Ajihad gọi tới. Nếu cần ăn, thì vừa đi vừa ăn.
Eragon đứng sát Murtagh, lo lắng hỏi:
- Ngựa của chúng tôi đâu? Tôi muốn lấy lại kiếm và hành lý nữa.
- Vũ khí của các ngươi sẽ được thủ lĩnh trao lại khi thích hợp. Ngựa đang chờ
các ngươi trong đường hầm. Đi thôi.
- Arya khỏe chưa?
- Ta không biết. Các thầy thuốc đang săn sóc cô ấy.
Hắn ra khỏi phòng, Orik theo sau. Một chiến binh chỉ Eragon đi đầu, rồi tới
Saphira và Murtagh. Họ trở lại hành lang đêm qua, ngang tượng con vật kỳ dị.
Tới đường hầm lớn, gã đầu hói và Orik đang chờ sẵn với Hỏa Tuyết và Tornac. Gã
đầu hói ra lệnh:
- Đi hàng một, giữa đường hầm. Kẻ nào ra khỏi hàng sẽ bị chặn lại ngay. Cưỡi
ngựa, không được cưỡi rồng, cho đến khi có lệnh của ta.
Orik và gã đầu hói đi đầu, rồi lần lượt đến Eragon cưỡi Hỏa Tuyết, Saphira
theo sau, tới Murtagh cưỡi Tornac. Chiến binh chia làm hai toán, đi hai bên,
cách xa đủ chỗ cho thân hình dềnh dàng của Saphira.
Kiểm soát đội hình xong, gã hói vỗ tay hai lần ra lệnh tiến bước. Cả đoàn
tiến sâu vào lòng núi. Tiếng chân người, ngựa vọng vang trong con đường hầm vắng
vẻ. Trên tường hầm nhẵn bóng, thỉnh thoảng lại xuất hiện những cánh cửa đóng im
ỉm. Eragon ngẩn người nhìn con đường hầm sâu hun hút. Sàn, tường, trần không
một vết trầy xước.
Trên đường đi, Eragon đoán họ đưa nó và Murtagh tới ra mắt Ajihad, lãnh tụ
của Varden. Một con người đầy bí ẩn đối với người dân sống trong đế quốc
Alageasia, nổi lên từ gần mười năm nay, và đã tạo ra những cuộc chiến gây khốn
đốn cho vua Galbatorix. Không ai biết ông ta từ đâu tới, mặt mũi như thế nào.
Theo lời đồn, ông ta là một bậc thầy chiến lược và cũng là một chiến binh tàn
bạo. Nghĩ đến những tiếng tăm đó, Eragon lo lắng, không biết ông ta sẽ đối xử
với anh em nó ra sao đây. Nhưng, nhớ lại ông Brom có thể tin tưởng Varden và
phục vụ họ, nó cũng bớt sợ.
Nhìn Orik, trong trí nó lại nẩy sinh nhiều nghi vấn. Đường hầm này chắc chắn
được tạo ra do người lùn - không ai có tài năng đào hầm như họ - nhưng người lùn
là một phần tử của Varden hay họ chỉ được cho trú ẩn tại đây? Đức vua mà Orik
nhắc tới là vua nào? Có phải chính là Ajihad? Bây giờ Eragon đã biết sào huyệt
của Varden là dưới lòng đất, nhưng còn thần tiên ở đâu?
Gần một tiếng đồng hồ, gã hói dẫn đoàn người đi thẳng, không hề ngừng lại
cũng không rẽ nơi nào. Eragon nhận xét: “Chúng đưa ta đi ít nhất cũng cả dặm
rồi, chắc đi xuyên qua núi.”
Sau cùng một nguồn sáng dịu hiện ra phía trước, càng lại gần ánh sáng càng
mạnh hơn. Lúc này, Eragon đã có thể nhìn thấy dọc theo bờ tường, những hàng cột
đá cẩm thạch cao, viền ngọc màu tím và hồng. Dưới chân cột viền bằng vàng. Cuối
hành lang, hai cánh cửa khổng lồ màu đen nổi bật những đường nét bằng bạc, kết
thành một vương miện có bảy nhánh nhọn.
Gã hói ngừng lại, đưa tay lên nói:
- Bây giờ mi bắt đầu cưỡi rồng. Đừng giở trò bay. Có nhiều người chờ xem, vì
vậy mi phải nhớ mi là gì, và là ai.
Eragon xuống ngựa, leo lên yên Saphira.
“Em nghĩ họ tính đem chúng mình ra biểu diễn.”
“Chờ xem sao. Ước gì anh có thanh Zar'roc.”
“Lần đầu tiên Varden thấy anh, anh không nên đeo thanh kiếm của Morzan lại
hay hơn.”
“Đúng vậy.” Rồi Eragon bảo:
- Tôi sẵn sàng rồi.
- Tốt.
Gã hói nói xong, cùng Orik đứng dạt sang hai bên, để Saphira dẫn đầu, dặn dò
thêm:
- Tiến tới của, khi cửa mở, từ từ tiếp tục đi theo con đường. Chậm thôi.
Bộ vảy của Saphira tỏa ra những đốm sáng long lanh nhảy nhót trên những cột
cẩm thạch. Eragon hít thật sâu lấy bình tĩnh. Thình lình hai cánh cửa hé mở.
Một tia sáng rọi vào đường hầm, ngay chỗ Eragon và Saphira. Bớt chói mắt,
Eragon bàng hoàng gần nghẹt thở.
Nó đang ở trong lòng chảo khổng lồ của một miệng núi lửa. Vách bao quanh vươn
lên, hẹp dần thành một lỗ hổng trên một độ cao, Eragon thầm đoán, chắc phải tới
mười dặm. Nguồn sáng dìu dịu xuyên qua lỗ hổng này. Nhưng chỉ chiếu sáng giữa
lòng chảo, còn chung quanh ánh sáng lờ mờ.
Lòng chảo kéo dài, tới điểm không còn nhìn rõ nữa, khoảng hơn chục dặm. Những
cột nước đá khổng lỗ, dày mấy chục thước, dài hàng ngàn thước treo trên cao,
trông như những lưỡi dao lóng lánh. Eragon nghĩ, không ai, kể cả Saphira có
thể lên tới được điểm cao đến thế. Phía dưới, vách đá lại phủ đầy rong rêu.
Từ bực cửa mở ra, một con đường rộng lát đá, trải dài tới giữa lòng chảo.
Cuối cùng là một quả núi tuyết như một viên ngọc nguyên khối, lấp lánh muôn màu
sắc.
Orik nói nhỏ với Eragon:
- Nhìn kỹ đi, vì hơn một trăm năm qua không có một Kỵ Sĩ nào ngắm cảnh này.
Đỉnh núi chúng ta đang đứng trong lòng đây, chính là Farthen - Dur, do Korgan,
ông tổ của dòng giống ta khám phá từ nhiều ngàn năm trước, khi ông đào hầm để
tìm vàng. Nổi bật lên tại trung tâm là một công trình vĩ đại: Đó là Trojheim,
thành phố núi, xây dựng toàn bằng đá cẩm thạch thuần khiết.
Hai cánh cửa rít lên mở hẳn. Trước đường hầm, cả một biển người chen chúc hai
bên lối đi. Hàng trăm....ngàn người, tất cả đều dồn mắt vào Eragon. Và tất cả
đều yên lặng.
Eragon nắm chặt gai cổ Saphira. Nó nhìn những đứa trẻ áo quần dơ bẩn, những
người đàn ông lam lũ, những người đàn bà trong những bộ váy áo tự cắt may, chen
chúc bên những người lùn đang lặng lẽ vuốt râu. Tất cả họ đều có cái vẻ căng
thẳng của những con thú bị thương, hết còn đường trốn chạy trước một tay săn bắn
tiến lại gần. Một giọt mồ hôi lăn trên mặt, nhưng nó không dám đưa tay lên
chùi.
“Anh phải làm gì đây, Saphira?”
“Mỉm cười, đưa tay lên.”
Eragon ráng cười như....mếu. Lấy hết can đảm, nó đưa tay, ngọ ngọay như vẫy
chào. Tất cả đều êm ru. Eragon ngượng đỏ cả mặt.
Bỗng một tiếng hoan hô phá tan bầu im lặng. Một số vỗ tay theo. Qua một giây
bối rối, tiếng hoan hô cuồng nhiệt vang lên và đám đông xô đến Eragon.
Gã hói gật gù lên tiếng:
- Tốt. Bắt đầu tiến ra đi.
Eragon yên tâm ngồi thẳng lên. Saphira vươn cổ, cất bước. Khi qua dãy người
đầu tiên, cô nàng duyên dáng liếc hai bên, phì ra chút khói. Đám đông giật mình
lùi lại, tiếng hoan hô sôi nổi hẳn lên. Eragon trêu chọc: “Điệu quá vậy?”
Saphira tỉnh bơ biểu diễn màn ve vảy cái đuôi. Trong khi Saphira từ từ lướt
qua, Eragon bỗng chú ý đến một đám đang xô lấn, nhiều người lùn đứng chung
trong đám này hơn, và nhiều người trong số họ trừng trừng nhìn nó đầy tức giận.
Thậm chí có người, mặt đanh lại, quay đi.
Eragon thấy đàn ông tại đây đều có vẻ khắc khổ, ai cũng đeo kiếm hoặc dao
găm. Đàn bà vừa kiêu hãnh vừa như che giấu một nỗi buồn lo sâu sắc. Trẻ con, cả
những đứa còn phải bế, thô lố mắt nhìn Eragon. Nó cảm thấy những con người này
chắc phải làm việc rất vất vả và họ sẽ làm bất cứ điều gì có thể, để tự bảo
vệ.
Nơi trú ẩn của Varden thật tuyệt vời. Rồng cũng không thể bay cao tới
Farthen- Dur và không đoàn quân nào có thể phá vỡ núi đá, xuyên tới lối
vào.
Đám đông theo sau, dần dần yên lặng lại, chỉ chăm chú nhìn Eragon. Nó quay
lại, thấy mặt Murtagh tái nhợt.
Gàn tới thành phố núi. Eragon ngẩn ngơ nhìn Tronjheim bằng cẩm thạch trắng
bóng, hình dáng mềm mại nhịp nhàng, như đổ khuôn trên mặt đá. Những cửa sổ tròn
chạm trổ cầu kỳ. Mỗi cửa sổ đều tỏa một làn ánh sáng nhẹ nhàng từ một cây đèn
nhỏ. Không nhìn đâu thấy khói bếp. Hai bên cổng gỗ đồ sộ, hai con sư tử đầu chim
bằng vàng, cao mười thước, khắc sâu vào đá.
Qua cổng Tronjheim, những cột cẩm thạch, vân đỏ như máu, song song bên những
bức tường. Giữa những cây cột là những bức tượng của những sinh vật kỳ dị tạc
bằng đá.
Những sợi xích được giấu kín, từ từ mở rộng cánh cổng nặng nề, đưa vào đại
sảnh. Một con đường bốn tầng chạy thẳng tới trung tam Tronjheim. Ba tầng trên
tách ra thành nhiều đường có mái che, dẫn vào những đường hầm. Dân chúng chen
chúc đông nghẹt trên khắp ba tầng để nhìn Saphira và Eragon. Nhưng dưới tầng
trệt, lối vào những con đường mái vòm, đều đóng cửa kín mít. Giữa các tầng, treo
đầy những bức thảm thêu hình ảnh các vị anh hùng và những trận chiến khốc
liệt.
Tiếng hoan hô vang dội khắp nơi. Eragon vẫy tay chào, làm nổi lên một làn
sóng cổ vũ rầm rầm, náo nhiệt hơn. Tuy nhiên nhiều người lùn vẫn hoàn toàn im
lặng.
Lối đi dài cả dặm kết thúc trước một mái vòm giữa hai cột mã não đen. Trên
đầu cột phủ khối ngọc vàng, tỏa những tia sáng vàng xuống khắp đại sảnh.
Đây là một gian phòng hình tròn, đường kính cả ngàn thước, chiều cao hẹp
dần, hun hút tới đỉnh Tronjheim. Sàn làm bằng mã não hồng bóng lộn, trải rộng
trên mặt sàn hình ảnh một cái búa với mười hai ngôi sao bạc, giống dấu hiệu trên
nón sắt của ông lùn Orik.
Gian phòng này liên kết với bốn hành lang, kể cả hành lang họ vừa đi qua,
chia Tronjheim thành nhiều khu. Các hành lang đều giống nhau, trừ hành lang
trước mặt Eragon. Hai bên hành lang này là hai đường mái vòm dẫn xuống hai cầu
thang uốn cong xuống lòng đất.
Trên trần gắn một khối ngọc đỏ thẫm hình ngôi sao khổng lồ. Trên bề mặt của
khối ngọc, chiều ngang và bề dày đều khoảng hai mươi thước đó, được khắc một đóa
hồng nở tung cánh, sống động như thật. Một dây đèn được kết chung quanh, chiếu
những tia sáng xuống tất cả mọi vật bên dưới. Khối ngọc như một con mắt khổng lồ
nhìn xuống mọi người.
Eragon há hốc mồm kinh ngạc. Nó không thể nào tưởng tượng nổi cảnh này.
Dường như không thể tin nổi đây là công trình của con người. Không có gì tại đế
quốc Alageasia có thể so sánh với thành phố trong lòng núi này. Thậm chí thủ đô
Uru'baen cũng không thể bì nổi với vẻ hùng tráng giàu sang của Tronjheim.
Tronjheim là đài lưu niệm làm người ta phải choáng váng vì sức lực và sự kiên
gan bền chí của người lùn.
Gã hói đến trước Saphira, bảo Eragon:
- Từ đây, hai ngươi phải đi bộ.
Một người lùn đến dắt Hỏa Tuyết và Tornac đi ngả khác. Eragon xuống đứng
cạnh Saphira, rồi gã hói hướng dẫn họ đi qua mặt sàn mã não hồng, vào đường mái
vòm bên phải.
Đi chừng trăm bước, tới một hành lang nhỏ hơn, sau bốn lần rẽ, tới một cánh
cửa gỗ bách hương đen bóng, gã hói mở cửa để Eragon, Saphira và Murtagh bước
vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT