Er­agon không thốt được một lời. Tâm trí nó muốn kêu lên bác bỏ những lời nói của Murtagh. Những kẻ phản đồ không hề có con, nhất là Morzan. Morzan! Con người đã phản bội các Kỵ Sĩ, chạy theo Gal­ba­torix và làm bề tôi sủng ái của nhà vua cho đến cuối đời.

Saphi­ra len lỏi qua những bụi cây, tới bên Er­agon thì thầm: “Coi chừng. Hắn có thể sử dụng phép thuật.” Er­agon nắm chặt kiếm, khỏi Murtagh:

- Anh là....thừa kế của ông ta?

- Nhưng tôi có chọn lựa chuyện này đâu.

Murtagh kêu lên, mặt co rúm vì đau khổ. Anh xé toạc áo, quay lưng lại Er­agon:

- Nhìn đi.

Er­agon cúi xuống, cố giương mắt nhìn trong tối. Trên tấm lưng lực lưỡng, rám nắng của Murtagh, một vết sẹo trắng kéo dài từ vai trái xuống hông. Một di chúc đầy thống khổ.

- Thấy chưa?

Murtagh cay đắng hỏi. Rồi anh nói như được trút hết những gì chất chứa trong lòng:

- Mới ba tuổi đầu tôi đã được hưởng vết sẹo này trong một cơn say như điên loạn của ông ta. Morzan phóng thanh kiếm vào tôi khi tôi bỏ chạy. Lưng tôi toác ra bằng chính thanh kiếm cậu đang đeo đó....nhưng chính đó cũng là vật tôi mong được nhận như một di sản, cho đến khi Brom tước đọat nó trên xác cha tôi. Tôi may mắn thoát chết, nhờ được một thầy thuốc gần nhà đem về chữa trị. Cậu phải hiểu rằng, tôi không thương yêu gì triều đình hay nhà vua. Tôi không phục tùng họ, cũng như không hề có ý định làm hại cậu.

Er­agon bối rối buông kiếm, ngập ngừng hỏi:

- Vậy là cha anh bị giết bởi...

- Đúng, chính là Brom.

Tiếng tù-​và lại nổi lên sau họ. Er­agon thúc dục:

- Đi, đi với tôi.

Murtagh giật dây cương, con ngựa uể oải cất bước. Arya vẫn thiêm thiếp trên yên Hỏa Tuyết. Er­agon bảo Saphi­ra: “Không sao đâu, em cứ thoải mái ra bờ sông đi.”

“Em không thể để anh một mình với hắn được.”

Er­agon nói với Murtagh:

- Những gì anh kể, khó tin quá. Làm sao tôi có thể biết là anh không nói dối được.

- Vì sao tôi phải nói dối chứ?

- Anh có thể là....

- Lúc này tôi không thể chứng minh được điều gì. Khi nào tới chỗ Var­den, cậu sẽ rõ. Họ sẽ nhận ra tôi là ai ngay lập tức.

- Nhưng tôi cần phải biết: anh có phục vụ cho triều đình không?

- Không. Nếu tôi phục vụ cho triều đình, tôi đi với cậu làm gì? Nếu tôi có ý bắt hay giết cậu, thì giờ này cậu đang ở trong tù rồi.

- Anh có thể làm hướng dẫn cho lũ Ur­gals đến Var­den.

- Bây giờ đã biết chỗ ở của họ, sao tôi vẫn ở bên cậu? Lý do nào tôi đang tự nạp mình cho họ? Nếu tôi định tấn công, tôi phải quay lại đi cùng Ur­gals chứ.

- Có thể anh là một....thích khách.

- Có thể. Làm sao cậu thật sự biết được, đúng không?

“Sao, Saphi­ra?” Er­agon thầm hỏi. Saphi­ra ve vảy đuôi, trả lời: “Anh ấy đúng đấy, nếu định làm hại anh, anh ấy đã làm từ mấy ngày trước rồi.”

“Anh muốn em phải để mắt tới Murtagh khi chúng ta tới Var­den. Có thể anh ta làm chuyện điên rồ, mà anh thì không muốn thấy anh ta bị chết.”

“Em sẽ cố gắng.”

Tiếng tù-​và lại rúc lên. Er­agon ngoái nhìn, tưởng như lũ quái sắp xông ra từ bóng tối. Tiếng thác gầm réo phía trên đầu họ, vang trong đêm.

Qua hết khu rừng, họ dừng ngựa trên bờ sỏi, đối diện bờ trái của cửa sông Răng Gấu. Hồ Kóstha-​mér­na sâu thẳm chặn ngay trước mặt. Những vách núi thu hẹp con đường chỉ rộng chừng vài thước hai bên hồ. Cuối hồ, màn nước trắng xóa đổ xuống một vực đá đen, sủi ngầu bọt. Murtagh hỏi:

- Mình tới thác chứ?

- Phải.

Er­agon trả lời rồi dẫn đầu đi dọc bờ bên trái. Lối đi sát vách núi, chỉ đủ cho Saphi­ra men theo, hai chân bò trên bờ, hai chân khỏa dưới nước.

Được nửa đường tới thác, Murtagh báo động:

- Ur­gals!

Er­agon quay lại, nơi họ vừa dời đi mấy phút trước, những thân hình thô kệch, đồ sộ từ trong rừng ùa ra. Lũ quái thú lố nhố trước hồ. Một tên chỉ tay về Saphi­ra, tiếng nó ồm ồm lan trên mặt nước. Ngay lập tức, chúng chia làm hai nhóm, đi bọc hai ngả hồ, không cho Er­agon và Murtagh còn đường tẩn thóat. Lối đi nhỏ hẹp, bắt buộc tụi Kull phải di chuyển hàng một.

“Chạy!” Murtagh kêu lên, rút kiếm đập mạnh hông ngựa. Bất ngờ Saphi­ra vút lên, đảo một vòng, bay ngược về đám Ur­gals.

- Đừng! Trở lại ngay, Saphi­ra.

Er­agon gào lên trong đầu. Saphi­ra làm lơ, mũi xì khói đen, bổ nhào xuống lũ Ur­gals. Chúng không phân tán ra được vì vướng vách núi. Saphi­ra quắp một con quái, bay bổng lên cùng tiếng thét của con vật bị xiết chặt trong móng vuốt và bị những cái nanh của Saphi­ra xé đứt chân tay. Một lát sau, Saphi­ra quăng tõm cái xác xuống hồ. Đám Ur­gals còn lại vẫn bình thản tiến bước. Hàng lọat mũi tên đen tua tủa vút lên, một số xước qua vảy, nhưng có mũi xuyên qua cánh Saphi­ra.

Mối đồng cảm làm cánh tay Er­agon nhói đau. Khiếp đảm thấy một con quái tiến gần, nó ráng chạy mau hơn, nhưng mặt đá trơn và chân nó rã rời.

Rồi, với một tiếng nước vỡ tung, Saphi­ra phóng xuống hồ mất dạng. Đám Ur­gals lo lắng nhìn nước đen tung toé lên mình. Một tên gầm gừ thọc cây thương xuống nước.

Mặt nước lại vỡ ra tung toé, Saphi­ra nhô đầu đớp cây thương trong tay con quái nhanh như chớp, rồi cắn gãy như bẻ một cái que. Trước khi nó kịp lặn xuống, một con quái khác đâm mũi thương, làm mũi Saphi­ra toé máu.

Saphi­ra rít lên phẫn nộ, đập đuôi rầm rầm trên mặt nước. Nó quăng mình, cắn chân con quái chỉ huy. Lũ Ur­gals dừng lại trong khi Saphi­ra ngậm chặt thủ lĩnh của chúng. Bờ bên kia, lũ Ur­gals vẫn tiến tới gần thác nước.

Saphi­ra báo cho Er­agon: “Em cầm chân chúng được rồi, chạy mau đi.” Đám xạ thủ trên bờ giương cung lên nhắm. Er­agon trượt chân suýt ngã. Murtagh vội kéo nó lên, rồi hai người khoác tay nhau, cùng dắt ngựa chạy tiếp.

Gần tới thác, tiếng nước đổ như sấm rền. Màn nước trắng ào ạt tuôn xuống vực, đập lên những tảng đá. Bụi nước thấm đẫm mặt Er­agon và Murtagh.

Saphi­ra gầm lên, lặn sâu xuống nước, vì bị một con quái đâm một thương trúng đùi. Lũ Kull lũ lượt tiến lên. Chúng chỉ còn cách thác nước chừng ba chục thước.

Murtagh lạnh lùng hỏi:

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Er­agon lục trí nhớ những lời dặn sau cùng của Arya. Nó nhìn quanh, rồi nhặt lên cục đá bằng quả táo, đập mạnh lên bờ vực đá: “Ái var­den abr du Shur'tu­gals ga­ta van­ta!” Không có gì xảy ra! Nó cố làm lại lần nữa, kêu lớn hơn, nhưng chỉ làm trầy tay, vách đá vẫn trơ trơ.

Saphi­ra từ nước ngoi lên. Hai con ngựa hốt hoảng muốn vùng chạy. Er­agon phóng tư tưởng trấn an chúng. Bỗng Saphi­ra kêu lên: “Sau anh kìa!” Er­agon quay vội lại: con quái đi đầu, giơ cao cây thương, đang chạy tới nó. Nhìn gần, con quái vật như một người khổng lồ, chân tay to đùng như những thân cây.

Murtagh rút kiếm nhanh như chớp. Chỉ một chiêu phóng ra, xương ngực con quái kêu lên răng rắc. Trước khi một Ur­gals khác kịp tới, Murtagh rút kiếm khỏi cái xác khổng lồ.

Er­agon đưa tay lên, đọc chú: “Jier­da their­ra kalfis!” Hai mươi quái thú lộn cổ xuống hồ, gầm rú, chụp nắm những cẳng chân lòi xương trắng hếu. Hàng lọat mũi tên xuyên qua đêm tối, vun vút qua đầu Er­agon và Murtagh, lộp độp rơi bên vách đá. Saphi­ra vội nghiêng mình bên toàn vảy cứng như giáp, che cho hai người và ngựa. Murtagh kêu lên:

- Chúng ta không thể ở mãi đây được.

Er­agon nghe tiếng Saphi­ra rít lên vì một mũi tên xuyên qua lớp màng cánh. Nó nóng nảy nhìn quanh, không hiểu vì sao những lời dặn của Arya không mang lại hiệu quả. Murtagh bảo:

- Sao cậu không hỏi lại Arya?

- Arya yếu đến không thể nào nói được nữa rồi.

“Er­agon” bỗng Saphi­ra truyền ý nghĩ sang nó “Er­agon, em thấy những ký ức của Arya qua anh, và em nhận ra chúng ta lầm đường rồi. Bên kia thác chứ không phải bên này.”

- Đúng rồi, Var­den ở bên kia thác. Chúng ta phải vượt qua thôi.

Murtagh nhìn lũ quái đang lừ lừ tiến tới:

- Dù có níu kéo, hai con ngựa cũng không dám qua thác đâu.

- Tôi sẽ thuyết phục được chúng.

- Liều thôi, còn hơn ở đây chờ chết.

Murtagh nhún vai nói, rồi cùng Er­agon chuyển Arya sang yên Saphi­ra và thắt chặt dây an toàn. Saphi­ra vỗ cánh bay qua bên kia thác. Lũ Ur­gals rảo bước cố tiến tới trước khi Saphi­ra hạ cánh.

Er­agon truyền tư tưởng sang hai con ngựa, dùng thần chú cho chúng biết, nếu không bơi qua, sẽ bị lũ quái ăn thịt ngay.

Hỏa Tuyết cùng Tornac nhảy ùm xuống nước. Murtagh nhảy theo chúng. Tiếng chân thình thịch của Ur­gals tiến sát sau lưng Er­agon. Thét lớn một tiếng, Er­agon phóng mình theo Murtagh. Sức mạnh của dòng nước từ trên đổ xuống nhấn chìm Er­agon xuống tới đáy, nó vùng vẫy hai chân, cố nhoi lên. Cây Zar'roc nặng chịch và bộ quần áo sũng nước như kéo ghì nó xuống, không thể mở miệng đọc thần chú được.

Thình lình, một bàn tay mạnh mẽ nắm áo nó kéo ngược lên. Er­agon hy vọng đó là Murtagh, chứ đừng là quái vật. Lên tới bờ, toàn thân Er­agon run bần bật. Nghe tiếng gầm rú, nó quay nhìn: lũ quái rụng lả tả vì những mũi tên bắn ra như mưa từ một khe núi. Xác Ur­gals lềnh bềnh đầy mặt nước. Một bên là núi, một bên là hồ sâu, hai đầu đều bị tên bắn tới, lũ quái không đường rút lui.

- Akh Gun­ter­az dorza­da! Chắc chúng tưởng cậu chết chìm rồi!

Er­agon kinh ngạc, quay phắt lại. Đứng bên nó, không phải Murtagh, mà là một người nhỏ xíu, cao không tới thước hai.

Người lùn rũ rũ chòm râu đầy nước. Ngực ông ngắn, phồng lên mạnh mẽ, một áo sát nách đan bằng sắt, để lộ hai cánh tay cuồn cuộn bắp thịt. Một cái rìu lủng lẳng dưới một thắt lưng da to bản. Cái mũ sắt bằng da bò, bọc ra ngòai là một khung sắt với dấu hiệu mười hai ngôi sao bao quanh cây búa.

Er­agon rút kiếm nhìn quanh tìm Saphi­ra và Murtagh. Hai cánh cửa đá dày bốn thước đã mở, để lộ ra một đường hầm rộng, cao chừng mười thước, sâu thăm thẳm vào lòng núi. Một hàng đèn, không có ngọn lửa, tỏa sáng một màu xanh ngọc ra tới mặt hồ.

Saphi­ra và Murtagh đứng trước miệng đường hầm, giữa một đám người và những người lùn vây quanh. Sát bên Murtagh, một người đầu hói, không râu, mặc bộ áo hai màu vàng và tía. Lão cao hơn cả bọn, tay lăm lăm con dao găm ngay cổ họng Murtagh.

Er­agon vừa tập trung phép thuật, lão hói đầu nói ngay:

- Ngừng lại! Nếu mi dùng phép thuật, ta thịt ngay thằng bạn dễ thương này của mi. Thằng này dễ thương lắm, nó đã cho ta biết mi là một Kỵ Sĩ. Đừng tưởng ta không biết mi định giở trò gì. Không giấu nổi ta đâu.

Er­agon vừa định mở miệng, lão dí con dao mạnh hơn vào cổ Murtagh:

- Nếu mi nói một lời hay làm bất cứ điều gì ta chưa cho phép, thì bạn mi sẽ chết. Nào, bây giờ tất cả vào trong.

Lão gườm gườm nhìn Er­agon rồi kéo Murtagh vào hầm. Er­agon vội hỏi Saphi­ra khi cả bọn người kia dắt ngựa theo vào: “Saphi­ra, anh nên làm gì?”

“Đi theo họ.” Er­agon miễn cưỡng đi theo. Người lùn đã cứu Er­agon đi sát bên, tay nắm chuôi rìu.

Hoàn toàn kiệt sức, Er­agon lê bước vào đường hầm. Cánh cửa đá khép lại phía sau. Nó quay lại nhìn, mặt đá phẳng lì không có một vết nứt nhỏ nào. Er­agon, Murtagh và Saphi­ra đã hoàn toàn ở trong lòng núi, nhưng không biết có được an toàn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play