Khi ngừng lại cắm trại, Er­agon vẫn không bớt mệt và cảm thấy nóng nảy hơn. Hầu như suốt ngày phải lẩn tránh đám lính và bầy chó săn của chúng. Nhảy xuống ngựa, Er­agon hỏi Saphi­ra ngay: “Cô ấy khá không?”

“Khá hơn hôm qua. Đã nhúch nhích được một chút. Nhưng chỉ có vậy thôi.”

Saphi­ra ép mình để Er­agon bồng cô gái xuống. Trong một thoáng, thân hình mềm mại của nàng áp sát nó, Er­agon vội đặt nàng xuống.

Murtagh và Er­agon đều buồn ngủ rũ, hai người dọn bữa qua loa. Trong khi ăn, Murtagh bảo:

- Chúng ta không thể giữ khoảng cách với tụi lính mãi được. Chỉ một hai ngày nữa chúng sẽ đuổi kịp ta.

- Làm sao được. Nếu chỉ có hai chúng ta, và anh sẵn lòng bỏ lại con Tornac, Saphi­ra có thể đưa chúng ta ra khỏi đây. Nhưng còn cô ấy. Khó quá.

- Nếu cậu muốn thì cứ đi, tôi không muốn cậu và Saphi­ra ở lại liều mạng vì tôi.

- Anh nói gì lạ thế? Tôi được tự do là nhờ anh. Bây giờ tôi bỏ anh lại cho chúng sao?

- Tôi rất cảm động vì những lời nói của cậu, nhưng nó không giải quyết được vấn đề gì.

- Còn cách nào nữa đâu? Phải chi cô ta tỉnh lại, và cho mình biết nơi ở của thần tiên, có thể mình sẽ tìm đến với họ.

- Hãy nhớ họ bảo vệ nơi ẩn náu đến thế nào. Tôi không tin cô ta sẽ tiết lộ cho ta biết. Cho dù chúng ta biết được, chưa chắc dòng tộc cô ta vui lòng chứa chấp chúng ta. Vì sao họ phải che giấu chúng ta? Những Kỵ Sĩ cuối cùng liên hệ với họ, chính là Gal­ba­torix và những phản đồ. Tôi tin họ chưa quên những kỷ niệm đầy đau khổ đó đâu. Còn tôi, thậm chí cũng chẳng có đến cái danh Kỵ Sĩ như cậu, họ chứa chấp tôi làm gì?

Saphi­ra thoải mái ngả mình, vẻ rất tự tin: “Họ sẽ chứa chấp chúng ta, em biết chắc mà.”

- Nhưng biết tìm họ ở đâu, đông, tây, nam hay bắc?

Murtagh nói:

- Điều duy nhất là chúng ta phải ra khỏi đế quốc này. Có những nơi an toàn ở cách xa đây. Chúng khó lòng lọt vào những nơi đó mà tranh khỏi bị bắt hay theo dõi...Miền bắc không nơi nào tốt hơn rừng Du Welden­var­den, nhưng phải ngược lại Gil'ead thật chẳng thú vị gì. Phía tây là biển và triều đình. Miền nam có Sur­da, tại đó cậu có thể tìm ra người hướng dẫn đường đến với Var­den. Còn hướng đông....Sa mạc Hadarac nằm giữa chúng ta và những miền đất xa xôi chúng ta chưa từng biết. Var­den ở đâu đó trong những vùng đất này, nhưng không biết phương hướng, muốn tìm được họ, có lẽ chúng ta phải mất nhiều năm.

Saphi­ra ý kiến ý cò: “Chừng nào không đụng độ mấy con quái Ur­gals, chúng ta vẫn cứ an toàn. Không sao đâu.”

Er­agon bỗng cảm thấy đầu đau nhói:

- Tới Sur­da rất nguy hiểm, phải xuyên qua hầu hết đất của triều đình, lẩn tránh những làng mạc và thành phố, nhưng vẫn chưa chắc tránh khỏi những con mắt dò xét của vùng đông dân cứ đó.

Murtagh nhướng màu hỏi:

- Vậy là cậu muốn băng qua sa mạc?

- Tôi thấy không còn cách nào khác nữa. Chỉ có cách đó chúng ta mới ra khỏi đế quốc trước khi tụi Ra'zac tới đây. Với phương tiện bay, chắc chỉ một vài ngày chúng đã tới Gil'ead. Mình không còn nhiều thời gi­an nữa.

- Dù chúng ta đi xuyên sa mạc. Nếu chúng ta di chuyển trên không được, chúng vẫn bắt kịp chúng ta.

- Muốn bắt chúng ta cho kịp, chúng buộc phải bỏ lại tụi lính. Đó là lợi điểm của ta. Nếu phải chiến đấu, ba chúng ta dư sức hạ chúng, như đã có lần tôi và ông già lọt ổ phục kích của chúng vậy.

- Cậu biết những gì về sa mạc?

- Nóng, khô, toàn cát.

- Phải cộng thêm vào đó: cây cỏ không ăn được vì đầy chất độc, đủ loài rắn rít, bò cạp và mặt trời thiêu đốt. Cậu thấy cánh đồng hoang trên đường ta tới Gil'ead rồi chứ?

Câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng Er­agon cũng trả lời:

- Rồi, một lần trước đó nữa.

- Vậy hãy tưởng tượng một khoảng rộng gấp đôi, gấp ba lần, cậu sẽ thấy sự rộng lớn của sa mạc Hadarac. Cái nơi mà cậu định vượt qua đó.

Er­agon lấy tấm bản đồ Alagea­sia trải xuống đất. Nó quan sát cánh đồng hoang, lắc đầu kinh ngạc:

- Không có gì là lạ, dù đế quốc kéo dài sát mí sa mạc, Gal­ba­torix cũng không thể nào kiểm soát được phía bên kia.

- Khi những Kỵ Sĩ còn sống, tất cả những vùng đất bên kia sa mạc, không có trên bản đồ này, đều được cai trị bởi một nhà nước. Nếu bây giờ nhà vua có ý định gây dựng một thế hệ Kỵ Sĩ mới, biên cương của đế quốc sẽ mở rộng vô cùng. Nhưng điều tôi muốn nhấn mạnh là sa mạc Hadarac quá mênh mông, đầy nguy hiểm, chuyện vượt qua nó chỉ là vô vọng.

- Chúng ta đang là những kẻ vô vọng mà. Nhưng hãy quan sát kỹ bản đồ này, nếu chúng ta xuyên qua chỗ phình ra này, thì phải mất ít nhất hai tháng. Còn nếu, chúng ta theo hướng đông nam, tới rặng núi Be­or, sẽ mất ít thời gi­an hơn. Men theo núi Be­or, ta có thể đi về vùng hoang dã phía đông hoặc nhắm hướng tây để tới Sur­da. Nếu bản đồ này chính xác, từ đây tới Be­or cũng tương đương đoạn đường chúng ta đã đi qua để tới Gil'ead.

- Như vậy cũng mất gần một tháng.

- Trên đường tới Gil'ead bị chậm trễ là vì vết thương của tôi. Bây giờ chúng ta ráng đi, thời gi­an sẽ giảm hơn nhiều.

- Thôi được, vậy là cậu đã quyết. Nhưng trước khi tôi đồng ý với cậu, còn vài vấn đề phải bàn bạc: cậu biết trước khi đi khỏi Gil'ead, tôi đã mua lương thực tích trữ. Nhưng còn nước? Những bộ lạc du mục trên sa mạc, họ ngụy trang rất kỹ nguồn nước, không để ai lấy cắp được, mà lượng nước cho ngựa, nhất là Saphi­ra, một ngày bao nhiêu? Trừ khi cậu có thể làm phép cho trời mưa mỗi khi cần thiết, nếu không ý kiến của cậu không thể nào thực hiện được.

Làm ra mưa thật sự vượt quá khả năng của nó. Er­agon cho rằng, ngay cả những Kỵ Sĩ mạnh mẽ nhất, phép thuật đầy mình cũng chưa chắc làm nổi điều đó. Gom số lượng không khí nhiều đến thế, chẳng khác nào chuyển núi, dời sông. Nó cần một giải pháp nào không làm nó kiệt hết sức lực.

- Tôi có một ý kiến, nhưng để tôi thí nghiệm thử, rồi cho anh biết sau.

Saphi­ra lẽo đẽo đi theo Er­agon hỏi: “Anh định làm gì?”

“Anh chưa biết.”

Er­agon quì gối, nhặt một cục đá có một lỗ hõm sâu, có thể chứa chừng một vốc tay nước. Nó bốc nắm cát lèn đầy vào lỗ hổng, tập trung tâm trí, ra lệnh: “De­loi moi!” Lập tức, cục đá hút công lực nó với một tốc độ phi thường. Er­agon chợt nhớ lời ông Brom, có những việc khi sử dụng phép thuật sẽ cực kỳ nguy hiểm, có thể rút cạn kiệt sức người cho đến chết. Nó cố giải phóng câu thần chú vừa đọc, nhưng không được. Sức lực nó bị cục đá cuồn cuộn thu hút.

Giữa lúc nó tưởng chỉ đành quì đó chờ chết, cát trong cục đá bỗng nhão ra, ri rỉ một chút xíu nước.

Er­agon ngồi bật ngửa, hổn hển thở. Tim nó đập rộn ràng, nội tạng đều đau nhói.

Saphi­ra hốt hoảng: “Chuyện gì vậy?”

Er­agon lắc đầu. Cũng may là nó đã không thí nghiệm với một vật lớn hơn.

“Cách này không được, thậm chí anh không còn đủ sức uống một ngụm nước.”

“Anh phải thận trọng. Phép thuật nhiều khi gây những hậu quả bất ngờ, vô cùng tai hại.”

“Anh biết, nhưng anh phải thí nghiệm trước khi vào sa mạc. À, làm cách nào em tạo ra ngôi mộ kim cương cho ông già mà em không bị chết?”

“Em không hiểu vì sao em làm được điều đó. Ông Brom đã từng nói với anh, rồng có thể tạo ra những sự kiện rất bất ngờ. Ông ấy nói đúng đó. Đôi khi em làm những việc một cách ngẫu nhiên, không suy nghĩ gì hết, như con nhện giăng tơ vậy. Những lúc khác, em yếu xìu như Hỏa Tuyết thôi.”

Er­agon vuốt ve cổ Saphi­ra, ngậm ngùi nhớ tới ngôi mộ và ông già đã khuất. Nó lẩn thẩn vạch ngón tay trên cát, giữa hai lằn rạch, cát lún xuống như một thung lũng tí hon. Nó đắp thêm vài quả núi chung quanh, rạch một con sông chảy vào thung lũng. Thêm vài chi tiết, cho đến khi nó nhận ra đây là thung lũng Palan­car. Một nỗi nhớ quê hương dào dạt dâng trong lòng, nó lấy tay gạt bỏ cảnh núi non, thung lũng. Khoanh tay ngồi nhìn mông lung. Rồi như không cưỡng lại được, nó cúi nhìn nền cát nó mới gạt đi. Er­agon kinh ngạc ngồi thẳng dậy. Những đường rạch ri rỉ nước. Nó vội cào sâu thêm: chừng vài phân phía dưới cát âm ẩm ướt. Nó hồ hởi kêu lên: “Nhìn này, Saphi­ra.”

Saphi­ra dí mũi vào công trình mới khám phá của Er­agon: “Ôi dào, ăn thua gì. Ở đây thì dễ rồi. Nhưng ngòai sa mạc, đào cả mấy tuần chưa chắc có nước.”

“Đúng, nhưng miễn sao có nước là anh có thể lấy được. Nhìn nhé.”

Er­agon đào hố sâu thêm, nhưng thay vì biến cát thành nước, nó dùng phép thuật gom nước trong cát ẩm. Không tốn chút sức lực, nước từ từ chảy vào hố vừa đào. Nó vui mừng cúi uống nguồn nước mát mẻ tinh khiết: “Thấy chưa? Chúng ta sẽ có đủ nước mà.”

“Em nói rồi, ở đây thì được. Ngoài sa mạc chưa chắc có nước để anh gom lại, rút lên mặt đất như thế đâu.”

“Được mà, công việc rút nước lên rất nhẹ nhàng. Làm từ từ anh sẽ không bị mất sức. Dù có phải đào sâu cũng không thành vấn đề, vì còn có em giúp nữa mà.”

“Anh chắc không? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Vì nếu anh lầm, là chúng ta mất mạng đó.”

Er­agon ngập ngừng một lúc, rồi cả quyết: “Anh tin chắc.”

“Vậy thì đi báo cho Murtagh biết. Em sẽ gác cho anh ngủ.”

“Nhưng em cũng đã thức suốt đem như tụi anh rồi.”

“Không sao. Em khoẻ hơn anh nhiều.”

Vừa thấy Er­agon, Murtagh hỏi ngay:

- Sao? Sa mạc mở cánh cửa đón mừng ta chứ?

- Đúng vậy.

Er­agon chui vào chăn, cắt nghĩa cho Murtagh mọi chuyện. Rồi quay lại nhìn nàng tiên, Er­agon đem hình ảnh nàng theo vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play