“Dậy, dậy ngay Er­agon. Có chuyện rồi. Dậy giúp em mau.”

Er­agon cố làm ngơ, ngủ thêm nhưng không được. “ER­AGON!” Tiếng gọi lanh lảnh như chuông rền trong hang làm nó ngồi bật dậy, tay nắm vội cây cung. Saphi­ra đang ráng giữ ông Brom, trong khi ông vật vã, lăn mình xuống nền hang. Bàn tay nắm chặt, mặt ông nhăn nhúm lại. Er­agon hốt hoảng vừa chạy vội tới, vừa gọi Murtagh:

- Giúp tôi giữ chặt. Ông làm bị thương thêm bây giờ.

Nó ghì hai cánh tay ông, một bên sườn đau buốt. Hai người giữ cho đến khi cơn động kinh của ông hạ xuống, mới nhẹ nhàng bồng ông lên phiến đá. Er­agon rờ trán, trán ông nóng như lửa. Nó bảo Murtagh lấy khăn và nước lạnh, rồi lau mặt cho ông.

“Tụi anh ngủ lâu không?” Nhìn mặt trời đã rạng ngoài cửa hang, Er­agon hỏi Saphi­ra.

“Cũng lâu rồi. Suốt thời gi­an đó, em ngồi canh cho ông. Chỉ một phút trước ông lên cơn co giật, em mới gọi anh.”

Nó vừa nhăn mặt vì bên sườn đau nhói, thì một bàn tay nắm lấy vai nó. Đôi mắt ông già đang trừng trừng nhìn Er­agon. Ông hổn hển:

- Lấy cho ta bình rượu.

Nghe ông nói, Er­agon mừng rỡ kêu lên: “Ông ơi!” rồi năn nỉ:

- Đừng uống rượu, rượu làm ông bệnh nặng thêm mất thôi.

- Lấy cho ta đi, con....đem lại đây...

Er­agon lại túi hành lý lục lọi rồi bảo:

- Cháu không thấy.

Nhưng Murtagh nói ngay:

- Tôi có.

Rồi anh ta lấy bình rượu đem tới. Giọng ông già yếu ớt thì thào:

- Tốt. Rửa bàn tay phải cho ta.

- Sao ạ?

- Đừng hỏi. Không còn thời gi­an nữa đâu.

Er­agon rưới rượu lên lòng bàn tay ông, cẩn thận lau chùi từng ngón. Ông bắt nó đổ thêm rượu, kỳ cọ cho tới khi một lớp nhuộm màu nâu tróc khỏi bàn tay. Er­agon há hốc mồm kinh ngạc. Trên lòng bàn tay ông già Brom là dấu ged­wey ig­na­sia.

- Ông là Kỵ Sĩ?

Ông già nở một nụ cười đầy chua xót:

- Đã một thời...thì đúng. Bây giờ không còn nữa. Ngày ta còn nhỏ, nhỏ hơn cháu bây giờ, ta đã được các Kỵ Sĩ tuyển chọn vào hàng ngũ họ. Trong thời gi­an khổ luyện, ta kết bạn với một đồng môn...đó là...là Morzan, trước khi hắn trở thành một phản đồ.

Er­agon nghẹn thở, vậy là phải cả trăm năm trước!

- Nhưng rồi hắn phản bội chúng ta, chạy theo Gal­ba­torix và....trong cuộc chiến tại Doru Are­aba, thành phố Vro­en­gard ngày nay, con rồng của ta bị giết. Tên nó là Saphi­ra.

- Sao trước đây ông không cho cháu biết chuyện này?

- Vì...vì cháu không cần phải biết. Er­agon ơi, ta già rồi, quá già rồi. Mặc dù con rồng của ta đã chết, ta vẫn sống lâu hơn mọi người. Nhìn lại, cháu không thể đoán được tuổi ta và biết được hết mọi chuyện đâu. Hãy hướng tới tương lai, và nên biết rằng còn rất nhiều năm chờ đợi cháu phía trước....Sau bấy nhiêu năm, ta vẫn còn thương xót Saphi­ra và căm thù Gal­ba­torix về những gì hắn tước đọat của ta. Đừng để chuyện đó xảy ra với cháu. Đừng! Phải bảo vệ Saphi­ra bằng mạng sống của cháu. Vì không có nó, cuộc đời không còn đáng sống nữa.

- Ông đừng lo, sẽ không có gì xảy ra cho Saphi­ra đâu.

Ông lão đưa đôi mắt lờ mờ nhìn Murtagh rồi nói:

- Có lẽ ta đã quá dông dài...

Quay lại Er­agon, ông chăm chăm nhìn nó, giọng rắn rỏi hẳn lên:

- Er­agon, ta không còn ở lại bao lâu nữa. Vết trọng thương này đã rút hết sức lực ta. Ta không còn đủ khả năng chống trả nữa rồi. Trước khi ta đi...cháu có nhận lời chúc phúc của ta không?

Er­agon ứa nước mắt nói:

- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà ông. Ông đừng làm vậy.

- Đó là điều ta phải làm. Cháu có nhận không?

Er­agon xúc động cúi đầu. Ông Brom đặt bàn tay run rẩy lên trán nó:

- Cầu chúc những tháng năm sắp tới đem hạnh phúc đến cho cháu.

Ông ra dấu cho Er­agon sát lại gần hơn. Thì thầm như hơi thở, ông rót vào tai Er­agon bảy câu bằng cổ ngữ, và hạ thấp giọng thêm, ông cắt nghĩa bảy chữ đó cho nó hiểu. Rồi ông nói tiếp:

- Ta chỉ có bấy nhiêu dành cho cháu....Hãy sử dụng khi cần thiết.

Nói xong ông ngước mắt lên mái hang, lẩm bẩm:

- Và bây giờ là lúc dành cho cuộc phiêu lưu lớn nhất đây....

Er­agon cầm tay ông vừa khóc vừa tìm lời an ủi. Suốt nhiều tiếng đồng hồ dằng dặc, nó không nhúc nhích, không ăn uống, nó lặng lẽ ngồi nhìn da ông từ từ xám lại, mắt mờ dần. Trong hang im phăng phắc. Đôi mắt ông vẫn không rời mắt nó. Rồi một tiếng thở hắt ra thật nhẹ thoát ra từ vành môi. Brom, ông già kể chuyện, lìa đời như vậy đó. Với những ngón tay run rẩy, Er­agon vuốt mắt ông, rồi đứng dậy. Saphi­ra ngẩng cao đầu, ngước lên trời, gầm lên thê thảm như tiếng than van, rên rỉ của một bài hát cầu hồn. Cảm thấy một nỗi mất mát không gì bù đắp nổi, nước mắt đầm đìa trên má, Er­agon ráng bình tĩnh nói:

- Chúng ta phải chôn cất cho ông.

Murtagh cảnh giác:

- Làm vậy chúng ta có thể bị phát hiện.

- Tôi không cần.

Bối rối, Murtagh bồng xác ông Brom, cùng kiếm và cây gậy của ông, ra khỏi hang. Saphi­ra đi theo. Er­agon chỉ tay lên cao, bảo:

- Lên tới đỉnh.

- Không đào huyệt trên đá được.

- Tôi làm được.

Er­agon cố nén đau leo tới mặt phẳng trên đỉnh đồi sa thạch. Murtagh đặt ông già nằm trên đá.

Lau nước mắt, chăm chăm nhìn mặt đá, Er­agon đưa tay lên, nói:

- Moi stenr!

Mặt đá rúm lại, rồi chảy ra như nước, lõm xuống thành một hình người. Dùng sa thạch như một thứ đất sét ướt, Er­agon xây một bức tường bao quanh, cao chừng một thước.

Sau khi xác ông già cùng cây gậy và gươm được đặt vào cái huyệt chưa hoàn tất, Er­agon lùi lại, dùng phép thuật làm sa thạch dâng lên, kết thành một chóp hình nón. Tỏ lòng tôn kính với ông, nó khắc trên đá:

NƠI ĐÂY AN NGHỈ

ÔNG BROM

Người đã từng là một Kỵ Sĩ

Và với tôi, ông như một người cha

Cầu xin tên ông mãi mãi tồn tại trong vinh quang

Er­agon đứng lặng như pho tượng cho đến khi bóng tối bao trùm vạn vật.

Đêm đó lại mơ thấy người phụ nữ trong tù. Nó thấy cô ta đang gặp hiểm nghèo. Cô ta thở không bình thường, run lên không biết vì lạnh hay đau đớn. Trong bóng tối lờ mờ của phòng gi­am, chỉ bàn tay trắng của cô bỏ thõng nơi mép giường là rõ nhất. Những giọt màu đen, nhỏ xuống từ những ngón tay. Er­agon biết, đó chính là máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play