Tiếng đập nặng nề cứ nổi lên trong đầu, mỗi lúc nhịp máu nhảy, Er­agon cảm thấy như một cơn sóng đau đớn xuyên qua. Nó cố hé mở mắt, nước mắt ứa ra khi ánh nhìn trực tiếp một ngọn đèn chói sáng. Chớp mắt quay đi, nó định ngồi dậy, mới biết hai tay bị trói giật ra sau.

Nó bơ phờ quay lại nhìn: hai cánh tay ông Brom bị trói vào tay nó. Nó tạm yên tâm biết ông còn sống, vì chúng đời nào lại đi trói một người chết. Nhưng chúng là ai? Er­agon cố ngoái nhìn ông, nhưng, lù lù trước mắt nó là đôi ủng màu đen. Ngước mắt lên, nó nhìn thấy ngay bộ mặt đáng sợ của một tên Ra'zac. Er­agon vừa định bật ra mấy câu thần chú tiêu diệt tên Ra'zac, bỗng bốt rối khựng lại. Không nhớ nổi một câu nào. Tức giận nó thử lại, vô ích.

Tên Ra'zac cao lớn cười lạnh buốt:

- Thuốc vẫn còn công hiệu, hả? Mày không còn quấy rầy chúng ta được nữa đâu.

Bên trái có tiếng động, Er­agon quay nhìn. Tên Ra'zac thứ hai đứng kế bên Saphi­ra. Một sợi xích đen trói hai cánh, hai chân Saphi­ra bị còng. Er­agon cố liên lạc với Saphi­ra nhưng không được.

Tên Ra'zac gần Saphi­ra ngồi xổm xuống lục lọi hành trang của Er­agon. Nó lôi ra đủ thứ cho tới khi rút ra thanh Zar'roc:

- Một vật đẹp thế này mà để cho thằng nhóc vô dụng thì phí quá. Có lẽ tao nên giữ thì hơn. Hay...nếu mày biết điều, chủ nhân ta sẽ cho mày được phép lau chùi đấy.

Đang xoay xoay thanh kiếm ngắm nghía, nó bỗng thét lên. Tên kia chạy lại. Cả hai rin rít một hồi, rồi quay bảo Er­agon:

- Mày sẽ phục vụ chủ nhân ta rất đắc lực.

- Nếu vậy tao sẽ giết chúng mày.

- Ồ, không đâu. Tụi tao có giá lắm. Nhưng mày....sẽ được trọng dụng.

Saphi­ra gừ một tiếng, khói tuôn ra từ hai lỗ mũi. Nhưng hai tên Ra'zac chợt chú ý đến ông Brom vừa rên lên, trở mình. Một tên Ra'zac nắm ông quăng lên không. Tên kia lên tiếng:

- Giết lão đi. Lão gây cho chúng ta khổ nhiều rồi.

- Ý kiến hay đó. Nhưng đức vua bảo phải để cho chúng sống.

- Chúng ta sẽ tâu là lão bị chết trước khi bị bắt.

- Nếu thằng nhóc này khai ra thì sao?

- Nó không dám đâu.

- Đồng ý.

Một tên cười ha hả, rút ra con dao. Chúng kéo ông ra giữa khoảng trống, đè ông quì xuống. Brom đổ nhào sang một bên. Er­agon khiếp đảm, cố vùng vẫy, nhưng dây trói càng xiết chặt. Một tên Ra'zac hỉnh mũi đánh hơi, hình như có điều gì làm nó không yên tâm.

Tên kia gầm lên một tiếng, thọc thẳng mũi dao vào cổ họng ông già. Ngay lúc đó, một tiếng “véo” trong không gi­an, và tiếp theo là tiếng rú của một tên Ra'zac. Một mũi tên cắm phập trên vai nó. Tên đang đứng gần Er­agon nhào xuống đất tránh những mũi tên tiếp theo. Nó bò lại tên đồng đội bị thương, giận dữ rít lên, không để ý đến ông già đang loạng choạng đứng dậy. Er­agon la lớn: “Nằm xuống!”

Ông lảo đảo tiến lại Er­agon. Thêm một mũi tên vút ra từ một xạ thủ vô hình. Hai tên Ra'zac núp sau những tảng đá. Im lặng một lúc, những mũi tên vun vút bắn tới từ một hướng khác. Quá bất ngờ, hai tên Ra'zac trở nên chậm chạp, hai tấm áo choàng rách tả tơi và một mũi tên xuyên ngập cánh tay tên còn lại.

Với tiếng kêu đầy man rợ, tên thấp nhỏ hơn đá tới tấp lên sườn Er­agon, rồi thoát chạy. Tên cao lớn bối rối chộp con dao trên mặt đất, phóng thẳng vào Er­agon.

Mắt ông già Brom chợt sáng lên kỳ lạ. Ông quăng thân mình đè lên Er­agon. Một tiếng “phập”, mũi dao xuyên vào ông ngọt xớt. Nặng nề buông mình xuống, đầu ông nhè nhẹ lắc lư:

- Không!

Er­agon kêu thét lên. Nó nghe tiếng chân người, nhưng mắt nó nhắm lại, không còn biết gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play