Eragon thức giấc khi mặt trời chiều vàng óng sưởi ấm lưng. Nó nằm lơ mơ cho
đến khi cảm thấy lạnh vì mặt trời chìm khuất chân trời.
Gần tới giờ rồi, vừa nghĩ, Eragon vừa khoác cung tên lên vai. Nó không mang
theo kiếm, vì không thích, kiếm chỉ làm nó thêm chậm chạp. Nếu cần hạ địch thủ,
nó sẽ dùng phép thuật hay cung tên. Khoác áo nịt da ra ngoài sơ mi, Eragon sốt
ruột chờ trời tối hẳn.
Eragon cảm thấy căng thẳng khi theo hai ông già ra khỏi nhà. Lúc qua cửa
hàng dược thảo, nó thoáng thấy một bóng đi trên mái nhà. Nhưng nhìn kỹ, nó không
thấy ai. Lòng bàn tay nó rần rần ngứa.
Tới lâu đài, trời đã hoàn toàn tối. Nhìn những bức tường vây kín pháo đài,
Eragon rùng mình, nếu phải ngồi tù nơi này, thật chẳng thú vị gì.
Jeod tiến lên đập cổng. Một lính gác thò đầu ra, lè nhè:
- Cái gì?
- Chúng tôi cần vào, vì thằng cháu này bỏ quên một vật rất quí trong phòng
tôi. Phải tìm lại ngay.
Rõ ràng tên lính muốn trở lại ngay bàn nhậu:
- Vào đi, nhưng nhớ đập cho thằng nhóc một trận cho hết tật quên đi.
Jeod dúi vào tay gã mấy đồng tiền. Jeod vội vàng hướng dẫn hai người vào lâu
đài. Tới phòng hồ sơ, Brom để tay lên khóa cửa lẩm bẩm. Cánh cửa nhẹ nhàng bật
ra. Lấy một cây đuốc trên tường, rồi ông khép cửa sau lưng lại. Trong phòng
chồng chất đầy những thùng da thuộc. Jeod lần lượt lướt qua tất cả những tấm da
đầy chữ. Tới cuối phòng ông ngừng lại, nói:
- Đây rồi. Hồ xơ chuyển hàng trong năm năm qua. Dấu niêm phong bằng sáp có
ghi ngày tháng.
Eragon hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm gì?
Jeod nói:
- Bắt đầu từ cao xuống thấp. Nhiều hồ sơ chỉ ghi tiền thuế, bỏ qua đi. Tìm
những gì liên quan tới dầu Seithr thôi.
Ông lấy ra một cuốn da đã mang theo và lọ mực, cây bút lông.
Brom ôm một chồng hồ sơ trải trên sàn. Eragon ngồi quay mặt ra cửa để canh
chùng và phụ tìm kiếm với ông già. Tuy nhiên những chữ viết ở đây không dễ đọc
như những gì nó đã học. Rất nhiều tàu cặp bến miền bắc, nhưng ba người chỉ ghi
lại những tàu có chở dầu Seithr.
Thình lình Eragon cảm thấy như cổ mình bị châm chích. Nó cố tiếp tục làm
việc, nhưng sự khó chịu cứ tăng dần. Nó lắc đầu, ngẩng lên, chợt giật thót
người, kinh ngạc: một thằng bé đang nằm ép mình trên thành cửa sổ, mắt láo liên,
mái tóc đen bù xù cài một cành ô rô nhỏ.
Một tiếng nói xuyên vào đầu Eragon:
“Mi cần giúp không?”
“Mi đó sao?”
“Còn ai khác nữa?”
“Nếu ta không bị mắt đánh lừa, thì chính là mi.”
Thằng nhóc cười, nhe những cái răng nhọn hoắt.
“Trông ta ra sao, thì ta vẫn là ta. Mi không tin một ma mèo có thể làm được
tất cả sao?”
“Mi đang làm gì ở đây?”
“Điều đó còn tùy vào việc mi đang làm. Nếu mi đọc hồ sơ để giải trí, ta chẳng
có lý do gì để đến đây. Còn nếu chuyện mi làm là phạm pháp, thì ta báo cho mi
làm phúc: gã lính gác bọn mi mới hối lộ đó, hắn đã kể hết cho tên lính thay ca
trực. Và một toán lính của triều đình sắp xuất hiện để tóm cổ bọn mi.”
“Cám ơn đã cho ta biết.”
“Ta nhớ là đã nói với mi vài điều. Mong mi hãy nhớ cho kỹ.”
“Lần trước mi nhắc đến một cái cây và một cái hầm là có nghĩa gì?”
“Ý nghĩa chính xác là những gì ta đã nói.”
Không để Eragon kịp hỏi thêm, ma mèo biến mất khỏi cửa sổ. Eragon vội
nói:
- Tụi lính đang truy lùng chúng ta.
Brom hỏi ngay:
- Sao cháu biết?
- Cháu nghe được tụi gác nói. Tên mới thay ca đã cho người đi tìm chúng ta.
Phải ra khỏi đây ngay. Chắc chúng đã vào kho của ông Jeod mà không thấy chúng ta
ở đó.
- Không sao. Làm cho xong ngay đi.
Cả ba vội vàng ghi chép gấp những chi tiết còn lại. Mấy phút sau, Brom thu
dọn tất cả những tấm da lên kệ, Jeod nhét bút và lọ mực vào bao, Eragon cầm cây
đuốc. Vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe những bước chân rầm rầm tiến tới. Brom tức
tối:
- Mẹ kiếp! Cửa không khóa được.
Ông đặt tay lên cửa. Tiếng ổ khóa vừa lách cách đóng lại, đám lính cũng vừa
xuất hiện. Một gã quát lên:
- Tránh xa cái cửa đó ra.
Ba người tiến lại đám lính. Một tên cao lớn nhất hỏi:
Eragon nín thở khi tên lính tiến lại, loay hoay mở cửa, nhưng gã quay lại
nói với chỉ huy:
- Thưa sếp, cửa khóa.
Gã chỉ huy gãi cằm:
- Vậy thì được. Ta không biết các người định làm gì, nhưng cửa còn khóa, các
người được tự do. Đi thôi.
Đám lính quay người, trở lại đồn canh.
Mình không thể nào tin nổi, Eragon nghĩ, chúng đang tiếp tay cho mình thoát
ra.
Tại cổng chính, một gã lính chỉ tay nói:
- Giờ thì ra khỏi đây, đừng giở trò gì nữa.
Eragon cảm thấy đôi mắt gã lính gác dõi sau lưng khi ba người ra khỏi lâu
đài. Cánh cổng vừa khép lại, mặt rạng rỡ nụ cười chiến thắng, Eragon nhảy tớn
lên. Ông già lừ mắt bảo:
- Đi đứng đàng hoàng, muốn nhảy múa hãy để về nhà đã.
Vừa vào tới phòng, nó kêu lên:
- Thành công rồi.
Jeod trải tấm bản đồ Alagaesia lên bàn, bảo:
- Phải, nhưng hãy thử xem có đáng công lao không đã.
Bên trái bản đồ, biển kéo dài tít tắp về tây. Dọc miền duyên hải, rặng Spine
trải dài như vô tận. Sa mạc Hadarac nằm chính giữa bản đồ. Phía đông trống rỗng.
Đâu đó trong khoảng trống là sào huyệt của Varden. Phía nam là Surda, một xứ
nhỏ đã tách rời khỏi triều đình, sau sự sụp đổ của các Kỵ Sĩ. Eragon từng nghe
nói, Surda âm thầm yểm trợ cho Varden. Trên bản đồ, phía đông núi Beors còn
bỏ trống.
Gần ranh giới phía đông Surda là dãy núi Beor. Nó cũng đã nghe nhiều chuyện
về rặng núi này, rặng núi được coi như cao gấp mười lần núi Spine. Riêng
Eragon, nó không bao giờ tin điều đó là sự thật.
Ngoài khơi Surda có năm hòn đảo: Nía, Parlim, Uden, Illum và Beirland.
Nía chẳng hơn gì một khối đá nhô lên, nhưng Beirland là đảo lớn nhất, có một
thành phố nhỏ. Xa hơn, gần Teirm, là đảo Răng Cá Mập. Về phía bắc còn một đảo
nữa, rộng bao la và hình dáng như một bàn tay nổi những cục u. Không cần nhìn,
Eragon cũng biết tên, đó là đảo Vroengard, đất tổ của các Kỵ Sĩ. Nơi đây từng
có thuở vinh quang, nhưng bây giờ trở thành chốn hoang vu, chỉ còn những quái
vật lạ lùng lai vãng. Chính giữa Vroengard là thành phố bỏ hoang Doru
Areaba.
Carvahall của nó chỉ là một chấm nhỏ trên sa mạc Palancar. Ngang tầm với
Carvahall, nhưng ở bên kia đồng cỏ là khu rừng Du Weilenvarden. Như phía
đông núi Beor, miền đông cũng chưa có trên bản đồ. Một phần phía tây đã có dân
cư, nhưng sâu trong rừng núi vẫn chưa được khám phá và đầy bí ẩn. Rừng rậm hoang
dã hơn cả núi rừng Spine. Vài người can đảm đã mở đường thám hiểm, nhưng khi trở
ra đã hóa điên khùng.
Eragon rùng mình khi nhìn Uru'baen nằm giữa trung tâm đế quốc. Từ nơi này,
cùng với con rồng đen Shruikan, vua Galbatorix đang trị vì đất nước. Nó chỉ
ngón tay vào Uru'baen nói:
- Chắc chắn Ra'zac có nơi ẩn trú tại đây.
Brom nói ngay:
- Tốt hơn, cháu nên cầu mong chúng không chỉ có duy nhất một sào huyệt tại
đó. Nếu không, cháu không thể nào mon men lại gần chúng được.
Ông đẩy tấm bản đồ ra xa. Jeod lấy tấm da ra, bảo:
- Từ những gì tôi thấy trong hồ sơ, năm năm qua nhiều chuyến tàu chở dầu
Seithr đến tất cả những tỉnh lớn trên cả nước. Có thể cho rằng, tất cả đã làm
theo chỉ thị của nhiều nhà kim hoàn lớn. Nếu không có thêm thông tin, khó lòng
khoanh hẹp danh sách điều tra.
- Tôi nghĩ ta nên loại trừ bớt một số tỉnh. Ra'zac chỉ có thể làm theo lệnh
vua, đến một số tỉnh cần thiết. Để có thể di chuyển ngay đến những nơi được
lệnh, chúng phải ở tại một ngã tư cho thuận tiện. Ngã tư này phải đủ rộng lớn để
chúng dễ dàng lẩn khuất. Và cũng phải là nơi có nhiều người buôn bán, để chúng
có lương thực chẳng hạn.
- Có lý. Như vậy chúng ta có thể lọai bỏ hầu hết những tỉnh phía bắc. Chỉ còn
lại những tỉnh lớn, Teirm, Gil'ead và Ceunon. Tôi biết chúng không có ở Teirm,
và tôi ngờ là dầu được chuyển tới Narda, nhưng Narda quá nhỏ, còn Ceunon lại
quá biệt lập....chỉ có Gil'ead.
- Có thể Ra'zac ở đó. Còn những tỉnh miền nam?
- Miền nam thì phải nhắc tới Uru'baen, nhưng đó không phải là nơi thích hợp
để nhận hàng. Nếu có kẻ nào trong triều bị giết bởi dầu Seithr, các bá tước,
lãnh chúa sẽ dễ dàng phát hiện, vì số lượng khổng lồ dầu nhà vua nhập về. Chúng
ta nên xem xét từ nhiều tỉnh khác.
- Hồ sơ chỉ có danh sách các tỉnh Kasta, Dras - Leona, Arougs và Belaona.
Kuasta không làm việc cho Ra'zac được, vì bốn bề là núi. Aroughs, dù là trung
tâm mua bán, nhưng cũng cô lập như Ceunon. Chỉ còn lại hai tỉnh gần nhau là Dra
- Leon và Belatona. Tôi nghĩ là Dras - Leon và Belatona. Tôi nghĩ là Dras -
Leon, vì nó lớn và địa điểm thuận lợi hơn.
- Và cũng là nơi hầu hết hàng hóa của triều đình thường xuyên qua lại. Đó là
nơi ẩn cư rất tốt cho tụi Ra'zac. Trong hồ sơ ghi rõ, kể từ đầu năm, đã có ba
chuyến tàu chuyển dầu tới Dras - Leon. Hai tuần một chuyến. Tất cả đều do một
nhà buôn xuất đi. Năm ngoái và năm kia cũng vậy. Tôi nghi tay nhà buôn này, hay
nhóm này, rất nhiều tiền mới đủ khả năng buôn số lượng dầu Seithr lớn như
vậy.
- Gil'ead thì sao?
- Tỉnh này khó thông thương. Những năm qua, họ chỉ nhập dầu hai lần. À...hình
như chúng ta quên...Helgrind?
- Đúng rồi. Cổng U Tối. Bao nhiêu năm rồi tôi mới chợt nhớ đến cái tên này.
Anh nói đúng, Cổng U Tối tại Dras - Leon thành một điểm quá hoàn hảo cho lũ
Ra'zac. Chúng ta sẽ tới đó.
Eragon lo lắng nghĩ, Helgrind là cái gì? Mình tưởng sẽ vui mừng được tiếp
tục cuộc săn lùng, trái lại, bây giờ mình cảm thấy như vực thẳm đang chờ trước
mặt.
Jeod cuộn tấm bản đồ, đưa cho ông Brom:
- Cuộc đi này đưa anh đến quá nhiều vùng đất lạ, tôi nghĩ anh sẽ cần đến bản
đồ này. Tôi cảm thấy áy náy vì không đi được cùng anh. Lòng tôi thì rất muốn,
nhưng rồi lại nghĩ đến tuổi tác và trách nhiệm gia đình.
- Tôi hiểu. Anh còn cuộc sống tại đây. Cũng đến lúc phải gầy dựng thế hệ mai
sau. Anh đã hoàn thành phần việc của mình rồi. Chúc hạnh phúc.
- Còn anh? Cứ suốt đời không ngừng nghỉ sao?
- Tôi nghĩ cũng sắp phải nghỉ rồi, nhưng không phải lúc này.
Hai ông già ra khỏi phòng. Trước khi ngủ, Eragon kể cho Saphira nghe cuộc
phiêu lưu vừa qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT