Eragon nhăn mặt khi bước ra khỏi đường
hầm. Ánh sáng đầu chiều nhuộm vàng trảng trống phía trước Tảng đá
Kuthian.
Nó cảm thấy như đã quên mất điều gì quan
trọng. Nó cố nhớ, nhưng không thể nào nhớ ra. Nó chỉ cảm thấy sự trống trải tới
khó chịu. Phải làm gì với...không, nó không thể nhớ.Saphira, em có... nó nói, nhưng lại quên
mất.
Cái gì?
Không có gì. Chỉ là anh nghĩ...Thôi đừng để ý, không có gì
đâu.
Cánh cửa đằng sau họ đóng sầm lại. Những
dòng chữ tượng hình mờ dần. Ngọn tháp phủ rêu xù xì lại một lần nữa trở thành
một tảng đá đặc.
Tới đây, Umaroth nói, đi thôi. Ngày còn dài và đoạn đường giữa đây
và Urû’baen còn nhiều chướng ngại vật.
Eragon liếc nhìn chung quanh trảng trống.
Nó vẫn cảm thấy mình bỏ sót cái gì. Sau đó nó gật đầu và leo lên
yên.
Khi quấn chặt dây buộc chân, tiếng chíu
chit chói tai của những con chim bóng đen vang lên từ những cây vân sam ở bên
phải. Nó nhìn, nhưng không thấy chúng đâu. Nó ngô nghê cười. Nó mừng được tới
Vroengard, nhưng nó cũng mừng tương đương được rời đi. Hòn đảo này không phải
một nơi hiếu khách.
Chúng ta đi chưa? SAphira hỏi.
Ừ, đi thôi, nó nói, thấy thoải mái hơn
nhiều.
Với một tiếng đập cánh, SAphira nhảy lên
trời và bay qua rặng táo bên kia trảng trống. Cô nàng nhanh chóng cất cảnh bay
lên khỏi thung lũng lòng chảo, lượn vào quanh khu đổ nát của thành phố Doru Araeba. Một khi đủ
cao để bay qua những con núi, cô nàng bay về phía đông và tiến về đất liền và
Urû’baen, để lại đằng sau một nơi từng là chứng nhân huy hoàng của thời đại Kỵ
sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT