Câu hỏi và câu trả lời của hai bên cứ
liên tục lặp lại
như hai đứa con nít chơi trò chơi nhưng chỉ trừ có điều cô thua ngay cả khi
thắng.
Nhờ việc này mà Nasuada còn tỉnh táo. Cô
vẫn nắm được thế giới của mình – co có thể chịu đừng từng thời khắc trôi qua, vì
chúng cho cô cơ hội nắm một cái gì đó khi mà mọi thứ khác đang vuột khỏi tầm
tay. Những suy nghĩ, hành động, nỗi đau và sự nhẹ nhõm: cô sống nhờ vào những
thứ đó. Không có chúng, có lẽ cô đã thua cuộc, trở thành một con cừu không có
người chăn dắt, một con chiên mất lòng tin... một Kỵ sĩ xa rời con
rồng.
Nhưng không may thay, diễn biến luôn kết
thúc cùng một cách: với ngọn sắt nung đỏ.
Cô hét lên và cắn phải lưỡi, máu chảy tràn
ra miệng. Cô ho, cố thông cổ họng nhưng có quá nhiều máu khiến cô bị sặc. Phổi
cô cháy bỏng vì thiếu ô xi, và những đường viền trên trần nhà uốn éo và trở nên
mờ nhạt, sau đó, ký ức của cô bay biến chảng còn lại gì, thậm chí chẳng còn màu
đen.
Sau đó, Galbatorix nói với cô trong khi
nung nóng thanh sắt.
Đó cũng là một phần trong diễn
biến.
Lão chữa lành lưỡi cho cô – ít nhất là cô
nghĩ đó là lão chứ không phải Murtagh – và nói. “Lưỡi cô mà đứt thì sao cô nói
được? Làm sao ta biết khi nào cô đồng ý phục tùng ta?”
Như trước, lão bạo chúa ngồi bên phải, cô
chỉ thấy hắn là một bóng người khuất trong bóng tối, ẩn dưới lớp áo choàng dài
và nặng nề.
“Cô biết rằng ta đã gặp cha cô, khi ông ấy
là người quản lý tài sản của Enduriel,” Galbatorix nói. “Ông ấy nói cho cô nghe
chưa?”
Cô rùng mình và nhắm mắt cảm nhận nước mắt
lăn ra từ khóe mi. Cô ghét nghe lão nói. Giọng nói của lão quá quyền lực, quá
quyến rũ; nó khiến cô muốn làm tất cả những gì lão sai
khiến.
“Đúng,” cô thì
thào.
“Lúc đó ta hầu như không để ý nhiều tới
ông ta. Vì sao ư? Ông ấy chỉ là một nô bộc, không ai để ý. Enduriel cho phép ông
ấy có chút tự do, để quản lý cơ nghiệp cho hắn – nhưng hóa ra lại là tự do quá
đáng.” Lão bạo chúa vung tay không chủ đích, và ánh sáng chiếu vào bàn tay gầy
như móng vuốt của lão. “Enduruel luôn là người dễ tính. Con rồng của hắn mới
quái tính; Enduriel thường làm theo những gì con rồng bảo...Thật là trò đùa kỳ
lạ của số phận. Khó lòng mà tin được một người đàn ông chỉ soi mặt lên đôi giày
bóng lộn của ta lại trở thành kẻ thù khó chơi nhất chỉ sau Brom, và giờ cô, con
gái của ông ta, trở lại Urû’baen và sắp sửa phục mệnh ta, như cha cô. Thật là
mỉa mai, phải không nhỉ?”
“Cha tôi đã trốn thoát và ông ấy đã suýt
giết Durza,” cô nói. “Tất cả các câu thần chú và lời thề của ông không thể giữ
ông ấy cũng như sẽ không ràng buộc được tôi.”
Cô nghĩ Galbatorix vừa nhíu mày. “Đúng,
thật không may làm sao. Lúc đó Durza đã suýt mất mạng. Gia đình dường như dễ
dàng giúp một con người thay đổi bản thân và tên thật của mình, vì thế sau này
ta chọn tâm phúc là những kẻ không vướng bận gia đình. Nhưng, cô đã nhầm nếu
nghĩ có thể tìm ra lỗ hổng trong lời chú của ta. Cách duy nhất thoát khỏi Căn
Phòng của Nhà tiên tri là thề trung thành với ta hoặc là
chết.”
“Vậy ta thà
chết.”
“Thật là thiển cận.” BÓng bạo chúa nhoài
về phía cô. “Cô đã bao giờ nghĩ tới thế giới này sẽ hỏng nếu ta không lật đổ các
Kỵ sĩ chưa?”
“Các kỵ sĩ giúp thế giới hòa bình,” cô
nói. “Họ bảo vệ Alagaësia không lâm vào cảnh nồi da nấu thịt, bệnh dịch hoành
hành... khỏi các Tà thần. Lúc gặp nạn dịch hạch, họ mang thức ăn cho những người
chết đói. Làm sao không có họ lại làm thế giới tốt đẹp hơn
chứ?”
“Vì chúng ta phải trả giá cho sự phục vụ
của họ. Cô và mọi người đều biết cái gì cũng có giá của nó, hoặc là bằng vàng,
thời gian hoặc bằng máu. Không có gì mà không có giá, kể cả các Kỵ sĩ. Đặc biệt là các Kỵ
sĩ.
“Đúng, họ giữ hòa bình, nhưng họ đàn áp
mọi giống loài trên mảnh đất này, dù là tiên, người lùn hay thậm chí là con
người. Những người hát rong thường ca ngợi họ cái gì nhỉ? Rằng họ trị vì hàng
ngàn năm, rằng trong suốt ‘kỷ nguyên vàng’ đó rất ít có biến cố hoàng gia nào.
Ồ, ở đây có những nguy hiểm nho nhỏ: tà thần ở đây, Urgal tấn công, hai bộ lạc
người lùn xung đột vì một mỏ khoáng thạch nhưng chẳng ai quan tâm. Nhưng nhìn
tổng thể, trật tự mọi thứ vẫn giữ nguyên như khi các Kỵ sĩ mới nắm
quyền.”
Cô nhe có tiếng kim loại leng keng khi
Murtagh đảo than trong lò. Cô ước gì cô thấy được khuôn mặt hắn để xem phản ứng
của hắn trước những gì Galbatorix vừa nói, nhưng hắn vẫn đứng đó cúi mặt nhìn
đống than hồng. Hắn chỉ nhìn cô khi nhấn que sắt nóng lên da thịt cô. Đó là
những gì hắn làm và cô nghi hắn cần nó như cô cần những lời đáp trả Galabtorix
của mình.
Galbatorix vẫn ra rả nói: “Thế không phải
quá tàn ác hay sao Nasuada? Đời thay đổi nhưng các Kỵ sĩ vẫn xích chặt mảnh đất
này không cho nó phát triển, hay thụt lùi theo quy luật tự nhiên... không thể
trở thành một thứ mới mẻ. Ta tận mắt chứng kiến những công văn tại Vroengard và
ở đó, ở Ilirea, rằng những phát hiện nhỏ nhặt nhất – về phép thuật, cơ khí, và
những triết lý tự nhiên – bị các Kỵ sĩ giấu kín vì họ sợ điều xảy ra nếu ai cũng
biết những kiến thức đó. Các Kỵ sĩ hèn nhát muốn đi theo lối mòn trong cách sống
và tư duy. Họ cố gắng duy trì nó tới hơi thở cuối cùng. Có thể sự chuyên chế của
họ mang lại hòa bình nhưng sẽ duy trì thế giới theo một hình thái tới mãi
mái.”
“Nhưng giết người và phản bội có thực sự
là giải pháp?” cô hỏi, không quan tâm hắn sẽ trừng phạt cô thế
nào.
Lão cười, dường như hứng khởi. “Đạo đức
giả! Cô buộc tội ta vì bất cứ điều gì cô nghĩ ra. Nếu có thể, cô nên giết ta
ngay tại đây, đừng do dự. Cứ cho ta là một con chó dại mà giết
đi.”
“Ông là kẻ phản bội còn tôi thì
không.”
“Ta là kẻ chiến thắng. Thế là đủ. Chúng ta
không khác nhau nhiều như cô nghĩ đâu Nasuada. Cô muốn giết ta vì cô tin cái
chết của ta sẽ giúp Alagaësia tiến một bước mới và vì cô – một đứa nhỏ - tin
rằng cô có thể trị vì Vương QUốc tốt hơn ta. Sự ngốc nghếch của cô sẽ khiến cho
kẻ khác muốn trừ khử cô. Nhưng tất nhiên không phải ta. Ta đã chống lại Kỵ sĩ vì
nguyên do tương tự, ta có quyền làm vậy.”
“Vậy ông không hề có ý định trả
thù?”
Cô nghĩ lão cười. “Có thể ta xuất phát từ
mục đích cá nhân nhưng hận thù hay trả thù không phải động cơ thúc đẩy của ta.
Ta nghĩ về Kỵ sĩ là gì và rằng chỉ khi họ bị xóa sổ chúng ta mới lớn mạnh
được.”
Trong một lúc cơn đau từ vết thương quá
kinh khủng khiến cô không mở miệng nổi. Sau cùng cô cũng thì thầm: “Nếu những gì
ông nói là thực – và tôi không có lý gì mà tin ông, nhưng nếu đúng
là thật – vậy thì ông cũng đâu hơn các Kỵ sĩ. Ông cướp lấy thư viện và thu thập
kho kiến thức của họ nhưng ông cũng không chia sẻ với một
ai.”
Lão tới gần cô hơn, cô cảm thấy hơi thở
lão bên tai. “Vì, trong những bí mật của họ, ta đã tìm thấy một sự thực vĩ đại
hơn, một sự thật có thể trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong lịch
sử.”
Một cơn rùng mình chạy dọc xương sống cô.
“Câu hỏi... nào?”
Hắn ngả người ra ghế và cầm lấy đuôi áo
choàng. “Câu hỏi làm thế nào mà một vị vua hay nữ hoàng có thể ban hành luật lệ
trị vì những sinh vật sử dụng pháp thuật. Khi ta nhận ra điều đó, ta đã bỏ qua
những thứ khác và tự mình lần theo sự thật đó, câu trả lời đó, vì ta biết nó cực
kỳ quan trọng. Vì thế ta giữ cho mình những bí mật của Kỵ sĩ rồng; vì ta còn bận nghiên cứu. Tới khi ta
tìm ra câu trả lời ta sẽ công bố những bí mật kia. Thế giới này vốn là một nơi
nhiều vấn đề và tốt nhất nên để nước lặng trước khi khuấy động nó lên... Ta mất
gần một thế kỷ để tìm ra thông tin mình cần, và giờ khi đã có, ta sẽ dùng nó để
thay đổi Alagaësia.
Pháp thuật làm thế giới này không có công
bằng. Sẽ là công bằng nếu kẻ yếu có khả năng đó – nhưng không. Thường kẻ mạnh
mới có khả năng dùng phép và họ có được nhiều hơn những người khác. Cứ nhìn thần
tiên thì biết. Vấn đề này không chỉ ảnh hưởng tới một cá nhân mà còn gây ảnh
hưởng tới quan hệ giữa các giống loài. Thần tiên dễ dàng duy trì trật tự xã hội
hơn chúng ta vì hầu hết họ có thể sử dụng pháp thuật và rất ít trong số họ phải
cần người khác ban ơn. Họ may mắn nhưng chúng ta, người lùn và kể cả Urgal thì
không. Chúng ta chỉ có thể sống ở Alagaësia vì thần tiên đồng ý. Nếu họ muốn, họ
có thể xóa sổ chúng ta khỏi mặt đất dễ dàng như cơn lũ cuốn phăng một tổ kiến.
Nhưng giờ khi ta có thể đối địch với họ thì họ không thể làm được
nữa.”
“Những Kỵ sĩ sẽ không bao giờ để họ giết
hoặc đuổi chúng ta đi.”
“Không, nhưng hồi các Kỵ sĩ tồn tại, chúng
ta phải sống dựa vào lòng nhân ái của họ và chúng ta không nên sống phụ thuộc
vào sự gia ơn của kẻ khác. Các kỵ sĩ lúc đầu là công cụ duy trì hòa bình giữa
tiên và rồng, nhưng cuối cùng, mục đích chính của họ lại là duy trì luật lệ trên
mảnh đất này. Nhưng họ không đủ tài cán, cũng giống như những pháp sư của ta,
Bàn ta đen. Vấn đề này là vấn đề nan giải. Cuộc đời ta là bằng chứng đây. Kể cả
nếu có đủ lượng pháp sư sống trên Alagaësia – đủ để can thiêp vào những trường
hợp lạm dụng quyền hành nhỏ nhặt nhất – chúng ta vẫn phải nhờ cậy vào những kẻ
quyền lực hơn chúng ta. Mảnh đất này lúc đó chẳng an toàn hơn hiện giờ là bao.
Không, để giải quyết vấn đề này, chúng ta phải tìm hiểu tới gốc rễ vấn đề. Những
người cổ đại biết và giờ ta cũng biết.”
Galbatorix dịch người trên ghế và cô thấy
ánh nhìn sắc lẹm trong mắt lão, nhờ ánh đèn hắt ra trong một hang động. “Ta sẽ
khiến các pháp sư không thể làm hại người khác, dù đó là người, người lùn, hay
thần tiên. Không ai được dùng thần chú trừ khi ta cho phép và chỉ có phép thuật
phục vụ lợi ích con người mới được dùng. Kể cả thần tiên cũng bắt buộc phải theo
và họ sẽ học được cách dùng từ đúng đắn hoặc câm họng
lại.”
“Ai là người cho phép?” cô hỏi. “Ai sẽ
quyết định nên dùng câu thần chú nào và không dùng câu nào? Ông
ư?”
“Ai đó. Ta biết cái gì cần và ta tìm ra
cách và ta sẽ thi hành. Cô nghi ngờ ư? Được, hãy tự hỏi mình, Nasuada: ta có
phải một quân vương tồi không? Thành thực đi. Nếu chiếu theo người tiền nhận, ta
không hề quá đáng.”
“Ông độc ác.”
“Không giống nhau.... Cô dẫn dắt Vardenl
cô hiểu gánh nặng của người chỉ huy. Chắc chắn cô thấy được phép thuật đe dọa
các Vương quốc thế nào? Ta cho cô một ví dụ. Ta đã nhiều lần tìm câu thần chú
bảo vệ lãnh thổ. Nhưng chắc chắn sẽ có kẻ tìm được cách lách luật và cũng có kẻ
tìm cách lừa tiền cả quý tộc lẫn dân thường. Vậy cô nghĩ vì sao ta phải cẩn
trọng hạn chế sử dụng pháp thuật trong Vương quốc?”
“Vì ông sẽ gặp
nguy.”
“sai! Cô hoàn toàn sai. Không gì đe dọa
được ta. Không ai và không một cái gì. Nhưng những pháp sư là những kẻ đe dọa sự
bình yên cho vương quốc và ta sẽ không dung thứ cho chúng. Một khi ta buộc tất
cả các pháp sư trên thế giới thực hiện luật, hòa bình và trật tự sẽ được thiết
lâp. Không một con người hay người lùn nào phải e dè thần tiên. Chúng ta không
cần núp dưới bóng các Kỵ sĩ. Những kẻ bình thường không còn phải tôn thờ kẻ có
pháp thuật. Alagaësia sẽ thay đổi, và với sự an toàn mới thiết lập này, chúng ta
sẽ xây nên một tương lai hoành tráng hơn, và cô có thể trở thành một phần trong
đó.
“Phục tùng ta, Nasuada và cô sẽ có cơ hội thấy sự kiến tạo thế
giới này – một thế giới con người dựa nào sức mạnh cơ bắp và ý chí chứ không
phải phép thuật. Con người có thể tập luyện để khỏe mạnh và rèn luyện ý chí
nhưng không phải ai sinh ra cũng có khả năng dùng phép. Như ta đã nói, phép
thuật thiếu tính công bằng và vì sự tốt đẹp, ta sẽ hạn chế khả năng của các pháp
sư.”
Cô nhìn những đường kẻ trên trần nhà và cố
lờ lão đi.Lão nói rất nhiều thứ giống với suy nghĩ của cô. Lão đúng: pháp thuật
là năng lực có sức hủy diệt thế giới này nhất, và nếu ban hành điều luật hạn chế
dùng pháp thuật, Alagaësia sẽ trở nên tốt hơn. Cô ghét phải thừa nhận không có
gì có thể ngăn Eragon khỏi...
Xanh. Đỏ. Những màu sắc đan xen trên thảm.
Cơn đau nhói. Cô tuyệt vọng cố tập trung vào những thứ khác. Dù cô có nghĩ gì
thì thứ đó cũng không tồn tại.
“Cô cho ta là quỷ dữ. Cô nguyền rủa tên ta
và tìm cách hạ bệ ta. Nhưng hãy nhớ, Nasuada: ta không khơi mào chiến tranh và
ta không chịu trách nhiệm cho những kẻ chết trong trận chiến ấy. Ta không phải
kẻ khơi mào. Cô cơ. Ta giành thời gian nghiên cứu, nhưng Varden
cứ cố lấy cắp quả trứng của Saphira khỏi kho báu của ta và cô cũng những kẻ đồng
bọn của cô phải chịu trách nhiệm cho cảnh đầu rơi máu chảy. Cô là kẻ đã reo rắc
tang thương trên miền đất này, chứ không phải ta. Và giờ cô lại to mồm kêu ta sai! Nếu cô vào
thăm những người nông dân, họ sẽ nói cho cô hay họ sợ nhất là Varden. Họ sẽ nói
cho cô nghe họ trông mong binh lính của ta bảo vệ họ thế nào và họ hy vọng Triều
đình sẽ đánh bại Varden và mọi chuyện lại trở về như cũ thế
nào.”
Nasuada liếm môi. DÙ cô biết sự cứng đầu
của mình sẽ phải trả giá thế nào nhưng cô vẫn nói, “Tôi thấy ông phản biện quá
nhiều...Nếu sự thịnh vương là mối quan tâm chính của ông, vậy ông nên đầu hàng
Varden từ hàng tuần trước, thay vì để quân đội đi lại lung tung. CHỉ có khả năng
ông không chắc chắn như ông đang giả bộ. Hoặc ông sợ thần tiên sẽ chiếm lại
Urû’baen khi ông bỏ đi?” Như một thói qune. Cô nói về Varden như thể cô chỉ là
một người bình thường nghe danh về họ thôi vậy.
Galbatorix nhúc nhích và cô biết hắn định
đáp lời nhưng cô chưa nói xong.
“Và Urgal nữa chứ? Ông không thể thuyết
phục tôi rằng mục đích khi xóa sổ cả một giống loài là để xoa dịu nỗi đau khi
mất đi con rồng đầu tiên. Ông có câu trả lời không, kẻ Phản bội?...Giờ nói cho
tôi nghe về những con rồng đi. GIải thích vì sao ông giết hại quá nhiều khiến
chúng gần như lâm vào tuyệt diệt. Và cuối cùng, hãy giải thích cách ông dùng các
Eldunarí một cách sai trái đi.” Trong cơn giận dữ, cô để cho mình nói ra một
điều. “Ông đã buộc họ cúi mình làm theo những gì ông muốn. Ông sai, ích kỷ và
thèm khát quyền lực.”
Galbatorix đánh giá co một lúc. Sau đó cô
thấy hắn khoanh tay. “Ta nghĩ sắt đủ nóng rồi. Murtagh, nếu ngươi có
thể...”
Cô nắm chặt tay, móng tay chọc vào da,
không khống chế nổi cơ bắp đang run lên. Một trong những thanh sắt chạm vào vành
lò than khi Murtagh kéo nó ra. Hắn đối mặt với cô, và cô không thể không nhìn
chằm chằm vào đầu sắt nóng đỏ. Sau đó cô nhìn vào mắt Murtagh. Cô thấy sự tội
lấy và đau đớn trong đó, cô cũng cảm nhận nỗi buồn đang dâng lên trong
cô.
Chúng ta thật ngốc, cô nghĩ. Những kẻ ngốc đáng thương yếu đuối.
Sau đó, cô không còn sức mà nghĩ và thế là
cô làm theo tiến trình cũ, bám vào đó mà sống như một người chết đuối bám láy
cọc.
Khi Murtagh và Galbatorix rời đi, cô quá
đau đớn chỉ còn sức nhìn mông lung lên hoa văn trên trần nhà trong khi cố không
khóc. Cô đổ mồ hôi và run lẩy bẩy, như thể đang lên cơn sốt. Cô không thể tập
trng vào một thứ trong vài giây. Cơn đau không hề thuyên giảm như khi cô bị cắt
hay bị thâm tím; ngược lại, cơn đau tỉ lệ thuận với thời
gian.
Cô nhắm mắt và tập trung thở chậm lại cho
bình tĩnh.
Lần đầu tiên Galbatorix và Murtagh tới, cô
rất dũng cảm. Cô chửi bới họ và làm tất cả những gì có thể để khiến họ tổn
thương. Nhưng, sau những màn tra tấn của Murtagh và Galbatorix, cô đã dần dần
hết hứng phản kháng ra ngoài. Sắt nóng làm cô sợ hãi; dù những ký ức về nó thôi
cũng đủ khiến cô muốn cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ. Trong lần thăm thứ
hai gần đây nhất, cô đã nói ít nhất có thể.
Cô đã cố thử xem có thực sự Galbatorix và
Murtagh không lừa cô. Cô đã hỏi họ về những công việc Triều chính, những điều
gián điệp đã báo cáo cô trừ những điều Gabatorix không tin rằng cô biết. Tới
giờ, Galbatorix và Murtagh vẫn nói thật, nhưng cô không tin bất cứ điều gì nhà
vua nói khi cô không có bằng chứng lão nói thật.
Cô không chắc về Murtagh. Khi đi cùng nhà
vua, cô không tin những gì hắn nói, nhưng khi hắn tới một
mình...
Vài giờ sau cuộc gặp mặt đau đớn đầu tiên
với Bạo chúa Galbatorix – khi cô đã ngủ lơ mơ một lúc lâu – Murtagh tới một
mình, mắt mờ và hơi thở có mùi rượu. Hắn đứng trước khối đá cô nằm, và hắn nhìn
chằm chằm cô với biệu hiện lạ lùng, khiến cô không chắc hắn định làm
gì.
Cuối cùng, hắn quy người bước tới bức
tường gần nhất và trượt ngồi xuống. Hắn ngồi đó, bó gối lên gần ngực, mái tóc
dài nhờn bóng của hắn che gần hết khuôn mặt, máu chảy ra từ đốt ngón tay phải.
Sau vài phút, hắn cho tay vào trong áo choàng nâu 0 hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ
chỉ có điều không đeo mặt nạ - và lấy ra một chai đá nhỏ. Hắn uống vài ngụm rồi
bắt đầu nói.
Hắn nói còn cô nghe. Cô không còn lựa chọn
nhưng cô không cho phép mình tin lời hắn. Lúc đầu thì không. Theo như những gì
cô biết, những gì hắn nói và làm đều nhằm chiếm lòng tin của
cô.
Murtagh bắt đầu bằng việc kể cho cô nghe
về một người đàn ông tên Tornac, về tai nạn và vài lời khuyên Tornac cho hắn về
một người đàn ông nên sống như thế nào. Cô không thể biết Tornac là bạn, kẻ tôi
bộc, người họ hàng xa hay kết hợp của mấy thứ đó. Nhưng dù ông ta là gì, rõ ràng
ông ta rất quan trọng với Murtagh.
Khi hắn kể gần hết hắn nói, “Galbatorix
định giết cô. Lão biết Elva không bảo vệ cô nhưng trước, vì thế hắn quyết định
giờ là thời khắc hoàn hảo để ám sát cô. Tôi chỉ tình cơ biết được kế hoạch đó;
tôi tình cờ ben cạnh lão khi lão ra lệnh cho Bàn tay đen.” Murtagh lắc đầu. “Đó
là lỗi của tôi. Tôi thuyết phục lão đưa cô tới đây. Lão thích nó; lão biết cô sẽ
khiến Eragon đâm đầu vào rọ nhanh hơn...Nhưng chỉ có cách đó tôi mới cứu được
cô... Tôi xin lỗi...Tôi xin lỗi.” Và hắn vùi đầu vào cánh
tay.
“Tôi thà chết còn
hơn.”
“Tôi biết,” hắn nói bằng giọng khàn khàn.
“Cô tha thứ cho tôi nhé?”
Cô không trả lời. Cô cảm thấy khó chịu. Vì
sao hắn lại muốn cứu mạng cô, và hắn muốn cô làm gì cho
hắn?
Murtagh không nói gì thêm. Sau đó, hắn kể
cô nghe về lần hắn bị diễu tới trước Galbatorix, về việc lão đã không tin và
ghen tị thế nào khi gặp con trai của Morzan, về những tên quý tộc muốn dùng hắn
để chiếm được sự sủng ái của nhà vua, và niềm khao khát người mẹ hắn hầu như
không nhớ mặt. Hai lần hắn nhắc tới Eragon và chửi cậu ta vì được định mệnh ưu
ái. “Hắn sẽ không làm tốt nếu như chúng tôi đổi vị trí. Nhưng mẹ chúng tôi đã
chọn hắn để đưa tới
Carvahall, chứ không phải tôi.” Hắn vỗ lên sàn nhà.
Coo thấy toàn bộ màn diễn đều là tự khóc
thương bản thân, là điểm yếu của hắn không có gì ngoài mong sự thương cảm từ cô
cho tới khi hắn kể lại Cặp song sinh đã bắt hắn khỏi Farthen Dûr thế nào và
chúng đã xử tệ với hắn thế nào trên đường tới Urû’baen, và Galbatorix đã tra tấn
hắn thế nào. Hắn kể ra vài trò tra tấn còn tệ hơn của cô và, nếu thật sự có,
khiến cô có chút thương cảm cho hắn.
“Tôi sống được là nhờ có Thorn...” Cuối
cùng hắn thừa nhận. “Khi cu cậu nở ra vì tôi và chúng tôi kết nối....” hắn lắc
đầu. “Tôi yêu nó. Sao lại không thể yêu nó chứ? Tôi yêu nó như Eragon yêu
Saphira. Giây phút tôi chạm vào nó tôi đã lạc lối. Galbatorix dùng nó để chống
lại tôi. Thorn mạnh hơn tôi. Nó chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng tôi không thể trơ mắt
nhìn nó chịu đau vì thế tôi đã thề trung thành với nhà vua, và sau đó...” Môi
Murtagh cong lên vì kinh sợ. “Sau đó, Galbatorix đi vào trong tư tưởng tôi. Lão
biết mọi thứ về tôi, sau đó hắn biết tên thật của tôi. Giờ tôi là của lão...Mãi
mãi.”
Sau đó hắn dựa đầu vào tường, nhắm mắt và
cô thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.
Sau dần hắn đứng lên, khi bước về cửa, hắn
dừng lại cạnh cô và chạm vào vai cô. Cô để ý móng tay hắn sạch sẽ và hồng hào,
nhưng không được chăm sóc kỹ lưỡng như gã cai ngục. Hắn nói gì đó bằng ngôn ngữ
cổ và một lát sau, cơn đau của cô bay biến, dù vết thương vẫn như
cũ.
Sau đó hắn rút tay thì cô nói. “Tôi không
thể tha thứ...nhưng tôi hiểu.”
Nghe tới đó hắn gật đầu và đi mất, để lại
cô phân vân không biết có phải mình đã tìm ra đồng minh mới
không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT