- Sao ông lại biết hai con quái vật Urgals vẫn còn tại Yazuac kho đó? Dường
như đâu có lý do gì để chúng ở lại nữa đâu?
- Ta ngờ là chúng đã rải toán chính đi cướp phá thành phố. Nhưng điều kỳ lạ
là, theo ta được biết Urgals mới chỉ tụ tập đơn vị hai ba lần trong lịch sử.
Hành động của chúng lần này có vẻ bất thường.
- Ông có nghĩ tụi Ra'zac là nguyên nhân gây ra vụ tấn công này không?
- Ta không biết. Điều tốt nhất bây giờ là hãy tiếp tục tránh khỏi Yazuac càng
xa càng tốt. Ngòai ra, hướng nam này chính là nơi Ra'zac đã đi qua.
- Mình vẫn cần lương thực. Gần đây có làng phố nào không, ông?
- Không, nhưng Saphira có thể săn mồi. Cháu thấy rừng cây nhỏ thế kia, nhưng
đầy muông thú đấy. Con sông này là nguồn nước duy nhất của vùng đất nhiều dặm
quanh đây, vì vậy hầu hết thú trong cánh đồng này tụ về đây uống nước. Chúng ta
sẽ không đói đâu.
Quả vậy, trên đường họ đi qua, chim chóc ríu rít, rào rào bay liệng dập dìu
và dòng sông êm đềm chảy. Đúng là một nơi huyên náo, đầy sức sống. Eragon
hỏi:
- Mọi chuyện lúc đó xảy ra nhanh quá, cháu không biết tên Urgals kia đã làm
gì ông?
- Nó đá Hỏa Tuyết, con ngựa ngốc này lồng lên, lùi lại làm ta lảo đảo. Chỉ
chờ có thế, nó tặng ta vết thương này. Ta biết cháu vẫn còn thắc mắc về phép
thuật. Rất ít người biết rằng, tất cả Kỵ Sĩ đều có thể sử dụng phép thuật, nhưng
với cường độ khác nhau. Họ giữ bí mật khả năng này, như vậy sẽ có lợi thế với kẻ
thù. Và, nếu mọi người đều biết, việc giao dịch với dân gian sẽ bị khó khăn.
Nhiều người cho rằng, nhà vua phép thuật cao cường như vậy, do ông ta là phù
thủy hay yêu tinh. Không đúng, ông ta là một Kỵ Sĩ.
- Khác nhau ở chỗ nào? Chứ không phải, cháu dùng phép thuật, cháu sẽ trở
thành một phù thủy hay yêu tinh sao?
- Hoàn toàn không đúng. Một yêu tinh, như Tà Thần, dùng âm binh để thi hành
mệnh lệnh của hắn. Khác hẳn với sức mạnh của cháu. Phép thuật cũng không thể làm
cháu thành một pháp sư, những kẻ không cần sự trợ giúp của âm binh hay một con
rồng. Và chắc chắn cháu không thể là một phù thủy, sức mạnh của họ là thảo dược
và thần chú. Những chuyện này lại làm ta nghĩ đến vấn đề cấp bách của cháu. Đúng
ra, một Kỵ Sĩ trẻ như cháu, phải được đưa vào một đơn vị huấn luyện nghiêm túc,
để tăng sức mạnh thể lực và tinh thần. Khóa huấn luyện này kéo dài nhiều tháng,
có thể là nhiều năm, cho tới khi các Kỵ Sĩ thấy đã đủ khả năng, trách nhiệm sử
dụng phép thuật. Suốt thời gian học, không học viên nào được cho biết về sức
mạnh tiềm ẩn của mình. Nếu học viên nào vô tình khám phá ra phép thuật, sẽ bị
tách ra để huấn luyện riêng. Hiếm khi có người tự khám phá ra phép thuật. Mặc dù
họ chưa bao giờ bị đặt dưới một áp lực nặng nề như cháu.
- Vậy thì sau cùng họ được huấn luyện ra sao để biết cách sử dụng phép thuật?
Hai hôm trước, nếu ông có dạy, chắc cháu cũng sẽ chẳng hiểu gì hết.
- Học viên sẽ phải làm hàng loạt bài tập vô ý nghĩa, cốt làm cho họ nản chí.
Thí dụ, phải cuốc bộ, di chuyển hàng đống đá tảng, hay đổ nước cho đầy những
thùng gỗ rò rỉ....và nhiều điều vô lý khác nữa. Nếu cháu đụng nhằm những kẻ thù
đã từng được đào tạo như vậy, quả là điều bất lợi. Vì họ là những kẻ rất kiên
trì. Không kể các thần tiên, trong số họ vẫn còn người đang sống tới tận bây
giờ, như nhà vua là một. Bất cứ ai trong đám họ cũng có thể nhẹ nhàng xé xác
cháu ra lập tức.
- Vậy cháu phải làm sao đây?
- Không còn đủ thời gian học cho bài bản nữa, nhưng chúng ta sẽ cố gắng thật
nhiều dọc đường đi. Ta biết một số phương pháp, cháu có thể tập luyện sức khoẻ
và sự bình tĩnh, tự kiểm soát bản thân. Nhưng cháu không thể học tập suốt đêm
như những Kỵ Sĩ xưa kia được. Cháu sẽ...
Ông nhìn Eragon đầy hài hước:
- Cháu sẽ thâu lượm kiến thức trên đường chạy. Lúc đầu sẽ có khó khăn, nhưng
kết quả sẽ rất lớn. Nói để cháu mừng, không một Kỵ Sĩ nào ở tuổi cháu, sử dụng
phép thuật được như cách cháu làm hôm qua với hai con quái kia đâu.
Eragon toét miệng cười vì lời khen:
- Cám ơn ông. Ngôn ngữ này có tên gọi không, hả ông?
- Có chứ, nhưng không ai biết. Có thể là một từ để chỉ một sức mạnh khó tin,
nó có thể điều khiển cả những người sử dụng ngôn ngữ đó. Từ lâu người ta đã từng
nghiên cứu, nhưng vẫn chưa tìm ra sức mạnh của nó.
- Cháu vẫn chưa hiểu phép thuật hoạt động thế nào? Chính xác thì cháu đã làm
gì để được như vậy?
- Để dùng phép thuật, cháu phải có một sức mạnh thiên bẩm. Một điều mà ngày
nay hiếm người có được. Cháu phải tập trung sức mạnh này bằng ý chí. Khi đã tập
trung được, cháu phải sử dụng hoặc giải tỏa nó đi. Khi đọc thần chú bằng cổ ngữ,
phảp biết từ chính xả để diễn tả ý định ý định của mình. Thí dụ như hôm qua, nếu
cháu không đọc “Brisingr” thì đã không có gì xảy ra.
- Vậy là cháu bị giới hạn ngôn ngữ cổ này.
- Chính xác. Một điều cần phải nhớ, khi sử dụng ngôn ngữ này, không được giả
dối.
- Khó quá. Người ta luôn giả dối, ngay cả âm thanh cổ ngữ cũng chẳng thể làm
con người bớt giả dối được.
Con chim đang đậu trên cành bỗng sà xuống, đậu trên tay ông. Nó hót nho nhỏ
và nhìn hai người bằng đôi mắt như hai hột cườm. Một lát sau, nghe ông nói
“Eitha”, con chim bay vụt đi.
Eragon ngơ ngác hỏi:
- Sao ông làm được vậy?
- Ta hứa không làm hại nó. Có thể nó không hiểu chính xác từng lời, nhưng
trong ngôn ngữ của sức mạnh, rõ ràng đã ẩn chứa ý định của ta. Com chim tin
tưởng ta, vì nó biết tất cả loài vật khác cũng tin rằng, những ai sử dụng ngôn
ngữ này đều trung thực.
- Các thần tiên nói ngôn ngữ này?
- Đúng.
- Vậy là họ không bao giờ nói dối?
- Không hoàn toàn như vậy. Tuy họ nhất định bảo rằng không bao giờ dối trá,
nhưng họ có một nghệ thuật hoàn hảo trong cách nói...bóng gió, nói điều này để
ám chỉ điều kia. Không bao giờ người ta hiểu chính xác ý định của họ. Thường thì
họ chỉ hé lộ một phần sự thật thôi. Những người khôn ngoan, tinh tế mới có thể
giao du cùng họ.
- Trong ngôn ngữ này những tên riêng có ý nghĩa gì không?
- Những người nói thứ tiếng này đều có hai tên. Một tên để gọi hàng ngày,
không quan trọng. Tên thật chỉ dành cho những người thân tín. Kẻ nào biết tên
thật của cháu, sẽ chiếm được quyền hành vô hạn với cháu. Chẳng khác nào đặt sinh
mạng vào tay người khác vậy. Mọi người đều giấu tên thật, chỉ vài người được
biết mà thôi.
- Làm cách nào để biết tên thật của mình?
- Không ai có khả năng đó, ngoài những thần tiên. Các Kỵ Sĩ từng dày công
khám phá, hoặc nhờ một thần tiên chỉ dẫn. Nhưng hiếm có thần tiên nào chịu chia
xẻ sự hiểu biết này.
- Cháu muốn biết tên thật của mình.
- Hãy thận trọng. Có thể đó chỉ là một tai họa khủng khiếp. Chưa ai được yên
ổn khi phát hiện ra mình là ai. Có người điên loạn khi biết được sự thật trầm
trọng về mình. Hầu hết đều cố quên đi điều đã biết. Nhưng cái tên cũng đem lại
quyền uy, sức mạnh cho nhiều người. Nếu sự thật không đánh gục cháu, có thể cháu
sẽ đạt được quyền uy, sức mạnh vì tên riêng của cháu.
Saphira nhận xét: “Em bảo đảm anh chẳng bị sao đâu.”
Eragon cả quyết nói:
- Cháu vẫn cứ muốn được biết.
- Cháu cứng đầu thật. Nhưng ai chẳng mong được biết tông tích của mình? Có
điều là ta lại không giúp được gì cho cháu trong chuyện này. Cháu phải tự tìm
hiểu.
Ông nhăn mặt, nhúc nhích cánh tay bị thương. Eragon hỏi:
- Sao ông cháu mình không chữa lành vết thương này bằng phép thuật?
- Chẳng có lý do nào cả. Ta chỉ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, đơn giản là
vì ta không đủ sức. Với một câu thần chú, cháu chắc sẽ làm được điều đó, nhưng
ta không muốn cháu mất sức. Ta có thể chịu nổi. Dùng phép thuật chữa vết thương
rất tốn hao nội lực, mà ta thì không muốn cháu bị mỏi mệt trong những ngày sắp
tới.
- Nếu cháu có thể chữa lành được vết thương cho ông, liệu cháu có thể làm một
người chết sống lại không?
Câu hỏi làm ông hết hồn, vội trả lời:
- Chớ làm vậy. Còn nhớ những vấn đề ông nói là có thể giết chết cháu không?
Việc cháu vừa hỏi là một đó. Vì an toàn bản thân, các Kỵ Sĩ đã phải bỏ qua
chuyện cải tử hoàn sinh này. Phép thuật không thể vượt quá giới hạn thăm thẳm
của sự sống được. Nếu cháu phạm vào điều này, sức lực cháu sẽ tiêu tan, linh hồn
cháu sẽ biến vào u tối. Yêu tinh, phù thủy, Kỵ Sĩ....tất cả đều chết vì thất bại
ngay từ bước đầu. Hãy gắn bó với những gì có thể, như vết cắt, vết sưng, có thể
cả xương gãy; nhưng dứt khóat không dính vào người chết.
- Cháu đâu ngờ rắc rối quá vậy.
- Nếu cháu không biết mình phải làm gì, còn rắc rối lớn hơn và bị chết.
Ông nghiêng mình, bốc một nắm đá cuội trên mặt đất. Ráng sực ngồi ngay ngắn
lại trên yên, ông lựa một viên, đưa cho Eragon nói:
- Đây là bài tập của cháu.
Nhìn viên đá đen bóng, bằng đầu ngón tay cái nó, Eragon ngẩng mặt:
- Cháu không hiểu.
- Tất nhiên cháu không hiểu. Bây giờ yên lặng nghe. Ta muốn cháu đẩy viên đá
bổng lên khỏi bàn tay, giữ nó đứng im trên không càng lâu càng tốt. Câu thần chú
sẽ là “Stenr reisa”. Nói đi.
- Stenr reisa.
- Tốt. Bắt đầu thử đi.
Eragon tập trung nhìn viên đá, tâm trí lục lọi chút dấu hiệu nội lực đã hừng
hực trong nó hôm qua. Toát cả mồ hôi, nhưng viên đá vẫn trơ trơ im lìm trên bàn
tay, nó nhăn nhó nói:
- Không được đâu.
- Được hay không ta sẽ cho cháu biết. Hãy chiến đấu với nó. Đừng bỏ cuộc dễ
dàng thế. Thử lại đi.
Eragon nhắm mắt, tập trung tư tưởng. Nó hít thật sâu, chìm vào tiềm thức, cố
tìm sức mạnh của nó ẩn trú nơi nào. Nó chỉ thấy những ý nghĩ, kỷ niệm rời rạc,
rồi nó cảm thấy một sự khác lạ, một khoảng trống nhỏ, là một phần như thuộc về
nó, mà lại như không phải. Tiến sâu vào khoảng trống đó, nó cảm thấy như có sự
chống cự, có một rào cản, nhưng nó biết sức mạnh nằm trong đó. Nó càng cố xâm
nhập, rào cản như càng vững chãi hơn. Tức giận, nó cố thu hết ý chí để xuyên
qua, cho đến khi rào cản vỡ ra như tấm kính mỏng, ánh sáng tràn đầy tâm trí nó.
Eragon hổn hển:
- Stenr reisa.
Viên đá nhè nhẹ lắc lư, nâng mình khỏi bàn tay mờ mờ phát sáng của Eragon.
Nó cố gắng giữ viên đá lơ lửng trong không gian, nhưng khí lực thoát trở lại
vào khoảng trống. Viên đá rơi xuống bàn tay và bàn tay nó trở lại bình thường.
Ông già lên tiếng:
- Lần đầu được vậy là không tệ.
- Tại sao tay cháu làm được thế? Cứ như một cây đèn lồng vậy.
- Không ai biết rõ điều này. Các Kỵ Sĩ đều tận dụng sức mạnh khi có được dấu
hiệu Bàn Tay Phát Sáng. Cháu có thể sử dụng tay kia, nhưng không dễ dàng đâu.
Tới thành phố gần nhất, ta sẽ mua cho cháu một đôi găng. Tuy cháu có thể tự che
giấu, nhưng không nên vô tình để người khác nhìn thấy. Ngoài ra, nhiều khi ánh
sáng đó có thể làm kẻ thù cảnh giác.
- Tay ông có dấu hiệu đó không?
- Không. Chỉ Kỵ Sĩ mới có. Cháu cũng nên biết thêm một điều, phép thuật còn
ảnh hưởng theo khoảng cách giống như mũi tên hay một ngọn giáo vậy. Cháu muốn
nâng hay di chuyển một vật ở xa, sẽ phải dùng nội lực nhiều hơn. Vì vậy, nếu kẻ
thù đuổi theo, còn cách cháu cả dặm, đợi chúng lại gần hãy dùng phép thuật. Nào,
trở lại công việc. Nâng viên đá lên.
- Nữa ạ?
- Đúng vậy. Và lần này phải nhanh hơn.
Bài tập lặp di lặp lại suốt ngày hôm đó, làm Eragon chán nản đến ghét viên
đá. Tập xong, nó vừa định ném viên đá thật xa, nhưng ông già ngăn lại:
- Đừng. Giữ lại. Cháu chưa thuần thục, sẽ còn phải tập tiếp.
Eragon miễn cưỡng nhét viên đá vào túi áo. Ông chỉ tay vào một cây nhỏ,
nói:
- Cây này gọi là delois.
Và, cứ thế, ông dạy cổ ngữ cho Eragon, từ vondr là cái que, đến Aiedail là
sao mai. Chiều tối họ lại luyện kiếm. Tuy đấu bằng tay trái, tài nghệ của ông
già không hề sút giảm.
Những ngày tiếp theo họ vẫn tiếp tục vừa đi vừa học cổ ngữ và điều khiển viên
đá. Chiều tối luyện tập bằng đôi kiếm giả. Eragon luôn nhăn nhó bực bội, nhưng
dần dần tính nết thay đổi hẳn mà không hề hay biết. Chẳng bao lâu, viên đá đã
vọt khỏi bàn tay và đứng lặng thật lâu trên không. Ông Brom cho nó những bài tập
khó khăn hơn và sự hiểu biết về cổ ngữ của Eragon tiến triển rất nhiều.
Trong những lần luyện kiếm, Eragon đã tỏ ra tự tin, nhanh nhẹn, luồn lách
như một con rắn. Những đường kiếm tung ra mạnh mẽ và cánh tay không còn run rẩy
khi đỡ đòn. Những chiêu chống lại địch thủ kéo dài hơn. Bây giờ, sau mỗi buổi
tập, không chỉ riêng Eragon bị mang thương tích.
Saphira vẫn tiếp tục lớn, nhưng lớn chậm hơn trước. Những chuyến bay xa hơn,
và những buổi đi săn theo định kỳ làm nó thêm cường tráng. Nó đã cao hơn hai con
ngựa và thân mình dài hơn nhiều. Vì kích thước quá khổ và bộ vảy lóng lánh nên
nó rất dễ bị phát hiện. Ông già và Eragon lo ngại, nhưng không thuyết phục cô ả
để cát bụi che bớt bộ da sáng ngời.
Theo dấu vết Ra'zac, họ tiếp tục đi về phương nam. Eragon tức giận vì dù đi
nhanh đến thế nào, tụi Ra'zac vẫn tiến trước họ mấy ngày. Nhiều khi nó chán nản,
muốn bỏ cuộc, nhưng lại có những dấu vết làm họ tràn trề hy vọng.
Càng ngày, họ càng không yên tâm, vì dọc sông Ninor không hề có dấu vết dân
cư. Sau cùng, họ đã đến gần Daret, ngôi làng đầu tiên từ khi ra khỏi Yazuac.
Đêm trước hôm tiến vào làng, giấc mơ của Eragon y như thật:
Nó thấy cậu Garrow và anh Roran đang ở nhà ngồi trong căn bếp đổ nát. Hai
người yêu cầu Eragon phụ giúp xây dựng lại trang trại. Nhưng nó chỉ lắc đầu,
lòng đau như cắt. “Cháu đang phải truy lùng những kẻ đã giết cậu.”, nó thì
thầm.
Cậu Garrow lườm nó: “Trông ta giống một người chết lắm sao?”
“Cháu không thể giúp cậu được.” Nó ứa nước mắt nói.
Một tiếng gầm đột ngột vang lên, cậu nó biến thành một tên Ra'zac. Hai cha
con nhảy tới nó, rít lên: “Vậy thì ngươi phải chết.”
Nó tỉnh dậy, rầu rĩ ngắm những vì sao đang chầm chậm trôi trên bầu trời.
Bên nó, Saphira dịu dàng bảo: “Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, cậu bé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT