Glaedr để hai người đánh thêm hai hiệp
nữa. Càng về cuối thì hiệp đấu lại ngắn hơn trước, và kết quả thì thường là hòa,
điều này không làm hài long rồng vàng như Eragon và
Arya.
Glaedr muốn hai đứa nó đánh tiếp để phân
thắng bại, nhưng kết thúc buổi tập, cả hai lả đi và nằm lăn ra nền đất, bênh
cạnh nhau, hớp lấy từng ngụm không khí, và Glaedr phair thừa nhận rằng sẽ phản
tác dụng nếu bắt hai đứa nó tập tiếp.
Khi cả hai đủ sức đứng dậy, Glaedr yêu cầu
hai đứa về lều của Eragon.
Đầu tiên, với sự sợ giúp của Saphira, tụi
nó chữa các vết thương bằng phép thuật. Sau đó tụi nó cầm 2 tấm khiên vỡ đưa cho
thợ rèn chính của Varden, Fredric, và nhận lấy hai tấm mới thay thế, không quên
cho một bài giảng dạy về việc sử dụng vũ khí của hai đứa
nó.
Khi quay lại lều, nó thấy Nassuada đang
đợi tụi nó, với cận vệ đi kèm. “Chỉ là vấn đề thời gian” cô mỉa mai “trước khi
hai người cắt nhau ra từng mảnh, chúng ta cần nói chuyện”. Cô ngưng nói, cúi đầu
bước vô lều
Blodhgarm và các pháp sư thần tiên khác,
đứng thành vòng tròn bao quanh lều, Eragon có thể thấy điều này làm các cận vệ
của Nassuada không thoải mái.
Eragon và Arya theo Nassuada vô lều,
Saphira làm họ ngạc nhiên bằng cách thò đầu qua cửa lều và làm căn phòng tràn
ngập mùi khói và thịt.
Sự xuất hiện bất ngờ của Saphira làm
Nassuada giật lùi lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhìn vào
Eragon, cô hỏi:” có phải tôi đã cảm nhận được tâm trí của Glaedr đúng
không?”
Nó đảo mắt nhìn ra ngoài lều, hy vọng rằng
các cận vệ đứng đủ xa để nghe thấy, và gật đầu, “đúng
thế”
“Ôi, tôi biết mà” cô kêu lên, vẻ hài lòng.
Cô ngập ngừng:” tôi có thể nói chuyện với ông ấy được không? Điều đó có được
phép hay không, hay ông ấy chỉ nói chuyện với kị sĩ và thần
tiên?”
Tôi sẽ nói chuyện với cô, Nassuada, con
gái của Ajihad, Glaedr nói, giọng nói của ông vang trong đầu họ. Hỏi tôi những
gì cô thắc mắc, và để chúng tôi tiếp tục công việc; có nhiều thứ cần phải hoàn
thành để chuẩn bị cho Eragon đối mặt với những thách
thức.
Eragon chưa bao giờ trông thấy Nassuada sợ
vậy, cô hỏi:” ông ở đâu?” Cô thì thầm, và đan tay vào
nhau.
Nó chỉ vào góc
giường.
Nassuada đảo mắt nhìn, và gật đầu, cô ấy
đứng dậy, kính cẩn chào Glaedr. Cuộc giao tiếp có vẻ thoải mái hơn, trong suốt
buổi nói chuyện, Nassuada hỏi thăm sức khỏe Glaedr và Varden có thể làm được gì
cho ông không. Ngau câu hỏi đầu tiên của cô đã làm Eragon lo lắng----Glaedr đã
lịch sự trả lời rằng ông ấy vẫn khỏe, cảm ơn, và vấn đề thứ hai, ông không cần
gì từ Varden, mặc dù ông dánh giá cao tấm lòng của cô. Tôi không cần ăn, ông nói
tôi không cần uống, cũng như không cần ngủ, như cô hiểu. Điều duy nhất làm tôi
hài lòng, điều tôi ham muốn nhất, là làm thế nào để mang lại sự thất bại cho
Galbatorix
“Vâng” Nassuada nói, “tôi hiểu, tôi cũng
có chung một mong muốn.”
Sau đó cô hỏi Glaedr có cách nào để Varden
chiếm Dras Leona mà tổn thất ít nhất về nhân mạng và vật chất không, rồng vàng
đáp, tôi chưa có giải pháp nào khả thi cả, tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ về nó, nhưng
bây giờ, tôi chưa thấy con đường nào cho Varden. Nếu chỉ có Murtagh và Thorn,
tôi có thể dễ dàng xâm chiếm trí thức chúng. Tuy nhiên, Galbatorix đã đưa chúng
quá nhiều Eldunari. Kể cả có sự trợ giúp của Eragon, Saphira, và các thần tiên,
khả năng chiến thắng vẫn không phải là điều chắc chắn.
Thất vọng, Nassuada lặng người đi trong
chốc lát, cô xiết chặt tấm váy cảm ơn Glaedr đã tiếp chuyện. Cô cuis đầu chào
tạm biệt, bước vòng qua Saphira một cách cẩn thận, tránh đụng vô cô em
rồng.
Eragon ngồi tựa lên giường thư giãn, Arya
thì ngồi trên một gốc cây đã được đẽo gọt. Nó chùi tay trên đầu gối, tay nó rít
ráy, nó mời Arya uống một ít nước, nàng nhận nó với lòng biết ơn. Nó nuốt khan
một vài ngụm nước. Trận đấu tập làm nó cảm thấy đói cồn cào. Nước chỉ làm dịu đi
phần nào, nó mong sao Glaedr không giữ nó lâu hơn nữa. mặt trời đã lặn và nó
muốn một bữa ăn nóng từ bếp Varden trước khi họ tắt bếp. Nếu không, nó sẽ lại
phải gặm bánh mì cũ, một dải thịt khô, pho mát cừu mốc, nếu may mắn có thể nó sẽ
có triển vọng được them một hai củ hành tây nữa.
Sau khi giải lao một chút, Glaedr bắt đầu
nói về các kĩ năng khi quyết đấu bằng tâm trí, hầu hết là những điều nó đã biết,
nhưng khi rồng vàng bắt nó làm điều gì, nó im lặng làm theo và không phàn nàn gì
cả.
Họ nhanh chóng bỏ qua phần lí thuyết để
bắt đầu thực hành. Glaedr bắt đầu bằng cách thử mức độ phòng thù của Eragon, dần
dần tăng thêm sức mạnh, cả hai bắt đầu tấn công để giành quyền kiểm soát lẫn
nhau, dù trong phút chốc, để đọc được suy nghĩ người
kia.
Trong lúc tập luyện, Eragon nằm im, mắt
nhắm ghiền, tập trung tất cả năng lượng vô trận bão trong tậm tưởng giữa nó và
Glaedr. Trận đấu tập buổi chiều đã làm nó mệt nhoài, mụ mị, trong khi Glaedr vẫn
sung sức, chưa tính tới việc ông có quyền năng thực sự mạnh mẽ. Thực sự khó khăn
để Eragon có thể làm gì khác hơn là phòng thủ trước sự tấm công của Glaedr.
Nhưng nó biết rằng trong một trận đấu thực sự, Glaedr vẫn sẽ là người chiến
thắng
Sau hai cuộc đọ sức, Glaedr rút lui—rất
nhẹ nhàng, và làm khán giả, trong khi Arya thay thế làm đối thủ của Eragon. Nàng
cũng mệt như Eragon, nhưng nó nhanh chóng nhận ra rằng, khi bước vô một trận đấu
trong tâm trí, nàng vẫn hơn nó một bật, nàng đã gần như giết nó, kể cả khi bị
đánh thuốc độc từ hồi ở Gil’ead. Sự suy nghĩ của Glaedr tuy tập trung và kỉ
luật, nhưng thậm chí ông vẫn không thể xuyên qua hang phòng ngự của
nàng.
Khả năng tự chủ là một đặc tính mà Eragon
nhận thấy khi sống chung với thần tiên. Nhất trong số đó là Oromis, người mà
Eragon thấy là, dường như không một điều gì nhỏ nhặt nhất có thể làm ông bận
lòng. Kiềm chế là một đức tính bẩm sinh của nòi giống họ, là kết quả tự nhiên
của một nền giáo dục nghiêm ngặt, và sử dụng ngôn ngữ cổ. Nói và suy nghĩ bằng
thứ ngôn ngữ mà không thể nói dối- và mỗi từ ngữ chứa đựng đầy ma thuật bên
trong. Sự bất cần trong nói và suy nghĩ sẽ gây ra những hậu quả khôn lường. Theo
lẽ đó, thân tiên trở nên tự chủ hơn so với các chủng loài
khác.
Nó và Arya vật lộn trong tâm trí vài phút,
nó cố gắng thoát khỏi sự kiềm cặp tư tưởng của nàng, còn nàng thì cố với theo để
áp đặt suy nghĩ lên nó. Nàng bắt được tư tưởng của nó nhiều lần, nhưng nó luôn
thoát kịp sau một hai giây, nó biết, nếu nàng muốn gây tổn hại nó, thì nó không
có cơ hội để trốn thoát.
Và mỗi khi tâm trí nó và nàng chạm vào
nhau, Eragon lạ cảm nhận thứ âm điệu hoang dã đầy mê hoặc từ sâu thẳm bên trong
Arya. Chúng cuốn hút nó ra khỏi cơ thể mình và đưa nó vào sâu trong mạng lưới
của những giai điệu kì lạ, thánh thót mà không thể tìm ra trên cõi đời này. Nó
cảm thấy hạnh phúc khi bị bỏ bùa bằng âm nhạc, quên cả việc chống chọi lại những
đòn tấn công của Arya, như một con người bất chấp và bị mê hoặc trong tâm trí
của thần tiên. Nó phải thoát ra. Nó là một kị sĩ. Nó khác biệt. Đó là mối nguy
mà nó không thể chấp nhận, chừng nào nó còn tỉnh táo. Nó đã nghe rằng thâm nhập
vào tâm trí Blodhgarm đã làm cho Garven, cận vệ của Nassuada trở nên mơ mộng ngớ
ngẩn
Vì vậy, nó chống lại sự cám dỗ, một cách
khó khăn
Saphira và Glaedr tham dự vào trận chiến,
khi thì đối đầu, khi thì hỗ trợ nó, rồng già nói, ngươi cũng phải luyện kĩ năng
như Eragon, vảy sáng ạ. Việc có Saphira tham chiến đã làm thay đổi cục diện trận
đấu. Cùng cô em rồng, nó đã có thể chống lại được Arya, dù không dễ dàng gì. Sự
kết hợp còn cho phép nó chế phục Arya hai lần. Khi Saphira lien kết với Arya, cả
hai làm Eragon từ bỏ mọi nỗ lực tấn công, thay vào đó, nó thu hẹp tâm trí, như
một con thú bị thương, chờ từng đợt tấn công của cả hai qua
đi.
Cuối cùng, Glaedr chia hai cặp---Ông và
Arya, Eragon và Saphira và họ đấu đôi, họ giả định một trận đấu thực sự giữa hai
cặp kị sĩ và rồng. Sau vài phút vất vả, chúng đã ăn ý hơn, nhưng kết trận, trước
sức mạnh và kinh nghiệm của Gleadr, và sự kết hợp ăn ý với trình độ điêu luyện
của Arya đã vượt qua Eragon và Saphira, chúng không có một cơ hội nào để đương
đầu lại.
Sau đó, nó thấy vẻ bất mãn của Glaedr. Bối
rối, nó nói, Chúng con sẽ làm tốt hơn vào ngày mai, sư
phụ
Tâm trạng Glaedr tối tăm hơn nữa. Trông
ông cũng có vẻ mệt mỏi cho luyện tập. Các con đã làm tốt, hậu bối. Ta không thể
yêu cầu ở con nhiều hơn như những đệ tự của ta được đào tạo tại Vroengard trước
đây. Thật sự là bất khả thi khi bắt các con học những gì cần học trong vài ngày,
vài tuần. Thời gian trôi nhanh như nước trôi qua kẽ răng chúng ta, và tất cả sẽ
qua đi. Phải mất nhiều năm để trở thành bậc thầy trong nghê thuật chiến đấu
trong tâm trí: nhiều thế kỉ, nhiều thập kỉ, và thậm chí sau đó, vẫn còn nhiều
điều để tìm hiểu, khám phá về bản thân, về kẻ thù, về nền tảng của thế giới. Ông
ấy gầm lên, rồi im lặng
Vậy chúng ta sẽ học những gì có thể và đối
mặt với trận chiến. Eragon nói. Galbatorix có thể có cả hàng trăm năm để tôi
luyện tâm trí, những cũng đà hàng trăm năm hắn không được những bậc tiền bối như
người chỉ dạy. Hắn sẽ quên thứ gì đó. Với sự giúp đỡ của người, chúng con sẽ
đánh bại được hắn.
Glaedr khục khục. Miệng lưỡi ngươi ngày
càng dẻo hơn đấy, Eragon khắc tinh của Tà thần ạ. Nói thế, nhưng giọng rồng vàng
có vẻ rất hài lòng. Ông nhắc bọn nó ăn uống và nghỉ ngơi, sau đó ông rút lui
khỏi tâm trí bọn nó và không nói gì thêm
Eragon biết rằng ông vẫn đang dõi theo tụi
nó, nhưng nó không bắt gặp tư tưởng của ông nữa. Một cảm giác trống vắng khẽ
lướt qua.
Cái lạnh lùa qua tay chân nó, nó rùng
mình.
Nó, Saphira và Arya ngồi lặng thinh trong
góc tối của lều, không nói năng gì. Sau đó, để tỉnh táo, nó nói:” ông ấy có vẻ
khá hơn” giọng nó khàn khàn, nó quay mình và tìm bình đựng
nước.
“thật là tốt cho ông ấy” Arya nói “ Chàng
thực sự đã giúp ông ấy nhiều. Nếu không có mục đích sống….nỗi buồn đã có thể
giết chết ông. Việc ông còn sống sót quả thực….may mắn. Tôi rất cảm phục ông. Có
rất ít người, thần tiên, hay rồng có thể gượng qua nỗi đau như
vậy.
“Brom đã làm
được”
“Ông ấy quả thực rất kiên
cường”
Nếu chúng ta tiêu diệt được Galbatorix và
Shruikan, Công nương nghĩ Glaedr sẽ làm gì? Saphira hỏi. Ông ấy sẽ tiếp tục
hay…dừng lại.
Mắt Arya phản chiếu ánh sáng lấp loáng khi
cô quay lại đối diện Eragon và Saphira. Chỉ có thời gian mới trả lời được, tôi
khi vọng không, nhưng nếu chúng ta vượt qua Uru’baen, có lẽ ông sẽ cảm thấy rằng
ông không thể sống tiếp, mà không có Oromis.
“Chúng ta sẽ giúp ông vượt
qua”
Em đồng ý.
“Chúng ta sẽ không thể ngăn cản nếu ông
quyết định sẽ tan vào hư không” Giọng Arya nghiêm khắc. Quyết định là do ông,
chỉ mình ông thôi.
“Chúng ta có thể động viên và cho ông thấy
rằng cuộc sống vẫn còn có ý nghĩa”
Nàng im lặng một lúc, khuôn mặt nghiêm
lại;” tôi cũng không muốn ông ấy chết. Không một thần tiên nào muốn. Tuy nhiên,
nếu tiếp tục cuộc sống làm ông đau khổ, thì tốt hơn là để ông ấy được giải
thoát.”
Cả Eragon và Saphira không ai đáp
lại.
Cả ba lại tiếp tục bàn luận những chuyện
xảy ra gần đây trong một lúc. Sau đó Saphira rút đầu ra khỏi lều, nằm ở bãi cỏ
bên cạnh. Em cảm thấy mình như một con cáo đang đút đầu vào cái hang thỏ vậy. Cô
nàng phàn nàn. Nó làm da em ngứa ngáy, em sẽ không thể phát hiện nếu có ai lén
leo lên người em.
Eragon nghĩ rằng Arya sẽ rời khỏi lều
ngay, nhưng ngạc nhiên, nàng vẫn ngồi lại, và tiếp tục nói chuyện với nó. Cơn
đói của nó dai dẳng suốt buổi tập đấu tinh thần với nàng, Saphira và Glaedr.
Trong trường hợp này, nó sẵn sàng đánh đổi một bữa ăn nóng sốt để hầu chuyện làm
vui lòng nàng.
Màn đêm bao quanh hai người, và trại yên
tĩnh hơn trong khi hai người nói chuyện hết chủ đề này tới chủ đề khác. Nó cảm
thấy choáng do kiệt sức và hồi hộp---như thể đã uống quá nhiều rượu----nó thấy
Arya bình dị hơn thường ngày. Cả hai nói về nhiều thứ: Glaedr và trận đấu của
họ, bao vây Dras Leona và sẽ làm những gì; và những việc ít quan trọng hơn, như
là những con cò Arya thấy ở góc bờ hồ, cái vảy ở mũi Saphira bị mất, thời tiết
thay đổi và dần lạnh hơn. Rồi cuối cùng họ lại trở về chủ đề luôn hiện hữu trong
đầu họ, Galbatorix và cái gì đang chờ họ tại Uru’baen.
Trong khi họ đang suy đoán, rất nhiều lần,
những cái bẫy ma thuật nào Galbatorix đang cài để bẫy họ và cách nào tốt nhất để
vượt qua, Eragon nghĩ về câu hỏi của Saphira về Glaedr và nói:
“Arya?”
“Sao” Cô đáp, giọng dịu
dàng.
“Nàng sẽ làm gì sau hi kết thúc chuyện
này?” nếu như chúng ta vẫn còn sống
“Chàng sẽ làm
gì?”
Nó nhịp nhịp ngón tay vào thanh Brisingr
và cân nhắc câu trả lời: “tôi không biết, chưa bao giờ tôi để tâm trí vượt quá
Uru’baen…..Có lẽ tùy vào việc Saphira muốn gì, có lẽ tôi và Saphira sẽ trở lại
thung lũng Palancar. Tôi có thể xây một ngôi nhà lớn dưới chân một trong những
ngọn núi. Có thể chúng tôi sẽ ít ở đấy, nhưng ít ra chúng tôi sẽ có nhà để về
sau khi bay khắp đất nước Alagesia và các nơi khác” Nó cười mỉm “ Tôi chắ rằng
sẽ có nhiều thứ làm chúng tôi bận rộn, ngay cả khi Galbatorix chết….Nhưng nàng
vẫn chưa trả lời ta, nàng sẽ làm gì khi chúng ta thắng, chắc hẳn nàng có nhiều
dự định. Nàng đã suy nghĩ về nó nhiều hơn ta.
Arya gác một chân lên gốc cây, vòng hai
tay ôm lấy chân, và tựa cằm lên đầu gối. Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt nàng nổi
lên giữa phông màn tối xung quanh.
“tôi đã có thời gian sống giữa người và
người lùn nhiều hơn giữa các alfakin” nàng nói, sử dụng tên gọi thần tiên trong
ngôn ngữ cổ. “tôi đã lớn lên ở đó, nhưng tôi không muốn trở lại sống ở
Elleme’ra. Quá ít sự việc diễn ra ở đó, hàng thế kỉ trôi qua trong khi bạn ngồi
đó, ngắm và chiêm nghiệm các vì sao. Không, tôi sẽ tiếp tục phục vụ mẹ tôi như
một sứ giả. Lí dó đã khiến tôi rời khỏi Weldenvarden bởi vì tôi muốn giúp thế
giới này cân bằng. Như chàng nói, sẽ còn nhiều thứ cần phải làm sau khi tiêu
diệt được Galbatorix, nhiều thứ cần được đưa vào quỹ đạo, tôi muốn là một phần
trong đó.”
“Ừm” đó không phải là điều nó hy vọng nghe
nàng nói, nhưng ít ra điều này làm nó vẫn còn có cớ để liên lạc với nàng sau
này, sau khi vượt qua Uru’baen, nó vẫn sẽ được gặp nàng, như bây
giờ.
Nếu Arya nhận ra vẻ bất mãn của nó, nàng
cũng sẽ tỏ vẻ gì.
Hai đứa nói chuyện một lúc nữa, rồi nàng
cáo lui và duyên dáng quay đi.
Nàng bước đi qua nó, nó với theo, như thể
muốn giữ nàng lại, rồi rụt tay lại.”Đợi đã” nó nói yếu ớt.Không chắc hy vọng gì,
nhưng vẫn hy vọng. Tim nó đập mạnh, tai nó lùng bùng, má đỏ
lựng.
Arya dừng bước trước cửa lều, không quay
lại:”ngủ ngon,Eragon” nàng nói. Rồi bước qua cửa lều, biến mất trong màn đêm, để
nó lại một mình trong bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT