Hai người lùn, hai người đàn ông và hai
Urgal – thành viên đội cận vệ của Nasuada, Chim Ưng Đêm, - đứng canh ngoài phòng
trong lâu đài được Nasuada trưng dụng làm trụ sở họp
mặt.
Họ nhìn Roran không biểu cảm. Anh cũng giữ
khuôn mặt tương tự khi nhìn lại họ.
Họ đã từng chơi trò này
rồi.
Dù đội Chim Ưng Đêm ít khi biểu lộ cảm xúc
nhưng Roran biết họ đang tính xem cách nào giết chết anh nhanh nhất và hiệu quả
nhất. Anh biết vì anh cũng làm điều tương tự.
Mình sẽ luồn ra sau lưng họ nhanh nhất có thể...làm họ tản ra một
chút, anh quyết định. Con người sẽ phản ứng đầu tiên; họ nhanh hơn người lùn, và họ sẽ
cản bước Urgal đằng sau...Phải tước được cây kích từ tay họ. Có thể khó nhưng
mình nghĩ mình có thể làm được – ít nhất là tước vũ khí của một người. Có thể sẽ
phải ném cây búa của mình đi. Một khi nắm kích trong tay, mình sẽ khiến họ cách
xa mình một khoảng. Người lùn sẽ không dám liều nhưng Urgal khó chơi hơn. Lũ súc
vật xấu xí đó... Nếu ẩn sau cái cột này, mình có
thể...”
Cánh cửa viền sắt cọt kẹt mở. Một tiểu
đồng mặc bộ đồ sáng mà khoảng mười hoặc mười hai tuổi bước ra tuyên bố, “Tiểu
thư Nasuada cho triệu kiến ngài!”
Vài người cận vệ giật mình xao lãng và ánh
mắt hơi xao động trong một giây. Roran cười lướt qua họ bước vào căn phòng đằng
sau. Anh biết sơ hở đó của họ sẽ tạo cơ hội cho anh giết chết ít nhất hai người
trước khi họ kịp trở tay. Cho tới lần sau, anh nghĩ
bụng.
Căn phòng rộng, hình chữ nhật và được
trang trí khá đơn sơ: một chiếc thảm quá nhỏ nhắn so với căn phòng, một bức
tranh thêu hẹp bị mối ăn treo trên bức tường bên trái; trên tường bên phái chỉ
có duy nhất một cửa sổ vòm. Ngoài ra, trong phòng không có thêm một vật trang
trí nào. Ở một góc phòng có đặt một chiếc bàn gỗ dài chất đầy sách, cuộn giấy da
và giấy tờ. Một vài chiếc ghế để lộn xộn quanh bàn, nhưng Nasuada và những người
quanh cô không ai sử dụng chúng. Jörmundur không ở đây nhưng Roran lại nhận
ra vài người khác: những người là chỉ huy của anh, vài người là chiến hữu trong
trận chiến và cũng có vài người anh đã được nghe danh.
“...và tôi không quan tâm xem chuyện đó có
khiến hắn bị ‘bướu cổ’ không!” Cô hét hên, và đập tay xuống bàn đánh rầm. “Nếu
chúng ta không có móng ngựa, và hơn nữa, nếu chúng ta phải ăn thịt cả ngựa chiến
thì chúng cũng sẵn sàng làm thế với chúng ta. Các người hiểu
chưa?”
Họ đồng thanh quả quyết trả lời cô. Họ như
thể bị dọa dẫm nhưng trong đó còn có cả sự bối rối. Roran vừa lạ vừa ấn tượng vì
Nasuada chỉ là một người phụ nữ lại có thể được các chiến binh của mình và kể cả
anh, tôn trọng tới vậy. Cô là một trong những người thông minh và kiên định nhất
anh từng biết. Lắm khi anh cứ nghĩ dù cô sống trong thời đại nào cô cũng sẽ
thành công.
“Giờ đi đi,” Nasuada nói và tám người đàn
ông đi khuất, cô ra hiệu cho Roran tiến ra chỗ bàn làm việc. Anh kiên nhẫn đợi
cô viết vài dòng lên cuộn giấy da nhỏ rồi đưa nó cho một tiểu rồng và nói. “Đưa
cho người lùn Narheim. Và lần này, em đợi cho ông ấy trả lời luôn, nếu không chị
sẽ cho em tới chỗ Urgal phục vụ thức ăn và lau dọn
đấy.”
“Vâng, thưa Tiểu thư!” cậu bé nói và chạy
biến đi, có chút sợ hãi.
Nasuada bắt đầu đọc lướt qua đống giấy tờ
trước mặt. Cô nói với Roran mà không ngửng đầu lên, “Anh lấy lại sức rồi chứ
Roran?”
Anh phân vân không hiểu cô nói chuyện
không có tý hứng thú nào. “Cũng chưa hẳn.”
“Thế thì không may rồi. Anh thức trắng đêm
qua à?”
“Gần hết đêm thôi. Cô Elain, vợ của chú
thợ rèn làng tôi, tối qua sinh em bé, nhưng...”
“Ừm, tôi được thông báo rồi. Tôi đoán là
anh không thể thức nổi cả đêm đợi Eragon chữa lành cho đứa
nhỏ?”
“Không, tôi quá mệt
rồi.”
“Ít nhất anh còn cảm thấy mệt.” Cô vươn
tay qua bàn với lấy một tệp giấy nữa và nhìn chăm chú trước khi đặt lên đống
công văn trước mặt. Cô vẫn dùng giọng như cũ nói với Roran,
“Tôi có một việc
cần tới anh, Cây búa Dũng Mãnh. Quân đội ở Aroughs gặp sự chống trả quyết liệt –
hơn chúng ta dự tính Tướng Brigman không thể giải quyết nổi tình hình và chúng
ta cần họ quay về. Vì thế, tôi gửi anh tới Aroughs thay cho Brigman. Tôi đã
chuẩn bị sẵn cho anh một con ngựa ở cổng nam. Anh phải phi hết tốc lực tới
Feinster, rồi từ Feinster tới Aroughs. Cứ mười dặm từ đây về Feinster anh sẽ
thay ngựa một lần. Sau đó anh phải tự mình xoay xở. Tôi mong là anh sẽ tới
Aroughs trong vòng bốn ngày tới. Một khi đã tới nơi, anh sẽ có... ba ngày để kết
thúc trận chiến.” Cô ngước lên nhìn anh. “Sau một tuần nữa, tôi muốn nhìn thấy
cờ hiệu của quân ta bay trên bầu trời Aroughs. Nếu anh không thể, tôi sẽ không
còn lựa chọn nào khác ngoài đưa Eragon và Saphira tới Aroughs. Làm như vậy chúng
ta sẽ không thể nào chống lại Murtagh và Galbatorix.”
Và như thế Katrina sẽ gặp nguy
hiểm, Roran nghĩ. Bụng dạ
Roran cảm thấy không yên. Đi tới Aroughs trong bốn ngày đã là không tưởng rồi,
đặc biệt khi cơ thể anh đang đau đớn và bầm dập. Chiếm thành phố trong một
khoảng thời gian quá ngắn lại càng điên rồ. Nhiệm vụ này như kiểu bắt anh thi
vật với gấu trong khi trói hai tay ra sau.
Anh gãi gãi má xồm xoàm rôi ria. “Tôi
không có kinh nghiệm vây thành,” anh nói. “Ít nhất là không phải theo cách đó.
Phải có ai đó trong Varden phù hợp với nhiệm vụ này hơn tôi chứ. Ông Martland
Râu Đỏ thì sao?”
Nasuada hiện một nét khinh thường trên
mặt. “Ông ấy không thể dùng một tay mà phi nước đại được. Anh phải tự tin hơn
với bản thân chứ Cây Búa Dũng Mãnh. Nhiều người trong Varden biết về binh pháp,
tôi công nhận – đó là những người có thời gian chiến đấu lâu hơn anh, những
người được chỉ dạy từ những chiến binh giỏi nhất thời cha tôi – nhưng khi nhập
trận, không phải kinh nghiệm hay kiến thức binh pháp là cái quan trọng nhất, mà
là anh biết cách nào để chiến thắng đối phương, kể cả anh dùng bất cứ thủ đoạn
gì. Và quan trọng hơn, đó là anh may mắn.”
Cô đặt công văn xuống và chống tay lên
bàn. “Anh đã chứng minh cho chúng tôi thấy khả năng chiến đấu của anh. Anh đã
chứng minh anh là người biết tuân theo quân luật... khi cần thiết.” Anh bỗng nhớ
lại cảm giác đau, bỏng giẫy khi roi quất vào lưng anh hồi anh chống lại lệnh của
Tướng Edric. “Anh đã chứng tỏ anh có thể dẫn dắt mọi người. Vì thế, Roran Cây
Búa Dũng Mãnh, anh hãy thể hiện cho chúng tôi xem anh còn những khả năng gì,
được không?”
Anh nuốt nước bọt. “Được, thưa Tiểu
Thư.”
“Tốt. Tôi sẽ đề xuất anh làm tướng tạm
thời. Nếu anh thành công ở Aroughs, anh sẽ có thể giữ danh hiệu này, ít nhất tới
khi anh thể hiện rằng anh đáng được vinh danh nhiều hơn hay ít hơn.” Cô lại nhìn
xuống bàn và đọc qua những cuộn giấy da, rõ ràng là đang tìm kiếm một thông tin
gì đó.
“Cám ơn.”
Nasuada đáp lại bằng một âm thanh nhỏ,
không biểu lộ cảm xúc.
“Tôi sẽ chỉ huy bao nhiêu người ở
Aroughs?” anh hỏi.
“Tôi đã gửi cho tướng Brigman một nghìn
lính để chiếm thành phố. Nhưng giờ chỉ còn lại không đến tám trăm người vẫn có
khả năng chiến đấu.”
Roran suýt nữa bật ra tiếng chửi thề. Quá ít.
Như thể nghe được, Nasuada khô khốc nói,
“Chúng ta đã tưởng rằng hàng phòng thủ của Aroughs yếu
hơn.”
“Tôi hiểu. Tôi có thể mang theo hai ba
người từ Carvahall đi cùng không. Tiểu thư từng nói rằng cô cho phép chúng tôi
đồng hành nếu chúng tôi...”
“Được, được,” cô vẫy tay – “tôi biết tôi
nói gì.” Cô cắn môi, cân nhắc. “Được, anh cứ mang theo bất kỳ ai anh muốn, miễn
là anh đi trong vòng một tiếng nữa. Anh hãy cho tôi biết anh muốn bao nhiêu
người đi cùng để tôi sắp xếp ngựa trên đường.”
“Tôi đưa Carn đi được không?” anh hỏi, nói
ra tên pháp sư anh từng có dịp chiến đấu cùng.
Cô ngừng lại và nhìn lên tường một lúc,
ánh mắt lung lạc. Sau đó, cô gật đầu và lại tiếp tục đào bới đống công văn. “À,
đây rồi.” Cô lôi ra một ống tròn được buộc lại bằng một sợi dây da. “BẢn đồ
Aroughs cũng như là bản đồ chi tiết của tỉnh Fenmark. Tôi nghĩ anh nên nghiên
cứu kỹ cả hai bản đồ này.”
Cô đưa cho anh ống giấy và anh đặt nó vào
trong áo. “Và đây,” cô nói và đưa cho anh một lá thư niêm phong dấu đỏ. “là
nhiệm vụ của anh, và” – một lá thư thứ hai, dày hơn lá đầu tiên – “đây là thư
cho Brigman. Đưa cho ông ấy đọc thôi, nhưng đừng đưa cho ông ta giữ. Nếu tôi nhớ
không nhầm, anh không biết đọc, đúng không?”
Anh nhún vai. “Đọc làm gì chứ? Tôi có thể
tính toán cộng trừ như nhiều người khác. Cha tôi nói dạy chúng tôi học chẳng hơn
gì dạy cho đi trên chân sau: thú vị, nhưng không đáng.”
“Tôi sẽ đồng ý với cha anh, nếu như anh
chỉ là một người nông dân. Nhưng trong địa vị hiện giờ của anh, tôi không thể
đồng ý.” Cô chỉ về mấy lá thư anh đang cầm. “Anh chỉ biết một trong hai bức thư
này có thông báo bổ nhiệm của anh. Vì anh không biết đọc nên tôi khó trọng dụng
anh. Tôi không thể gửi thư cho anh mà không có người khác đọc thư cho anh, anh
không còn lựa chọn nào khác ngoài tin rằng người kia thực sự đọc đúng cho anh
nghe. Anh sẽ dễ bị thao túng. Tôi không thể tín nhiệm anh. Nếu anh hy vọng thăng
tiến hơn ở Varden, anh cần tìm một người dạy anh học. Giờ đi đi, tôi còn nhiều
việc khác phải làm.”
Cô bật ngón tay và một tiểu đồng chạy tới
cạnh. Cô đặt tay lên vai thằng bé, cúi xuống và nói, “Tôi muốn em đưa Jörmundur
tới đây. Em sẽ tìm thấy ông ấy ở chợ, chỗ ba cái nhà...” Đang nói dở, cô dừng
lại nhướn mày khi thấy Roran chưa đi. “Còn gì nữa không, Cây Búa Dũng Mãnh?” cô
hỏi.
“Có, trước khi tôi đi, tôi muốn gặp
Eragon.”
“Vì sao?”
“Kết giới cậu ấy phủ lên người tôi trước
trận chiến đã không còn.”
Nasuada nhíu mày rồi nói với tiểu đồng,
“Trong chợ, chỗ ba cái nhà cháy. Em biết chỗ đó chứ. Rồi, giờ đi đi.” Cô vỗ lưng
thằng nhỏ và đứng thẳng dậy khi thằng bé chạy ra khỏi phòng. “Tốt hơn là anh
đừng gặp.”
Roran thấy khó hiểu nhưng anh vẫn im lặng,
chờ đợi lời giải thích từ cô. Cô nói vòng vo, “Anh có thấy Eragon đã mệt thế nào
trong buổi gặp mặt của tôi với mèo ma chưa?”
“Gần như không đứng
vững.”
“Chính xác. Càng ngày cậu ấy càng gầy,
Roran. Cậu ấy không thể bảo vệ anh, tôi, Saphira, Arya và ai mà biết cậu ấy còn
muốn bảo vệ ai mà vẫn phải làm những gì cậu ta phải làm. Cậu ta phải tích trữ
năng lượng cho lần đụng độ sắp tới với Murtagh và Galbatorix. Và chúng ta càng
tới gần Urȗ’baen, chuyện cậu ấy sẵn sàng đụng độ với chúng càng quan trọng.
Chúng ta không thể để những lo lắng và phiền phức khiến cậu ta suy yếu. Việc cậu
ây chữa hở hàm ếch cho đứa nhỏ mang tới cho cậu ấy sự tín nhiệm, nhưng việc làm
đó có thể khiến chúng ta thua trận!
“Anh đã chiến đấu chống lại Za’rac trên
rặng Spine mà không cần tới kết giới bảo vệ. Nếu ha quan tâm tới em họ anh, nếu
anh muốn đánh bại Galbatorix, anh phải học cách chiến đấu không cần tới
chúng.”
Khi cô nói xong, Roran cúi đầu. Cô nói
đúng. “Tôi sẽ đi ngay.”
“Tôi đánh giá cao điều
này.”
“Tạm biệt...”
Rora quay lại, sải bước đi về phía cửa.
Khi anh vừa bước qua bậc thềm, Nasuada gọi lớn, “Và, Cây Búa Dũng Mãnh
này?”