Sáng hôm sau, toàn thân Er­agon ê ẩm, nó không còn muốn nhớ gì đến những sự việc vừa qua, chỉ tập trung suy tính làm cách nào truy lùng và tiêu diệt mấy tên Ra'zac. Mình sẽ dùng cung tên, Er­agon quyết định và tưởng tượng hình ảnh hai kẻ giấu mặt kia, khi bị những mũi tên của nó xuyên suốt thân mình.

Mỗi cử động nhỏ cũng làm nó đau nhức, Er­agon ráng lắm mới đứng dậy nổi. Những ngón tay của nó sưng tấy lên. Lúc sửa soạn tiếp tục lên đường, vừa leo lên con Cadoc, nó vừa nhăn nhó nói:

- Nếu cứ tập tành kiểu này, ông đập cháu nát người mất thôi.

- Biết cháu đủ mạnh, ta mới mạnh tay vậy chứ.

- Cám ơn lời khen. Cháu không ham.

Cadoc giẫm chân hốt hoảng khi Saphi­ra lừ lừ tiến tới. Nàng rồng khinh khỉnh liếc con ngựa, bảo Er­agon: “Ngoài cánh đồng chẳng còn chỗ nào để núp nữa. Từ lúc này, em sẽ bay loanh quanh trên đầu anh thôi.” Nói xong, nó vút bay lên.

Hai người bắt đầu cưỡi ngựa xuống con dốc gần như thẳng đứng. Nhiều đoạn họ phải tự mở lối đi, xuống dắt ngựa, bám vào thân cây, lần xuống mới không bị trượt ngã. Trời lạnh ngắt, nhưng chuyến đi cực nhọc làm cả hai nóng toát mồ hôi.

Gần trưa mới tới chân dốc để nghỉ chân. Bên trái, dòng Ano­ra xuôi về phương bắc. Gió lồng lộng trên cánh đồng, quất rát mặt hai người.

Quang cảnh mênh mông bằng phẳng làm Er­agon phát nản, không một chút mấp mô, không một cái gò nho nhỏ. Nó quen sống giữa núi non bao bọc, nơi trống trải này làm nó cảm thấy e dè, như con chuột nhắt dưới con mắt tinh quái của một con diều hâu vậy.

Tới cánh đồng, con đường mòn tách ra làm ba nhánh. Một rẽ tới Ce­unon, thành phố lớn nhất miền bắc. Một nhánh xuyên thẳng qua cánh đồng. Nhánh cuối cùng dẫn về miền nam. Quan sát cả ba, họ phát hiện dấu vết của những tên Ra'zac đi xuyên qua cánh đồng. Ông già lo ngại nói:

- Dường như chúng tới Yazuac.

- Yazuac ở đâu?

- Cứ thẳng hướng đông bốn ngày thì tới nơi. Đó là một làng nhỏ bên sông Ni­nor. Như vậy, nguồn nước duy nhất của chúng ta chỉ còn nhờ con sông Ano­ra này. Phải lấy đầy nước dự trữ trước khi băng qua cánh đồng. Từ đây tới Yazuac không hề có sông suối nào nữa đâu.

Er­agon phấn chấn hẳn vì sắp được săn bắt kẻ thù. Chỉ mấy ngày nữa, nó sẽ sử dụng cung tên để trả thù cho cái chết của cậu Gar­row. Và rồi...Không, nó không muốn nghĩ đến những gì xảy ra sau đó.

Người, ngựa và rồng xuống sông uống nước, rồi lấy đầy những túi da đựng nước mang theo. Tất cả đều sung mãn tiến qua cánh đồng, hướng tới miền đông.

Er­agon đổ tại gió làm nó muốn phát khùng lên. Môi nứt nẻ, lưỡi rộp lên, mắt đổ lửa, tất cả đều vì gió. Suốt ngày nó lồng lộn bốc bụi mù trời. Chiều tối, gió còn hung bạo hơn cả ban ngày.

Không một nơi khuất gió, họ phải nghĩ lại giữa trời. Er­agon nhổ những cây mọc còi cọc trên nền đất khô cằn, cố nhóm lửa, nhưng chỉ làm bốc lên những ngọn khói cay sè mù mịt. Nó bực tức đưa hộp mồi cho ông già Brom:

- Gió kiểu này, cháu chịu thua luôn. Ông thử nhóm coi, nếu không được, mình đành ăn đồ nguội vậy.

Nhưng ông xoay đủ cách cũng không hơn gì Er­agon. Tức giận, ông vừa quẹt lửa vừa rủa lớn: “Bris­in­gr!”. Ngọn lửa chợt bùng lên.

Trong khi đợi đồ ăn chín, cả hai đều quá mệt, nên chỉ tập vài đường kiếm. Ăn xong, nhờ Saphi­ra nằm kế bên, xoè cánh làm lều, hai người được ngủ yên lành.

Buổi sáng, vẫn những cơn gió lạnh hun hút qua cánh đồng. Mỗi khi cười nói, môi Er­agon lại bị chảy máu. Ông già Brom cũng không hơn gì nó.

Cho ngựa uống nước xong, tất cả lại lên đường. Cuộc hành trình gi­an khổ như kéo dài vô tận.

Ngày thứ ba, Er­agon thoải mái thức giấc, vì gió đã lặng. Nhưng niềm hưng phấn của nó lịm dần khi nhìn bầu trời vần vũ mây đen, báo hiệu cơn giông sắp tới.

Ông Brom nhìn trời, cau mày nói:

- Thường thì ta sẽ không đi trong giông bão thế này, nhưng chúng ta đang bước vào cuộc chiến chưa biết những gì đang xảy ra, vì vậy phải cố đi càng mau càng tốt.

Trời yên tĩnh cho đến khi họ đụng độ cơn giông ầm ầm kéo tới. Er­agon ngẩng nhìn những đám mây khổng lồ muôn hình muôn dạng trên trời, và khi vừa cúi xuống, một đám mịt mùng, xô rạp cỏ cây, ào ào tiến tới.

Ngọn cuồng phong đi sát mái đầu, làm Er­agon khiếp đảm thét lên: “Saphi­ra! Xuống!”

Mặt ông Brom tái nhợt. Saphi­ra phóng thẳng xuống đất. Chắc nó sẽ không xuống nổi. Một cơn gió phẫn nộ quất thẳng vào người ngựa như búa bổ. Er­agon ngộp thở, ghì chặt yên cương. Con Cadoc xoay mình, bờm dựng ngược, châm bám sâu vào đất. Như những ngón tay vô tình, gió xé tan tành quần áo hai người. Những đám mây bụi khổng lồ phủ tối tăm trời đất.

Er­agon đảo mắt tìm Saphi­ra. Saphi­ra nặng nề hạ cánh, móng vuốt bấu chặt xuống đất. Nó chưa kịp xếp cánh, một cơn gió dữ dội thốc tới, căng đôi cánh ra như cánh buồm và nâng nó lơ lửng trên không một lúc, rồi quăng nó nằm ngửa trên mặt đất.

Er­agon nghiến răng quay đầu ngựa, thúc Cadoc cả bằng gót chân và ý chí. Nó gào lên: “Saphi­ra! Nằm im đó! Anh tới đây.” Tới gần Saphi­ra, Cadoc cố kềm lại để Er­agon nhảy xuống.

Một cơn gió mạnh đẩy nó ngã sấp xuống đất. Nó trôi đi, khi đứng dậy được, trên da đầy vết trầy xước.

Chỉ cách Saphi­ra chừng ba thước, nhưng Er­agon không thể đến gần vì những cái vỗ cánh mạnh mẽ, liên tục. Con rồng cố gắng chống lại cơn cuồng phong hung bạo. Er­agon đã tới sát được cánh bên phải, nó vừa định kéo cái cánh xuống, một cơn gió lật thân mình Saphi­ra, úp lên Er­agon. Những cái gai trên lưng rồng cách đầu nó chỉ một phân. Saphi­ra cào xuống đất, giữ cho thân thăng bằng. Gió lại thổi tung cánh nó lên, nhưng Er­agon vừa kịp nhào tới, ôm chặt cánh trái của nó. Saphi­ra xếp chặt cánh trái. Er­agon leo lên lưng nó, lần mò sang cánh phải. Một cơn gió bất ngờ lật nó xuống đất. Saphi­ra và Er­agon ráng sức chống đỡ.

Khi tạm ổn, Er­agon vỗ về Saphi­ra, hỏi: “Em không sao chứ?” Saphi­ra run rẩy một lúc mới trả lời: “Em...em nghĩ vậy. Không bị gãy xương nào. Gió khiếp quá, em gần như bất lực.”

“Đừng sợ nữa. An toàn rồi.” Nhìn Cadoc đang đứng quay lại chiều gió, nó phóng tư tưởng bảo con ngựa trở lại chỗ ông Brom. Với Er­agon trên lưng, Saphi­ra vừa chống chọi với giông bão vừa bò dần tới con đường.

Tiếng ông Brom gào trong gió:

- Saphi­ra bị thương không?

Er­agon lắc đầu, nhảy xuống đất. Vừa vuốt ve con Cadoc, ông già vừa chỉ màn mưa đen kịt đang ào ào đổ tới. Er­agon kêu lên:

- Lại gì nữa thế kia?

Nó nhăn nhó kéo chặt manh áo rách. Những hạt mưa lạnh buốt, rát như kim chích rào rào đổ xuống. Người vật sũng nước, run lập cập.

Những tia chớp xé bầu trời, kéo theo những đợt sấm kinh thiên động địa. Cảnh vật vụt hiện vụt mất. Rải rác đó đây, sét xoèn xoẹt đốt cháy từng đám cỏ, rồi lại bị dập tắt ngay bởi cơn mưa rào rạt.

Cảnh khủng khiếp giảm dần, rồi cuối ngày, họ không còn biết mình hiện đang ở nơi đâu. Mặt trời chiều rọi những tia nắng vàng rực rỡ, cây cỏ tốt tươi. Tất cả cảnh vật bình thường bỗng mang một vẻ đẹp phi phàm. Er­agon cảm thấy như đang được sống trong một bức tranh.

Mùi đất hồi sinh tươi mát, trong lành, làm tâm trí mọi người như được gột rửa và trở nên phấn chấn. Saphi­ra vươn cổ, xoãi mình, gầm lên vui sướng làm hai anh ngựa khiếp vía ù té chạy. Er­agon và ông già mỉm cười vì thấy cô rồng đã lấy lại sức khoẻ dồi dào.

Trước lúc mặt trời lặn, họ tìm chỗ nghỉ qua đêm trong một hố đất nông. Quá mệt mỏi, bỏ buổi tập kiếm, tất cả đều lăn ra ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play