Tiếng gầm của Saphira khiến các binh sĩ
đằng sau hoảng sợ.
“Đi theo tôi!” Eragon hét. Nó giơ cao
thanh Brisingr để ai ai cũng nhìn thấy. Thanh kiếm xanh phát ra ánh ngũ sắc rực
rỡ phản chiếu lên đám mây đen dây đặc ở đằng tây. “Vì
Varden!”
Mũi tên xé gió lao qua nó nhưng nó nào để
ý.
Các chiến binh tụ họp tại chân dốc đầy đá
cuội bên dưới Eragon và Saphira. Tất cả muôn người như một trả lời nó: “Vì
Varden!”. Họ khua vũ khí gõ xuống nền đá sỏi.
Eragon quay lưng với những người lính. Ở
phía bên kia rặng núi ngọn đồi là một trảng đất trống rộng lớn. Khoảng gần hai
trăm người lính của Bạo chúa Galbatorix đang tụ tập trong đó. Đằng sau họ là một
pháo đài tôi tắm với những cửa sổ nhỏ xíu và một vài ngọn tháp vuông vươn lên
trên bầu trời. Trên ngọn tháp cao nhất là ánh lửa chiếu sáng căn phòng trên
cùng. Eragon biết, ở đâu đó bên trong pháo đài là nơi ở của Lãnh chúa Bradburn
vùng Belatona – thành phố mà đã nhiều giờ nay Varden chật vật đánh
chiếm.
Hét một tiếng lớn, Eragon bay lên khỏi mặt
đất tiến về phía những quân lính triều đình. Chúng lùi lại nhưng vẫn chĩa giáo
về phía cái lỗ hổng Saphira để lại trên tường thành.
Eragon hơi nghiêng chân đi khi Saphira hạ
cánh. Nó nhảy xuống, quỳ trên đầu gối với thanh kiếm trong
tay.
Một trong những tên lính lợi dụng cơ hội
phóng giáo vào họng Eragon.
Một ánh sáng lóe lên, Eragon đảo cổ tay,
xoay thanh Brisingr nhanh hơn bất cứ một con người hay một tiên nhân nào gạt cây giáo đi. Mặt tên lính
xám ngoét khi nhận ra sai lầm. Hắn muốn chạy nhưng nào có được. Trước khi hắn
kịp nhúc nhích, Eragon đã lao lên và đâm thanh kiếm vào bụng
hắn.
Từ cổ họng, Saphira phun ra một ngọn lửa
xanh vàng và nhảy vào trảng trống sau Eragon. Nó dang chân đứng vững khi cô rồng
hạ cánh. Cả chiến trường rung chuyển. Cỏ bên ngoài pháo đài rung lên như thể
những đồng tiền đặt trên mặt trống. Phía bên trên, cánh cửa sổ đang mở bị đóng
sập lại.
Tiên nữ Arya đi cùng Saphira. Mái tóc đen
dài của nàng tung bay quanh khuôn mặt góc cạnh khi nàng nhảy xuống. Máu khô dính
trên tay, cổ và trên lưỡi gươm nàng cầm. Trên nền đá sỏi, bóng dáng nàng sáng
bừng lên trong trang phục da.
Sự xuất hiện của cô khiến Eragon yên lòng.
Nó thích cô kề vai sát càng cùng nó và Saphira. Đôi với nó, nàng là một bạn
chiến đấu hoàn hảo.
Nó cười với nàng và nàng cười hiền với nó,
sau đó biểu hiện trên mặt nàng trở nên dữ dội và sung sướng. Trong
chiến trận, sự kín đáo của nàng biến mất, thay vào đó là sự phóng khoáng
nàng hiếm khi thể hiện trong đời thường.
Eragon dùng khiên che người khỏi ngọn lửa
xanh đang xẹt qua xẹt lại giữa họ. Nó quan sát Saphira qua vành khiên. Ngọn lửa
bao vây những tên lính đang run sợ, nhưng chưa làm hại
chúng.
Một hàng những cung thủ trên pháo đài liên
tục bắn tên vào Saphira. Nhiệt độ bên trên cô rồng quá cao khiến nhiều mũi tên
cháy thành than giữa trời. Eragon phù phép bảo vệ xung quanh Saphira khiến những
mũi tên còn lại không chạm nổi vào một cái vảy. Một mũi tên lạc bay ngược lại
cắm thắng vào khiên của Eragon, tạo nên một vết lõm
nhỏ.
Ngọn lửa đột nhiên cuốn lấy ba người lính,
kết liễu chúng nhanh chóng khiến chúng không kịp kêu lên một tiếng. Những tên
lính khác co cụm ở trung tâm vòng tròn lửa, ánh xanh sáng phản chiếu từ giáo
mác.
Nhưng dù cố gắng đến mấy cô rồng cũng
không thể làm tổn hại tới những kẻ còn lại. Cuối cùng cô nàng bỏ cuộc và khép
hàm lại. Ngọn lửa biến mất khiến cả chiến trường yên lặng đến giật
mình.
Eragon lần này và không biết bao nhiều lần
đã nghĩ rằng kẻ lập lá chắn bảo vệ những bĩnh sĩ này phải là một pháp sư quyền
năng lão luyện. Có phải Murtagh không? Nó phân vân.Nếu đúng như vậy, vì sao hắn và Thorn
không ở đây để bảo vệ Belatona? Không phải Galbatorix muốn kiểm soát những thành phố của lão
ư?
Eragon chạy lên phía trước, chỉ với một
nhát kiếm đã chém bay đầu hàng tá binh sĩ, dễ dàng thể thu hoạch lúa mạch vậy.
Nó xả kiếm ngang ngực tên lính gần nhất, xuyên qua lớp áo giáp như thể nó chỉ là
một thứ vải cực mỏng. Máu phun lên. Rồi nó đâm tên tiếp theo và dùng khiên đánh
vào tên lính phía bên trái, đánh bay hắn về phía ba tên lính khác, khiến bọn
chúng ngã chỏng gọng.
Đối với Eragon, phản ứng của bọn lính có
vẻ chậm chạp và vụng về. Còn nó như thể đang khiêu vũ, hạ gục chúng mà trên mình
không có lấy một vết trầy. Saphira đang tả hữu xung đột bên trái nó, dùng móng
vuốt to lớn của cô bé ném tung những tên lính lên trời, dùng đuôi đập vào chúng
và chỉ bằng một cú lắc đầu để giết chúng. Bên phải nó, Arya di chuyển nhanh như
chớp, nhân hình cô mờ mờ ảo ảo và mỗi lần kiếm vung lên lại báo hiệu cái chết
của một tên nô bộc của Đế chế. Khi Eragon đang quay tròn chống trả lại hai mũi
giáo đang nhắm về phía mình, nó thấy tiên nhân Blodhgarm người đầy lông đang
đứng gần đó cùng với mười một tiên nhân khác – những người có nhiệm vụ bảo vệ nó
và Saphira.
Từ đằng xa, các Varden xông vào chiến
trường từ những lỗ hổng trên tường thành nhưng họ chưa dám tấn công vì ở gần
Saphira rất nguy hiểm. Vả lại,Saphira, Eragon và các tiên nhân đâu cần trợ giúp
để giết những binh sĩ này.
Trận chiến chia cắt Eragon và Saphira, đưa
họ tới hai đầu chiến trường. Eragon không lo. Dù không có lá chắn, Saphira vẫn
có thể một mình hạ gục hai mươi ba mươi tên một lúc.
Một mũi giáo phóng thẳng vào khiên của
Eragon, làm bầm vai nó. Nó quay mặt đối diện với kẻ vừa phóng lao – một kẻ mang
vết sẹo lớn và thiếu hai răng cửa dưới – và lao về phía hắn. Gã cố gắng rút
thanh đoản kiếm đeo ở thắt lưng. Vào thời khắc cuối, Eragon quay người, đảo vai
đập vào xương ức của gã.
Lực tác động khiến tên lĩnh thối lui vào
bước, ngã xuống, ngất lịm.
Sau đó, một cơn mưa tên bay xuống, giết
hoặc làm bị thương vô khối binh sĩ. Eragon né và dùng khiên che người dù nó biết
phép thuật sẽ bảo vệ nó. Cẩn thận vẫn hơn, vì nó không bao giờ biết liệu trong
quân địch có kẻ nào có khả năng phù phép cho mũi tên bay xuyên qua lá chắn phép
thuật của nó hay không.
Eragon cong môi nở một nụ cười cay đắng.
Những cung thủ bên trên kia đã nhận ra hy vọng chiến thắng duy nhất của chúng là
giết chết Eragon và các tiên nhân, không cần biết chúng phải hy sinh bao nhiêu
nhân mạng.
Muộn rồi, Eragon nghĩ và trong
lòng dâng lên một cảm giác hài lòng mơ hồ. Các người đáng ra phải rời khỏi Đế chế ngay khi có cơ
hội.
Trận mưa tên đã cho nó thời gian nghỉ
ngơi. Tốt thôi. Họ tấn công thành phố từ lúc bình minh còn nó và Saphira luôn ở
hàng tiên phong.
Ngay khi các mũi tên dừng lại, Eragon
chuyển thanh Brisingr sang tay trái, nắm lấy thanh giáo của một tay lính và ném
thẳng về phía những cung thủ cách 13 mét. Eragon biết, nếu không luyện tập lâu
dài thì khó có thể phi giáo chuẩn. Nó không ngạc nhiên khi ném hụt mục tiêu
nhưng nó bị ngạc nhiên khi không phi trúng bất cứ tay
cung nào. Ngọn giáo bay vượt qua đầu họ và vỡ vụn khi đập vào tường thành phía
trên.
Một chuyển động sượt qua khiến Eragon chú
ý. Nó kịp nhìn thấy Arya phi giáo về phía những cung thủ; xuyên qua hai tên đứng
gần nhau. Sau đó, Arya dùng thanh kiếm chỉ vào những tên cung thủ và hét:
“Brisingr” (Lửa!) và ngọn giáo biến bùng lên một ngọn lửa xanh
ngọc.
Những tên cung thủ thối lui, tránh xa
những cái xác cháy. Chúng chạy trối chết qua cửa thành và lên tầng thành cao
hơn.
“Chẳng công bằng chút nào,” Eragon nói.
“Tôi không sử dụng được câu chú đó, nếu không thanh kiếm của tôi sẽ cháy như đốt
lửa trại mất.”
Arya hứng thú nhìn
nó.
Trận chiến kéo dài thêm vài phút, sau đó
những kẻ còn sống sót hoặc đầu hàng hoặc tháo chạy.
Eragon để cho năm tên lính phía trước nó
bỏ chạy; nó biết chúng cũng chẳng đi xa nổi. Sau khi kiểm tra nhanh xem những kẻ
nằm ngổn ngang xung quanh nó thực sự đã chết, nó nhìn về phía bên kia chiến
trường. Một vài Varden đã mở cổng thành ngoài và đang vác thanh gỗ đi qua con
đường dẫn tới lâu đài. Một số người khác đã đứng sẵn ở cổng lâu đài, sẵn sàng
đối đầu với quân lính bên trong. Trong số họ có cậu anh họ của Eragon, Roran,
đang lăm lăm cây búa trong khi chỉ huy đội quân dưới quyền. Xa xa, Saphira bước
qua những xác chết và xung quanh cô nàng là những xác chết như ngả rạ. Máu bết
lên những chiếc vảy như ngọc, những chấm đỏ đó đối lập gay gắt với màu xanh trên
cơ thể cô nàng. Cô nàng quay đầu gầm chiến thắng, nhân chìm tiếng la hét của tất
cả những người trong thành phố.
Sau đó, từ trong lâu đài, Eragon nghe thấy
tiếng xích và tiếng bánh răng, tiếp theo là kèn kẹt của cánh cửa gỗ. Âm thanh đó
thu hút ánh nhìn của mọi người về phía cánh cửa.
Bum! Cánh cửa bật tung ra.
Một làn khói bốc lên từ đuốc xộc ra, khiến những Varden đứng gần nhất ho hắng và
che mặt. Từ trong cảnh mịt mờ đó vang lên tiếng móng ngựa gõ lên đá trải đường;
tiếp theo là ngựa và người xong ra từ giữa đám khói. Ở tay trái hắn cầm một thứ
mà lúc đầu Eragon nghĩ là một cây thương, nhưng sau nó để ý thấy nó làm bằng một
vật liệu màu xanh lơ đến khác thường, lưỡi thương có ngạnh và hình dáng bất
thường. Đầu ngọn thương tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ không bình thường chứng tỏ sự
hiện hữu của pháp thuật.
Tên kỵ sĩ giật cương ngựa,
nhắm về phía Saphira mà
nhắm tới. Cô nàng đứng lên hai chân sau, giơ bộ vuốt phải kinh hoàng định giết
chết đối thủ.
Eragon thấy lo. Tên kỵ sĩ quá tự tin, ngọn
thương quá khác thường, quá kỳ quái. Dù cho lá chắn của cô rồng sẽ bảo vệ nó,
nhưng Eragon vẫn chắc chắn Saphira đang bị đe dọa tính
mạng.
Mình sẽ không tới kịp mất, nó nhận ra. Nó xâm nhập vào đầu óc gã kỵ sĩ,
nhưng hắn quá tập trung vào nhiệm vụ mà chẳng biết đến sự hiện diện của Eragon
và chính vì vậy Eragon không thể xâm nhập sâu vào suy nghĩ của hắn. Eragon rút
khỏi đầu gã, nhớ lại hàng tá những từ ngữ của ngôn ngữ cổ xưa, ghép chúng lại
thành một câu thần chú đơn giản để chặn đứng con ngựa chiến đang phi nước đại
kia. Eragon biết đây là một hành động ngu ngốc – Eragon biết nếu như gã kỵ sĩ
kia không phải là một pháp sư thì hắn hay nó sẽ chịu hậu quả ra sao nếu bị tấn
công bằng phép thuật – nhưng Eragon không định đứng yên trong khi Saphira đang
bị đe dọa tính mạng.
Eragon hít một hơi thật sâu. Nó nhắc mình
phải phát âm những từ ngữ khó thật chuẩn. Sau đó nó mở miệng đọc thần
chú.
Nhưng các tiên nhân còn nhanh hơn nó.
Trước khi nó kịp nói ra một từ, những tiếng lẩm nhập cắt đứt suy nghĩ của nó.
Những tiếng nói rì rầm rì rầm tạo nên một âm điệu không hợp âm, không giai
điệu.
“Mëa –” nó định nói thì phép thuật của
những tiên nhân đã có hiệu quả.
Khung cảnh phía trước con ngựa xoay tròn
và biến đổi, thảm cỏ trôi như nước, mặt đất nứt dài, sâu thăm thẳm. Con ngựa hí
vang, dừng sững lại trước hố nứt, gẫy chân trước và ngã
xuống.
Khi người và ngựa đổ xuống, gã kỵ sĩ kéo
tay về phía sau, lấy đà nhắm cây thương và phóng về phía
Saphira.
Saphira không thể chạy. Cô nàng không thể
lẩn trốn. Vì thế, nó vẫy tay mong gạt cây thương đi. Nhưng nó đã đỡ hụt – chỉ
vài cm – và Eragon kinh hoàng nhìn cây thương cắm ngập độ một mét vào ngực cô
rồng, ngay bên dưới xương đòn.
Eragon chỉ còn cảm thấy tức giận. Nó rút
hết tất cả năng lượng
trong người – trong cơ thể nó, trong chuôi gươm xanh ngọc bích, trong mười hai
viên kim cương trên Đai lưng của Beloth khôn ngoan đang đeo quanh eo, trong
chiếc nhẫn Aren đeo trên bàn tay phải – chuẩn bị tiêu diệt gã kỵ
sĩ.
Nhưng Eragon đã dừng lại khi thấy
Blodhgarm xuất hiện bên phải Saphira. Tiên nhân hạ gục tên kỵ sĩ. Như thể một
con báo tấn công một con nai, Blodhgarm xé toang cổ họng gã bằng những chiếc
răng trắng dài.
Những tiếng rên tuyệt vọng phát ra từ phía
cửa sổ cao cao trên pháo đài, tiếp theo là một trận nổ lớn làm bắn tung những
gạch đá trong lâu đài, rơi trúng các Varden, đập vào tay chân và thân mình họ
như thể đập vào những cành củi khô.
Eragon không quan tâm tới trận mưa đá đang
trút xuống chiến trường mà chạy về phía Saphira, cũng chẳng để ý tới Arya và
những hộ vệ của nó đang sát cánh bên canh. Những tiên nhân khác ở gần cô rồng
hơn, đã bao quanh nó, xem xét cây thương đang cắm trên ngực
nó.
“vết thương tệ quá – Liệu em ấy có – ”
Eragon nói. Nó quá buồn không thể nói hết câu. Nó nóng lòng được trò chuyện với
Saphira nhưng ai biết có thầy phép trong vùng này không. Nó không dám vì lo hắn
sẽ xâm nhập vào suy nghĩ của nó hoặc giả kiểm soát cơ thể
nó.
Sau những giây phút chờ đợi như kéo dài vô
tận, tiên nhân Wydren nói, “Ngài nên cảm ơn số phận, thưa Khắc tinh của tà
thần. Mũi thương không
đâm vào tĩnh mạch và động mạch cổ. Nó chỉ làm bị thương phần mềm và chúng tôi có
thể trị thương được.”
“Các ngài rút mũi thương ra được không?
Liệu nó có bị phù phép để...”
“Chúng tôi sẽ quan tâm tới việc này, thưa
Khắc tinh của tà thần.”
Tất cả các tiên nhân, trừ Blodhgarm đều
đứng trang nghiêm như thể những thày tu đứng trước bàn thờ Chúa. Họ đặt bàn tay
lên ức Saphira và hát. Tiếng hát của họ như thể lời thì thầm của gió thổi qua
rặng liễu. Họ hát về sự ấm áp và sinh trưởng, họ hát về những cơ bắp, gân và
mạch máu và hát về nhiều vấn đề bí ẩn khác. Saphira phải cực kỳ cố gắng để duy
trì tư thế trong suốt quá trình niệm chú mặc dù nó cơ thể cô nàng run lên từng
giây một. Một dòng máu rỉ xuống từ nơi ngọn thương cắm
vào.
Khi Blodhgarm tiến về chỗ Eragon, nó nhìn
vị tiên. Máu khô dính trên lớp lông trên cằm và cổ ông. Dưới ánh sáng xanh đen
lúc nửa đêm, màu máu trở nên đen thẫm.
“Cái gì kia?” Eragon hỏi, chỉ vào ngọn lửa
đang nhảy múa trên cửa sổ trên pháo đài.
Blodhgarm liếm môi, xòe bộ vuốt như vuốt
mèo trước khi trả lời. “Trước khi hắn chết, tôi đã xâm nhập vào đầu óc hắn,
thông qua đó, tôi xâm nhập vào đầu óc tên thuật sĩ giúp đỡ
hắn.”
“Ông đã giết tên thuật sĩ
đó?”
“Nói đúng ra là tôi buộc hắn tự vẫn. Tôi
không thường hành động quá khích như vậy nhưng tôi... giận
quá.”
Eragon tiến lên phía trước, tự mình xem
xét khi Saphira trầm giọng rên rỉ một tiếng dài. Không ai động vài ngọn thương,
nó tự động từ từ rời khỏi ngực cô rồng. Mắt cô nàng hấp háy, cô rồng thở dốc khi
đoạn thương chỉ còn đâm sâu 15 phân. Đầu thương gai tỏa ra quầng sáng xanh ngọc
rơi xuống mặt đất và nẩy lên trên nền đá lát, tiếng rơi như thể ngọn thương làm
bằng gốm hơn là bằng kim loại.
Khi các tiên nhân ngừng hát và rời tay
khỏi ngực Saphira, Eragon vội chạy đến và sờ vào cổ cô nàng. Nó muốn an ủi cô
bé, muốn cô bé hiếu nó sợ như thế nào, muốn nói chuyện với cô. Thay vào đó, nó
chỉ nhìn vào đôi mắt sáng xanh kia và hỏi, “Em ổn không?” Những từ ngữ đó không
thể nào so sánh nổi với những cảm xúc trong lòng nó lúc
này.
Saphire trả lời bằng một cái chớp mắt, rồi
cúi đầu xuống và nhẹ nhàng thở một hơi thở ấm áp vào mặt
nó.
Eragon mỉm cười. Sau đó nó quay lại nhìn
các tiên nhân và nói, “Eka elrun ono, älfya, wiol förn thornessa,” – cám ơn sự
giúp đỡ của họ bằng ngôn ngữ cổ. Các tiên nhân chữa trị cho cô rồng cái, kể cả
Arya, cúi xuống, đặt tay lên ngực phải thể hiện sự tôn trọng. Eragon để ý hơn
nửa số tiên nhân bảo vệ nó và Saphira giờ trở nên trắng bệch, yếu ớt, đứng không
vững.
“Lùi về nghỉ ngơi đi,” nó nói với họ. “Nếu
các ngài sẽ giết chết mình mất nếu còn ở lại. Đi đi, đây là mệnh
lệnh!”
Dù Eragon biết chắc họ không muốn đi,
nhưng bảy tiên nhân đã trả lời nó, “Vâng lệnh, thưa Khắc tinh của Tà thần,” sau
đó rời khỏi chiến trường, sải chân bước qua những xác chết và đống gạch vụn. Họ
luôn luôn thể hiện vẻ cao quý, thanh thoát, kể cả khi sức cùng lực
kiệt.
Eragon tiến lại gần Arya và Blödhgarm đang
nghiên cứu cây thương. Trên gương mặt họ biểu hiện nét khác lạ như thể họ không
biết nên phản ứng ra sao. Eragon ngồi xuống cạnh họ, cố không để cơ thể động
chạm vào ngọn thương. Ông nhìn chằm chằm vào đường khắc tinh tế ở dưới ngọn
thương. Những đường khắc này trông khá quen mắt nhưng nó không biết vì sao; nửa
màu xanh của ngọn thương không phải được làm từ gỗ hay kim loại; một lần nữa ánh
sáng nhè n hẹ của nó lại nhắc nó nhớ tới chiếc đèn không cần nến mà thần tiên và
người lùn sử dụng để thắp sáng các hành lang.
“Hai người có nghĩ đây là chế tác của
Galbatorix không?” Eragon hỏi. “Có thể lão quyết định nên giết thay vì bắt tôi
và Saphira. Có lẽ lão tin rằng chúng tôi thực sự là mối đe dọa với
hắn.”
Blödhgarm cười không hề thoải mái. “Tôi
không nghĩ là vậy, thưa Khắc tinh của tà thần. Chúng ta chẳng là một mối bận tâm
nhỏ đối với Galbatorix. Nếu lão thật sự muốn hai người hoặc bất kỳ ai trong
chúng ta chết, hắn chỉ cần bay tới từ Urȗ’baen và trực tiếp đối đầu với chúng ta
và chúng ta sẽ rụng như lá khô trong trước cơn bão mùa đông. Lão kiểm soát sức
mạnh của rồng và không ai có thể đứng vững trước lão. Ngoài ra, Galbatorix không
thể dễ dàng lơi là việc triều chính. Có thể lão ta điên, cũng có thể xảo quyệt
nhưng trên nhất, lão là một kẻ tham vọng. Nếu lão ta muốn nô dịch nó, lão sẽ làm
bằng được, không gì có thể chống nổi lão.”
“Trong bất cứ trường hợp nào,” Arya lên
tiếng, “thì thứ này cũng không phải chế tác của Galbatorix. Nó là của chúng
ta.”
Eragon nhíu mày. “Chúng ta? Varden không
làm ra thứ này.”
“Không phải Varden mà là tạo tác của giống
tiên.”
“Nhưng...” nó ngừng nói, cố gắng tìm ra từ
đúng. “Nhưng tiên nhân không hợp tác với Galbatorix. Họ thà chết còn
hơn...”
“Galbatorix không làm ra nó, mà kể cả có,
lão cũng không bao giờ giao một thứ vũ khí quyền năng và hiếm có như thế này vào
tay một người không thể giữ nó. Đây là thứ Galbatorix không muốn rơi vào tay
chúng ta nhất trong tất cả thứ vũ khí của Alagaësia.”
“Vì sao?”
Blödhgarm rên nhỏ trong họng và nói, “Vì
thưa Eragon Khắc tinh của tà thân, đây là
Dauthdaert.”
“tên của nó là Niernen, Đóa hoa lan,” Arya
nói. Cô chỉ vào những đường khắc dọc lưỡi thương, những đường khắc mà Eragon đã
nhận ra thực ra là những con chữ tượng hình của giống tiên – những con chữ cong
cong, bện vào nhau kết thúc bằng những đường nét như sợi
gai.
“Dauthdaert?” Khi Arya và Blödhgarm ngờ
vực nhìn Eragon, nó nhún vai, xấu hổ vì kiến thức của mình. Nó xấu hổ vì trong
quá trình trưởng thành, các tiên nhân dành hàng thập kỷ để học hỏi kiến thức từ
những học giả bậc thầy của nòi giống họ trong khi ông cậu Garrow của nó thậm chí
không dạy cho nó viết nổi tên mình vì ông cho nó chẳng có gì quan trọng. “Tôi
chỉ nghiên cứu cuốn Ellesméra thôi. Cái đó là gì? Có phải nó được rèn trong giai
đoạn thoái trào của các Kỵ sĩ, được dùng để chống lại Galbatorix và THập tam
phản đồ?”
Blödhgarm lắc đầu. “Niernen còn có từ lâu
hơn trước đó nhiều?”
“Dauthdaertya,” Arya nói. “được sinh ra từ
nỗi sợ hãi và hận trong những trận chiến cuối cùng của chúng tôi và loài rồng.
Những thợ rèn và những thầy phép tài giỏi nhất đã tạo ra chúng từ những nguyên
liệu mà giờ chúng tôi không biết được, niệm vào đó những câu thần chú chúng tôi
đã không còn biết nhớ, và đặt tên cho tất cả mười hai thanh theo tên những loài
hoa đẹp nhất – nhưng chúng được sinh ra để làm những nhiệm vụ xấu xa nhất – giết
chết những con rồng.”
Sự sợ hãi chiếm giữ lấy Eragon khi nó nhìn
vào thanh thương đang phát sáng. “Chúng có làm được việc đó
không?”
“Những tiền bối nói rằng máu rồng từ trên
trời trút xuống như trút nước.”
Saphira rít lên những tiếng chói lói và
sắc lạnh.
Eragon nhìn cô em trong chốc lát và nhận
ra những Varden vẫn đang đứng trước tòa tháp, đợi nó và Saphira tiếp tục trận
đánh.
“Tất cả các thanh Dauthdaertya đều đã bị
hủy hoặc hỏng hóc,” Blödhgarm nói. “Rõ ràng là chúng tôi đã lầm. Niernan đáng ra
phải được giao tới tay gia đình Waldgrave và họ phải chôn giấu nó tại Belatona.
Tôi đoán có thể khi chúng ta vượt qua tường thành, Lãnh chúa Bradburn không còn
đủ can đảm nữa, vì thế hắn đã ra lệnh dùng thanh Niernan để chặn đứng nó và
Saphira. Chắc chắn Galbatorix sẽ vô cùng tức giận nếu biết Bradburn đã định giết
hai người.”
Dù hiểu cuộc chiến đang gấp rút thế nào
nhưng sự tò mò của Eragon không để nó rời đi. “Dù cho ngọn thương này có phải
thanh Dauthdaetya không thì hai người vẫn chưa giải thích cho tôi vì sao
Galbatorix không muốn chúng ta có thứ này.” Nó chỉ vào ngọn thương. “Vì sao
Niernen lại nguy hiểm hơn bất kỳ một thứ giáo mác nào ở đây, hoặc giả còn hơn cả
Bris...” nó ngậm miệng kịp thời trước khi thốt ra toàn bộ cái tên. “hoặc giả
thanh kiếm của tôi?”
Arya trả lời nó. “Cậu thấy đấy, Niernen
không thể bị bẻ gẫy, không thể bị lửa xâm phạm, hầu như hoàn toàn miễn dịch với
phép thuật. Những thanh Dauthdaetya không bị ảnh hưởng bởi phép thuật của loài
rồng đồng thời bảo vệ người sử dụng nó khỏi thứ ma thuật phức tạp, không đoán
trước được của loài rồng. Galbatorix có thể tạo kết giới bảo vệ lão và Shruikan
mạnh hơn bất cứ ai ở Alagaësia, nhưng Niernen vẫn có thể xuyên thủng phòng tuyến
đó như thể nó không tồn tại.”
Eragon hiểu và nó thấy phấn chấn hẳn.
“Chúng ta phải...”
Một tiếng rít ngắt lời
nó.
Âm thanh đó đột ngột, sắc ngọt, run rẩy
như thể kim loại va chạm vào đá. Nó cảm thấy quai hàm rung lên và nó bịt tai,
nhăn nhó quay người lại xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Saphira ngửng đầu, và
trong chuỗi âm thanh đó nó vẫn nghe thấy tiếng cô nàng rên rỉ đau
đớn.
Eragon lướt nhìn chiến trường hai lần
trước khi nhìn thấy một cột bụi bốc lên từ bức tường chòi canh qua một lỗ hổng
rộng khoảng 30 phân bên dưới phần cửa sổ tối đen đã bị hủy hoại khi Blöhgarm
giết tên thuật sĩ. Tiếng rít càng lúc càng lớn, Eragon liều lĩnh bỏ một tay che
tai, chỉ về phía lỗ hổng.
“Nhìn kìa!” nó hét lên với Arya, nàng gật
đầu ra chừng đã hiểu. Nó áp tay lên tai.
Không hề báo trước, âm thanh đột ngột
ngừng lại.
Eragon đợi trong một lúc, sau đó từ từ hạ
tay xuống. Lần đầu tiên nó mong sao thính giác của nó không mẫn cảm đến
thế.
Đúng lúc đó, lỗ hổng mở rộng ra – kéo dài
vài feet – bổ dọc chòi canh. Tựa như một tia chớp, lỗ hổng mở rộng xuống tận
chân tường đá. Cả lâu đài rung chuyển, nghiêng về phía
trước.
“Chạy!” Eragon hét lớn chỉ huy Varden, mặc
dù những người lính đã bỏ chạy khỏi chiến trường, cố gắng trong tuyệt vọng nhằm
thoát khỏi bức tường thành đang nghiêng ngả kia. Eragon bước lên một bước, mọi
cơ bắp trên người nó căng cứng khi tìm kiếm bóng dáng Roran trong dòng người
đang tháo lui.
Cuối cùng Eragon cũng nhìn thấy anh, nằm
trong nhóm những người cuối cùng rời khỏi cánh cổng, đang điên cuồng ra lệnh cho
những người trong đội, tiếng nói của anh bị nhấn chìm trong trận hỗn loạn. Bức
tường nghiêng đi và đổ sụp mất vài mét – xa khỏi những tòa nhà khác – trút đá
xuống Roran, khiến anh lảo đảo, khiến anh ngã ngược về phía cánh cửa đang mở
toang.
Khi Roran đứng thẳng dậy, anh nhìn thẳng
vào Eragon. Eragon nhìn thấy trong đôi mắt đó sự sợ hãi, vô vọng, tiếp theo đó
là sự đầu hàng, như thể Roran biết rằng, dù anh có chạy nhanh thế nào, anh cũng
không thể đến được nơi an toàn.
Roran nở một nụ cười chế
giễu.
Và bức tường sập
xuống.
CÂY BÚA DŨNG MÃNH NGÃ XUỐNG
“Không!” Eragon hét lên khi bức tường tháp
canh sụp xuống, chôn Roran và năm người chiến binh khác dưới đống gạch đá cao
6m, và phủ bụi lên toàn bộ chiến trường.
Tiếng hét của Eragon quá lớn, giọng nó vỡ
ra, mùi máu tanh dâng lên cổ nó. Nó hít một hơi, rồi một hơi nữa, ho
hắng.
“Vaetna,” nó hổn hển nói và vẫy tay. Màn
bụi xám dày đặc tản ra với một tiếng động như tiếng lụa sột soạt, để lại khoảng
giữa chiến trường sạch sẽ. Eragon đang quá chú ý tới Roran mà không quan tâm xem
câu thần chú đã lấy đi của nó bao nhiêu sức mạnh.
“Không, không, không, không,” Eragon lẩm
bẩm. Anh ấy không thể chết. Anh ấy không thể, không thể, không
thể... Như thể nó nghĩ khi nó
nhắc lại cụm từ đó nó sẽ biến thành sự thật. Nhưng có càng lúc hy vọng càng ít
đi và những lời nói của nó chỉ là một lời cầu xin nhỏ nhoi trong vô số những lời
nguyện cầu trên toàn thế giới.
Đằng sau nó, Arya và các chiến binh Varden
đứng đó ho hắng và dùng tay chùi mắt. Nhiều người cúi người xuống chờ đợi vụ nổ.
Những viên đá tảng từ các tòa nhà rơi xuống chiến trường, làm cảnh vật tan
hoang. Hai căn phòng rưỡi ở tầng hai tháp canh và một căn phòng ở tầng ba – căn
phòng nơi tên thuật sĩ chết tức tưởi – lộ ra hoàn toàn. Căn phòng và đồ đạc bên
trong nom bẩm thỉu và có vẻ tồi tàn hơn dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Sáu
tên cung thủ bên trong đó bỏ chạy toán loạn khi thấy sàn nhà dưới chân chúng
đang lở ra. Chúng xô đẩy nhau chạy ra cửa ở phía bên kia căn phòng và biến mất
trong phần khuất của tháp canh.
Eragon cố ước tính khối lượng đống đá đang
đè lên Roran; chắc khoảng mấy trăm cân. Nếu nó, Saphira và các tiên nhân cùng
hợp tác, nó chắc chắn họ có thể dùng pháp thuật dịch chuyển tảng đá, nhưng sau
đó họ sẽ rất yếu ớt. Hơn nữa, để làm được điều đó họ cần có thời gian. Trong
chốc lát, Eragon nghĩ tới Glaedr – ông rồng vàng có thể nâng toàn bộ đống đá một
lúc – nhưng hoàn cảnh thì quá gấp rút và Eldunari của ông Glaedr sau đó cần một
khoảng thời gian rất dài để khôi phục sức mạnh. Eragon biết, trong bất kỳ trường
hợp nào nó cũng không nên thuyết phục ông Glaedr nói chuyện với nó và lại càng
không vì chuyện cứu Roran và những chiến binh khác.
Bỗng Eragon thấy bóng dáng Roran xuất hiện
đằng sau đống đá bụi che khuất anh. Anh đang đứng ngay dưới cổng thành. Ngay lập
tức, Eragon nhận ra nó phải làm gì.
“Saphira, giúp họ!” Eragon hét lên khi nó
liệng khiên đi và nhảy bổ về phía trước.
Đằng sau, nó nghe thấy tiếng Arya lẩm bẩm
gì đó bằng ngôn ngữ cổ - hình như là “Ẩn hình!”. Đoạn, cô bắt kịp nó, tay lăm
lăm thanh kiếm, chuẩn bị cho một cuộc vật lộn.
Khi nó tới chân đống đổ nát, Eragon nhảy
lên cao hết mức có thể. Nó đặt một chân xuống bề mặt đá rồi lại nhảy lên từ chỗ
này sang chỗ khác, như thể một con dê núi di chuyển trên vách núi. Nó ghét làm
xê dịch đống đá, nhưng trèo lên đó là cách nhanh nhất.
Với một cú nhảy cuối cùng, Eragon đáp
xuống rìa tầng hai, sau đó chạy về phía bên kia phòng. Nó đẩy cảnh cửa với một
lực mạnh tới nổi làm tung then cửa và bản lề, và khiến cảnh cửa gỗ sồi bay đập
vào bức tường hành lang phía trước, vỡ tan tành.
Eragon gấp gáp chạy trong hành lang. Nó
không còn nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở cửa mình, như thể tai nó chứa
toàn nước.
Bước chân của nó chậm lại khi tới gần cánh
cửa mở. Nó nhìn thấy một nhóm năm người trang bị vũ khí đang chỉ trỏ tấm bản đồ
và cãi vã. Không ai để ý tới Eragon.
Nó tiếp tục chạy.
Nó quẹo ở một khúc ngoặt và va vào một tên
lính đang đi theo hướng ngược lại. Eragon nảy đom đóm mắt khi đập trán vào rìa
khiên của tay lính nọ. Nó lao vào tên lính, hai người quần thảo một hồi trên
hành lang như thể hai vũ công say rượu.
Tên lính buông lời nguyền rủa. “Mày làm
sao thế, thằng trời đánh thánh vật kia...” hắn nói và sau đó khi nhìn thấy khuôn
mắt Eragon, đôi mắt hắn mở to. “Mày!”
Eragon nắm bàn tay phải và đấm vào phần
bụng ngay dưới xương sườn hắn. Cú đấm khiến hắn bật ngửa người, ngã bổ chửng
xuống nền nhà. “Là tao,” Eragon hưởng ứng khi hắn nằm bất động dưới sàn
nhà.
Eragon tiếp tục chạy dọc hành lang. Tốc độ
của nó nhanh gấp đôi khi mới nhảy vào tháp canh; nó cảm thấy như thể trái tim nó
sắp chồi ra khỏi lồng ngực.
Nó là đâu? Nó thầm nghĩ, phát
cuồng lên khi nhìn qua một cảnh cửa khác và vẫn chỉ thấy một căn phòng
trống.
Cuối cùng, tại cuối một hành lang phụ bẩn
thỉu, nó nhìn thấy một cầu thang uốn lượn. Nó bước năm bước một, không quan tâm
tới sự an toàn của bản thân mà cứ thế phóng xuống tầng một. Nó chỉ dừng lại để
xô ngã một cung thủ bị giật mình vì sự xuất hiện của nó sang một
bên.
Những bậc thang kết thúc còn nó bước vào
một căn phòng mái vòm cao gợi cho nó nhớ tới nhà thờ ở Dras-Leona. Nó quay người
nhìn xung quanh và bị ấn thượng ngay tức khắc: khiên, vũ khí và cờ xí đỏ treo
trên tường; những cửa sổ hẹp nằm sát trần nhà; những ngọn đuốc được đặt trên giá
đỡ sắt; những lò sưởi nguội ngắt, những chiếc bàn dài màu sẫm để dọc hai bên hội
trường; một chiếc bục được đặt phía trên căn phòng, tại đó một người đàn ông râu
dài đang đứng trước một chiếc ghế tựa. Phía bên phải, giữa cánh cửa dẫn xuống
cổng tháp canh và ông ta là một đội quân khoảng năm mươi tên lính. Sợi chỉ vàng
trên quân phục chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh khi chúng quay người nhìn nó với
vẻ ngạc nhiên.
“Giết hắn!” người đàn ông mặc áo choàng ra
lệnh, giọng có vẻ run sợ hơn là kiêu ngạo. “Ai giết được hắn sẽ được một phần ba
tài sản của ta! Ta hứa đó!”
Eragon lại một lần nữa đè nén cảm xúc thất
vọng đang dâng lên trong nó. Nó rút thanh kiếm khỏi vỏ, giơ cao lên đầu và
hết:
“Brisingr!”
Một trận gió thổi tới, ngọn lửa xanh ma mị
hiện hữu quanh lưỡi kiếm, chạy dọc lên mũi kiếm. Nhiệt lượng phát ra từ ngọn lửa
làm ấm bàn tay, cánh tay và một bên mặt Eragon.
Sau đó Eragon hạ mắt nhìn những tên lính.
“TRánh ra,” nó lồng lộn hét.
Những tên lính chần chừ trong thoáng chốc
rồi quay người bỏ chạy.
Eragon lao về phía trước, không quan tâm
tới những kẻ phía sau đang hoảng loạn và vung kiếm. Một kẻ trượt châ ngã trước
mặt nó, Eragon nhảy qua, không hề chạm tới chóp mũ hắn.
Cơn gió thổi trong hành lang làm ngọn lửa
kéo dài về phía sau như hình ảnh một con ngựa đang phi nước
đại.
Eragon dùng vai đẩy cánh cửa đôi dẫn tới
hành lang chính. Nó chạy qua một căn phòng dài và rộng lớn đầy những tên lính –
cũng như bánh răng, ròng rọc, và những thứ khí cụ khác dùng để nâng hạ cổng tháp
canh – sau đó chạy hết tốc lực tới cánh cổng sắt đan chặn đường tới nơi Roran
đang đứng khi bức tường tháp canh sụp đổ.
Những thanh sắt oằn lại khi Eragon đâm vào
nó nhưng chưa đủ để phá tan cánh cổng sắt
Nó lùi lại một
bước.
Một lần nửa nó chuyển năng lượng từ những
viên kim cương trên thắt lưng – thắt lưng của Beloth khôn ngoan – vào thanh
Brisingr, lấy đi toàn bộ năng lượng trự trong viên đá ở chuôi kiếm để khiến ngọn
lửa mạnh kinh người. Nó hét lên và chém kiếm xuống cánh cổng sắt. Những tia lửa
đỏ vàng nhảy nhót xung quanh nó, làm cháy găng tay và áo ngoài, làm cho phần da
thịt lộ ra của nó buốt nhói. Sắt nóng chảy cuống đầu mũi giày nó. Nó nhích mũi
chân, đẩy giày ra.
Ba nhát chém và một phần cổng sắt đủ cho
một người chui quá rơi xuống. Những thanh sắt nóng tỏa ra ánh sáng trắng nóng
chiếu sáng một khoảng không gian.
Eragon kệ cho ngọn lửa của thanh Brisingr
lụi dần khi bước qua lỗ hổng vừa tạo.
Đầu tiên nó rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái
vào một lối đi nhỏ - một con đường mòn ngoằn ngoèo được dùng để làm chậm bước
tiến của quân xâm lược khi chúng muốn tiến vào pháo
đài.
Khi quặt vào góc cuối cùng, Eragon nhìn
thấy mục tiêu của mình: tiền sảnh chất đầy đá tảng. Kể cả khi nó có đôi mắt như
thần tiên, nó chỉ có thể nhìn thấy được những hình dạng lớn nhất trong màn đen
vì những viên đá rơi xuống đã làm tắt hết đuốc trên tường. Nó nghe tiếng cãi vã
và ẩu đả như thể có một con quái vật vụng về đang chồi lên từ dưới đống gạch
vụn.
“Naina,” Eragon
nói.
Một ánh sáng xanh không biết từ đâu xuất
hiện chiếu sáng toàn bộ khoảng không. Ngay trước nó là Roran, người bê bết đất
bụi, máu và mồ hôi, răng nhe ra đáng sợ, đang vật lộn với một tên lính bên cạnh
xác chết của hai tên khác.
Tên lính nheo mắt vì chói và Roran nhân cơ
hội đó ấn hắn xuống, cướp lấy con dao ở thắt lưng hắn và cắt cổ
hắn.
Tên lính giãy lên hai nhát sau đó nằm
im.
Roran thở hổn hển, đứng dậy, máu nhỏ tong
tong từ những ngón tay anh. Anh quay qua nhìn Eragon với vẻ ngạc
nhiên.
“Đến lúc em...” anh nói rồi anh nhắm mắt
ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT