Cơn gió nóng buổi sáng dưới lòng đất
phía trên các căn phòng ngầm thật khác biệt với gió buổi sáng trên đồi, chuyển
động luân phiên liên tục. Saphira chỉnh góc đôi của cánh cô nàng lấy lại thăng
bằng tốc độ và áp lực không khí, nâng những cái chân nặng cả ngàn cân của nó
dưới ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống dưới lòng đất. Hai mí mắt của nó nhắm
lại một lúc, tận hưởng một chút êm ái trong làn gió, cũng như sự ấm áp của những
tia sáng đang chiếu xuống bên trên thân hình đồ sộ. Cô rồng tưởng tượng ánh sáng
làm cho nó như đang lóng lánh rạng rỡ trong mắt những người đã xem nó lượn vòng
trước mặt trong bầu trời một cách kì diệu, và nó bay thật nhanh với niềm vui,
rằng từ những điều đã biết từ trước tới giờ thì nó là con rồng đẹp nhất ở
Alagaësia, không ai có thể hy vọng sánh bằng với những cái vảy rực rỡ, thân hình
dài, cái đuôi thon nhọn; và đôi cánh đẹp, rất to lớn, tương xứng với thân hình
đồ sộ; những cái vuốt cong, những cái răng nanh dài trắng bóng, có thể làm đứt
đôi một cái cổ hoang dã của một con bò chỉ với một nhát cắn? Không phải là rồng
vàng Glaedr, anh rồng đực đã mất một chân trong thời kì sụp đổ của các Kị Sỹ.
Cũng không phải là Thorn hoặc Shruikan, dù họ đều phải làm nô lệ của Galbatorix,
họ đã bị buộc phải quy phục điều trái với lí trí của họ. Một con rồng, mà không
được tự do làm những gì mà nó muốn thì không thực sự là một con rồng. Bên cạnh
đó, họ là rồng đực, và trong khi những con rồng đực có thể xuất hiện một cách
rất hùng vĩ và hoành tráng, thì họ vẫn không thể có một thân hình với những vẻ
đẹp tráng lệ như của cô rồng. Không, nó đã được ban tặng những phẩm chất tuyệt
vời nhất, tốt nhất ở đất nước Alagaësia này, và nó xứng đáng được như thế .
Saphira vặn vẹo thân mình, hài lòng
với tất cả mọi thứ từ những cái gai trên đỉnh đầu cho đến chóp đuôi của nó. Hôm
nay là một ngày đẹp trời. Cái nóng của mặt trời làm cho cô rồng cảm thấy như
đang được nằm trong một cái tổ ấm áp. Bụng nó được ăn no đủ, bầu trời trong
xanh, và chẳng có gì đáng phải bận tâm tham gia vào, ngoài việc canh chừng kẻ
địch cho những người chiến đấu, điều nó luôn làm như là một thói quen vậy.
Niềm hạnh phúc của nó từ trước tới
giờ chỉ có một nỗi băn khoăn nhỏ, nhưng bây giờ đã là một một vết rạn nứt lớn
trong lòng, một vấn đề sâu sắc đáng để cho nó phải suy nghĩ tới, và nó vẫn còn
xem xét điều đó, những chi tiết bất thường, nó đã lớn lên, cho đến khi nó đã
nhận thức được mình đã thực sự trưởng thành; nó mong có Eragon ở bên cạnh để
chia sẻ với mình trong lúc này. Cô rồng khẽ gầm lên một tiếng nhỏ và phun ra một
ngọn lửa màu xanh từ giữa hai hàm răng, đốt nóng không khí trước mặt, một lúc
sau nó khép miệng lại, cắt đứt dòng nước lửa. Cái lưỡi của nó ngứa ran như vẫn
còn những hạt lửa li ti đang chạy trên đó. Khi Eragon, một phần của linh hồn và
trong chính trái tim nó, đi liên lạc cho Nasuada từ Tronjheim và hỏi nó liệu có
nên tham gia không? Saphira đã từng thúc giục Eragon tuân lệnh Nasuada và đi tới
những ngọn-núi-cao-không-thể-bay-tới đó, nhưng bây giờ đã quá nhiều thời gian
trôi qua, và Saphira cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng trong lòng.
Có một bóng đen bao phủ trên thế
giới, nó nghĩ:" Đó là những gì làm tôi có buồn bã". Có vài thứ làm ảnh hưởng tới
Eragon. Anh ấy đang ở trong nguy hiểm, hoặc đã bị nguy hiểm trong thời gian gần
đây. Và mình không thể giúp đỡ được gì cho anh ấy. Nó đã không phải là một con
rồng hoang dã. Kể từ khi nó nở ra, cô nàng đã chia sẻ tất cả cuộc sống với
Eragon, và không có anh ấy, nó chỉ như đang sống với có một nửa mình. Nếu anh ấy
chết mà không có nó ở bên để bảo vệ , nó sẽ không còn có lý do gì để tiếp tục
sống nữa, chỉ còn sống để theo đuổi sự trả thù mà thôi. Nó biết, nó sẽ lao tới
đâm bổ vào bất cứ kẻ nào mà đã giết anh ấy và rồi sau đó, nó sẽ bay trên thành
phố đen của tên phản bội, kẻ phá huỷ trứng rồng, người đã cầm tù nó trong rất
nhiều thập kỷ qua, và nó sẽ làm tất cả trong khả năng để giết hắn ta, dù rằng
điều đó cũng có nghĩa là sẽ có một cái chết đón chờ nó ở nơi đó.
Saphira lại gầm lên giận giữ và chộp
nhanh một con chim sẻ nhỏ dại dột đã bay vào trong phạm vi những cái răng của
nó. Nó đã đớp hụt, và con chim đã lao đi và nó tiếp tục bay mà không bị cản trở
nữa, tâm trạng nó chỉ hơi bực tức một chút. Để có một chút thời gian, nó đi săn
chim sẻ nhưng sau đó thì lại quyết định không đáng phải bận tâm về thứ cỏn con
như xương và những cái lông vũ chim sẻ. Nó sẽ không bao giờ là một món ăn ngon
và đủ no cả.
Nghiêng cánh trên gió, và nó lắc đuôi
về hướng đối diện để dễ xoay trở, nó đảo vòng xung quanh, dõi theo mặt đất và
tất cả những con vật nhỏ ở xa phía dưới đang chạy nhốn nháo để tìm chỗ trú ẩn
khỏi đôi mắt săn mồi sắc sảo của nó. Ngay cả từ độ cao cả ngàn feet, nó vẫn có
thể thấy hết tất cả những cái chấm nhỏ li ti trên lưng của một con gà đang chạy
trên cánh đồng trồng lúa mì phía tây của sông Jiet. Nó có thể thấy cả những vết
màu nâu như là một con thỏ đang hăm hở chạy đến cái tổ an toàn với đầy những con
thỏ khác. Nó có thể nhìn ra một bầy nai nhỏ đang co rúm lại bên dưới các bụi cây
nho dọc theo một nhánh nhỏ của sông Jiet. Và nó có thể nghe những tiếng chút
chít the thé đầy hoảng sợ, khiếp đảm của những con vật đang cảnh báo cho đồng
loại của mình sự hiện diện của nó. Những tiếng kêu la của chúng làm nó hài lòng,
một điều thật đúng là: chúng nên biết sợ hãi nó. Nếu mà chúng không bao giờ sợ
nó nữa, thì nó biết rằng đó là cái lúc mà nó đã chết.
Cách xa khoảng 3 dặm về phía đầu
nguồn của dòng sông, Varden đã cắm trại bên bờ sông Jiet thành một đoàn dài
những cái lều nhỏ màu đỏ nằm dựa vào những vách đá nhô ra của dãy núi. Varden đã
đến và đang vượt sông từ ngày hôm qua, và từ đó, mới có ba đạo quân loài người,
các Urgals đồng minh và những con ngựa-nó-không-được-ăn thịt đã băng qua chỗ cạn
của sông. Đạo quân di chuyển chậm như vậy, nó thấy băn khoăn rằng là con người
chẳng có nhiều thời gian để làm nhiều việc khác hơn nếu cứ phải đi như thế này,
cuộc đời của họ thật quá ngắn ngủi. Sẽ thuận tiện hơn biết bao nếu họ có thể
bay, nó nghĩ vậy, và tự hỏi tại sao con người không làm thế. Bay lượn rất dễ
dàng, nó không bao giờ nghĩ rằng tạo hoá sinh ra mình mà lại để bó buộc ở dưới
mặt đất. Thậm chí Eragon cũng giữ mình dính chặt vào với mặt đất, mà nó cũng
biết anh ấy cũng có thể tham gia cùng nó trên bầu trời vào bất kỳ lúc nào chỉ
với vài từ Cổ ngữ. Nhưng sau cùng, nó vẫn không thể hiểu những hành động của
những kẻ thậm chí cứ phải lảo đảo đứng không vững trên hai chân, vì phải mang
những thứ lỉnh kỉnh như vòng tai, chỉ tai, hay sừng hay những thứ bé nhỏ mà nó
có thể dẫm nát chúng ngay dưới chân mình.
Một thoáng chuyển động ở phía đông
bắc thu hút sự chú ý của ả rồng, nó tò mò nghiêng về phía đó. Nó thấy một đoàn
ngựa bốn mươi lăm con đang mệt mỏi lê bước về phía nhóm Varden. Phần lớn lũ ngựa
đều không có người cưỡi, nên nó không nghĩ ngợi gì cho đến khi thêm nửa giờ nữa
trôi qua và từ gương mặt của những người đang cưỡi ngựa, nó nhận ra đó có thể là
nhóm của Roran đang trở về sau cuộc đột kích. Nó tự hỏi điều gì đã xảy ra làm
quân số của họ suy giảm đến thế và cảm thấy một thoáng bứt rứt lo lắng. Nó không
bị ràng buộc với Roran, nhưng Eragon quan tâm đến anh ta, và đó đủ là lý do cho
nó lo lắng về số phận của anh ta.
Phóng tâm trí xuống phía nhóm Varden
nhốn nháo, nó lần tìm cho đến khi tìm thấy điệu nhạc trong tâm trí của Arya. Khi
nàng tiên đã nhận ra nó và cho nó tiếp xúc với tâm tưởng của cô, Saphira
nói, Roran sẽ tới đây trước chiều tối. Tuy nhiên
quân số nhóm anh ta bị giảm thiểu trầm trọng. Một thảm họa nào đó đã xảy ra với
họ trong chuyến này.
Cảm ơn, Saphira, Arya
nói. Ta sẽ báo cho Nasuada.
Khi Saphira rút khỏi tâm trí Arya, nó
cảm thấy một sự tiếp xúc lùng soát của Blödhgarmlông-sói-xanh-đen. Tôi có phải một con chim mới nở đâu,
nó cáu kỉnh. Ông không phải kiểm tra sức khỏe tôi mỗi vài
phút như thế.
Mi có lời tạ lỗi nhún nhường
nhất của ta, Bjartskular, chỉ là mi đã đi được khá
lâu rồi, và nếu bất cứ ai đang quan sát, họ sẽ bắt đầu thắc mắc sao mi
và –
Rồi, biết rồi , nó
cằn nhằn. Thu ngắn sải cánh, nó nghiêng xuống dưới, cảm giác về trọng lượng rời
khỏi nó, và xoay tròn theo những đường xoắn ốc chậm chạp khi lao xuống phía dòng
sông cuộn nước. Tôi sẽ ở đó ngay.
Ba trăm thước bên trên mặt nước, nó
giang cánh và cảm thấy sức căng trên màng bay khi gió ép lên chúng một lực khổng
lồ. Nó chậm lại gần như đứng yên, để không khí tràn ra khỏi cánh và lại tiếp tục
bay nhanh, lướt vào trong phạm vi ba chục thước quanh mặt nước-uống-không-tốt
màu nâu. Đập cánh một cái để duy trì độ cao, nó bay ngược Sông Jiet, cảnh giác
về sự thay đổi áp suất đột ngột làm ảnh hưởng đến khí-lạnh-bên-trêndòng-nước, và
có thể đẩy nó vào một hướng ngoài ý muốn, hay tệ hơn, vào những mũicây-nhọn hoặc
mặt-đất-bẻ-gãy-xương.
Nó lướt cao bên trên nhóm Varden đang
tụ tập bên sông, đủ cao để sự xuất hiện của nó không làm hoảng vía mấy con ngựa
ngờ nghệch. Rồi, trôi dần xuống với đôi cánh giữ yên, nó đáp xuống một khoảng
trống giữa những cái lều – khoảng trống Nasuada đã lệnh đặt riêng ra cho nó – và
lê bước qua khu trại đến cái lều trống của Eragon, nơi Blödhgarm và mười một
thần tiên mà ông ta chỉ huy đang đợi nó. Nó chào họ bằng một cái nháy mắt và một
cái búng lưỡi, rồi cuộn mình lại trước lều của Eragon, cam chịu ngủ gà gật chờ
đợi bóng tối như nó sẽ làm nếu Eragon đang thực sự ở trong lều và anh ta và nó
là đoàn bay đêm. Thật chán ngắt và nhạt nhẽo, cứ nằm đó ngày qua ngày, nhưng đó
là điều cần thiết để giả bộ rằng Eragon vẫn còn ở cùng Varden, vì vậy Saphira
không than phiền, cho dù sau mười hai giờ hoặc hơn thế trên
mặt-đất-cứng-lởm-chởm làm bẩn những cái vảy, nó thấy chỉ muốn đánh nhau với cả
ngàn tên lính, hoặc san bằng một cánh rừng bằng răng móng và lửa, hoặc vọt lên
và bay cho đến khi không thể bay được nữa hoặc cho đến khi tới điểm tận cùng của
đất, nước, và không khí.
Gầm gừ với chính mình, nó lấy móng
nhào nặn làm mềm đất, rồi đặt đầu vắt ngang cẳng chân và đóng mí mắt trong lại,
như thế nó có thể nghỉ ngơi mà vẫn quan sát được những ai đi ngang. Một con
chuồn chuồn vo ve trên đầu nó, và không phải lần đầu nó thắc mắc là cái gì đã
khiến những kẻ đần độn tầm thường đặt tên thứ côn trùng đó theo tên chủng tộc
nó. Trông nó chả giống rồng ngã nào, cô ả
càu nhàu, rồi trôi vào một giấc ngủ thư thái.
Vòng-lửa-lớn-trên-trời tiến gần lại
chân trời khi Saphira nghe thấy những tiếng kêu la hò hét chào mừng, nghĩa là
Roran và các chiến hữu của anh đã đến khu dựng trại. Nó tỉnh dậy. Như những lần
trước, Blödhgarm nửa hát nửa thầm thì một câu thần chú tạo ra một chân dung ảo
của Eragon, rồi khiển nó bước ra khỏi lều và trèo lên lưng Saphira, ngồi đó và
nhìn quanh, mô phỏng hoàn hảo một sự sống độc lập. Nhìn bề ngoài, hình ảnh này
không có khiếm khuyết gì, nhưng nó lại không có tâm trí riêng, và nếu bất cứ
điệp viên nào của Galbatorix thử lén đọc suy nghĩ của Eragon, chúng sẽ khám phá
ra sự lừa đảo ngay lập tức. Bởi vậy, sự thành công của mưu kế phụ thuộc vào
Saphira chở hình ảnh này qua khu trại và biến khỏi tầm nhìn càng nhanh càng tốt,
và phụ thuộc vào hy vọng rằng danh tiếng ghê gớm của Eragon sẽ làm chùn bước
những tên mật thám trước nỗ lực lượm lặt thông tin về Varden từ tâm trí nó, vì
sợ nó trả thù.
Saphira đứng dậy và lao xuyên qua
trại, mười hai thần tiên chạy thành đội hình xung quanh nó. Mọi người nhảy tránh
khỏi đường của họ, hô to, “Chào, Khắc-tinh-của-Tàthần!” và “Chào, Saphira!”, làm
ngời lên cảm giác ấm áp trong bụng ả rồng.
Khi nó đến chỗ cái
lều-nhộng-bướm-đỏ-cánh-gấp của Nasuada, nó cúi xuống và chui đầu vào trong lỗ
hổng tối trên một bức vách, ở đó các vệ sĩ của Nasuada đã kéo một ô vải sang một
bên cho nó chui vào. Blödhgarm liền tiếp tục bài hát nhẹ nhàng của ông, và bóng
ma Eragon trèo khỏi Saphira, bước vào cái lều đỏ thẫm và, khi đã khuất tầm nhìn
của những kẻ đang dòm ngó bên ngoài, tan ra thành hư không.
“Ngài có nghĩ mưu mẹo của chúng ta đã bị khám phá ra không?” Nasuada hỏi từ
chiếc ghế tựa cao của cô.
Blödhgarm cúi đầu với một cử chỉ
thanh nhã. “Một lần nữa, Tiều thư Nasuada, tôi không thể nói chắc. Chúng ta sẽ
phải đợi và xem liệu Đế quốc có lợi dụng sự vắng mặt của Eragon hay không trước
khi chúng ta biết câu trả lời cho câu hỏi đó.”
“Cảm ơn ngài, Blödhgarm. Vậy thôi.”
Với một cái cúi chào nữa, vị thần tiên
rút khỏi lều và chọn một vị trí khoảng vài thước đằng sau Saphira, canh gác bên
sườn nó.
Saphira nằm xuống và bắt đầu liếm
sạch những cái vảy quanh cái móng thứ ba của bàn chân trái trước, ở chỗ đó đã
đóng những vệt đất sét trắng khô xấu xí mà nó nhớ đã giẫm lên trong lúc ăn con
mồi cuối cùng.
Không tới một phút sau, Martland Râu
đỏ, Roran, và một người-đàn-ông-tai-tròn, ả rồng không nhận ra người này, bước
vào cái lều đỏ và cúi chào Nasuada. Saphira ngừng việc làm sạch, dùng lưỡi nếm
không khí và nhận ra vị máu khô, mùi mồ hôi chua đắng, mùi ngựa và da hòa lẫn,
và, mờ nhạt nhưng không thể nhầm lẫn, mũi gai nhọn của nỗi sợ con người. Ả rồng
kiểm tra bộ ba lần nữa và thấy người đàn ông râu đỏ dài đã mất cánh tay phải,
rồi tiếp tục đào đất sét ra khỏi vảy của mình.
Nó tiếp tục liếm láp bàn chân, hoàn
lại vẻ rực rỡ vốn có cho từng cái vảy, trong khi Martland, rồi đến
người-đàn-ông-tai-tròn-Ulhart, và rồi Roran, kể lại câu chuyện máu lửa về những
kẻ thích cười mà không chịu chết khi đã được phân công là phải chết, và nhất
quyết chiến đấu tiếp rất lâu sau khi Angvard đã gọi tên chúng. Như thông lệ,
Saphira giữ yên lặng trong khi những người khác – cụ thể là Nasuada và cố vấn
của cô, Jörmundurhốc-hác-chân-dài – thẩm vấn các chiến binh về chi tiết nhiệm vụ
xúi quẩy của họ. Saphira biết đôi khi Eragon thấy khó hiểu tại sao cô ả không
tham gia nhiều hơn vào các cuộc đối thoại. Lí do im lặng của nó rất đơn giản:
ngoại trừ Arya và Glaedr, nó chỉ cảm thấy thoải mái nhất khi truyền đạt tư tưởng
với Eragon, và theo ý nó, hầu hết những cuộc đối thoại chẳng là gì hơn sự do dự
vô nghĩa. Cho dù tai tròn, tai nhọn, có sừng, hay lùn, những kẻ hai-chân có vẻ
khoái do dự. Brom không do dự, một điều mà Saphira thích ở ông. Với nó, những
lựa chọn rất đơn giản; hoặc là có một hành động nó có thể thực hiện để cải thiện
tình hình, và nó sẽ thực hiện trong những trường hợp đó, hoặc là không, và mọi
điều khác nói về chủ đề đó đều chỉ rặt là những tiếng ồn vô nghĩa. Trong mọi
trường hợp, nó đều không tự khiến mình lo lắng về tương lai, ngoại trừ đối với
Eragon. Nó luôn lo lắng, về anh ta.
Khi đã hoàn tất những câu hỏi,
Nasuada bày tỏ lời chia buồn của mình về cánh tay bị mất của Martland, rồi cho
Martland và Ulhart đi, trừ Roran, cô nói, “Anh đã chứng tỏ được lòng can trường
của mình một lần nữa, Cây-búa-dũng-mãnh à. Tôi rất hài lòng về năng lực của
anh.”
“Cảm ơn Tiểu thư.”
“Những người chữa trị giỏi nhất sẽ
chăm sóc Martland, nhưng ông ấy vẫn cần thời gian để hồi phục từ những thương
tích của mình. Nhưng kể cả khi đó, ông ấy cũng không thể chỉ đạo những trận đánh
như thế này chỉ với một tay. Từ bây giờ, ông ấy sẽ phải phục vụ Varden từ đằng
sau chiến tuyến, không phải đằng trước. Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ thăng cấp và cho
ông ấy làm cố vấn quân sự của tôi. Jörmundur, ông nghĩ sao về ý đó?”
“Tôi thấy đó là một ý tưởng xuất sắc, thưa Tiểu thư.”
Nasuada gật đầu, vẻ
hài lòng. “Tuy nhiên, điều đó nghĩa là, tôi phải tìm đội trưởng khác cho anh
phục vụ, Roran à.”
Roran liền nói, “Thưa Tiểu thư, thế
còn đội quân của riêng tôi? Chẳng lẽ tôi chưa chứng tỏ được mình với sự hài lòng
của Tiểu thư bằng hai trận đánh này sao, cũng như những thành tích quá khứ của
tôi?”
“Nếu anh tiếp tục nổi bật như vậy,
Cây-búa-dũng-mãnh, anh sẽ sớm có đội quân của riêng anh. Tuy nhiên, anh phải
kiên nhẫn và chờ đợi thêm một thời gian. Chỉ hai nhiệm vụ, dù ấn tượng đến đâu,
có thể vẫn chưa cho thấy một cái nhìn toàn diện về tính cách của một người. Tôi
là người thận trọng trong việc giao phó người của tôi cho những người khác,
Cây-búa-dũng-mãnh ạ. Trong chuyện này, anh phải theo ý tôi.”
Roran nắm chặt đầu cây búa giắt ở thắt lưng, gân và mạch máu nổi phồng trên
tay, nhưng giọng nói anh vẫn giữ vẻ lịch sự. “Dĩ nhiên, thưa Tiểu thư
Nasuada.”
“Rất tốt. Lát nữa một người phục vụ
sẽ mang đến nhiệm vụ mới cho anh. Ồ, và nhớ lo liệu cho mình một bữa ăn ra trò
khì anh và Katrina đã xong việc tổ chức mừng đoàn tụ. Đó là lệnh,
Cây-búa-dũng-mãnh à. Nhìn anh như sắp đổ nhào đến nơi rồi.”
“Dạ, Tiểu thư.”
Khi Roran sắp sửa rời đi, Nasuada đưa
một tay lên, nói, “Roran này.” Anh ngừng lại. “Vì anh đã đánh với những kẻ không
biết đau đớn, anh có tin rằng có một sự bảo vệ khỏi đau đớn tương tự như thế sẽ
làm cho việc hạ chúng dễ dàng hơn không?”
Roran lưỡng lự, rồi lắc đầu. “Sức
mạnh của chúng chính là điểm yếu của chúng. Chúng không che chắn bản thân giống
như khi sợ bị kiếm chém hay tên đâm, do đó chúng bất cẩn với chính mạng sống của
mình. Đúng là chúng có thể đánh tiếp sau khi một người bình thường đã phải gục
chết từ lâu, và đó không phải một lợi thế nhỏ trên chiến trường, nhưng chúng
cũng vong mạng nhiều hơn, bởi vì chúng không bảo vệ thân thể mình như một điều
nên làm. Trong sự tự tin tê liệt, chúng sẽ đi vào bẫy và những hiểm họa mà chúng
ta phải làm mọi điều để tránh. Miễn là tinh thần của Varden giữ vững, tôi tin
với những chiến thuật đúng đắn chúng ta có thể đánh bại những con quái thích
cười đó. Nhưng, nếu chúng ta giống chúng, hai bên sẽ chặt chém nhau đến quên
lãng luôn, mà chẳng bên nào thèm quan tâm, vì chúng tôi đâu có suy nghĩ giữ gìn
thân mình. Đó là suy nghĩ của tôi.”
“Cảm ơn anh, Roran.”
Khi Roran đi rồi, Saphira nói, Vẫn chưa có tin gì của Eragon?
Nasuada lắc đầu. “Chưa, vẫn chưa có
gì, và sự im lặng của anh ta bắt đầu làm tôi thấy lo. Nếu trước ngày mốt anh ta
vẫn không liên lạc, tôi sẽ nhờ Arya gửi tin nhắn đến một pháp sư của Orik yêu
cầu phản hồi của anh ta. Nếu Eragon không thể đẩy nhanh kết thúc cuộc họp các bộ
tộc người lùn, thì tôi e ta không thể trông cậy vào người lùn như đồng minh
trong những trận đánh sắp tới. Điều tốt duy nhất của kết quả tai hại đó là
Eragon có thể về với chúng ta mà không phải trì hoãn lâu hơn.”
Khi Saphira chuẩn bị rời khỏi cái
lều-nhộng-đỏ, Blödhgarm lại triệu hồi bóng ma Eragon và đặt nó lên lưng Saphira.
Saphira rút đầu ra khỏi lều, và như nó đã làm trước đó, lao xuyên qua khu trại,
các thần tiên uyển chuyển giữ đều bước với nó trên suốt đoạn đường.
Khi nó đã tới lều của Eragon và cái
bóng-màu-của-Eragon biến mất trong đó, Saphira hạ mình xuống đất và cam chịu chờ
đợi thời gian còn lại của ngày trôi qua trong sự buồn tẻ đơn điệu. Tuy vậy,
trước khi miễn cưỡng chợp mắt tiếp, nó mở rộng tâm trí về phía lều của Roran và
Katrina và nhấn vào tâm trí Roran cho đến khi anh ta hạ hàng rào quanh ý thức
của mình xuống.
Saphira à? anh
hỏi.
Chứ anh còn biết ai như em
nữa à?
Dĩ nhiên là không. Chỉ là em làm anh ngạc nhiên. Anh… à, hơi bận một
chút vào lúc này.
Cô ả nghiên cứu màu sắc cảm xúc của anh, cũng như
của Katrina, và khoái chí với phát hiện của mình. Em chỉ muốn chào mừng anh quay về. Em mừng
vì anh không bị thương.
Suy nghĩ của Roran nháng lên
nóng-lạnh-bối-rối, và có vẻ anh gặp khó khăn trong việc tổ chức một câu trả lời
mạch lạc. Cuối cùng, anh nói, Em thật tử tế, Saphira.
Nếu anh có thể, hãy ghé chỗ em vào ngày mai, chúng ta có thể nói
chuyện thật lâu. Em không thể chịu được cứ phải ngồi đây hết ngày này đến ngày
khác. Anh có thể kể em nghe nhiều hơn về Eragon như thế nào trước khi em nở ra
cho anh ấy.
Đó… đó là vinh dự của
anh.
Hài lòng vì đã thực hiện yêu cầu của
phép xã giao tai-tròn-hai-chân bằng việc chào đón Roran, và phấn khởi vì biết
ngày tiếp theo sẽ không quá nhàm chán nữa – vì không thể nghĩ ra kẻ nào lại dám
lờ đi đề nghị yết kiến của nó – Saphira cố cảm thấy thoải mái nhất có thể trên
nền đất trần, ao ước – như nó vẫn thường làm – có được cái tổ mềm mại trong
ngôi-nhà-cây-đu-đưa-gió của Eragon ở Ellesméra. Một luồng khói thoát ra khi ả
thở dài và ngủ thiếp đi, mơ thấy mình bay cao hơn bất cứ lần bay nào trước
đây.
Nó vỗ cánh và cứ vỗ cánh cho đến khi vượt lên trên những đỉnh núi
không thể với tới của rặng Beor. Nó lượn vòng ở đó một lúc, nhìn xuống toàn thể
Alagaësia đang nằm bên dưới nó. Rồi một ham muốn không thể kìm nén được khiến nó
muốn leo lên cao hơn nữa để xem nó có thể thấy những gì, và thế là nó lại bắt
đầu vỗ cánh, và tưởng chừng như trong một cái chớp mắt, nó bay vút lên vượt qua
mặt trăng ngời sáng, cho đến khi chỉ còn lại nó và những ngôi sao bạc treo trên
nền trời đen. Nó lững lờ trôi giữa những khoảng trời trong một khoảng thời gian
mơ hồ, nữ hoàng của thế giới rạng rỡ như đá quý bên dưới, nhưng rồi lo lắng len
vào tâm hồn nó, và nó gào lên bằng suy nghĩ của mình:
Eragon, anh ở đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT