Bốn tiếng sau, Eragon đứng trên đỉnh ngọn đồi thấp điểm hoa dại vàng.
Chung quanh đồi là đồng cỏ xanh tươi
bên bờ sông Jiet, đồng cỏ chạy dài gần trăm mét bên phải Eragon. Bầu trời sáng
sủa, trong veo, ánh sáng dịu dàng phủ trên mặt đất. Không khí êm đềm dịu mát,
như vừa qua một cơn mưa.
Tụ tập trước đồi là dân làng
Carvahall – không ai bị thương trong cuộc chiến vừa qua – và khoảng phân nửa lực
lượng Varden. Nhiều chiến binh cầm những ngọn giáo dài, với những lá cờ đuôi
nheo thêu màu sắc khác nhau. Những con ngựa – cả con Hỏa Tuyết – được cột cuối
bãi cỏ. Dù Nasuada rất nỗ lực, việc tổ chức đã kéo dài lâu hơn dự tính.
Gió thổi rối bù mái tóc mới gội của
Eragon. Saphira nhẹ nhàng vỗ cánh, lướt qua đám đông , đậu xuống bên nó. Được
ông anh vuốt vai, cô ả thỏ thẻ chào: “Tiểu huynh”. Bình thường, Eragon sẽ bối
rối khi phải nói trước quá nhiều người và chủ trì một buổi lễ nghiêm trang và
quan trọng như thế này, nhưng sau cuộc chiến vừa qua, mọi sự đều có vẻ như không
thực, chẳng khác gì một giấc mơ đặc biệt sống động.
Đứng dưới chân đồi là
Nasuada, Arya, Narheim, Jormundur, Angela, Elva và những nhân vật quan trọng
khác. Vua Orrin vắng mặt, vì vết thương của ông nghiêm trọng hơn lúc đầu, và các
thầy thuốc vẫn đang cố gắng chữa cho ông. Thay mặt ông là Irwin, tể tướng của
nhà vua.
Chỉ có hai Urgal hiện diện trong buổi lễ: hai vệ sĩ riêng của
Nasuada. Eragon đã nhẹ lòng, khi Garzhvog từ khước lời mời của Nasuada. Dân làng
Carvahall sẽ không chịu nổi sự có mặt của một đám đông Urgal trong tiệc cưới. Vì
Nasuada đã gặp khó khăn khi thuyết phục họ để cho hai vệ sĩ của cô ở
lại.
Tiếng áo quần sột soạt, khi dân làng và Varden tách ra, tạo thành một
lối đi dài từ ngọn đồi tới đám đông. Rồi dân làng bắt đầu hòa giọng, hát những
bài ca đám cưới cổ xưa của thung lũng Palancar. Những vần thơ nói về chu kỳ của
các mùa, về hơi ấm của đất giúp cho ngũ cốc nẩy nở, bò ngựa sinh sôi, họa mi làm
tổ, loài cá đẻ trứng, và về số phận an bài cho trẻ thay già ra sao. Một nữ pháp
sư của Blodhgarm, với mái tóc màu bạc, lấy ống sáo vàng từ trong một hộp nhung,
rồi hòa cùng giọng dân làng, tô điểm cho âm điệu mộc mạc của họ thành một bài ca
tha thiết.
Với những bước chậm rãi, Roran và Katrina từ hai bên đám đông xuất
hiện cuối đường, đi cách nhau, cùng tiến về Eragon. Roran mặc một cái áo trấn
thủ mới, mượn của một thành viên Varden. Tóc chải, râu tỉa đàng hoàng, đôi ủng
đánh bóng. Mặt hớn hở tươi vui. Trông anh ta rất điển trai và khác hẳn Eragon.
Tuy nhiên, Katrina làm Eragon chú ý hơn. Áo cô màu xanh da trời nhạt cắt may đơn
giản, rất thích hợp cho ngày tân hôn, với vạt đuôi áo dài gần mười mét được hai
thiếu nhi nâng phía sau. Tương phản với màu vải áo, những lọn tóc buông thả của
cô rực rỡ như màu đồng được đánh bong. Trong hai tay cô là một bó hoa dại. Trông
Katrina hãnh diện, điềm tĩnh và tuyệt đẹp.
Eragon nghe tiếng thở hổn hển của
một vài cô gái khi ngắm nhìn vạt áo của Katrina. Nó quyết định sẽ cám ơn Nasuada
đã ra lệnh cho Con Đường Lãng Du may áo cho Katrina, vì nó đoán chính cô là
người tặng món quà này.
Ba bước phía sau Roran là chú Horst. Với khoảng cách
tương tự, Birgit đi sau Katrina, thận trọng không bước phải vạt áo cô
dâu.
Khi Roran và Katrina lên tới nửa đồi, một đôi bồ câu trắng bay ra từ
hàng liễu bên bờ sông Jiet, quắp theo một vòng trang sức bằng hoa thủy tiên
vàng. Katrina chậm bước rồi ngừng lại, khi hai con chim tiến lại gần. Chúng bay
quanh trên cô, từ bắc tới đông, ba lần; rồi sà xuống, đặt vòng hoa lên mũ miện
trên đầu cô, trước khi bay trở lại bờ sông. Eragon hỏi nhỏ Arya:
-Nàng đã dàn
xếp cảnh này, đúng không?
Cô tiên chỉ mỉm cười.
Tới đỉnh đồi, Roran và
Katrina đứng trước Eragon, chờ dân làng chấm dứt bài ca. Khi điệp khúc sau cùng
lắng xuống, Eragon đưa cao hai tay nói:
-Xin chào mừng tất cả quý vị. Hôm nay
chúng ta cùng có mặt tại đây để mừng cho sự kết hợp giữa hai gia đình. Roran con
trai của gia đình Garrow và Katrina con gái của gia đình Ismira. Cả hai đều có
tiếng là những con người đức hạnh. Theo tôi biết, sẽ không ai phản đối điều này.
Tuy nhiên, nếu không đúng như vậy, hoặc còn lý do nào mà họ không thể trở nên vợ
chồng, xin quý vị cứ đưa ra lời phản đối trước các nhân chứng tại đây, chúng ta
sẽ cùng đánh giá ý kiến của quý vị.
Ngừng lại một lúc, Eragon tiếp:
-Ai
đại diện cho Roran – con trai gia đình Garrow?
Chú Horst tiến lên:
-Roran
không còn cha, không có chú, vì vậy, tôi, con trai gia đình Horst Ostrec, đại
diện anh ta như một người ruột thịt.
-Ai đại diện cho Katrina
Ismira?
Birgit bước tới:
-Katrina không còn mẹ, không có dì, vì vậy tôi
đại diện cho cô như một người ruột thịt. Dù có mối bất hòa dai dẳng với Roran,
nhưng theo phong tục, Birgit có quyền và trách nhiệm đại diện cho Katrina, vì
chị ta là bạn thân của mẹ Katrina.
Tất cả đều đã đàng hoàng đúng nghi
lễ. Bây giờ, hãy cho biết Roran Garrow đem gì tới lễ cưới này:
Chú Horst lên
tiếng:
-Anh ta đem tới đây tên tuổi của mình. Đem tới cây búa. Đem tới nghị
lực của hai bàn tay. Và đem tới lời hứa một trang trại trong làng Carvahall ,
nơi hai người sẽ có thể sống bên nhau trong hòa bình.
Đám đông xôn xao kinh
ngạc, vì nhận ra Roran đang làm gì: anh đang công khai tuyên bố triều đình không
thể ngăn chặn được anh trở về làng cũ cùng Katrina, và sẽ cung cấp cho cô cuộc
sống mà đáng lẽ cô đã được hưởng, nếu không có những kẻ sát nhân của Galbatorix
cản trở. Roran đã đánh cược danh dự - của một người đàn ông, một người chồng –
trên sự sụp đổ của triều đình.
Eragon hỏi:
-Birgit Mardras, chị có chấp
thuận đề nghị này không?
-Tôi chấp thuận.
- Còn Katrina Ismira đem gì tới
lễ cưới này?
-Cô đem tới đây tình yêu, lòng tận tụy hiến dâng, phục vụ Roran
Garrow. Cô đem tới tài năng nội trợ và cô đem tới của hồi môn.
Eragon ngạc
nhiên nhìn Birgit ra hiệu cho hai người đang đứng kế Nasuada, khiêng một thùng
sắt, tiến lên. Birgit mở nắp thùng, để Eragon thấy những gì bên trong. Nó há hốc
miệng khi thấy một đống đồ trang sức.
-Cô đem tới một dây chuyền vàng gắn kim
cương, một bộ trâm cài đầu bằng san hô đỏ từ Nam Hải, một lưới tóc bằng ngọc
trai, năm nhẫn vàng và hổ phách. Nhẫn đầu tiên là… Birgit vừa diễn tả vừa đưa
lên từng món để tất cả cùng thấy là chị nói thật. Eragon ngơ ngác nhìn Nasuada
và thấy cô đang vui vẻ cười.
Sau khi Birgit khóa lại nắp thùng nữ trang.
Eragon hỏi:
-Horst Ostrec, ông chấp thuận đề nghị này không?
-Tôi chấp
thuận.
- Như vậy, hai gia đình bây giờ là đúng theo luật pháp của quê
hương.
Rồi, lần đầu tiên, Eragon nói trực tiếp với Roran và
Katrina:
-Roran, Hai người đại diện đã đồng ý những điều kiện trong đám cưới
anh chị, anh có hài lòng với sự thương lượng của ông Horst Ostrec không?
-Tôi
hài lòng.
- Katrina, chị có hài lòng với sự thương lượng của bà Birgit
Mardras không?
-Tôi hài lòng.
-Roran Cây-búa-dũng-mãnh, con của Garrow,
nhân danh tên anh và dòng họ, anh có thề sẽ bảo vệ và chăm sóc Katrina Ismira
suốt đời không?
-Tôi, Roran Cây- búa-dũng-mãnh, con trai của Garrow, nhân
danh tên tôi và dòng họ, xin thề: sẽ bảo vệ và chăm sóc Katrina con gái của
Ismira suốt đời.
-Anh có thể giữ gìn thanh danh chị ấy; trung thành, tôn
trọng và hòa nhã trong cư xử không?
-Tôi xin thề giữ thanh danh cô ấy, trung
thành và cư xử tôn trọng và hòa nhã suốt đời.
-Anh có thể, vào chiều mai, sẽ
trao chìa khóa tài sản, tủ tiền nếu có, để chị ấy chăm nom công việc của anh như
một người vợ không?
Roran thề. Eragon hỏi Katrina:
-Katrina, con gái của
Ismira, có nhân danh tên mình và dòng họ, thề sẽ phục vụ và chăm sóc Roran
Garrow suốt đời.
-Chị có thề giữ gìn thanh danh anh ấy; trung thành, tôn
trọng và hòa nhã trong đối xử, sinh con cho anh ấy và là người mẹ yêu thương con
cái không?
Katrina thề.
-Chị có thề sẽ đảm nhiệm tiền bạc và tài sản của
anh ấy, và sắp xếp một cách có trách nhiệm, để anh ấy có thể tập trung vào nhiệm
vụ không?
Katrina thề.
Eragon mỉm cười, rút từ túi ra một dải băng màu
đỏ;
-Hãy đặt cổ tay lên nhau.
Roran đặt cổ tay trái lên tay phải của
Katrina. Đặt dải băng đỏ lên tay hai người, Eragon buộc ba lần, rồi kết thành
một cái nơ.
-Nhân danh quyền của một kỵ sĩ rồng, tôi tuyên bố hai người là vợ
chồng. Tiếng hoan hô vui vẻ òa lên trong đám đông. Tiếng hoan hô tăng gấp đôi
khi Roran và Katrina trao nhau nụ hôn.
Saphira vươn đầu tới hai con người
đang tươi rói vì hạnh phúc, chờ Roran và Katrina tách rời nhau, nó chạm nhẹ mõm
lên trán từng người nói:”Chúc sống lâu, và tình yêu của hai người theo năm tháng
càng thêm thắm thiết.:
Roran và Katrina quay sang đám đông, hai tay buộc vào
nhau đưa lên cao. Roran tuyên bố:
-Khai tiệc!
Eragon theo hai người xuống
đồi giữa sức ép và tiếng hò reo của mọi người, rồi tiến tới cái ghế đặt ngay
hàng đầu trong một dãy bàn. Roran và Katrina ngồi như quân vương và hoàng hậu
trong tiệc cưới của họ.
Quan khách nối hàng để chúc mừng và tặng quà. Eragon
là người đầu tiên. Nó cười hớn hở, bắt tay Roran, và nghiêng đầu sang Katrina.
Cô nói:
-Cảm ơn Eragon.
Roran cũng nói:
-Cảm ơn em, Eragon.
-Em rất
vinh dự.
Nó lom lom nhìn hai người, rồi bật lên cười ha hả. Roran
nói:
-Chuyện gì vậy?
-Anh, Cả hai anh chị trông hạnh phúc đến….ngố không
chịu nổi.
Mắt long lanh, Katrina cũng cười theo, ôm Roran, nói:
-Ngố!
Chính xác!
Trấn tĩnh lại, Eragon nói:
-Anh chị phải biết là đã may mắn đến
ngần nào mới có mặt tại đây ngày hôm nay. Roran, nếu anh không đủ khả năng liên
kết mọi người, để tới Cánh Đồng Cháy, và nếu chị Katrina bị Ra’zac bắt tới
Uru’baen, cả hai sẽ không…..
Roran cắt ngang:
-Đúng. Nhưng anh đã làm được
chuyện đó và chúng đã không bắt được chị Katrina tới Ura’baen. Đừng làm u ám
ngày hôm nay, với những ý nghĩ kém vui, về những gì có thể xảy ra.
Nhìn hàng
người đang chờ đợi phía sau, để biết chắc không ai nghe được, Eragon nói:
-Lý
do em nhắc tới chuyện đó không phải vậy. Cả ba anh em ta đều là kẻ thù của triều
định. Vụ hôm nay là một chứng minh: chúng ta không được an toàn. Nếu có thể,
Galbatorix sẽ tấn công bất kỳ ai trong chúng ta, kể cả anh, chị Katrina, để làm
người kia đau khổ. Vì vậy em làm mấy cái này cho anh chị.
Eragon lấy từ túi
nhỏ đeo trên thắt lưng ra hai cái nhẫn vàng, rồi chùi cho tới khi bóng lộn. Đêm
qua nó đã làm ra từ quả cầu vàng còn lại. Eragon đưa cái nhẫn lớn cho Roran ,
cái nhỏ hơn cho Katrina.
Roran quan sát, rồi đưa lên trời, nheo mắt ngắm
nghía những nét khắc cổ ngữ trên thành trong của nhẫn.
-Đẹp quá, nhưng mấy
cái nhẫn này có thể bảo vệ anh chị cách nào?
-Em đã yểm bùa để chúng có thể
thi hành ba việc. Nếu khi nào cần em hay Saphira giúp, hay quay nhẫn quanh ngón
tay một lần và nói: “Giúp anh, khắc – tinh- của – Tà- thần, giúp anh,Vảy Sáng”,
chúng em sẽ nghe thấy, và tới ngay. Nếu một trong hai anh chị kề cận cái chết,
nhẫn sẽ báo động cho chúng em, hay cho anh, hoặc cho chị. Tùy theo ai đang gặp
nguy hiểm. Khi nào cái nhẫn còn chạm vào da, thì người này sẽ vẫn biết cách tìm
ra người kia, dù ở xa nhau tới đâu.
Nó ngập ngừng rồi nói tiếp:
-Hy vọng
anh chị đồng ý đeo chúng.
Katrina nói ngay:
-Tất nhiên chị sẽ đeo
mà.
Ngực Roran phồng lên, giọng trở lên mạnh mẽ.
-Cám ơn. Cám ơn em. Phải
chi có hai cái nhẫn này trước khi anh chị bị chia cách ở Carvahall.
Vì mỗi
người chỉ còn một tay tự do, Katrina đeo nhẫn lên ngón thứ ba của bàn tay phải
Roran, và anh cũng đeo lên ngón thứ ba của bàn tay trái cô.
Eragon
nói:
-Em còn món quà nữa tặng anh chị.
Quay lại, nó vừa huýt sáo, vừa
ngoắt tay. Một quân hầu lách qua đám đông, cầm cương con Hỏa Tuyết tiến đến. Hắn
trao dây cương cho Eragon, rồi cúi đầu, lùi ra. Eragon nói:
-Anh cần một con
ngựa tốt. Đây là Hỏa Tuyết. Nó thuộc về ông Brom, rồi tới em, bây giờ em tặng nó
cho anh.
-Đẹp lộng lẫy.
-Chiến nhất đấy. Anh nhận chứ?
-Rất vui
lòng.
Gọi quân hầu, Eragon trao lại Hỏa Tuyết để hắn săn sóc, và cho biết chủ
mới là Roran. Sau đó, nhìn hàng người chờ tặng quà, Eragon cười nói:
-Sáng
nay anh chị còn nghèo, nhưng tối nay đã giàu có rồi. Nếu em và Saphira có cơ hội
nghỉ ngơi, chúng em sẽ tới sống trong căn phòng khổng lồ anh chị xây dựng cho
các con. Roran nói:
-Khổng lồ đến thế nào, chắc không đủ rộng cho
Saphira.
Katrina tiếp lời chồng:
-Nhưng hai em sẽ luôn được anh chị tiếp
đón.
Chúc mừng họ thêm lần nữa, Eragon rút về cuối bàn,tự giải trí bằng cách
ném những mảnh gà quay cho Saphira và ngắm cô ả táp ngon lành từ trên không. Nó
ngồi lại cho đến khi Nasuada nói vài lời với Roran và Katrina và trao cho họ một
vật nho nhỏ. Rồi nó chặn đầu Nasuada khi cô sửa soạn rời bàn tiệc.
Cô vội
hỏi:
-Chi vậy, Eragon? Tôi không ở lại được.
-Công nương cho Katrina áo
cưới và của hồi môn, đúng không?
-Anh không tán thành sao?
-Tôi rất biết
ơn cô đã quá tốt với gia đình tôi, nhưng tôi tự hỏi….
-Chuyện gì?
-Có phải
Varden rất cần vàng?
-Đúng vậy. Nhưng không quá cần như trước đây. Vì từ khi
có kế hoạch sản xuất đai áo của tôi, và từ khi tôi thắng trong cuộc thử thách
trường đao, những bộ tộc du mục đã thề tuyệt đối trung thành với tôi, và đón
mừng tôi tới những nhà giàu của họ, thì chúng ta ít phải lo đến chuyện chết vì
đói, mà chỉ lo chết vì không có khiên và giáo thôi. Cô mỉm cười:
-Những gì
tôi cho Katrina chẳng đáng gì nếu so với số tiền mà lực lượng này cần có để hoạt
động. Và …. Tôi không tin là mình đã hoang phí vàng bạc của mình. Tôi đã mua
được uy tín và sự nể trọng của Katrina, nói rộng hơn, tôi đã mua thiện chí của
Roran. Có thể tôi đã quá lạc quan, nhưng tôi tin lòng trung thành của anh ta giá
trị hơn hàng trăm thanh gươm, hàng trăm ngọn giáo.
-Công nương vẫn luôn kiếm
tìm cách để phát triển Varden trong tương lai?
-Luôn luôn. Như anh
vậy
Quay lưng bước đi, nhưng rồi dừng lại Nasuada nói:
-Trước khi mặt trời
lặn, hãy tới gặp tôi,chúng ta cùng đi thăm những người bị thương hôm nay. Anh
biết đó, có nhiều người chúng ta không điều trị được. Hãy làm họ vui khi thấy
chúng ta quan tâm tới tình trạng của họ, và sự biết ơn của chúng ta đối với sự
hy sinh của họ.
-Tôi sẽ tới.
-Tốt
Trong suốt mấy tiếng Eragon đã vui
cười, ăn uống, buôn chuyện với bạn bè cũ. Rượu tràn trề như nước, và tiệc cưới
càng lúc càng thêm náo nhiệt. Dọn dẹp một khoảng trống giữa các bàn, cánh đàn
ông cùng nhau thử tài đấu vật, bắn cung, đấu côn quyền. Hai thần tiênmột nam một
nữ- biểu diễn kiếm thuật làm mọi người ngẩn ngơ kinh ngạc vì những chiêu thức
như phượng múa rồng bay của họ. Cả Arya cũng đồng ý góp vui một bài ca. Bài hát
làm Eragon xúc động tới lạnh cột sống.
Suốt thời gian đó, Roran và Katrina
hầu như quên hết chung quanh. Họ chỉ ngồi nhìn nhau say đắm.
Khi mặt trời màu
cam chạm chân trời, Eragon miễn cưỡng cáo lui. Bỏ lại tiếng cười nói vui vẻ phía
sau, nó và Saphira vừa đi bộ tới nhà bạt của Nasuada, vừa hít thở không khí mát
rượi của buổi chiều, cho đầu óc tỉnh táo. Nasuada đang đứng đợi trước lều chỉ
huy màu đỏ. Đội Ó Đêm túc trực gần cô. Không nói một lời, cô cùng Eragon và
Saphira tiến qua doanh trại, tới những căn lều của các thầy thuốc, nơi các
thương binh đang nằm điều trị.
Trong hơn một tiếng, Nasuada và Eragon thăm
hỏi những chiến binh mất chân tay, mất mắt, bị co rút vì nhiễm độc trong cuộc
chiến với triều đình. Có những người mới bị thương sáng nay. Những người khác,
như Eragon nhận ra, bị thương từ Cánh Đồng Cháy vẫn chưa bình phục, dù đã được
điều trị bằng đủ thứ dược thảo và thần chú. Trước khi bước qua hàng loạt thương
binh trùm mền kín mít, Nasuada đã cảnh giác Eragon không được cố điều trị cho
ai, nhưng không thể kiềm lòng, nó lẩm nhầm thần chú cho người này, rồi người
khác, để làm họ bớt đau, hay làm xẹp một cái nhọt đầy mủ, hoặc chỉnh lại một cái
xương gãy.
Một người – râu xám, mắt bịt một mảnh vải đen – bị cụt chân trái
tới gối, mất hai ngón tay phải, khi được Eragon thăm hỏi, đã nắm lấy khuỷu tay
nó bằng ba ngón tay còn lại, giọng khàn đặc:
-A, Khắc- tinh – của- Tà –thần,
tôi biết ngài sẽ tới. Tôi chờ đợi ngài từ khi có ánh sáng.
-Anh nói gì
vậy?
-Ánh sáng chiếu rọi thịt da của thế giới. Trong một thoáng, tôi đã thấy
mọi sinh vật chung quanh, từ lớn nhất tới nhỏ nhất. Tôi đã thấy xương mình rọi
sáng qua cánh tay. Tôi đã thấy những con giun trong lòng đất và những bầy quạ
trên bầu trời, cả những con bọ trong cánh chúng. Khắc-tinh-của- Tà-thần ơi, thần
linh đã chạm tới tôi. Các vị đã cho tôi thấy hình ảnh này với một lý do. Tôi
thấy ngài như mặt trời cháy rực giữa một rừng những ngọn nến lờ mờ. Và tôi thấy
anh trai ngài và con rồng của hắn. Họ cũng giống như mặt trời.
Tóc gáy Eragon
dựng ngược khi nó nghe chính giọng mình:
-Tôi không có anh trai.
Người
thương binh cười sằng sặc:
-Không gạt được tôi đâu, Khắc-tinh-của- Tà- thần.
Tôi biết rõ mà. Thế giới bùng cháy quanh tôi, từ ngọn lửa tôi đã nghe tiếng thì
thầm, và từ tiếng thì thầm đó tôi hiểu ra nhiều chuyện. Lúc này ngài đang che
giấu mình với tôi, nhưng tôi vẫn thấy ngài, một con người của ánh lửa vàng, với
mười hai ngôi sao bồng bềnh quanh thắt lưng, và một ngôi sao sáng hơn ngay trên
lòng bàn tay phải.
Eragon ép bàn tay lên thắt lưng Beloth Khôn- ngoan, để
thấy mười hai viên kim cương vẫn nằm kín sau lớp da.
Kéo Eragon sát mặt, gã
thương binh thì thầm:
-Nghe này, Khắc- tinh- của- Tà- thần. Tôi thấy anh trai
ngài bốc cháy. Nhưng hắn không cháy như ngài. Ôi, không. Ánh sáng từ linh hồn
hắn phát ra như từ nơi khác tới. Là hình dạng người, nhưng hắn là …một cõi trống
không. Từ hình dạng đó ánh sáng chói lòa bốc cháy. Ngài hiểu không? Có….những kẻ
khác đã thắp sáng hắn.
-Những kẻ đó ở đâu? Anh có thấy không?
Người thương
binh ngập ngừng:
-Tôi cảm thấy như chúng kề bên, phẫn nộ với thế giới, như
chúng căm ghét tất cả những gì trên cõi đời này. Nhưng cơ thể chúng trốn tránh
khỏi tầm nhìn của tôi. Chúng ở đó mà như không có đó. Tôi không thể giải thích
rõ hơn…. Tôi không muốn tiến gần những sinh vật đó thêm chút nào nữa. Chúng
không là người, tôi tin chắc như vậy, và lòng căm ghét của chúng, như cuồng
phong trong cơn giông bão khủng khiếp nhất, nhồi nhét vào một cái chai thủy tinh
quá nhỏ
Eragon lẩm bẩm:
-Bao giờ thì cái chai nhỏ xíu đó bị vỡ….
-Đôi
khi tôi tự hỏi: phải chăng Galbatorix đã có thể thu bắt thần linh và làm các vị
đó thành nô lệ của lão. Nhưng rồi tôi lại cười, tự cho mình là một thằng
khùng.
-Nhưng thần linh của ai? Của người lùn hay của những bộ lạc du
mục?
-Điều đó có quan trọng không, Khắc-tinh-Tà- thần? Thần linh là thần
linh, từ đâu tới không đáng kể.
-Có lẽ anh nói đúng.
- Khi Eragon rời khỏi
cái nệm rơm của anh ta, một thầy thuốc kéo nó ra một nơi, nói:
-Tha lỗi cho
hắn, thưa tướng quân. Bị sốc vì những vết thương, hắn điên thật rồi. Lúc nào hắn
cũng la hét về những ngôi sao, mặt trời, ánh sáng mà hắn quả quyết là đã nhìn
thấy. Đôi khi, dường như hắn biết những điều mà đáng lẽ hắn không biết, nhưng
ngài đừng để bị lừa. Hắn cóp nhặt những chuyện đó từ những bệnh nhân khác thôi.
Họ tán nhảm cả ngày, vì còn biết làm gì nữa đâu. Tội nghiệp.
-Tôi không là
tướng quân và anh ta không điên. Tôi không biết chắc anh ta là gì, nhưng anh ta
có một khả năng khác thường. Nếu tình trạng của anh ta khá hơn hay xấu đi, xin
cũng báo cho một người trong Con Đường Lãng Du biết.
- Tuân lệnh,
Khắc-tinh-của-Tà-thần. Xin lỗi về sai lầm của tôi.
-Anh ta bị thương ra
sao?
-Bị một tên lính cắt đứt mấy ngón tay khi cố đỡ một đường kiếm. Sau đó,
bị máy bắn đá của quân triều đình bắn trúng, chân gãy nát không thể chữa lành
được nữa. Chúng tôi phải cắt bỏ. Những người chiến đấu gần anh ta kể lại: khi bị
bắn trúng, ngay lập tức anh ta bắt đầu gào thét về ánh sáng, và khi họ nâng anh
ta dậy, họ nhận ra mắt anh ta trắng dã, con ngươi hoàn toàn biến mất.
-Cám ơn
vì đã giúp tôi biết được rất nhiều điều.
Khi Eragon và Nasuada rời khỏi lều
bệnh xá thì trời đã tối. Nasuada thở dài, nói:
-Bây giờ tôi có thể uống một
cốc rượu mật ong.
Eragon gật, rồi cả hai cùng bước trở lại nhà bạt của cô.
Một lúc sau Nasuada hỏi:
-Đang nghĩ gì thế, Eragon?
-Nghĩ về cái thế giới
lạ lùng mà chúng ta đang sống. Phải chi hiểu được một phần rất nhỏ của thế giới
này, tôi cũng cảm thấy là may mắn rồi.
Eragon kể lại cuộc chuyện trò với
người thương binh. Nasuada cũng tỏ ra quan tâm, cô bảo:
-Anh nên nói với Arya
chuyện này. Có thể cô ta biết những “kẻ kia” là ai. Chia tay trước nhà bạt,
Nasuada vào trong để đọc báo cáo, còn Eragon và Saphira trở lại lều. Tới nơi,
Saphira khoanh tròn trên đất, chuẩn bị ngủ. Ngồi kế bên, Eragon ngước nhìn những
vì sao, một đoàn thương binh diễu hành trước mắt nó.
Điều họ nói liên tục
vang vang trong tâm trí Eragon: Khắc-tinh-của-Tà-thần, chúng tôi chiến đấu vì
ngài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT