Eragon ngồi tắm trong ánh sáng của cây đèn ma trơi đỏ rực trong căn đại sảnh
ngăn thành nhiều ổ nhỏ gần trung tâm Helgrind. Cây gậy của nó gác ngang trên
đùi.
Tảng đá dội lại âm thanh của nó khi
nó đọc đi đọc lại một đoạn cổ ngữ. Đó không phải pháp thuật, chỉ là một đoạn
thông điệp cho tên Ra’zac còn lại. Điều nó nói là:
- Đến đây, hỡi loài thú
mọi rợ ăn thịt người, hãy để chúng ta kết thúc cuộc chiến giữa hai bên. Ngươi đã
bị thương, ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Đồng bọn ngươi đều chết cả, ta cũng chỉ
còn lại một mình. Chúng ta sẽ quân bình giao chiến. Ta hứa sẽ không dùng ma
thuật đấu với ngươi, cũng không đánh bị thương hoặc bẫy ngươi với những phép
thuật thần chú mà ta đã giăng ra. Đến đây, hỡi loài thú mọi rợ ăn thịt người,
hãy để chúng ta kết thúc cuộc chiến giữa hai bên…”
Khoảng thời gian mà nó
truyền đi đoạn thông điệp dường như dài vô tận, nhưng thời gian lại không có ý
nghĩa gì trong căn phòng rùng rợn mà mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi theo từng
chuỗi vô tận của những lời nói mà thứ tự và tầm quan trọng đã không còn chút gì
khiến nó quan tâm nữa. Sau một lúc, tiếng la hét của nó đã ngừng hẳn và một cảm
giác bình an kỳ lạ phủ quanh Eragon.
Nó dừng đọc khi miệng vẫn còn đang mở, sau đó khép miệng lại, cẩn thận quan
sát chung quanh.
Cách ba mươi bước phía trước mặt nó là tên Ra’zac. Máu vẫn
đang nhỏ giọt từ đường viền của cái áo choàng rách tả tơi của hắn.
- Chủ nhân
của ta không cho phép ta giết ngươi. Hắn rít lên.
- Nhưng giờ phút này điều
đó không liên can gì tới ngươi cả.
- Không. Nếu ta gục ngã dưới kiếm của
ngươi, hãy để Galbatorix đối phó với ngươi và hắn chắc chắn sẽ làm. Hắn có nhiều
dũng khí hơn ngươi nhiều.
Eragon cười.
- Dũng khí? Ta đây là vô địch trong
loài người, không phải là hắn.
- Đúng là một thằng nhóc ngu
xuẩn.
Tên Ra’zac ngóc đầu lên một chút, nhìn tới tử thi của một tên Ra’zac
khác ở phía xa của đường hầm.
- Nàng là kẻ truyền giống của ta. Ngươi đã trở
nên mạnh hơn kể từ lần đầu chúng ta gặp mặt, Khắc Tinh của Tà Thần.
- Một là thế, hai là chết.
- Ngươi có thể đồng ý một hiệp ước với ta
không, Khắc Tinh của Tà Thần?
- Hiệp ước như thế nào?
- Ta là người cuối cùng của giống dân
ta, Khắc Tinh của Tà Thần. Chúng ta được truyền lại từ thời thượng cổ, và ta
không muốn để giống nòi chúng ta bị chìm trong lãng quên. Ngươi có sẵn lòng nhắc
nhở loài người các ngươi qua các bài hát cũng như lịch sử về nỗi kinh hãi mà
chúng ta đã gây đến cho giống người các ngươi? Hãy nhớ về chúng ta như một nỗi
hoảng sợ!
- Tại sao ta phải làm như vậy cho ngươi?
Gục mỏ vào trong lồng ngực hẹp
của hắn, tên Ra’zac rít lên cho bản thân hắn nghe một hồi.
- Bởi vì, hắn nói,
Ta sẽ cho ngươi biết một bí mật. Đúng vậy, ta sẽ cho ngươi biết.
- Vậy nói
đi.
- Hãy hứa với ta trước, chỉ sợ ngươi gạt ta thôi.
- Không. Cho ta hay,
rồi sau đó ta sẽ quyết định xem có đồng ý hay không.
Một phút trôi qua, cả
hai đều không nhúc nhích, dù vậy Eragon vẫn giữ toàn thân căng lên sẵn sàng ứng
phó một cuộc tập kích bất ngờ.
Sau một chuỗi các tiếng lách cách chói tai,
tên Ra’zac nói:
- Hắn ta đã gần biết được tên của một người.
- Ai đã gần
biết?
- Galbatorix.
- Là tên của ai?
Tên Ra’zac rít lên trong nỗi thất
vọng khó chịu.
- Ta không thể nói cho ngươi biết! Cái tên đó! Cái tên thật
đó!
- Ngươi phải cho ta biết nhiều tin tức hơn như thế.
- Ta không
thể!
- Nếu vậy thì dẹp cái hiệp ước kia đi.
- Ta nguyền rủa ngươi, Kỵ Sĩ! Ta
nguyền rủa ngươi! Khiến ngươi không có ổ, không có nhà, không tìm được sự bình
yên trên vùng đất của ngươi! Khiến ngươi rời bỏ Alagaesia và không bao giờ trở
lại!
Tóc gáy của Eragon dựng đứng cả lên
trong sợ hãi, trong đầu nó vang lên những lời nói của Angela. Bà phù thủy đã
từng làm phép lên những khúc xương rồng cho nó, cho nó biết về hạnh vận của nó
và tiên đoán một số phận y hệt như vậy.
Một cái đuôi ngựa tẩm máu ngăn giữa Eragon và tên Ra’zac, hắn mở chiếc áo
khoác đẫm máu kia, lộ ra một cây cung với mũi tên đã được lắp sẵn vào
dây.
Eragon dùng
gậy đánh trúng thân mũi tên khiến nó văng qua một bên.
Như thể hành động này chỉ là cử chỉ
mở đầu bình thường theo tập tục mà giống người bọn chúng thường làm trước khi
thật sự giao đấu, tên Ra’zac cúi người đặt cây cung xuống nền nhà, rồi sau đó từ
từ kéo mũ trùm đầu thẳng ra và lấy một thanh kiếm lưỡi mỏng như lá được giấu
dưới áo choàng. Trong khi đó, Eragon cũng nhỏm dậy, xuống tấn, hai tay nắm chặt
lấy thanh gậy.
Cả hai xông vào nhau. Tên Ra’zac vừa
định chém Eragon một nhát từ cổ xuống hông, nhưng Eragon đã vặn người né sang
một bên tránh nhát kiếm. Lấy hết sức phóng gậy chỉa lên trên, nó đâm đỉnh nhọn
trên thanh cây ngay dưới mỏ của Ra’zac, xuyên qua lớp thép bảo vệ cổ của con thú
này.
Toàn thân tên Ra’zac rung lên và sau đó đổ ầm xuống mặt đất.
Eragon nhìn chằm chằm kẻ tử địch mà
nó ghét nhất, nhìn vào cặp mắt đen không mí rồi nó đột nhiên cảm thấy hai đầu
gối mềm nhũn ra, nó nôn oẹ lên khắp bức tường của hành lang.
Eragon vừa chùi miệng vừa cầm cây gậy
lên và thầm thì:
- Đây là cho cha của chúng ta, cho nhà cửa của chúng ta, cho
Carvahall, cho Brom… Ta đã trả đủ mối thù này. Hãy để các ngươi thối nát ở đây
muôn đời, hỡi đám Ra’zac.
Đi vào một căn phòng, Eragon lôi lão
Sloan, lúc này vẫn còn đang ngủ say dưới pháp lực bùa chú - vác lão ta lên vai
rồi từng bước lần lại lối cũ trở về hang động chính của Helgrind. Dọc đường, nó
hay hạ lão Sloan xuống đất, để lão ở đó trong lúc nó đi thăm dò các phòng ốc và
các lối đi phụ mà nó chưa từng đi qua. Ở những nơi này, nó khám phá ra nhiều thứ
vũ khí ma quái, kể cả bốn ống đựng dầu Seithr mà nó đã lập tức hủy đi để đám
người ác độc không thể dùng thứ acid ăn mòn xác thịt này cho các âm mưu hiểm độc
của chúng.
Ánh sáng mặt trời nóng bỏng như thiêu
đốt hai gò má Eragon khi nó vừa mới bò ra khỏi hệ thống đường hầm. Nó nín thở,
nhanh chóng vượt qua xác chết của đám Lethrblaka, tới cửa của một hang động rộng
lớn, nó nhìn xuống vách dựng đứng của Helgrind ở phía các đồi núi xa xa bên
dưới. Nhìn về hướng tây, nó thấy một cột bụi màu cam nổi lên cuồn cuộn ở thông
đạo nối liền Helgrind và Dras-Leona, đánh dấu bước tiến của một nhóm kỵ
binh.
Vai phải của Eragon đang đau nhức vì
phải chịu đựng trọng lượng của lão Sloan, nên nó đẩy lão hàng thịt sang phía vai
bên kia. Nó chớp chớp mắt để cho các giọt mồ hôi đang bám ở đầu mí mắt văng đi,
trong đầu chật vật tìm cách để nó có thể đem lão Sloan cùng với nó xuống phía
dưới cách chừng năm ngàn bộ.
- Ở phía dưới cách chừng một dặm
thôi, nó lẩm bẩm, Nếu có lối đi, ta có thể dễ dàng vượt qua khoảng cách này, cho
dù phải mang theo lão Sloan. Nên ta phải có sức để thi triển pháp thuật mang bọn
ta xuống… Đúng rồi, nhưng việc muốn làm cần nhiều thời gian mà bỏ sức ra một lúc
như vậy cũng không xong, sẽ kiệt lực mà chết. Sư phụ Oromis từng nói, cơ thể con
người chỉ chứa đủ lực để sử dụng trong khoảng vài giây để thi triển các loại
thần chú. Ta chỉ có một số lực nào đó để dùng trong khoảnh khắc, và khi đã cạn,
ta phải chờ cho tới khi hồi phục được.
Giữ chặt lấy lão Sloan, Eragon nhìn
chăm chú về phía một ghềnh đá hẹp khoảng một trăm bộ phía dưới. “Sẽ rêm người
lắm đây”, nó nghĩ thế, chuẩn bị bản thân cho cú nhảy. Sau đó nó hét:
-
Audr!
Eragon cảm nhận được nó đang lơ lửng cách mặt đất khoảng vài gang tay. Nó
nói:
- Fram!
Câu thần chú đẩy nó ra khỏi Helgrind
vào khoảng không bên cạnh, không có chỗ bám víu, cứ như là một đám mây trôi trên
trời. Dù quá quen với cảm giác này qua các chuyến bay với Saphira, nhưng việc
không cảm nhận được gì ngoài không khí dưới chân cũng khiến nó không an tâm.
Vận dụng pháp thuật, Eragon nhanh
chóng hạ xuống bên dưới, rời xa hang động của Ra’zac lúc này đã bị các vách đá
che khuất, bay về phía ghềnh đá. Giày của nó trượt phải một đám đá vụn. Trong
vài giây ngưng thở ngắn ngủi, nó chới với, ráng tìm ra chỗ chắc chắn để đặt chân
nhưng lại không dám nhìn xuống bởi vì quay đầu có thể sẽ làm nó lộn cổ về phía
trước. Nó thét lên một tiếng khi cảm thấy chân trái tuột khỏi ghềnh đá và bắt
đầu rơi thẳng xuống. Trước khi có thể sử dụng lại phép thuật để tự cứu, cả người
nó đột ngột khựng lại vì chân trái đã bị kẹt vào một khe đá. Những cạnh sắc bén
của khe đá cắm sâu vào bắp thịt sau ống chân, nhưng nó không hề để ý vì chính
khe đá này đã giữ yên được người nó ở một chỗ.
Eragon quay lưng về phía Helgrind, lợi dụng địa thế để sốc thân thể mềm èo
của lão Sloan.
- Cũng không tệ lắm. Nó nhận xét.
Cố gắng lần này đã khiến
nó tiêu hao nhiều sức lực, nhưng không nhiều đến mức không thể tiếp tục đi
nữa.
- Ta có thể làm xong việc này. Eragon nói.
Nó hít sâu một hơi không
khí trong lành, đợi một chút cho nhịp tim chậm lại, nó cảm thấy giống như mới
vừa chạy đua cả dặm với lão Sloan trên lưng.
Đám kỵ bịnh đang tiến tới gần
lại lọt vào tầm mắt nó lần nữa. Bọn họ thật sự đã tới gần hơn lần trước rất
nhiều, phóng ngựa qua khoảng đất khô cằn với tốc độ đáng ngại.
“Đây là cuộc chạy đua giữa bọn họ và
ta,” nó nghĩ, “Ta phải trốn thoát trước khi họ đến Helgrind. Chắc chắn sẽ có đám
pháp sư theo bọn chúng, ta hiện giờ không có sức để đấu với đám pháp sư của
Galbatorix.”
Nó liếc mắt nhìn vào mặt lão Sloan rồi nói:
- Lão có thể giúp
một tay chứ hả? Ít nhất là phải làm như vậy để đáp việc tôi không màng sống chết
cứu lão.
Lão hàng thịt đang ngủ say chỉ quẹo đầu sang một bên, hoàn toàn chìm đắm
trong thế giới mộng mơ của lão.
Làu bàu một chút, Eragon đẩy người khỏi
Helgrind, rồi nói:
- Audr.
Cả người nó lại bay bổng.
Lần này nó lợi
dụng sức lực của lão Sloan, cho dù chỉ còn một chút, và cả sức lực của nó.
Cả
hai rơi xuống như hai con chim lạc đàn ở giữa những sườn núi đá mấp mô về hướng
một ghềnh đá lớn khác như hứa hẹn một nơi trú ẩn an toàn.
Eragon khéo léo lèo lái hướng rơi
xuống của cả hai. Nó không để cho rơi theo đường thẳng, thay vì đó rơi xéo sang
hướng bên phải để cả hai có thể vòng qua Helgrind và lợi dụng núi đá khổng lồ
này che dấu nó và lão Sloan khỏi đám kỵ binh kia.
Càng xuống tới gần đất bằng, bọn họ
càng rơi chậm hơn. Eragon cảm nhận được sự mệt nhọc kinh khủng gần kề, khiến nó
không thể nhảy xa được và sự hồi phục cũng càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.
Lúc này cả nhấc một ngón tay cũng là cả một vấn đề khó chịu cùng cực. Cơn buồn
ngủ đang bao phủ lấy nó, làm lu mờ suy nghĩ và cảm nhận bắp thịt đang đau nhức
của nó khiến các cạnh đá sắc bén nhất giống như các gối ngủ mềm mại.
Cuối cùng nó cũng rơi xuống tới
khoảng đất đang bị ánh nắng thiêu đốt, quá yếu ớt để giữ cho nó và lão Sloan
khỏi phải đâm sầm xuống mặt đất, Eragon nằm xấp, hai tay ngoặt ngoẹo trước ngực,
đờ đẫn nhìn những đốm vàng trên bề mặt một cục đá nhỏ cách mũi nó khoảng một
lóng tay. Lão Sloan đè lên lưng của nó như một thỏi sắt.
Không khí thở ra khỏi phổi của Eragon
nhưng hình như không có không khí mới bù đắp lại. Tầm nhìn của nó tối dần đi như
thể một đám mây đã che mờ mặt trời. Mỗi nhịp tim của nó như đang bị một cơn buồn
ngủ chết người bóp chặt, và nhịp tim khi đập, chỉ đập nhè nhẹ yếu ớt.
Eragon đã không còn khả năng để suy
nghĩ liền mạch, nhưng tri giác ở sâu trong đầu não cho nó biết cái chết đang gần
kề. Điều này không làm nó lo sợ, ngược lại, viễn cảnh này rất thoải mái bởi vì
nó đã mệt đến mức không thể tưởng tượng nổi và cái chết sẽ trả lại tự do cho nó
khỏi cái thân xác bầm dập này, cho phép nó vĩnh viễn được an nghỉ.
Đằng sau đầu Eragon xuất hiện một con
ong bự như ngón tay cái. Nó vòng qua bên tai rồi lượn lờ trên cục đá, quan sát
những đốm vàng vốn cùng một màu vàng tươi như thảm bông trải dài mấy ngọn đồi.
Mớ lông trên đầu con ong óng ánh dưới ánh bình minh, từng sợi hiện lên rõ ràng
trước mắt Eragon. Đôi cánh của nó vỗ vào nhau tạo ra âm thanh ầm ầm như tiếng
trống. Phấn hoa bám đầy những sợi lông cứng trên chân của nó.
Con ong tràn đầy khí lực, vô cùng
sống động xinh đẹp, sự hiện hữu của nó đã phục hồi ý chí sinh tồn của Eragon.
Một thế giới mà còn sự hiện hữu những sinh vật kỳ diệu như con ong kia là một
thế giới mà nó muốn sống.
Chỉ dựa vào ý chí bản thân, nó kéo
tay trái ra khỏi chỗ bị ngực đè lên và nắm lấy thân của một bụi cây gần đó.
Giống như một con đỉa, một con bọ chét hay một ký sinh trùng nào khác, nó hút
lấy sinh mạng bụi cây, khiến cây đó trở nên rủ rục, ngã sang màu vàng úa. Từng
luồng sinh lực tràn qua người Eragon làm tinh thần nó trở nên minh mẫn.
Đến lúc này nó mới thấy sợ. Một khi đã lấy lại ước muốn được sinh tồn, nó lại
không thấy gì chung quanh ngoại trừ sự khủng bố trong màn đen phía trước.
Ráng kéo người về phía trước, nó nắm
lấy một bụi cây khác và hút sinh lực vào cơ thể, rồi bụi thứ ba, bụi thứ tư, và
cứ thế tiếp tục cho tới khi nó một lần nữa lấy lại được khí lực bình thường.
Eragon đứng lên và nhìn về phía các bụi cây đã trở nên vàng úa trải dài phía
sau nó, một vị đắng tràn ngập miệng nó khi nó nhận lấy sức lực những sinh vật mà
nó đã vắt khô kiệt.
Eragon biết rằng nó trước giờ vốn bất
cẩn trong việc sử dụng pháp thuật và hành vi bất cẩn này của nó có lẽ sẽ gây đến
sự sụp đổ của Varden nếu nó chết. Nghĩ lại, sự ngu xuẩn của nó khiến nó rúm
người lại.
Nó nghĩ trong đầu: “Brom sẽ bạt tai ta nếu biết ta dính vào chuyện phiền phức
này.”
Quay qua lão Sloan, Eragon nhấc bổng lão hàng thịt gầy ốm khỏi mặt đất.
Sau đó nó hướng về hướng đông, phóng đi khỏi Helgrind dưới sự che chở của khe
núi.
Mười phút sau, nó ngừng lại để xem có bị ai theo dõi, nó thấy một đám
mây bụi cuộn lên ở chân núi Helgrind, điều này có nghĩa là đám kỵ bịnh đã đến
được tháp đá đen.
Nó cười. Cái đám nô tài này của Galbatorix cũng thiệt là
tệ, không có tên pháp sư nào có thể khám phá ra ý nghĩ của nó hay của lão
Sloan.
Nó nghĩ trong đầu: “Đợi đến khi bọn
chúng tìm ra được xác của đám Ra’zac, ta đã được một dặm hay hơn nữa rồi. Ta
không tin là đến lúc đó bọn chúng có thể tìm được ta. Hơn nữa, bọn chúng tìm là
tìm một con rồng và người Kỵ Sĩ của nó, chứ không phải tìm một kẻ đi bộ.”
Hài lòng vì không phải lo lắng về một cuộc tấn công nào, Eragon tiếp tục đi
theo nhịp độ cũ, cất bước đều đặn nhẹ nhàng để có thể đi như thế cả ngày
trời.
Mặt trời trên đầu lấp loáng ánh sáng vàng và trắng. Ở phía trước là một
khu rừng hoang vu không có lối đi trải dài mấy dặm trước khi giáp ranh với đám
nhà ngoài bìa của một ngôi làng nào đó. Và như thế trong tim của nó niềm hy vọng
hân hoan chợt bùng lên.
Cuối cùng đám quái thú Ra’zac cũng đã
chết. Cuối cùng cuộc truy lùng trả thù của nó cũng đã kết thúc. Cuối cùng nó đã
hoàn thành bổn phận của nó với Garrow và Brom. Và cuối cùng nó cũng đã dẹp bỏ
được tấm màn sợ hãi và giận dữ mà nó giấu kín trong lòng kể từ khi đám Ra’zac
xuất hiện lần đầu tại Carvahall.
Tiêu diệt bọn chúng đã khiến nó mất
nhiều thời gian hơn suy tính ban đầu, nhưng rồi hành động này cũng đã xong, quả
là một hành động phi thường. Nó cho phép bản thân tự thoả mãn vì đã đạt được một
chiến tích vô cùng khó khăn, cho dù là có sự giúp đỡ của Roran và Saphira.
Nhưng nó cảm thấy ngạc nhiên rằng thắng lợi này vừa ngọt vừa đắng, bị nhơ đi
bởi một cảm giác mất mát không ngờ.
Cuộc săn lùng đám Ra’zac là sợi dây
ràng buộc cuối cùng của nó và thung lũng Palancar, và nó cảm thấy miễn cưỡng vì
phải bỏ đi mối quan hệ này, cho dù là có lúc cũng ghê tởm, vì đó chính là nguồn
gốc của việc nó bỏ nhà ra đi. Nhưng không có mối quan hệ này, một lỗ hổng mở ra
trong tâm của nó, nơi mà nó dung dưỡng mối thù với đám Ra’zac.
Việc nó cảm thấy tiếc nuối sau khi sứ mệnh khủng khiếp này đã kết thúc khiến
nó thất kinh, và nó thề sẽ không bao giờ phạm phải lỗi lầm này nữa.
Nó nghĩ: “Ta sẽ không bao giờ khiến
ta bị trói buộc bởi cuộc đấu tranh giữa ta, Đế Quốc, Murtagh và Galbatorix đến
nỗi ta sẽ không muốn chuyển mục tiêu khi thời cơ đến, hay tệ hơn nữa đó là ta sẽ
ráng kéo dài cuộc xung đột hơn là cố gắng thích ứng với những diễn biến sẽ xảy
ra sau này.”
Lúc đó, nó chọn lựa dẹp bỏ những nuối
tiếc không chính đáng và tập trung suy nghĩ làm sao để vui lên, vui lên vì nó đã
được tự do từ những đòi hỏi tàn nhẫn của cuộc truy lùng do chính nó tự đặt ra,
và vui lên vì những nghĩa vụ còn lại của nó là đối với những ai đã sinh ra trong
vị trí hiện tại của nó.
Niềm hân hoan khiến bước chân nó nhẹ
hẳn đi. Với việc đám Ra’zac đã bị tiêu diệt, Eragon cảm thấy nó cuối cùng đã có
thể khiến cuộc sống của nó không còn bị lệ thuộc vào con người khi trước của nó
mà là do con người hiện tại do nó tạo nên: một Kỵ Sĩ Rồng.
Nó nhìn về phía chân trời gồ ghề, rồi sau đó phá ra vừa cười vừa chạy, dửng
dưng với việc có bị ai nghe thấy.
Tiếng cười của nó vang vọng khắp khe núi và
chung quanh nó, vạn vật trở nên như mới, tươi đẹp hơn và tràn đầy hứa hẹn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT