"Lát nữa em sẽ biết." Anh mỉm cười lấy một tay xoa xoa tóc Thiên Nghi.
Khi đến một cửa hàng có tên 'CỬA HÀNG ÁO CƯỚI SMILE' . Anh dừng xe lại rồi quay sang tháo dây an toàn cho Thiên Nghi: "Đến rồi, xuống thôi."
"Anh... anh đưa em đến đây làm gì?"
"À... vào trong cái đã."
Anh và cô xuống xe, bảo vệ của cửa hàng tự biết lái xe đến bãi đỗ. Hoàng Khang nắm tay Thiên Nghi dẫn vào trong, cô còn ngơ ngẩn chưa định nghĩa được việc Hoàng Khang làm. Đây là việc quan trọng mà anh cứ nói đi nói lại từ sáng tới giờ sao?
"Thiên Nghi?" Tiểu Quỳnh đứng bật dậy khi thấy Hoàng Khang dẫn Thiên Nghi vào trong.
"Quỳnh… Sao… sao Quỳnh ở đây?" Rồi cô nhìn Gia Minh đang ngồi gần Tiểu Quỳnh, tay cầm quyển tạp chí áo cưới lật qua lật lại. Đầu óc Thiên Nghi, suy diễn: Quỳnh… sao… đừng nói Quỳnh với Gia Minh đến đây để… để thử váy cưới?"
Gia Minh trợn to mắt nhìn Thiên Nghi rồi hướng về Tiểu Quỳnh. Cô ấy cũng nhìn lại Gia Minh, tiếng nói đồng thanh làm Thiên Nghi và Hoàng Khang chói tai: "Sao có thể chứ!"
Hoàng Khang đến bên cạnh níu níu Gia Minh qua một bên: "Kêu cô ta đến làm gì vậy? Không biết cô ta chuyên gây phiền phức sao?"
"Nếu đem mình Thiên Nghi đi thì cô ấy sẽ nghi ngờ, cho Tiểu Quỳnh theo hay hơn, tình cờ gặp thôi."
"Hai người bàn tán gì vậy?" Thiên Nghi đứng giữa căn phòng lộng lẫy chơi vơi không biết gì.
Hoàng Khang đến cười với cô: "Anh đã kêu người giúp em chuẩn bị rồi… cả áo cưới cũng tự thiết kế đó…"
Cô không lên tiếng thì Tiểu Quỳnh chen vào, đẩy Hoàng Khang ra xa Thiên Nghi một chút: "Ý của anh là sẽ đám cưới cùng Thiên Nghi à?" Không cho Hoàng Khang trả lời, Tiểu Quỳnh quay phắt sang Thiên Nghi: "Nghi đồng ý rồi sao? Nghi còn mấy tháng nữa mới được hai mươi tuổi, đám cưới sớm không tốt đâu, với lại cần phải suy nghĩ xem có nên chọn tên Hoàng Khang này không? Mình thấy không hợp với Nghi… Bạn của Kỳ Dương có mấy anh chàng luật sư rất đẹp trai lại chuẩn mực, nếu Nghi lên tiếng mình sẽ dẫn Nghi đi coi mắt."
"Quỳnh à…Nghi.." Cô dâu tương lai đang không biết giải thích thì chú rể sốt ruột kéo Thiên Nghi về phía mình rồi nhìn thẳng vào Tiểu Quỳnh, anh nói lớn: "Cô vừa phải thôi, sao lại phá hoại hạnh phúc của người khác. Luật sư à? Cô định muốn Thiên Nghi lấy một ông chồng suốt ngày chỉ biết làm theo ý mình sao? Dù cô thích thì Thiên Nghi của tôi cũng không thích đâu."
"Anh…"
"Khoan đã… khoan đã…" Gia Minh chen vào giữa để cắt bớt căng thẳng. Giờ anh mới biết dẫn Tiểu Quỳnh theo là một sai lầm: "Đừng cãi nhau mà… phải chuẩn bị mau mau thì mới kịp giờ."
"Hoàng Khang…Chuyện này là sao?"
"Anh..."
Gia Minh thấy Hoàng Khang cũng ngập ngừng không biết nói gì nên làm chuyện tốt tới cùng: "Thiên Nghi... anh có người bạn mới thiết kế một bộ áo cưới, anh phụ trách nhiếp ảnh nên kiêm luôn tìm người mẫu, chủ đề lần này là hạnh phúc, phải biểu hiện được ánh mắt hạnh phúc của đôi lứa yêu nhau say đắm để dẫn đến hôn nhân. Chọn qua chọn lại, anh chỉ tìm được Hoàng Khang và em là thích hợp. Với lại, dáng Hoàng Khang làm người mẫu cũng không tệ."
Hoàng Khang tự hào nhếch môi lên cười. Thiên Nghi bặm chặt hai môi. Sao chỉ có Hoàng Khang là không tệ, ý anh là em tệ sao?
Cảm nhận được luồng xác khí từ Thiên Nghi, Gia Minh bổ sung: "Hai người rất xứng đôi, rất hợp. Giúp tôi được không?"
Tiểu Quỳnh còn đang hoài nghi lời nói của Gia Minh, cô đăm đăm nhìn biểu hiện có chút giả tạo đó. Nhưng lúc nhìn thấy bộ váy cưới lộng lẫy đang được mắc sẵn trên người ma nơ canh quả là rất tuyệt. Tiểu Quỳnh lại đổi ý, hôm nay cô muốn mình làm nhiếp ảnh chuyên nghiệp, tìm ai làm người mẫu cũng được, nhưng có bạn thân làm vẫn tốt hơn, chen vào tên háo sắc đáng ghét kia cũng không sao.
Thế là Tiểu Quỳnh kéo tay Thiên Nghi thầm thì: "Nghi... chụp ảnh thôi mà... áo cưới mặc khỏi tốn tiền mắc gì không mặc... Đi thôi. Quỳnh giúp Nghi thay..."
Hoàng Khang, Gia Minh há hốc miệng nhìn Tiểu Quỳnh dẫn tay Thiên Nghi vào phòng, có mấy cô phục vụ cũng vào theo, cả cô trang điểm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gia Minh đi lại lấy một bộ vest trắng đã được mắc ngay ngắn trên giá đưa cho Hoàng Khang: "Vào thay đi.."
Nửa tiếng sau...
Hoàng Khang đứng ngồi không yên, đúng là cảm giác như ngày kết hôn thực sự, anh ngồi ở đây chờ ngóng cô dâu của mình. Gia Minh dùng khăn cẩn thận lau máy ảnh, thản nhiên: "Con gái trang điểm lâu lắm... chờ chút nữa đi."
Thế là anh an phận tựa người vào tủ gỗ cạnh đó, mắt có phút phức tạp.
"Còn chưa cho tao biết sao mày làm vậy?"
"Tao muốn..." Hoàng Khang ngưng lại, rồi quay sang Gia Minh đang chờ câu trả lời: "Thấy Thiên Nghi mặc áo cưới sớm hơn tí thôi."
"Không muốn nói thì tùy mày vậy..." Anh mọt sách lắc đầu rồi chăm chú vào việc của mình. Gia Minh đâu rảnh mà giúp người bạn nào đó tìm người mẫu, áo cưới này là Hoàng Khang tự mình nhờ nhà thiết kế nổi tiếng làm, buổi chụp hình này cũng là Hoàng Khang sắp đặt. Không biết anh đang nghĩ gì.
"Hoàng Khang..."
Bức màn vừa được vén ra, Thiên Nghi y như một cô công chúa trong truyền thuyết, chiếc váy cưới với lớp vải mỏng xếp tầng có đính hình những đóa hoa bồ công anh nhỏ, những đường viền ở eo và mép váy đều được vải ren màu tím tôn lên rất rõ. Bờ vai trần của cô trông cuốn hút làm sao khi đường ren màu tím ấy cứ thấp thoáng trước sau... Mái tóc đen dài giờ đã được bím cẩn thẩn, chiếc lúp trắng mỏng manh dài thước tha càng khiến gương mặt thanh tú của Thiên Nghi trở nên đẹp đẽ đáng yêu. Gương mặt mộc ngày nào điểm lên chút phấn son. Cô giống công chúa, giống búp bê và tựa thiên thần của lòng anh.
"Có cần nhìn mà quên cả chớp mắt không?" Tiểu Quỳnh hắng giọng để lôi Hoàng Khang trở về thực tại. Cô đi lại ngồi xuống ghế rồi đạp mạnh vào chân Gia Minh: "Người yêu của bạn thân là điều cấm kị không được dụ dỗ."
Gia Minh cúi đầu đẩy đẩy gọng kiến rồi im lặng không nói gì nữa.
"Của em." Hoàng Khang bước đến bên cô dâu của mình, anh đưa cho cô bó hoa tú cầu trắng với những cánh hoa được kết nên từ hình dạng của đóa hoa bồ công anh nhỏ. Thiên Nghi mỉm cười nhận lấy.
Thời khắc này đây, cô cứ ngỡ hôm nay là ngày kết hôn của cô.
Anh là hoàng tử. Đúng thế, anh là hoàng tử, anh mặc bộ vest trắng bâu áo viền những đường cong màu đen, áo sơ mi bên trong cũng là màu trắng, màu yêu thích của cô. Cô như nàng công chúa trải qua bao gian khó mới được sánh duyên cùng hoàng tử. Quá lãng mạn.
Gia Minh đứng dậy ra hiệu: "Đi thôi."
"Đi đâu nữa? Không chụp ở đây sao?"
"Cô không hiểu gì hết, ảnh cưới phải chụp ngoại cảnh."
Đúng là người trong nghề, Tiểu Quỳnh đành im lặng vậy, bởi về lĩnh vực này cô hoàn toàn mù tịt.
Hai chiếc ô tô, một trắng một đen lau như tên đến ngoại cảnh cần thiết.
"Thiên Nghi với Hoàng Khang đâu rồi? Họ không theo sau chúng ta hả?" Tiểu Quỳnh vừa bước xuống xe đã than vãn, đưa mắt tìm Thiên Nghi.
"Ngồi trong xe đợi tí đi... Hoàng Khang nó có việc cần giải quyết mà."
Cô đành chui đầu vào xe, lấy điện thoại ra chơi game để giết thời gian. Ai ngờ nhìn qua nhìn lại trong xe chỉ toàn tạp chí của các cô người mẫu chân dài, thân hình bốc lửa. Cô trợn mắt nhìn Gia Minh vẫn đang loay hoay với cái lap top: "Sắc lang!"
Gia Minh ngước mặt lên ngó qua ngó lại coi cô đang vừa nói ai thì Tiểu Quỳnh lại thét lên: "Tôi nói anh đó! Đồ háo sắc... bạn của Hoàng Khang đúng là có khác."
"Ồ... tôi luôn như thế mà. Còn Hoàng Khang thì có lẽ nó chỉ háo sắc với một người thôi."
Tiểu Quỳnh không biết nói gì hơn, hắn ta thừa nhận thì thôi vậy, càng nhìn càng chướng mắt, tiện tay ném luôn mấy quyển tạp chí xuống con sông gần đó. Gia Minh lắc lắc đầu: "Cô bị anh chàng người yêu luật sư kia nhiễm não rồi.... À... cô không nghe anh bạn trai thần thánh của cô nói về luật bảo vệ môi trường à?"
"...."
Hoàng Khang dừng xe ở dọc đường rồi cứ vỗ vỗ nhẹ lên vô lăng cười tủm tỉm. Thiên Nghi thắc mắc nhìn lên phía trước, xe của Gia Minh đã đi mất hút.
"Anh sao vậy? Dừng lại đây làm gì?"
"Ờ... Có đồ chưa đưa cho em."
"Đồ?..." Cô ngơ ngẩn nhìn biểu hiện khác lạ của Hoàng Khang. Đầy đủ hết rồi mà. Anh nghiêng người mở cốp xe ra, một hộp quà khá to, được bọc cẩn thận bằng giấy in hoa văn màu trắng trông vô cùng thuần khiết.
"Mở ra thử đi!"
"Gì vậy?"
"Thì em mở ra đi!"
"Không phải là con dán, hay con chuột đó chứ? Em nói trước em không sợ đâu đó..."
Mặt Hoàng Khang sa sầm lại, anh nhíu mày, Thiên Nghi biết mình có hơi suy tưởng quá đáng nên cũng mỉm cười rồi tự tay mở lớp giấy bao đó ra.
Một hộp... bên trong lại là lớp giấy bao ấy...
Hộp thứ hai...
Hộp thứ ba...
Hộp thứ tư...
...Hộp thứ tám...
Trán đẫm mồ hôi, Thiên Nghi lâu lâu vẫn ngước nhìn Hoàng Khang đang chống ta vào cửa xe rồi nhìn cô đang tất bật bởi món quà đặc biệt này.
Đây rồi... Bên trong lớp vỏ cuối cùng một hộp vuông bằng nhung đen huyền, cô lại nhìn Hoàng Khang, anh lẩm bẩm gì đó trong miệng, nhưng ý đồ là muốn cô tự mở cái hộp bé bé này ra. Nhưng sao trông cái hộp này quen thế, hình như nhìn thấy rất thường xuyên trên phim ảnh thì phải. Hộp nhẫn? .Thiên Nghi lại lạnh xương sống, nhưng trong cái lạnh đó lại pha chút ấm áp làm sao. Cô từ từ mở nắp nộp ra. Hai chiếc nhẫn bạc trơn đang nằm trong đó, nó đúng là một cặp.
Thiên Nghi chưa hiểu Hoàng Khang có ý gì, cầu hôn cô nữa sao? Anh bị cô từ chối hai lần rồi mà vẫn muốn cầu hôn cô ư?
Anh bỗng cầm lấy hộp nhẫn, rút một chiếc đeo vào ngón áp út của tay trái Thiên Nghi, ngón tay của cô giờ lại có thêm một chiếc nhẫn lấp lánh. Cô đưa tay mình lên, ngắm qua ngắm lại rồi có cảm giác sống mũi mình cay cay... Cô sắp khóc rồi.
"Nghi ngốc... có ai như em không? Cảm động đến thế hả?"
"Không... em có đâu à..."
Còn nói không, nước mắt sắp rơi ra ngoài rồi. Hoàng Khang rút miếng khăn giấy đặt cạnh đó khẽ lau nhẹ khóe mắt của cô rồi đưa hộp nhẫn lên trước mặt Thiên Nghi. Cô đã nhận nhẫn thì cũng nên đeo lại cho anh chứ. Thiên Nghi nhìn vẻ mặt đắc ý của anh thì hiểu ngay vấn đề, cô rút chiếc nhẫn còn lại ra. Chưa đeo vào tay Hoàng Khang ngay, cô ngắm kĩ nó một lần.
"Hoàng Khang... Có chữ này..."
"Ừ... Anh nhờ người khắc đấy..."
HK502NN. Ôi mấy cái kí tự này là sao vậy? Không phải chữ I Love You sao? Cô ngó qua ngó lại vẫn không hiểu, đành quay ngoắc sang hỏi anh.
"HK502NN là sao vậy?"
"Năm... năm lẻ hai sao? Sao không phải là 520 mà là 502. Đưa anh coi!" Nụ cười trên môi Hoàng Khang biến mất, anh lấy lại chiếc nhẫn rồi xem thật kĩ. Đúng là 502. Cái ông khắc chữ, ông ta là gì thế, Hoàng Khang giận phừng phừng muốn bay thẳng tới chỗ ông già tự xưng mình là thợ khắc chuyên nghiệp nhất của tập đoàn đá quý Hoàng Gia.
Đây là 520 của ông ta đấy à? Có lẽ ông ta chưa học qua lớp một đã nhảy thẳng lên đại học rồi. Anh siết chặt chiếc nhẫn. Hoàng Khang đang muốn giết người. Cô nhìn dáng vẻ đó cũng đoán được phần nào nguyên nhân. Chỉ nhầm vị trí thôi mà, cũng không có gì quan trọng mấy. 502, nhãn hiệu keo dán sắt đây mà.
"Xòe tay ra." Hoàng Khang không chịu, nhưng Thiên Nghi kiên quyết đeo chiếc nhẫn vào tay anh. Hai chiếc nhẫn rất vừa, đúng là không sê xích vào đâu được cả.
"Anh sẽ ném ông ta vào thùng rác."
Trông vẻ mặt tức giận của Hoàng Khang đúng là y như trẻ con. Tiểu bảo bối này đáng yêu thật. Cô tựa đầu mình vào vai anh rồi tay phải cầm tay Hoàng Khang đưa lên, tay trái của mình đưa cạnh anh. Ngắm qua ngắm lại, hai chiếc nhẫn đẹp vô cùng, những chấm nhỏ theo viền của nhẫn chắc hẳn là bồ công anh rồi…Càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích…
"Anh xem…rất đẹp mà."
Anh im lặng, hẳn còn đang tức tối vụ nhầm vị trí hai con số kia, ý nghĩa khác hẳn rồi.
"502 là keo dán sắt đó…Ý của ông ấy là muốn anh và em suốt đời bên nhau, dính lấy nhau mãi. Anh nghĩ coi… số năm là ngày sinh của anh, số hai là ngày sinh của em…Số không có rất nhiều nghĩ…không bao giờ xa nhau, không bao giờ mất nhau, không bao giờ hết yêu nhau… Em thấy cũng rất hay." Cô đâu hay rằng, số không còn một ý nghĩa nữa, không bao giờ được ở bên nhau.
Nhưng do giờ chỉ ngập mùi hạnh phúc nên không phải là 520 cũng không sao. 502 coi ra cũng tàm tạm. Anh tự đưa cao chiếc nhẫn lên gật gù rồi nở nụ cười vẻ hài lòng.
"HK là tên anh…nhưng sao…tên em không phải TN?"
"À… NN là Nghi ngốc đấy." Anh thản nhiên thế sao, đúng là tàn nhẫn, cô đâu có ngốc.
Thiên Nghi thoát khỏi người Hoàng Khang rồi tức tối thét lên: "Em không đeo nữa. Trả anh!" Vừa đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra thì lại gặp tí trục trặc. Cái này, sao tháo không ra vậy. Không cần đeo nữa. Nhất định phải tháo.
"Nghi ngốc này, cái đó đeo vào không tháo được đâu, kĩ thuật luyện ra nó khác hẳn mấy chiếc bình thường đó."
"Chặt ngón tay em cũng tháo ra!"
Bỗng dưng anh quay người ôm hẳn cô vào lòng mình, một tay giữ chặt bàn tay đeo nhẫn kia, thì thầm từng tiếng bên tai cô: "Anh…muốn... trói em cả đời!"
"Anh lừa em... sao không tháo được chứ."
"Đừng tháo mà... sẽ đau tay em đó... chỉ khi nào không yêu anh nữa thì hãy tháo nó ra." Làm sao mà hết yêu anh được đây? Chắc cô phải đeo nó cả đời thôi. Càng ngày tài ăn nói của anh càng vượt bậc, chẳng chê vào đâu được. Mỗi từ phát ra từ miệng anh đều khiến cả người cô như thấm đầy bù mê. Phục anh rồi... Hoàng Khang....
Không thể dai dưa thêm nữa, nếu không sợ rằng sẽ làm bôi mất lớp son trên môi cô mất. Anh buông cô ra, xoa xoa má cô rồi lái xe tiếp tục đi chụp ngoại cảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT