"Hoàng Khang... anh đi chậm lại đi mà... chân em ngắn, chạy cũng không bằng anh đi... Hoàng Khang... em no quá chạy không nổi nữa..."
"Á... anh... anh... bỏ em xuống... giữa đường mà làm gì thế... Bỏ xuống!" Cô vỗ lên vai Hoàng Khang, anh hoàn toàn không phản ứng. Đành thế vậy, muốn cõng thì cứ cõng, ai mệt ráng chịu.
"Em nặng rồi đó."
"Gì hả? Ai mượn anh cõng rồi than... Bỏ xuống đi! Nhanh!"
Đường cong trên khóe môi anh càng sâu, cây răng khểnh trắng muốt hiện ra.
"Nặng thế nào cũng cõng, cõng suốt đời cũng được."
Những lời nói ngọt ngào này hẳn anh lấy trong cuốn tiểu thuyết Thiên Nghi vừa mua rồi, biết thế đã không để anh đọc, đọc rồi lấy nó ra mà quyến rũ cô. Thiên Nghi bỏ qua chuyện đó. Cô vòng tay lên ôm lấy anh, tựa đầu mình vào vai anh.
"Hoàng Khang... em biết mình không nên xen vào chuyện riêng của anh, nhưng bác trai yêu thương anh là thật mà. Em tin dù bác có phong lưu thì vẫn yêu mẹ anh."
"Vậy anh phong lưu thì em có tin anh yêu em không?"
Cô nín bặt. Không cãi lại anh, nếu anh phong lưu thì cô sẽ bỏ anh, nói đến việc yêu cô sao, chẳng bao giờ. Thiên Nghi rất ngưỡng mộ mẹ của Hoàng Khang, bà ấy bao dung, vị tha biết nhường nào. Lại là người đã sinh ra Hoàng Khang. Ôi! Cô muốn gọi một tiếng 'mẹ' quá, chắc bà sẽ nói chuyện rất hợp với mẹ cô.
"Dù sao... thì anh không ghét ông ta nữa."
"Thật không?" Cô nghiêng đầu lên vui mừng hỏi anh.
"Ừm... vì ông ta không cản trở tình yêu của anh, ngược lại còn đối xử tốt với em. Vì em, anh sẽ không ghét ông ta nhiều như trước..."
Thiên Nghi cố ngẩng đầu hôn vào má Hoàng Khang, anh cười rất tươi. Nụ hôn ngọt ngào biết bao.
Chính vào lúc đêm trung thu, anh đã gặp ông Hoàng, ông hỏi về Thiên Nghi, anh cứ ngỡ ông sẽ ngăn cản, tâm trạng anh thê thảm tới mức muốn rơi vào vực sâu. Vì anh thừa biết, chuyện gì ông ấy đã quyết thì dù anh có cố thế nào cũng không thể cản. Lúc ấy anh đến nhà Thiên Nghi với dáng vẻ mệt mỏi, anh đã đi bộ từ ngôi biệt thự sang trọng của ông Hoàng đến nhà cô, nhưng khi thấy cô nhỏ nhắn trong bóng đêm mà tiến về phía anh, anh hoàn toàn không còn chút cảm giác mình cô đơn trong vũ trụ.
Nếu kết hôn thì ông ta sẽ không làm gì được, tốt nhất nên kết hôn... Đêm đó, anh đã quyết định thế đấy. Chỉ cần giữ được Thiên Nghi ở bên, anh không cần gì cả, không cần cái gia tài đồ sộ mà ông ta đổi bằng hạnh phúc gia đình, điều suy nhất anh cần là Thiên Nghi, là Tầng Thiên Nghi, là Nghi ngốc của anh.
Nhưng hôm nay, dù không muốn thừa nhận nhưng Hoàng Khang phải tự biết ông bố kia ủng hộ anh, ủng hộ tình cảm của anh và Thiên Nghi, vậy anh nên nhúng nhường một chút, vì anh, vì mẹ anh và vì Thiên Nghi bé nhỏ mà thử tha thứ cho ông ấy một lần.
*****
"Bác gái..."
"Đại Phong sao? Lâu quá không gặp con, con khỏe không?"
"Dạ khỏe ạ... cảm ơn bác." Anh nhìn xung quanh nhà: "Ngọc Diệp có nhà không bác?"
"Nó đang ở trên phòng đó... con lên trên đó đi."
Bà Lưu vui vẻ về phòng. Mấy hôm nay tâm trạng Ngọc Diệp không tốt, bà đoán ra phần nào nguyên nhân xuất phát từ Đại Phong, lần này anh lại đến tìm cô, bà Lưu lại thấy tội cho Đại Phong hơn là đứa con gái ngang bướng của bà.
Đại Phong bước tới trước phòng Ngọc Diệp, cửa phòng không đóng. Anh đứng yên tại đó. Hôm nay đến là để làm gì? Đại Phong nên xác định rõ.
Anh nhìn tình yêu nhỏ của mình đang chăm sóc cây hoa xương rồng đặt ở gần ban công, cô tỉ mỉ xem xét xem nó có bị hư hại ở đâu không? Sao thời gian lâu như thế mà nó còn chưa nở hoa, nghe nói hoa xương rồng rất đẹp, Ngọc Diệp muốn tận mắt chứng kiến cây xương rồng do chính tay mình trồng sẽ đơm hoa thế nào.
Đại Phong siết chặt hai bàn tay, cái cây ấy là anh tặng cô, anh từng nói: "Em mạnh mẽ như xương rồng..." Đúng thế, cô quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới nổi anh muốn ra sức che chở mà cũng không có cơ hội. Cây hoa ấy dù đầy gai mà Đại Phong vẫn muốn chạm vào, dẫu biết yêu cô là khổ đau mà vẫn không ngừng được.
Ngọc Diệp ham thích những điều mới lạ, ở bên cô anh luôn phải tìm ra những thứ cô thích, lại hay sợ cô hờn dỗi, nhưng anh ít khi nào cảm thấy mệt mỏi, vì khi thấy nụ cười tựa những đóa hồng rực rỡ của vị tiểu thư này, anh hoàn toàn bị tê liệt với hai từ 'dừng lại'. Đã thế thì sao lại không thử thêm một lần để yêu, để chạm vào xương rồng?
Đại Phong nhấc từng bước vào phòng, anh đến gần bên cô mà cô vẫn không phát hiện ra. Thật nhẹ nhàng, Đại Phong ôm lấy Ngọc Diệp từ phía sau. Cô giật bắn mình định quay lại đá cho kẻ kia một đá mà Tiểu Quỳnh hay dạy. Nhưng khi hơi ấm truyền tới... Là anh.
"Anh vào khi nào vậy?"
"Được một lúc. Em chăm chú tới nổi không phát hiện anh ở đây luôn sao?"
"Em xem khi nào nó mới nở hoa... Sao mà lâu thế nhỉ?" Ngọc Diệp cúi đầu xem xét lại lần nữa, hoa vẫn chưa có nụ. Làm sao đây?
Anh áp má mình vào má Ngọc Diệp, làn da mịn màn của cô truyền hết mọi xúc cảm của anh. Đại Phong xoay người Ngọc Diệp lại và ôm lấy cô lần nữa. Yêu cô thì không nên chấp nhất mọi điều cô lầm lỗi. Chính anh chọn nên anh không nên từ bỏ.
"Đại Phong..." Cô ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt u buồn của Đại Phong. Anh im lặng, chỉ nhìn cô chăm chú, người anh lạnh quá, lạnh như tim của anh lúc này. Khi nhìn cô thế thì anh có ấm áp chút nào không? Hay lại đau lại nhói?
"Em... sẽ yêu anh." Ngọc Diệp hôn lên bờ môi lạnh giá của Đại Phong, để mặc anh đang suy nghĩ gì, cô muốn cho anh biết, anh không phải không quan trọng với cô. Vòng tay Đại Phong dần dần ôm chặt lấy cô, anh hôn cô, hôn rất lâu... để chứng minh một điều... anh rất yêu cô, yêu rất nhiều...
Vậy nhưng cô chỉ là 'sẽ', 'sẽ yêu' chứ không phải yêu. Anh lại chờ.
Ở trường Kinh tế, Tiểu Quỳnh vừa mới ngáp dài ngáp ngắn bước ra khỏi giảng đường lại nhận điện thoại từ Kỳ Dương. Anh nói tháng này anh bận phải sang nước ngoài xử lí một vụ ly hôn của một doanh nhân nổi tiếng, không có thời gian đưa cô đi bãi biển như đã hứa được. Tắt máy, Tiểu Quỳnh thở dài, nhưng không sao, anh đi rồi cô có thể lén lút đến võ đường luyện võ. Lâu lắm không vận động gân cốt, xương sắp mục hết rồi.
Tắc... Tiếng đèn flash ngay bên cạnh Tiểu Quỳnh, cô xoay người.
Người bên cạnh đang cầm một máy ảnh công nghệ tân tiến nhất mà Tiểu Quỳnh vừa mới thấy quảng cáo trên các trang mua hàng tiện lợi. Anh xoay xoay máy rồi bấm rất chuyên nghiệp, nhưng bao nhiêu cảnh đẹp không chụp, sao cứ chụp lén mấy cô nữ sinh đang cắm cúi viết bài trong giảng đường thế.
"Này!" Cô vỗ mạnh vào vai chàng trai: "Paparazi à?"
"Xí... tôi mà chụp lén sao? Mấy cô gái kia làm kiểu van nài tôi chụp đó."
"Anh làm như anh là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vậy không bằng..."
Gia Minh đẩy gọng kính rồi quay người bỏ đi, để mặc Tiểu Quỳnh xem thường anh.
"Này..." Tiểu Quỳnh lật đật chạy theo níu tay áo Gia Minh: "Anh học lớp nhiếp ảnh sao?"
"Ừ. Đừng có níu kéo chỗ đông người, mất hình tượng của tôi." Thấy Tiểu Quỳnh trợn mắt, anh nhớ tới mấy lí lịch anh hùng của cô nàng này được Hoàng Khang tường thuật trực tiếp cho nghe, xương sống Gia Minh thoáng lạnh, đầu của anh vẫn còn để lại tí sẹo, tốt nhất tránh xa ra thì hơn. Anh gạt tay Tiểu Quỳnh rồi đi nhanh, cô không gọi lại. Đi bên cô mất hình tượng lắm sao? Cô tự nhìn lại mình, có điểm nào tệ đâu?
"Hôm nay chủ nhật sao?" Gia Minh ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại gọi: "Ê... đi với tôi không?"
"Đi đâu?"
"Chụp ảnh."
"Chụp ảnh? Đi... đương nhiên là đi rồi." Cô cười híp mắt chạy lại phía Gia Minh, cả hai cùng rời khỏi trường. Nhớ lúc còn học tiểu học, cô từng muốn làm nhiếp ảnh gia, tuy lớn không còn đam mê nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút hứng thú.
*****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT