*****"Bỏ...bỏ ra…ra
coi!" Nhanh chóng xô anh ra, thoát khỏi sự ức chế lúc đó, hít sâu vào và
lấy bình tĩnh. Mắt cô chẳng dám nhìn anh nữa, cúi xuống đất và hiện rõ sự lúng
túng. Đến bây giờ anh mới cười, nhìn thấy Thiên Nghi vậy anh lại muốn cười và
cười ngay trước con người đang lúng túng đến sắp điên lên kia.
"Ê! Bạn là tên
biến thái hả? Bị vậy còn cười?"
Bị
vậy không cười thì làm gì mới cười. Ẩn ý trong mắt anh đã nêu rõ điều đó. Nhưng
vì nể mặt lần đầu tiên chính thức gặp mặt, anh ngừng cười, nhún vai nhìn Thiên
Nghi bằng ánh mắt vô tội.
"Sorry, chỉ
định đỡ, ai ngờ bạn nhào đến tôi như thế."
"Cái tên
này...dám..."*****
*****
"Thiên Nghi!!!
Anh yêu em!!!"
Cô gái tên Thiên Nghi ngây người nhìn chàng bạch mã hoàng tử phong độ, đẹp trai
rạng ngời trước mặt mà quên cả trả lời. Anh chàng bạch mã kia bước đến gần, nắm
lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô. Một dòng điện chạy dọc khắp
người, cô sợ rằng mình đang nằm mơ.
"Anh ơi… Anh có
thể nói lại câu nói vừa rồi không?"
"Anh yêu
em." Anh lần nữa khẳng định.
Còn cô, cô không biết cảm xúc của mình lúc này. Giữa một cánh đồng hoa bồ công
anh, có một người đứng trước bạn, nói yêu bạn, hôn lên tay bạn, trân trọng bạn.
Có lẽ không thực tế nhưng thật ra với cô gái lúc này, đây là điều tuyệt vời
nhất.
"Ngựa trắng… Em
cũng yêu anh!" Cô nước mắt rưng rưng trả lời.
Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi, cuối cùng tình yêu của cô xuất hiện
rồi. Cô sống mười bảy năm qua thật không uổng phí mà.
Love you and love me
Cong bu ceng qang ji
he ni zai yi wi de tain mi
Love you and love me
Cong bu ceng haui yi
ni shi wo yong yuan de wei yi
Tiếng hát trong trẻo phát ra chiếc Galaxy S3 vang lên làm náo loạn cả
góc phòng nhỏ, cô gái vẫn còn mải mê nén mình bên chăn ấm niệm êm, không biết
rằng bản thân đang nướng gần khét cả cái giường rồi. Đôi mắt to đang dần mở ra:
"Ngựa trắng... Anh đâu rồi..." Cô mở mắt nhìn lên. Là trần nhà.
Mơ! Thì ra lại là mơ! Đây là lần thứ n cô mơ như thế, cảm giác sao lại
rất thực. Là mơ sao?
Đưa tay qua bàn cầm điện thoại lên, gương mặt hốt hoảng biểu hiện ngay,
không ngần ngại cô thét lớn.
"Sáu giờ? Sáu
giờ?...Trời ơi! Tiêu thật rồi…" Cô phóng nhanh ra khỏi giường, bỏ ngay cái
chăn ấm áp kia chạy vọt xuống gác dù trong lòng vẫn còn tiếc nuối bữa sáng chủ
nhật yêu quý. Vì hôm nay là chủ nhật nên người lười biếng thích nướng khét kia
là kẻ nhận nhiệm vụ làm bữa sáng cho con bé đang ngồi dưới nhà. Vậy mà lại ngủ
quá lố, chưa kịp lao mặt đã cố vụt thật nhanh xuống nhà bếp.
"Hai đúng là
người chăm chỉ thật, thức sớm quá vậy? Sao không ngủ thêm một tí nữa?"
Cô biết rõ lời nói mỉa mai đang ẩn chứa trên khuôn mặt đáng yêu của con
bé học lớp bảy, đôi mắt nó rất to, môi nhỏ chúm chím khiến ai nhìn cũng muốn ôm
lấy ngay, đã có nhiều lần cô ôm hôn nó, vậy mà bị nó dùng chân đá cho một cú
muốn bay ra khỏi vũ trụ luôn.
Con nhỏ Nun xấu xa này, Hai sẽ trả thù sau…chờ đó…quân tử trả thù ngàn
năm chưa muộn.
Đúng thế, quân tử trả thù ngàn năm vẫn không muộn, nhưng để coi người
quân tử ấy có biến thành xác ướp để sống tới ngàn năm sau không cái đã. Cô cố
gắng mỉm cười thật tươi dù máu trong não đang sôi sùn sục.
"Xin lỗi Nun...Tại
hôm qua Hai thức khuya làm bài tập nên mới ngủ quên. Hai có đặt giờ mà không
biết tại sao nó không chịu reo? Chắc nó muốn Hai ngủ thêm để lấy lại calo…"
Cô vẫn thấy
kinh tởm trước sự giả tạo của mình, nói dối không chớp mắt, đúng là như mọi
người nhận định, mặt cô rất dày đâm không bao giờ thủng.
"Được rồi, biết Hai học bài với quyển Yêu anh là ước nguyện cả đời
không hối tiếc, học theo người ta ngủ gụt trên bàn là quyết tâm cả đời không
tiếc nuối, đúng chứ?"
"Có đâu? Hai ngủ trên giường mà, ngủ trên bàn khi nào?"
"Ồ, thế à? Nếu sáng em không lôi Hai vào giường thì Hai đã ôm sàn
nhà mà ngủ rồi, công nhận sao Hai hậu đậu quá trời vậy, nếu có người mang Hai
đi bán Hai cũng chẳng hay đâu…"
Tiếng thở dài chán nản của Nun như đang thanh vãn vì
tại sao người chị của mình lại tệ hại tới thế, còn cô, cô chỉ biết đứng lặng
thôi, bây giờ im lặng là trên hết, vì là người có lỗi nên tốt nhất tìm cách
chuộc tội thôi.
"Ăn sáng nhe. Hai đi nấu mì cho ăn để còn đi học… nhe?"
Giọng cô nài nỉ, nhỏ nhẹ như đang tỏ ra mình là người
chị đảm đan, yêu thương em gái và tháo vát gia đình. Nhưng sự thật không phải
thế, nhìn mặt con nhỏ em khinh thường mình mà cô muốn cho nó một trận cho ra
hồn.
Rồi Nun ơi, sẽ có một ngày ta lấy lại uy danh của một
người chị gái thật sự.
Lòng cô tự nhủ rằng mình phải trở thành một người chị
thật xứng đáng để có thể đường đường chính chính đứng trước con bé khó ưa kia
mà ra oai.
"Không cần! Đợi Hai thức làm thức ăn sáng
chắc em sẽ trễ học mất, coi nè…"
Nãy giờ nói chuyện mà chẳng để ý, trên bàn đang có một
dĩa bánh mì bơ sữa vẫn còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút. Thì ra Nun cũng là
người biết lo cho chị mình, vậy mà lúc nào cô cũng cảm thấy Nun thích châm
chọc, chê bai và tìm sơ hở để phá cô. Ông bán bánh mì sáng nào cũng đi ngang,
cô thầm nghĩ chắc Nun đã mua lúc mình chưa thức, bèn mỉm cười rạng rỡ.
"Cảm ơn Nun đã lo cho Hai, Hai hứa chủ nhật tuần sau sẽ thức thật
sớm làm mì cho Nun yêu ăn."
"Hai đâu cần cảm ơn em, cũng chẳng cần hứa, lời hứa của Hai chỉ là
cơn gió thôi, chẳng thể tin được."
Không khác nào dội thẳng vào mặt cô một ráo nước lạnh
kèm đá, cô trơ người nhìn theo dáng nhỏ nhắn của em mình tay đang nâng ly sữa
uống hết và xách cặp đi, nó thản nhiên bước đi như thế đó, để lại phía sau nỗi
ấm ức đang lan tỏa khắp nhà bếp, lẩm bẩm nguyền rủa vài câu để xua đi cơn giận.
"Mà nè, mặt Hai còn dính đầy bọt kem kìa, ở dơ quá… Tóc đã dài giờ
còn rối tung, nhìn cũng tựa tựa mấy bà điên ở xóm trên đó."
Nó cười mỉa mai rồi đi không chút luyến tiếc, các sợi
dây thần kinh trên đầu cô đang giật lên nghe rõ từng tiếng, con em gái nhà mình
lại dám chửi mình như thế, không tức mới là lạ, lần này không kìm nén được rồi,
dù cô có là thánh nhân cũng chẳng chịu nổi cái lối nói đâm chọc vào từng ngóc
ngách trong khoang bụng của Nun.
"Ê! Vừa phải thôi nhe… Có giỏi thì đứng lại."
Nghe tiếng đóng cổng rồi, cô mới đưa mặt vào cái gương
gần đó, ôi thật kinh khủng, bấy giờ cô chợt phát hiện lời Nun nói chẳng sai tí
nào, nếu đem so sánh với bà điên xóm trên vẫn còn hơn rất xa, cô đưa tay lên
quẹt nhanh mấy bọt kem còn lắng đọng trên cái cằm xinh xắn, dù thế nhưng nhìn
cô vẫn tồi tệ y nguyên chẳng khác gì trước đó, tóc cô rất dài, rất đen, nó óng
ánh như những trái bồ kết đen, màu đen không lẫn lộn với bất kì màu nào cả, màu
đen của tóc mang bao huyền bí về người sở hữu nó. Nên lấy lại nét xinh xắn vốn
có của mình cái đã, cô nghĩ vậy, rồi đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc cho gọn
gàng.
"Con nhỏ này, bao giờ cũng chỉ biết bắt nạt mình… Đồ Nun xấu
xa...xấu xa! Ta ghét ngươi!!!"
Vừa nói, cô tiện tay ném luôn ổ bánh mì còn lại trên
bàn vào lối rẽ đến phòng khách, ổ bánh mì đáng thương kia bị làm vật trút giận,
va vào thanh cửa và rơi bẽm xuống sàn nhà, vừa hối hận trước việc làm quá lố
lăng của mình, cô vội vội vàng vàng đi đến định nhặt nó lên, ai ngờ tay chưa
chạm tới thì bữa ăn sáng yêu quý của cô đã bị con Boo đóp nhanh vào miệng và
biến mất dạng ra sân, nó còn hí hửng nguẫy đuôi như vui vẻ cảm ơn bữa sáng tốt
lành của cô chủ đã ban tặng.
"Này Boo à, cái đó… cái đó không ăn được đâu, có độc đó…
Boo!" Thiên Nghi gần như gầm lên rồi dậm chân phình phịch.
Nun là em gái cô, đứa em gái duy nhất cô yêu thương
bằng tình yêu của trái tim cháy bỏng bao khát vọng hạnh phúc. Năm nay Nun học
lớp bảy, còn cô học lớp mười một, vừa bước sang tuổi mười bảy, bẻ gãy sừng
trâu, nhưng hiện tại sức của cô không biết nắm đuôi trâu có dám không huống gì
nói đến chuyện bẻ sừng, nếu bẻ sừng con trâu như cô thì được đấy…
Thứ hai, trời thật đẹp, thật trong, những đám mây
trắng bồng bềnh theo gió, nó lạc mình phiêu lãng khắp nơi, không bao giờ chịu
an phận mà lúc nào cũng thế, sự tinh nghịch luôn ẩn chứa phía sau, còn những
tảng mây xanh ngắt luôn khiến bầu trời dường như cao hơn, sương đêm vẫn đọng
trên lá, nắng chưa làm nó tan biến, nó vẫn ôm ấp bao hoài bão cho đến giây phút
tồn tại cuối cùng.
Trước mắt cô là con đường quen thuộc, con đường dài
với những đoạn gồ ghề chông gai, may mắn thay, trong năm kí lô mét đến trường
thì đoạn đường gồ ghề ấy chỉ chiếm khoảng một phần ba, số còn lại đều là đường
được trán nhựa lán trơn. Băng qua con đường với một cánh đồng bát ngát, song nó
không phải là màu xanh của lúa non, cũng chẳng phải màu ngả vàng của lúa chín
mộng, mà đây, màu trắng ngây thơ của những cánh hoa bồ công anh, mỗi lần được
nhìn thấy bồ công anh, nhìn ngắm những cánh hoa đang bay nhẹ nhàng không vươn
chút bụi trần thì cô cảm thấy rất thoải mái, có cái gì đó nhẹ nhàng, có sự gì
đó tinh khiết để rột rửa bao bụi đời.
Hoa bồ công anh cũng bay theo gió, nó cũng đang tìm một thứ gì, như cô
gái ấy, lúc nào cũng mong bản thân tìm được ngựa trắng của đời mình.
"Nghi thiên tài!"
"Gì?"
"Hôm qua ở nhà thế nào mà bữa nay vào mặt mũi bí xị vậy?"
"Đâu làm gì ngoài việc đọc tiểu thuyết, lướt face, nghe nhạc và
vân vân chuyện khác, còn con nhỏ Nun thì sáng sớm đã bắt nạt Nghi làm Nghi muốn
lên tăng xông luôn."
Nghe tiếng Thiên Nghi thở dài, thì đối diện cô, một cô
nữ sinh với gương mặt rất ư là dễ thương, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn
lúc nào mỉm cười cũng để lộ hàm răng trắng muốt, không những thế, mắt cô ấy còn
rất to, rất tròn và long lanh hơn cả viên pha lê trắng dịu dàng mà không kém
phần mạnh mẽ, đó là Hải Băng – Người bạn thân nhất của Thiên Nghi, nghe Thiên
Nghi than vãn mà Hải Băng vẫn tỏ thái độ bình thường, không gì tức giận thay,
thậm chí còn cười thản nhiên trên nỗi bực tức của người đang ở trước mình.
"Nun đáng yêu thật đó, nếu là Băng, Băng sẽ tìm nhiều cách phá
Nghi hơn nữa, cho Nghi chết luôn…"
"Sao Băng không binh vực Nghi vậy? Bạn bè mà vậy đó hả? Hôm nay
không chở Băng về luôn giờ…" Giọng Thiên Nghi như đang dọa nạt, hai người
họ là thế, lúc nào cũng nói chuyện không bao giờ chịu nhúng nhường, nhưng có lẽ
Thiên Nghi nhường Hải Băng nhiều hơn, vì tính Hải Băng rất yếu đuối, hay nói
khác hơn Hải Băng là hóa thân của cô công chúa Bạch Tuyết, bao giờ cũng dịu
dàng mỉm cười thật tươi với tất cả mọi người xung quanh, dù họ có làm gì cho cô
buồn thì cô cũng lặng lẻ nén trong lòng không để người khác lo.
"Nghi xấu xí!"
Thiên Nghi vừa nghe đã biết tiếng gọi kinh khủng ấy là
của ai rồi, ngoài Tiểu Quỳnh thì chẳng ai xưng hô như thế với Thiên Nghi, bóng
Tiểu Quỳnh tiến đến gần và tự ý kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Thiên Nghi.
"Hai con nhỏ này, xuống căng tin không bao giờ rủ người khác đâu,
tự ý xuống một mình không, xem mình như không khí sao hả?"
Vừa nói Tiểu Quỳnh vừa giựt lấy ổ bánh mì Thiên Nghi
đang cầm trên tay và tống vào miệng thản nhiên, hình như không để ý đến sắc mặt
Thiên Nghi đang bốc khói lên nghi ngút tận mây xanh.
"Tại Quỳnh không chịu xuống đây mà, lớp Quỳnh xa muốn chết, trèo
lên lầu hai một lần mệt lắm."
Hải Băng lên tiếng với giọng nói ngọt ngào trầm ấm,
mặt Tiểu Quỳnh thì ngẩn ra vì không thể phủ nhận điều đó, leo lên lầu hai một
lần rất mệt, nữ sinh bây giờ ai cũng sợ leo cầu thang.
Môi Tiểu Quỳnh bĩu ra trông ngộ nghĩnh, y như con búp
bê với hai má lúm đồng tiền. Còn Thiên Nghi sau khi bị lấy mất bánh mì đành cầm
ly chanh đá lên uống, bỗng nhớ ra điều gì, Thiên Nghi vội vàng bỏ ly nước xuống
chuyển hướng sang Tiểu Quỳnh: "Ê! Nghe nói có học sinh vừa chuyển vào lớp
Quỳnh. Con trai đúng không? Học giỏi không? Đẹp trai không? Ngoan không?"
Nghe tới đây, Hải Băng lắc đầu thương cho đứa bạn thân
bị mắc bệnh mê trai: "Bệnh cũ tái phát… hơizz… Suốt đời em tìm ngựa trắng,
tìm mãi tìm mãi, rốt cuộc là ngựa đen."
"Ngựa đen gì mà đen, Nghi chỉ yêu mình ngựa trắng thôi nhe."
Hải Băng và Tiểu Quỳnh nhìn nhau rồi cười, khóe môi
hơi nhếch lên, nhưng cũng đủ chọc mặt Thiên Nghi phải xụ xuống bởi câu thần chú
ấy, từ ngày đầu Thiên Nghi tìm ngựa trắng thì Hải Băng luôn đọc câu thần đó, nó
không khác một lời nguyền khiến Thiên Nghi nhiều lúc lo sợ, nhưng rồi ảo giác
cũng qua, và Thiên Nghi tin, cô sẽ tìm được ngựa trắng.
"Đẹp thì đẹp ời đó, giỏi cũng giỏi, không
quậy, nhưng là gay…"
Lại một hy vọng vụt tắt, Hải Băng và Thiên Nghi ừ hử
nhìn Tiểu Quỳnh, thời đại này nhiều người thuộc thế giới thứ ba quá, nhiều lúc
ra đường, Thiên Nghi phải cảm thấy bất ngờ trước những biểu hiện tình cảm của
người đồng giới, cô không phản đối vì cô hiểu đó là tình cảm của họ, không một
ai có quyền ngăn cấm tình cảm của người khác, nên với cô chuyện này dần trở nên
bình thường.
Nghĩ đến mình, cô lại tủi thân, đã mười bảy tuổi đầu
mà chẳng có một mảnh tình nào để nhớ thương như bao người, Nun chỉ vừa lớp bảy
thôi nhưng con trai cùng lớp cùng trường theo không đếm được. Tự nghĩ, tự buồn
rồi tự an ủi, thôi mặc kệ, mình là học sinh ngoan ngoãn, không như con nít quỷ
chỉ lo yêu bỏ học.
Giờ là ra chơi chuyển tiết cuối, Thiên Nghi ra hành
lang đứng một mình, nhìn xung quanh:
"Gì mà náo nhiệt vậy? Lại nữa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT