"Hả? Chuyện gì vậy?" Ngọc Diệp thẩn thờ đưa đầu nhìn sang Tiểu Quỳnh đang bức rứt đi qua đi lại trong nhà Thiên Nghi.
"Sao Hoàng Khang không đưa Thiên Nghi về? Đã gần mười giờ đêm rồi..."
"Ai biết... Nhưng bộ Quỳnh không đi hẹn hò với anh Kỳ Dương sao? Thời gian rảnh rỗi nên dành cho ông bạn trai gia trưởng của Quỳnh đi mà..."
Tiểu Quỳnh đứng dậy rồi đi sang ngồi cạnh Ngọc Diệp, giật lấy laptop của cô ấy.
"Nè... Diệp đang học bài đó."
"Học bài?" Tiểu Quỳnh nhìn qua màn hình laptop, đôi chân mày cô chau lại, mặc cho Ngọc Diệp cố ý dành lại máy, Tiểu Quỳnh nhanh tay gõ mấy chữ vào khung tin nhắn rồi đóng luôn laptop, cô nhìn Ngọc Diệp chăm chăm: "Lại nữa?"
"Chỉ là... là... anh ta có ý với Diệp thôi mà..."
"Diệp tiểu thư à... làm ơn đi, anh Đại Phong đã về rồi, có muốn ham chơi cũng nên vừa vừa thôi, định cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn mới vừa lòng sao? Diệp còn như thế nữa mình không tha đâu."
Ngọc Diệp gật gật đầu cho qua rồi mở laptop lên, nhìn lại mấy dòng chữ 'Tên khốn, đừng phiền tôi, nếu không tôi cho anh ăn đấm đó', mắt Ngọc Diệp mở to lên nhìn lại hiển thị đã xem của đối phương. Ôi, đàn anh của trường đại học Y vừa mới xin được địa chỉ liên lạc đã bị từ chối, nhưng có phải chủ nhân từ chối đâu. Cô tức giận bỏ laptop qua một bên rồi chống hai tay lên eo mình.
"Quỳnh! Vừa phải thôi nha. Sao có thể mạo danh Diệp làm thế được?"
"Ai mới là người vừa phải, Diệp coi Diệp làm thế là đúng sao? Đừng có lăng nhăng nữa, anh Phong mà biết là không hay đâu, mình không có ý định che giấu cho Diệp nữa..."
"Không cần Quỳnh che giấu... anh Đại Phong là gì của Diệp chứ?"
Giọng hai cô nàng thanh thoát cả căn nhà vốn vẫn yên tĩnh của Thiên Nghi.
"Anh Đại Phong là người yêu của Diệp đó... Nghe rõ không?"
Có vẻ Ngọc Diệp đã nhượng bộ Tiểu Quỳnh, cô quay mặt sang hướng khác chẳng thèm lên tiếng, mặt đỏ phừng phừng. Thấy thế, Tiểu Quỳnh kéo kéo vai Ngọc Diệp, hạ thấp giọng: "Người như anh Phong mà đánh mất thì Diệp sẽ hối hận đó... Nghe mình đi Ngọc Diệp à..."
"Anh quan trọng vậy sao?" Là tiếng của Đại Phong, anh đứng sừng sững giữa cửa, tim Ngọc Diệp như bị gián đòn thật mạnh, Tiểu Quỳnh lập tức đứng bật dậy, ấp úng: "Anh... anh..."
Không những có Đại Phong mà còn cả Thiên Nghi và Hoàng Khang đang đứng ở cửa. Mặt Thiên Nghi có chút khó coi.
"Hôm nay... hai người ngủ ở nhà Nghi được không?" Để phá tan không khí ngột ngạt, cô ấy lên tiếng trước. Ngọc Diệp thở phào nhẹ nhỏm rồi cũng đứng dậy: "Không cần đâu... Diệp về nhà ngủ được rồi."
"Diệp này... Diệp và mình phải ngủ lại đây với Thiên Nghi, nếu không Hoàng Khang lại thừa cơ hội."
Hoàng Khang bật cười, không tránh khỏi ánh mắt thăm dò của Tiểu Quỳnh. Cô ấy luôn đề phòng Hoàng Khang hộ Thiên Nghi như đề phòng một tên háo sắc. Nhưng có điều, việc Tiểu Quỳnh nghi ngờ không hẳn đã sai. Hoàng Khang không những háo sắc mà còn là một tên đại háo sắc.
"Được rồi... hai người ngủ lại cùng Nghi ngốc của tôi đi. Tôi về nhà là được chứ gì..."
Cô quay sang nhìn Hoàng Khang, ánh mắt lưu luyến chưa dứt thì đã bị Tiểu Quỳnh kéo lại phía mình. Còn Đại Phong nhìn lại Ngọc Diệp đang bình thản đứng gần anh, anh mỉm cười cùng cô.
"Sáng mai anh lại đón em đến trường."
"Ờ... Anh về cẩn thận."
Sau khi khóa cổng, cả ba trèo lên gác phòng của Thiên Nghi. Ngọc Diệp như tội phạm bị phán tội, Thiên Nghi cùng Tiểu Quỳnh đều đưa ánh mắt trách móc về phía cô.
"Hai người đừng nhìn Diệp thế mà..."
Thiên Nghi ngồi xuống giường nắm tay Ngọc Diệp: "Đừng như thế nữa được không?"
"Ừm..." Diệp tiểu thư gật đầu kiên quyết, còn dám giơ tay lên hứa hẹn với hai người còn lại. Tiểu Quỳnh đang ngồi trên ghế cũng thở dài không biết nói câu gì cho phải. Lần này không biết là lần thứ mấy đám bạn bao che cho sai lầm của Ngọc Diệp. Cô có Đại Phong nhưng vẫn hay cùng những chàng trai khác tỏ ra thân mật, như thế có phải đang phản bội Đại Phong không?
Anh yêu cô nhiều vậy mà đổi lại không dành được trái tim Ngọc Diệp. Đại Phong thiếu gia một thời lộng lẫy chỉ thua trong tay một người con gái.
"Anh Phong... chuyện đó..." Chưa để Hoàng Khang nói những câu tiếp theo, Đại Phong vội lãng sang chuyện khác: "Chúc mừng cậu... từ nay được ở bên Thiên Nghi rồi."
"Cảm ơn anh... Em thực sự rất vui." Hoàng Khang đưa đầu ra cửa xe để hóng lấy làn gió đêm lạnh buốt, anh không cảm nhận thấy mình lạnh, chỉ toàn hơi ấm của Thiên Nghi, chỉ toàn hình ảnh những nụ hôn quyến luyến không rời của hai người đã có thể khiến anh không cảm nhận được cái gì là gió đông. Anh tự mình cười rất tươi, cây răng khểnh trắng muốt lộ ra tôn thêm nét đẹp cuốn hút của anh chàng này.
Một người hạnh phúc, còn một người đang tự mình ôm trọn đau khổ.
Rất lâu sau, khi không gian trong xe hoàn toàn yên tĩnh thì Đại Phong lại lên tiếng.
"Chưa bao giờ anh cảm nhận được cái hạnh phúc mà cậu đang có, cậu yêu Thiên Nghi, Thiên Nghi còn yêu cậu hơn cả cô ấy. Anh rất ngưỡng mộ cậu đó Hoàng Khang."
"Anh..." Sắc mặt Hoàng Khang cũng dần trở nên đong cứng bởi sự đường đột chia sẻ này của Đại Phong. Hoàng Khang ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn qua Đại Phong, anh đang chăm chú lái xe nhưng gương mặt lại lộ rõ nét buồn phiền khó tả. Nhưng là một người đàn ông, Hoàng Khang hiểu mình nên làm gì.
"Chúng ta đến đâu đó uống vài ly không?" Lời đề nghị của Hoàng Khang quả thực rất đúng lúc. Đại Phong quay đầu xe về hướng một quán Bar sang trọng. Hai người ngồi trong một phòng Vip riêng, Đại Phong châm một điếu thuốc rồi chống tay lên thành cửa, nhìn ra những ngọn đèn lấp lánh của những tòa cao ốc nguy nga. Khói thuốc ngào ngạt tỏa khắp nơi. Hoàng Khang rót một ít rượu mạnh vào hai ly, anh uống trước, nhưng khác Đại Phong, Hoàng Khang uống để mừng cho niềm vui của anh và Thiên Nghi.
"Cậu không hút thuốc sao?"
"À... từ lúc yêu Thiên Nghi, em bỏ rồi. Thiên Nghi không thích."
Môi Đại Phong khẽ cong lên, anh quay đầu lại, gác chân lên hàng ghế đối diện, rồi uống cạn một hơi, ly rượu đầy giờ chẳng còn một giọt.
"Nhiều lúc tôi mong mình được như cậu. Thiên Nghi rất ngốc."
Nếu Thiên Nghi mà nghe được những câu này, cô ấy sẽ tức chết mất. Hoàng Khang chê cô ngốc thì thôi đi, cả anh trai nuôi Đại Phong cũng thế, cô cũng đâu ngốc gì mấy.
Hoàng Khang nghe Đại Phong nhận xét thế, không những không biện hộ cho người yêu mà còn bật cười, tay xoay xoay chiếc điện thoại màn hình đen phẳng lặng trên tay, rất thành thạo.
"Em cũng thấy cô ấy rất ngốc... mà có lúc em còn không ngờ mình lại đi yêu một cô gái ngốc như vậy... Bạn gái trước kia của em vô cùng thông minh."
Kiểu này mà nghe được, cô lại thổ quyết lần hai. Chê bạn gái thì không nói đi, lại còn khen người yêu cũ. Hoàng Khang... anh có biết như thế rất quá đáng không?
"Vì Thiên Nghi ngốc nên chỉ biết yêu cậu."
Hoàng Khang lặng lẽ gật đầu, anh cũng biết vì cô ngốc như thế nên anh mới yêu cô, và cũng vì cô vô cùng ngốc nghếch nên bản thân cô lại vì tình yêu với anh mà hy sinh rất nhiều. Anh nâng ly lên uống ngụm rượu rồi lại bỏ xuống.
Còn Đại Phong, Đại Phong rót đầy một ly, hai ly, ba ly,... mà sao vẫn chưa say. Càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau, nếu say đi thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn, không cần dằn vặt, gào thét đau khổ trong tim thế này.
"Anh... có lẽ mọi chuyện không phức tạp thế đâu... Ngọc Diệp còn nhỏ, hay ham chơi là đúng thôi. Nên... tha thứ được thì phải tha thứ... Anh yêu cô ấy mà."
"Ừm... anh yêu cô ấy..."
"Vậy thì anh bỏ qua đi..." Hoàng Khang ngập ngừng, cũng không biết nên khuyên thế nào bây giờ. Nhìn gương mặt anh tuấn rạng ngời ngày nào của Đại Phong giờ trở nên cô đơn trong bóng đêm thế này, cho thấy tâm trạng của anh không những tệ mà còn trái tim đang rất đau. Tối qua, Hoàng Khang còn như thế mà, giờ mới biết bộ dạng khó coi làm sao.
"Nhưng cô ấy không yêu anh."
"Anh Phong..."
Không ngờ Đại Phong có thể thừa nhận một cách bình thản như vậy. Nhưng Hoàng Khang đâu hay, anh không muốn thừa nhận, anh muốn giấu trong lòng, lừa mình, lừa người để có thể ở bên yêu thương Ngọc Diệp. Nhưng khi men say vừa thấm vào người, Đại Phong lại nén lòng mà thừa nhận. Nhìn vẻ ngạc nhiên của Hoàng Khang, anh bật cười rồi lấy tay rót thêm vào ly của Hoàng Khang.
"Điều này cậu cũng biết đúng không?"
Hoàng Khang không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Nghĩ ngợi một lát, Hoàng Khang lại tự mình nói mình: "Lúc đầu Thiên Nghi cũng rất ghét em... em phải chờ cô ấy, nên anh cũng nên chờ Ngọc Diệp đi. Yêu cô ấy nên anh phải chờ."
"Anh chờ cô ấy? Chờ khi nào? Đến khi cô ấy can đảm chấp nhận anh, yêu anh và quên đi nỗi đau tình cũ sao?" Đây là điếu thuốc thứ năm, Đại Phong phả hơi khói vào làn đêm, anh nhìn ra ngoài: "Trước đây Ngọc Diệp yêu thằng bạn của anh, trong khi đó anh lại chỉ biết yêu thầm cô ấy, chờ cô ấy. Đến lúc cô ấy và thằng đó chia tay, anh cũng phải chờ để Ngọc Diệp vơi nỗi đau. Sau đó hẹn hò cùng cô ấy, anh vẫn chờ để Ngọc Diệp yêu anh. Giờ cậu còn kêu anh chờ?"
Hoàng Khang thẩn thờ. Cái chờ của Hoàng Khang chẳng là gì so với Đại Phong. Một Đại Phong uy danh lừng lẫy lại ẩn sau lớp vỏ là một quá khứ đau thương trong tình cảm thế này.
"Anh cố gắng rất nhiều... cố gắng để tự mình nhủ với lòng là nên chờ, nhưng anh mệt lắm Hoàng Khang à... Anh rất mệt rồi..." Anh mệt rồi... chờ Ngọc Diệp yêu anh quả là điều không thể nên chỉ còn cách buông tay nhau để cả hai tìm con đường mới sao? Đại Phong làm được không? Biết là không nỡ, không đành nhưng anh còn lựa chọn nào đây? Tình yêu chỉ đơn giản mà sao có đôi lúc nó khiến con người ta khổ tâm đến thế...
"Vậy bây giờ anh tính sao? Anh không định chia tay đấy chứ?"
Chia tay? Trong lòng Đại Phong chưa khi nào tồn tại ý định đó…
Nhưng bây giờ anh tính sao đây? Cố gắng níu giữ, cố gắng chờ như những năm qua anh đã làm, hay là chạy trốn khỏi cô, khỏi tình yêu mù quáng mà anh tôn thờ suốt một thời gian dài đăng đẳng. Anh im lặng không trả lời, chỉ nụ cười chế giễu bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT