"Cái thằng này! Sao giờ còn ở đây hả??" Hồng Ngân đập mạnh xuống bàn làm chàng trai đang gụt mặt đó ngơ ngẩn động đậy, anh vẫn không ngước mặt lên mà cứ quơ quơ tay ra hiệu cho cô đi chỗ khác.

"Ơi trời... Thiên Nghi đi rồi, còn không mau đuổi theo sao? Hoàng Khang! Có nghe chị nói không hả? Hoàng Khang!" Cô bực tức kéo người Hoàng Khang dậy, anh nặng thật, một mình Hồng Ngân không tài nào đỡ nổi. Một bàn tay mạnh mẽ khác nắm lấy cổ áo Hoàng Khang, kéo anh khỏi vòng tay Hồng Ngân, cô giật mình, chưa hiểu chuyện gì thì chàng trai kia đã đấm thẳng vào mặt em trai mình. Hoàng Khang ngã nhào xuống sàn làm đổ cả một bàn đầy rượu.

"Gia... Gia... Minh... Đừng đánh nó mà."

Bỏ qua lời Hồng Ngân, Gia Minh thấy Hoàng Khang vẫn không tỉnh nên nhào đến đấm thêm một cái vào mặt anh: "Mày tỉnh lại cho tao... mày biết mày đang làm gì ở đây không? Thiên Nghi sắp lên máy bay rồi... Hoàng Khang!"

"Để cô ấy đi đi!" Câu nói này khiến Hồng Ngân đau thay cho Hoàng Khang, một người mạnh mẽ như anh giờ có thể thốt ra mấy từ đó quả thực không đơn giản. Gia Minh ngồi bật dậy quơ lấy một ly rượu rồi tạt mạnh lên mặt Hoàng Khang.

"Mày yêu Thiên Nghi mà, lúc nào cũng nói yêu cô ấy mà lại ngồi thừ một chỗ để Thiên Nghi đi sao? Mày có còn là đàn ông không?" Tiếng quát của Gia Minh làm mọi người trong Bar nãy giờ đưa mắt nhìn bèn lãng sang nơi khác. Hoàng Khang loạng choạng ngồi dậy, Hồng Ngân định đến đỡ nhưng Gia Minh lại nắm tay cô ấy lại rồi nhìn Hoàng Khang lắc đầu.

Phải để cho nó tự đứng lên, như thế nó mới tỉnh ngộ.

Hồng Ngân hiểu ý nên đứng sang một bên nhìn đứa em trai ngốc đang tự hành hạ mình.

"Hoàng Khang à... Thiên Nghi yêu em, nó cần em ở bên nó... em nghĩ nó đi rồi nó sẽ hạnh phúc sao? Em nói mình mới là chỗ dựa cho Thiên Nghi mà, sao giờ em lại bỏ cuộc hả? Thiên Nghi chắc sẽ thất vọng lắm..."

Anh đã đứng dậy được, mắt vẫn đờ đẫn chẳng có hồn.

"Chính mày đeo đuổi Thiên Nghi, khiến cô ấy yêu mày nhưng giờ mày lại bỏ cô ấy một mình... chắc chắn Thiên Nghi đang đợi mày... tìm cô ấy đi!"

"Thiên Nghi đang đợi tôi... Đang đợi tôi…" Hoàng Khang tự mình lẩm bẩm ngồi tự lắc đầu như phủ nhận, ánh mắt đẹp như vì sao kia giờ hỗn loạn không biết tìm đâu là mục đích để anh sống nữa.

"Hoàng Khang... Nghi ngốc của mày... quên rồi sao?" Gia Minh lại lần nữa nhắc nhở.

"Em quên lần đầu gặp Thiên Nghi rồi hả? Chẳng phải em nói với chị là em sẽ thật lòng yêu nó sao? Là em nói Thiên Nghi mới là tình yêu em tìm... bây giờ em đang đánh mất tình yêu của mình đó..."

Hoàng Khang nhìn thẳng vào mắt Hồng Ngân rồi nhìn sang Gia Minh. Hai người họ mập mờ trong bóng tối, nhưng Hoàng Khang nhìn thấy được gương mặt kiên định của cả hai, chị gái, bạn thân đều ủng hộ anh. Cả cô cũng đang chờ anh thì ngại gì mà ở đây dùng rượu giải sầu. Anh vụt nhanh ra cửa rồi đón xe chạy thẳng đến sân bay.

Nghi ngốc đang chờ anh, hẳn cô đang mong mỏi bóng dáng của anh.

Hoàng Khang không thể bỏ cuộc…không thể! Tuyệt đối không!

"Mời các hành khách ở chuyến bay số 7 sang bang B nước Mĩ lúc mười giờ chuẩn bị hành lí và đồ dùng... Máy bay sẽ cất cánh vào mười phút nữa..." Đây là lần thứ hai giọng cô tiếp viên trẻ vang lên. Đăng Khôi đã giúp Thiên Nghi xách hành lí vào đúng chỗ. Cô vẫn ngồi một mình tại ghế chờ, cô mặc áo len trắng che đi lớp sơ mi màu hồng mỏng manh. Thời tiết hôm nay quả thực lạnh vô cùng, chỉ mới đầu tháng mười mà mùa đông cứ ồ ạt đổ đến rồi... Anh ở đây một mình có lạnh không? Nếu anh về mà biết cô không còn ở đây thì sẽ thế nào? Anh có sang Mĩ tìm cô không? Hàng nghìn câu hỏi liên tiếp đặt ra... nhưng vẫn không có câu trả lời.

"Nghi đừng như thế, qua đó chỗ ở mới, môi trường mới, sẽ rất tốt. Nghi cứ ở đó rồi Khôi sẽ qua." Chàng trai chung tình kia ngồi xuống cạnh Thiên Nghi.

Thấy cô vẫn không lên tiếng, Đăng Khôi vẫn kiên nhẫn: "Thật ra như vậy cũng tốt mà."

Tốt ư? Nếu Khôi xa người Khôi yêu nhất, Khôi nghĩ vẫn tốt hả?

Thiên Nghi đang tự mình nhẩm trong đầu những câu nên nói, nhìn sang cô Lan và Nun vẫn đang ngồi ở hàng ghế gần phòng chờ. Cô lại thở dài rồi nhìn xuống mũi giày, không muốn để tai những gì Đăng Khôi nói.

Anh nắm lấy tay Thiên Nghi, nhưng vừa chạm tới thì cô đã rút lại, nhìn sang anh, mặt cô có phần giận dữ: "Khôi làm gì vậy?"

"Nghi... thật ra... anh..." Đăng Khôi ngập ngừng không biết nên bày tỏ sao. Tiếng nói trong trẻo của cô tiếp viên hàng không đã vang lên, yêu cầu hàng khách lên máy bay. Thiên Nghi đứng dậy, nhìn xung quanh sân bay, vẫn đông nghẹt người, dù biết người cô tìm không thể xuất hiện ở đây ngay lúc này, nhưng Thiên Nghi vẫn muốn tìm.

Đăng Khôi nhìn theo ánh mắt buồn thăm thẳm của cô, anh bất giác nhận ra, xa nhau chưa hẳn là hết yêu, chẳng qua xa nhau chỉ để biết ta cần nhau.

"Nghi đi đây!" Cuối cùng Thiên Nghi cũng lên tiếng nói chuyện đàng hoàng với Đăng Khôi một câu.

Anh gật đầu rồi dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang tiến từng bước đến nơi những người tiếp viên đang đứng kiểm tra. Tay cô siết chặt lấy vé máy bay và hộ chiếu. Cô đi, đi thật rồi. Không biết do cảm giác nhạy cảm hay do trái tim cô đang yên tĩnh bỗng trở nên dồn dập. Thiên Nghi dừng bước làm Nun và cô Lan cũng dừng theo. Đăng Khôi thì ngờ nghệt đứng đó xem chuyện gì xảy ra với cô ấy.

"Thiên Nghi... Con sao vậy?" Cô Lan quay sang nhìn gương mặt không lấy một giọt máu của cháu gái mình.

Thiên Nghi không nghe ai nói gì cả, chỉ biết tim mình đang đập rất rất nhanh. Không thể hình dung được nó muốn gì, cô không muốn rời xa nơi này, không muốn rời xa Hoàng Khang. Rất tự nhiên, cô quay đầu lại dõi mắt tìm kiếm xung quanh một lần nữa. Chỉ toàn người với người, họ vẫn nhanh nhẹn thoáng ẩn thoáng hiện, không ai quen cả, nhưng cô vẫn cứ nhìn hoài về phương hướng vô định kia. Cảm giác này... không thể nào sai. Nhưng sao vẫn không có ai, vẫn không có anh, vẫn không thấy ánh mắt dạt dào của người cô yêu. Hay do trái tim Thiên Nghi không chịu nghe lời nữa, cứ dồn nén bao cảm xúc khác lạ vào cô, khiến cô nảy sinh ảo giác?

"Hai... Tìm ai vậy?" Nun nắm tay chị mình, ai cũng nhìn theo hướng mắt của Thiên Nghi đang tìm kiếm, nhưng vẫn không thể thấy bất cứ điều gì khác thường. Chỉ là phía xa, Đăng Khôi vẫn đứng đó nhìn theo cô với bao tình cảm đợi chờ.

Đây là trực giác...

Bỗng tim cô run lên, hai tay cô buông lỏng ra làm rơi cả vé máy bay và hộ chiếu, nước mắt lại tuôn ra.

Là anh. Hoàng Khang.

Anh áo sơ mi xanh không mấy ngay ngắn, người đầy mồ hôi, đầu tóc lại không được chải chuốt, nhưng trông anh vẫn luôn rạng ngời giữa đám đông. Mắt anh tìm khắp nơi, anh chạy không biết ngừng, cứ tìm kiếm xung quanh, hỏi qua người này lại chạy đến người kia. Những cô gái anh vừa hỏi đều trạng tuổi Thiên Nghi, dáng người cũng rất giống cô. Mỗi lần cô gái kia quay sang nhìn Hoàng Khang, mắt anh lại là một tia thất vọng.

Em đang ở đây... chỉ cần anh nhìn sang... chỉ cần anh đi đến một chút nữa thôi.

Răng Thiên Nghi cắn chặt môi cô, chân cô không nhấc nổi nữa, chỉ còn cách đứng ở đây chờ anh. Chắc chắn anh sẽ thấy cô, tim họ đang hòa một nhịp đập mà.

Ba người kia cũng dần phát hiện sự hiện diện của Hoàng Khang. Chỉ có mình Nun là mỉm cười rất tươi, tay vẫn nắm chặt tay chị mình như động viên. Nun cũng nhìn theo bóng dáng hối hả của Hoàng Khang, nhưng con bé không lên tiếng, nếu Thiên Nghi chấp nhận đợi anh tìm thấy thì hẳn là có lí do. Còn gương mặt của cô Lan không thể biết cô đang nghĩ gì, cô chỉ dõi theo từng cử chỉ của Hoàng Khang rồi lại một tiếng thở dài, một chút ái náy lẫn có chút dao động. Đăng Khôi, anh chỉ biết nắm chặt tay mình, mặc cho những móng tay như muốn ghim vào da thịt, tim anh gần như bị bóp nghẹn khi nhìn thấy cô đứng đó trông về người kia mà nước mắt cô cứ rơi lã chã.

Thiên Nghi... Tìm được em rồi...

Khi hai ánh mắt giao nhau cũng là lúc chứng minh cho tất cả tình yêu của họ.

Anh dừng lại, không chạy nữa, anh chậm rãi để kịp cho mình thở rồi từng bước tiến về phía cô.

Nếu ai hỏi anh trong mắt anh giờ thấy gì? Anh chỉ biết nói, không chỉ lúc này mà là mọi lúc, tất cả hào quang trên vũ trụ đã dồn về phía cô – Tầng Thiên Nghi – người phụ nữ của anh – Người anh yêu vĩnh viễn.

Họ còn cách nhau mười bước, anh đứng hẳn lại. Thiên Nghi cứ bất động... Sân bay ồn ào giờ sao chỉ còn có cô và anh thấy mọi thứ như rơi vào tĩnh lặng nhất... chẳng còn âm thanh nào cả…

"Anh không đến cản em... chỉ muốn nói với em một điều thôi. Nghi ngốc... anh yêu em!"

Mọi người xung quanh đã dồn mọi ánh mắt về phía Hoàng Khang, chàng trai dũng cảm dám thét thật lớn câu nói ấy giữa đám đông. Có người lại đứng lại xem những tình tiết lãng mạn như trong các bộ phim Hàn quốc tình cảm.

"Dù em đi đến nơi nào anh cũng sẽ đi với em... dù em chạy đến nửa vòng trái đất bên kia thì anh cũng nguyện vượt đại dương mà tìm em. Chúng ta... mãi mãi không xa nhau..." Nhìn Thiên Nghi mũi đã ửng đỏ, mắt hằn lên những tia máu trong đôi mắt lấp lánh, anh đau lòng: "Anh không tốt... không thể cho em cuộc sống thật hoàn hảo như vị bạch mã hoàng tử. Nhưng anh tin bản thân mình sẽ yêu em suốt đời... yêu mình em... và chết vì em."

Nun nhìn về Hoàng Khang rồi nhìn lại Thiên Nghi. Chị mình sao mà may mắn đến thế, nếu có ai tỏ tình với Nun như thế. Nun chết vì anh ấy vẫn không hối hận. Bàn tay Nun trống không. Thiên Nghi đã không còn đứng bên cạnh Nun từ lúc con bé vẩn vơ suy nghĩ. Thiên Nghi chạy thật nhanh đến mức có thể để rút ngắn mười bước kia lại.

Cô nhào đến ôm chặt Hoàng Khang, vùi đầu vào ngực anh. Ai nhìn mặc họ, cô không còn ngượng ngùng gì nữa. Chỉ cần có anh thì em mãi không cảm thấy lạc lõng.

"Hoàng Khang... em không xa anh, không đi nữa... không đi đâu cả."

"Anh biết mình ích kỉ... xin lỗi em... Thiên Nghi..." Anh lấy tay ôm chặt cô vào lòng, đám đông kia ồ lên nhốn nháo rồi họ tự biết tìm đường quay về công việc của mình.

Tình yêu – ích kỉ. Anh rất ích kỉ, anh luôn như thế, từ ngày đầu tiên yêu cô đã thế, đến ngày cuối cùng vẫn thế. Hoàng Khang ghét hi sinh, anh biết mình vô cùng đáng ghét, đôi lúc anh cũng tự ghét bản thân nhưng biết làm sao, tất cả chỉ vì muốn có người anh yêu thôi.

Cô Lan cùng Nun đã bước đến, Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra, anh nắm lấy tay Thiên Nghi, đan ngón tay mình và ngón tay cô lại. Vô cùng nghiêm túc, Hoàng Khang cất tiếng: "Con biết cô không tin con nhưng xin cô hãy tin Thiên Nghi. Con đường cô ấy chọn, xin cô hãy ủng hộ..."

"Cô không tin Thiên Nghi..." Cả Thiên Nghi và Hoàng Khang đều hững hờ trước lời nói như đinh đóng cột của cô Lan. Họ lại lo lắng, Thiên Nghi định lên tiếng nhưng chưa kịp thì cô Lan đã quả quyết: "Nhưng cô tin con, Hoàng Khang!"

Hoàng Khang không dám tin vào tai mình nữa. Cô của Thiên Nghi đã tin anh.

"Trước kia cô đã tin nhưng không hề muốn thừa nhận, còn bây giờ cô tin con, con vì Thiên Nghi làm rất nhiều việc. Hơn hết, con làm Thiên Nghi nhà cô trưởng thành hơn rất nhiều... Cảm ơn con." Nụ cười đầu tiên của người phụ nữ trung niên dành cho Hoàng Khang. Anh ngạc nhiên đến chỉ còn nói ra được những câu lấp lửng: "Cô... con... sẽ chăm sóc cô ấy..."

Cô Lan gật đầu yên tâm rồi đặt tay lên vai Thiên Nghi: "Con đã chọn nên dù có chông gai thì vẫn phải bước, đi khỏi vòng tay của cô rồi nên cô không còn cách nào đỡ con dậy sao những lần vấp ngã..."

Thiên Nghi lại ôm cô Lan, người mẹ có ơn như trời biển này đã yêu thương bảo bọc cô hơn hai mươi năm qua.

"Cô... con sẽ tự đứng lên khi vấp ngã, con sẽ nhớ cô và Nun, con sẽ qua... thăm mọi người."

"Hai à..." Nun cũng ôm lấy Thiên Nghi. Ba người phụ nữ đều rơi nước mắt. Cánh cổng tương lai của riêng mình Thiên Nghi cũng mở ra, vẫn biết phía trước không bằng phẳng như Thiên Nghi hay nghĩ nhưng cô biết mình nên đối mặt chứ không phải trốn tránh dưới mái ấm của gia đình mãi. Cô lớn thật rồi.

Chuyến bay đi bang B cất cánh. Ở quê hương, Thiên Nghi không còn người thân nào cả. Chỉ còn tình bạn và tình yêu duy nhất này thôi.

Rời khỏi sân bay, cô nhìn quanh, Đăng Khôi không còn ở đây nữa. Hoàng Khang giúp Thiên Nghi gửi vali về nhà Ngọc Diệp, anh nắm chặt tay cô đến một quán ăn bình dân ăn trưa. Thói quen ăn ở những quán này hình thành khi còn học phổ thông, mỗi buổi học liên tục đến chiều, Thiên Nghi đều ghé qua đây. Lúc ấy Hoàng Khang còn mãi theo đuổi Thiên Nghi nên bám lấy cô như sam, cô ăn gì, anh ăn đó, cô ở đâu, anh cũng dần làm quen với môi trường đó. Bởi thế những nhà hàng, quán Bar xa xỉ anh thường ghé trước kia dần trở nên xa lạ với Hoàng Khang.

"Em đói lắm sao?"

"Tất nhiên rồi... từ hôm qua tới giờ em chỉ nuốt nước mắt đấy." Ngước lên nói được một câu, Thiên Nghi lại cúi đầu xuống xơi dĩa cơm thứ ba. Hoàng Khang đã ngừng ăn, anh lấy tay khuấy khuấy ly nước cam trên bàn rồi chống cằm nhìn dáng vẻ ham ăn của cô. Sau này anh phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi heo.

Ăn uống xong đã gần xế chiều, Hoàng Khang dắt tay bạn gái đi đến khu vui chơi. Chẳng làm gì khác ngoài mua vé ngồi xe cáp treo, vẫn chiếc xe màu xanh số 4. Họ là những vị khách đầu tiên của khu vui chơi vào chiều nay nên cô nhân viên bán vé rất hào hứng chúc họ vài câu vui vẻ. Lên ngồi, xe bắt đầu chuyển động đều đều...Từng cảnh vật lướt qua trước mắt. Đến giờ cô mới nhìn rõ mấy vết bầm trên mặt anh, cô đưa tay lên chạm vào nó: "Ai đánh anh ra nông nổi này vậy?"

"À…" Anh cũng bất giác sờ vào vết thương: "Là Gia Minh. Không ngờ nó ra tay nặng như vậy." Rồi anh lại nắm lấy tay cô, mỉm cười: "Nhưng cũng nhờ vậy anh mới không mất em."

Cô ngồi cạnh Hoàng Khang, tựa đầu vào vai anh: "Sao anh biết em đi?"

"Anh về thành phố vào sáng hôm qua."

"Sáng hôm qua?" Thiên Nghi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: "Anh trốn buổi giao lưu mà về?"

"Ừm... vì anh nhớ em." Hoàng Khang xoay xoay người cho cô tựa ngay ngắn vào vai anh lần nữa. Vòng tay ôm chặt cô, Hoàng Khang rất nhẹ nhỏm, rất yên tâm. Một chút nữa là anh đã mất cô, đúng là rất kinh khủng, anh không dám nghĩ.

Sáng hôm qua khi về đến thành phố A, anh biết Thiên Nghi có tiết học nên chạy ngay đến trường, ai ngờ chưa bước vào cửa đã nhìn cô Lan cùng Thiên Nghi ở phòng hiệu trưởng bước ra. Lúc ấy anh mới biết cô sẽ đi Mĩ, ra đi mà không báo cho anh một tiếng. Hoàng Khang tức giận, nhưng từ cái tức giận ấy mà anh đau khổ, nhìn dáng cô thẩn thờ bước đi như người vô hồn, nếu có một khúc gỗ trước mặt chắc cô cũng sẽ vấp ngã mà không biết vì sao. Anh theo cô, đi phía sau lưng Thiên Nghi cùng cô Lan, khoảng cách mười bước không quá xa để Hoàng Khang cảm nhận nỗi buồn toát ra từ người con gái ngốc này. Anh bóp chặt hai lòng bàn tay, đến lúc nó đỏ ửng anh cũng không để ý, chỉ biết đi phía sau nhìn về hướng mặt trời của riêng anh. Và rồi, cô không chịu đựng mà ngồi hẳn xuống úp mặt lên tay khóc nức nở, lúc ấy anh mới biết cô vô cùng đau khổ, cô còn đau đớn hơn anh vạn lần. Vậy thì anh lấy lí do gì mà trách mà giận cô đây? Cô khóc... khóc rất nhiều, cả cô Lan cũng chỉ biết ngồi bên cạnh định kéo Thiên Nghi lên, nhưng cô ấy vẫn khóc, tiếc nuối cho bao kỉ niệm mà họ từng trải qua. Anh sẽ chờ cô, anh sẽ tìm cô và anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của cô. Đó là tất cả những gì Hoàng Khang có thể nghĩ mà thực hiện được.

"Anh nghĩ gì vậy?"

"Anh đang nghĩ xem có nên để em dọn về nhà anh không?"

"Không."

"Vậy anh dọn về nhà em cũng được."

"Cũng không."

"Để em ở một mình anh không yên tâm chút nào. Rất nguy hiểm." Giọng anh đùa cợt chẳng nghiêm túc, môi ẩn hiện nụ cười ranh mảnh.

"Em thấy sống chung nhà với anh nguy hiểm hơn." Vừa nói cô xưa nghịch những ngón tay thon dài của Hoàng Khang. Anh hôn nhẹ lên mái tóc đen dài của cô: "Cảm ơn em."

"Muốn cảm ơn thì hát cho em nghe đi."

Khỏi cần nói cũng biết bài gì.

Vẫn ánh mắt vẫn đôi môi

Vẫn như có những nụ cười

Của em ở quanh nơi này...

......

Và anh vẫn vẫn như xưa

Dù năm tháng như thoi đưa

Cũng không thể mang hình bóng em rời xa.....

Thiên Nghi chìm vào giấc ngủ rồi, cô rất mệt, Hoàng Khang thầm trách bản thân sao cứ nhu nhược nhém tí đánh mất luôn tình yêu. Anh siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng lấy tay còn lại khép cánh cửa kính bên phía Thiên Nghi, gió sẽ luồn vào, cô rất dễ bệnh. Rồi anh cứ nhìn ngắm cô ngủ, nếu anh được chết ngay lúc này, anh cũng hài lòng vì cuộc sống của anh vô cùng có ý nghĩa rồi. Được yêu cô và được cô yêu thì chẳng còn gì tiếc nuối...

Bầu trời chiều với nhiều gam màu khác nhau, mối tình này cũng như những đám mây kia, dù trôi dạt mãi nhưng vẫn là của bầu trời.

Sao lại lên. Đèn trong khu du lịch cũng thắp sáng cả một vùng thành phố nhộn nhịp. Những chuyến xe trống cách họ giờ đã có những cặp tình nhân khác ngồi, còn có một gia đình nhỏ, bố, mẹ và những đứa con. Hoàng Khang thơ thẩn, anh nghĩ cho mình, cho gia đình của anh và cô. Anh sẽ là một người bố có trách nhiệm chứ không như con người kia. Còn Thiên Nghi, cô sẽ dạy con học viết, học hát, hẳn là cô sẽ lại đọc tiểu thuyết về những vị hoàng tử cho con của hai người nghe. Mỗi buổi chiều, gia đình anh sẽ nắm tay nhau đi dạo khắp nơi. Anh sẽ yêu vợ, yêu con và lo cho họ tốt nhất...

Giấc mơ kia bị Thiên Nghi phá hủy bởi cái trở mình không chút ý tứ của cô, hai tay lại vòng ôm lấy eo rắn chắc của anh, mặt lại vùi vào ngực anh, hơi thở rất đều, Hoàng Khang hoàn toàn có thể biết được từng nhịp thở ấy.

Có gì đó đang chạm vào môi Thiên Nghi, có gì đó đang phả vào khắp mặt cô. Dù muốn ngủ vẫn không sao ngủ được. Cô mơ màng mở mắt, từ đôi mắt còn mê ngủ giờ đã to hẳn. Anh hôn cô. Dám hôn lúc cô còn đang ngủ, như thế có thể định tội được không?

"Ngủ đủ chưa?"

"Ờ..." Cô lùi người lại tránh đôi môi cứ không muốn yên phận. Hoàng Khang không để Thiên Nghi có cơ hội xa anh thêm một mili nào cả, anh nhanh tay kéo cô lại, mặt đối mặt, khoảnh cách giữa hai sống mũi giờ chỉ còn tính là xăng ti. Sao anh có thể buông tha cho cô khi anh đã rất nhân từ để cô ngủ suốt bốn tiếng trên người mà cô cứ quyến rũ ôm lấy anh thật chặt thế kia.

"Vai anh bị em làm mất luôn cảm giác rồi..."

"Xin... xin lỗi... em mệt quá nên..." Cô nhanh tay dùng tay mình mát xa nhẹ nhàng vào vai trái của Hoàng Khang, điều này giúp ích được gì, anh mỏi vai là thật nhưng cổ họng lại nóng rát lên đây. Sự báo đáp đơn giản như vậy mà có thể làm Hoàng Khang vừa lòng sao? Anh dùng tay mình kéo cô lại gần hơn nữa, nhân lúc Thiên Nghi không hề có chút phòng bị, Hoàng Khang bế xốc cô ngồi lên đùi mình. Thiên Nghi ngẩn ra: "Anh định mỏi chân nữa sao?"

"Mặc kệ..."

"Hoàng Khang... càng ngày anh càng gian xảo!" Cô buông tay mình khỏi vai anh rồi dùng nó nhéo mạnh vào má Hoàng Khang: "Rất gian xảo." Thiên Nghi mỉm cười. Anh thích nụ cười ngây ngô này, đây mới là điều anh yêu nhất ở cô, nụ cười như ánh sáng đã giúp anh thoát khỏi bóng đêm.

"Ồ... anh cũng thấy mình ngày càng gian xảo... vì ai đó cứ ôm chặt lấy anh, cứ muốn quyến rũ anh, thử thách sức chịu đựng của anh."

"Em... em... đang ngủ nên đâu biết... gì." Âm thanh vô cùng trầm ấm, nhẹ nhàng, cô lại lấy tay vân vê mép áo sơ mi của mình, đầu cúi hẳn xuống để che đi sự ngại ngùng của bản thân. Hoàng Khang ngắm cô hồi lâu, trông dáng vẻ này, sao đáng yêu đến thế kia.

"Nghi ngốc à..."

"Em không ngốc mà..." Ngẩn ngay đầu lên mà biện minh.

Ai ngờ anh gian xảo tột đỉnh thế đâu, dụ cô ngẩng đầu để mà thực hiện âm mưa xấu xa. Đầu tiên chạm môi vào trán cô, rồi hôn đến mí mắt vẫn còn sưng mọng ấy, anh hôn nhẹ vào má Thiên Nghi. Kéo hai tay cô đặt lên vai và choàng lấy cổ của anh, Thiên Nghi ngoan ngoãn làm theo như chú mèo nghe lời chủ, hay nói rõ hơn cả cô cũng không còn sức phản kháng và không hề muốn phản kháng. Cuối cùng anh hôn nhẹ lên đôi môi kia, anh ngắm gương mặt Thiên Nghi suốt bốn tiếng nhưng thứ anh muốn chạm vào nhất là đôi môi này đây. Tay anh càng quấn chặt vào eo cô, Thiên Nghi thả lỏng hơn nhiều, bị anh hôn rồi thành thói quen, nhưng không biết mỗi lần cảm nhận đầu lưỡi anh là cô cứ run lên, không tài nào kiềm chế.

Nụ hôn anh sâu hơn, chầm chậm rồi chuyển thành cuồng nhiệt, anh cứ ôm chặt lấy Thiên Nghi, muốn biến tất cả của cô trở thành của anh.

Tình yêu... dạt dào như sóng biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play