Một buổi chiều khi đang trên đường đạp xe về nhà, tối nay Thiên Nghi phải đi học thêm nên tâm trạng vui hẳn. Đã gần ba ngày không thấy mặt mũi Hoàng Khang nơi đâu, mọi lần anh chủ động đến tìm cô dần như một tập tính học được, cô có thói quen phải bị anh làm phiền. Đang đạp chậm rãi trên khu phố dẫn lối về nhà, lòng còn hưng phấn nhiều niềm vui. Ánh chiều tà buông xuống thật nhanh, mọi thứ bắt đầu chuyển sang trạng thái về đêm... ngắm mãi từng con phố nhỏ mà vẫn không biết chán.
ẦM... Hai bánh xe như chong chóng quay lòng vòng, Thiên Nghi ngã nhào xuống đất nhưng may mắn vẫn không ở tình trạng tồi tệ nhất. Khuỷu tay cô va mạnh xuống lòng đường, vẫn chưa hết đau, chưa kịp đứng dậy, điều đầu tiên là nhìn chiếc xe đã ép mình té vào lề.
"Này…" Cô nhíu mày rồi thét lên khi chiếc xe dừng lại cách đó không xa, người lái nó quay người nhìn cô mà không hề lên tiếng, nhưng do mũ đã che gần hết khuôn mặt. Một chiếc mô tô màu đỏ rực, là nữ. Thiên Nghi giật mình khi thấy mái tóc màu hạt dẻ còn lộ ra do mũ bảo hiểm không che hết, chuyện khá lạ với cô khi thấy con gái lái mô tô. Chưa kịp nhìn rõ nữa thì chiếc xe vụt mất, Thiên Nghi tự mình lồm cồm ngồi dậy, dựng xe lên và nhặt tập da bỏ lại vào rổ, Queen trắng vẫn ổn, chỉ có tay cô là chảy máu do xây xát. Đúng lúc, Tiểu Quỳnh chở Ngọc Diệp đi đến, phanh thật gấp, Ngọc Diệp trèo xuống xe trước và đến cạnh bên Thiên Nghi.
"Nghi bị gì vậy?"
"Lúc nãy có chiếc môtô đi ngang ép xe Nghi nên mới ngã."
"Ép xe sao?" Tiểu Quỳnh tức giận quát lớn: "Đứa nào vậy? Nghi nhìn thấy mắt nó không? Nhớ số xe không hả?"
"Kệ đi!" Thiên Nghi phủi phủi hết bụi còn lấm tấm trên quần thể dục, Ngọc Diệp cũng giúp cô nhặt đi mấy cọng rác vô tình dính vào quần áo.
"Tay Nghi chảy máu kìa..." Ngọc Diệp hốt hoảng cầm tay Thiên Nghi đưa lên, mặt cô nóng lên hừng hực. Tiểu Quỳnh cũng giận đến mặt mài như Quan công: "Không kệ được, chuyện này mình mà không làm rõ thì không yên đâu. Chắc chắn là người quen."
"Thôi đưa xe cho Tiểu Quỳnh nó đạp đi, qua đây Diệp chở Nghi!"
"Thôi trời, bị cái tay có chút xíu mà hai người xé cho to chuyện lên."
Đứng bàn luận một lát, rốt cuộc Tiểu Quỳnh vẫn phải nhường xe mình cho Ngọc Diệp chở Thiên Nghi, còn cô phải lê từ từ xe Thiên Nghi về nhà. Cả ba đứa thưa cô Lan xong là vụt thẳng vào phòng Thiên Nghi để cô Lan đừng phát hiện mà làm lớn chuyện hơn, vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì, Ngọc Diệp thoa thuốc xong rồi dán băng cá nhân lại thì yên tâm. Tiểu Quỳnh vẫn ngồi đó suy tư.
"Mà Nghi biết con trai hay gái không?"
"Con gái. Nhưng kệ đi, dù sao cũng không định giết Nghi mà." Cô nhăn răng cười trước nỗi bực tức của Tiểu Quỳnh. Ngọc Diệp thoa thoa ít dầu vào cổ tay Thiên Nghi rồi xoa nhè nhẹ để đề phòng khi nãy ngã bị chật gân: "Nghi có gây thù oán với ai không vậy?"
"Hai cái người này, Nghi đã nói thôi mà. Dù muốn tìm cũng tìm không ra đâu, mà dù có ra thì định làm gì người ta?"
Tiểu Quỳnh vỗ mạnh xuống bàn thét lớn: "Cho nó một trận chứ sao?"
Ngọc Diệp nhanh tay ném cái gối vào người cô ấy: "Nhỏ nhỏ thôi chị hai!"
"Xin lỗi… tại bức xúc quá..."
Thiên Nghi bật cười nhìn Tiểu Quỳnh rồi nhìn Ngọc Diệp, trông tính tình họ như trẻ con, lúc nào gặp nhau cũng cãi hay tranh luận bằng thắng mới được. Nun ở ngoài cửa nghe hết mọi chuyện, bé bặm môi thật chặt rồi bay thẳng về phòng lấy điện thoại ra. Mọi chuyện sau đó.
Reng...reng...
Bảy giờ tại LB... các lớp tập trung vào học tiết một, mọi người hớn hở dọn hết điện thoại ra đầy bàn, lấy bóp viết che mắt giáo viên. Giờ đầu của lớp 12D1A là tiết Giáo dục công dân, cái giờ học mà cả lớp toàn những học sinh ưu tú như 12D1A còn muốn chán sắp chết. Hôm nay Thiên Nghi mặc áo len trắng ở ngoài, phải che đi vết thương nhỏ kia nếu không Hồng Ngân mà thấy thì cô ấy lại xé chuyện nhỏ ra thành chuyện to.
Hồng Ngân luôn đối tốt với Thiên Nghi, xem cô như chị em trong nhà, tuy có chút nóng tính, bộc trực, ít khi nghĩ tới lời nói ra sẽ ra sao nhưng lại không thích sống hai mặt đối với đời.
Do tối qua về nhà mệt quá, Ngọc Diệp cùng Tiểu Quỳnh lại ở lại tới khuya nên Thiên Nghi nào đi học thêm Anh văn được, Ngọc Diệp cũng trốn luôn. Bởi vậy mà giờ đây có người muốn gặp Hoàng Khang tới nhường nào. Giờ ra chơi, mặc kệ ai làm việc ai, Thiên Nghi lại lẳng lặng đi cầu thang tắt. Đúng như dự đoán, Hoàng Khang ngồi ở ghế gỗ cũ đặt tại một góc nơi đó, nhưng coi ra hôm nay tâm trạng anh không tốt cho lắm. Thiên Nghi định bước lại vờ như tình cờ đi ngang nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như tảng băng của Hoàng Khang đang nhìn chằm chằm xuống đất, cô lại thôi và quay lưng về.
"Ra tới đây còn đi?" Anh phát hiện ra cô đến từ khi nào thế? Rõ ràng là không ngẩng đầu lên mà. Thiên Nghi lấy can đảm quay lại, nở nụ cười cùng anh. Phút chốc, bao nhiêu ưu tư muộn phiền trong anh tan biến nhanh như sóng biển vổ vào bờ rồi mau chóng cuốn về đại dương.
"Chào."
"Ngồi đây đi!" Hoàng Khang nhích qua một bên để dư chỗ cho Thiên Nghi ngồi, cô cũng ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
"Mặt bạn sao vậy? Khó coi quá, giận ai hả?"
"Bạn có sao không?"
"Tôi thì làm sao được?" Hoàng Khang nhanh tay xoắn tay áo Thiên Nghi lên, vết xây xát mau chóng lộ ra, tuy đã được băng cá nhân che khuất nhưng cũng đủ để anh nhận ra những vệt hằn đỏ trong da do va đập mạnh.
"Tôi hỏi cái này."
"Làm gì vậy?" Thiên Nghi kéo tay mình về, xõa tay áo xuống rồi nhìn xung quanh. Không có ai. Nếu họ tỏ ra thân mật như vậy mà người khác phát hiện thì không hay lắm.
"Thì quan tâm nên hỏi."
"Sao biết tôi bị thương?"
"Kệ tôi. Miễn tôi có cách riêng của tôi. Nhưng bạn còn đau không?"
Thiên Nghi lắc đầu rồi môi hồng lại nở, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ khiến anh yên tâm hơn.
"Không sao. Nghi thiên tài này đâu thể vì vết thương nhỏ mà bị ảnh hưởng."
"Chứ không phải Nghi ngốc sao?" Anh nhướn mày buông lời châm chọc.
"Này! HOÀNG KHANG!" Thiên Nghi trợn to hai mắt liếc anh, môi giữ chặt vào nhau. Cô và anh lại nhìn nhau, anh cử động đôi môi với những đường viền hồng hào tự nhiên. Cô lùi người về sau rồi bất giác đứng dậy.
"Về lớp đây!"
"Tôi đưa bạn về..." Hoàng Khang cười cho qua rồi đứng dậy theo, đi song song cô cùng đi về lớp, nhưng là lớp của đa số học sinh ban A.
Thế giới của họ hoàn toàn khác nhau, ngoài đời anh nhộn nhịp cô êm ắn, trong kiến thức, cô sôi nổi anh lại bị nhấn chìm. Có thật tình yêu sẽ đến với hai con người đến từ hai vũ trụ khác nhau?
Sau khi đưa Thiên Nghi về lớp, tâm trạng Hoàng Khang vui hẳn ra, mọi sự bực tức đã không còn, bỏ đi ngay sự ân hận do những gì anh đã gây ra cho cô. Gần vào đến lớp thì Hoàng Khang bị Gia Minh kéo ra hành lang.
"Chuyện là sao?"
"Tao chỉ muốn đòi lại công bằng cho Thiên Nghi thôi."
"Hoàng Khang!" Gia Minh dùng ánh mắt như van xin anh đừng đối xử với An An thế nữa.
Hoàng Khang lại trở về con người lạnh lùng đó, anh tức giận nói lớn: "Mày nên hiểu những gì tao làm đã rất nể tình rồi. Nếu lần sau An An còn dám gây chuyện với Thiên Nghi thì đừng trách tại sao tao lại vô tình như thế."
"Tầng Thiên Nghi quan trọng thế sao?"
"Ừ." Hoàng Khang bỏ đi vào lớp ngay, anh lôi quyển tập ra đặt lên bàn rồi cắm đầu vào ghi chép những thứ không liên quan. Gia Minh quay lại phía sau, An An đang đứng bơ phờ nhìn theo anh mà đôi mắt lại đỏ hoe.
Chuyện từ tối hôm qua…
Sau khi nhận được điện thoại của nội gián, Hoàng Khang mặc ngay áo khoác vào rồi lái chiếc Suzuki Hayabusa màu đen bóng loáng như gió đi thẳng đến khách sạn năm sao Nhất Thống. Từ tầng trệt anh đứng trong thang máy lên đến tầng mười ba, cánh cửa mở ra, anh nhấn chuông. Từ trong một phòng vip sang trọng, cô xuất hiện trông bộ dạng vẫn đầy sức hút, tóc hạt dẻ uốn lọn nhẹ, cô mặc một áo croptop ngang bụng màu tím nhẹ, quần đùi màu đỏ càng nổi bậc làn da trắng như bông tuyết ấy. Nhìn thấy gương mặt điển trai của người yêu cũ, cô trơ đôi mắt ra nhìn anh đôi lát cho khỏi bất ngờ rồi miệng cô nâng lên và lộ cả hàm răng đều đặn.
"Anh đến tìm em sao? Vào trong đi!"
Mang cả giày mình vào, anh ngồi xuống bộ sofa màu tím than sang trọng, tâm trạng anh có phần nghiêm trọng hơn khi thấy một tấm ảnh được đóng khung cẩn thận đặt trên mép bàn, hình ngày xưa của anh và An An, trong bức ảnh đó, cô tựa sát vào vai anh cười rạng rỡ. An An gót một ly nước mát rồi ngồi cạnh anh: "Khuya như thế mà còn đến thăm em sao?"
"Không phải thăm em, anh đến để hỏi em tại sao lại làm vậy?"
"Làm gì?" An An tỏ ra vô tội với Hoàng Khang.
"Thiên Nghi bị xe quẹt, em còn dám nói người đó không phải em."
"Hoàng Khang!" Cô đứng dậy, máu trong người cô như muốn trào ra, không ngờ Hoàng Khang lại đến đây vì người con gái đó, đến tận nơi cô ở chỉ để hỏi xem tại sao lại tổn thương Thiên Nghi của anh hay sao?
"Sao anh lại nghĩ là em, bộ cô ta chỉ gây thù với mình em thôi hả?"
Hoàng Khang nhìn qua bàn rồi đứng dậy đến đó lấy một bao tay da màu đen, ném xuống ngay trước mặt An An.
"Không phải mỗi lần lái môtô thì em lại đeo bao tay sao?"
"Em..." Không ngờ tìm mọi cách để phá Thiên Nghi mà vẫn bị Hoàng Khang phát hiện, bởi vì cô quá hiểu Hoàng Khang, hiểu anh đã không còn yêu cô như ngày nào, cũng bởi vì họ đã cùng lớn lên nên Hoàng Khang rất hiểu tính tình của An An. Thiên Nghi xưa nay không bao giờ đắc tội với ai, chỉ trừ một người là An An.
"Tại sao vậy?" Hoàng Khang rất tức giận, anh quát lên.
"Vì em không muốn anh ở bên người khác."
"Anh cho em biết, nếu còn có lần hai thì đừng trách anh!"
"Anh thật nhẫn tâm như thế?" Nước mắt An An còn rưng rưng nhưng mặt Hoàng Khang vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng khó tả, anh như một tảng băng khó ai có thể làm tan chảy ngoại trừ người tên Tầng Thiên Nghi.
"Do em ép anh thôi."
Cô chỉ có thể cố gắng tỏ ra bình thản đến mức độ này, nhưng khi thấy anh như thế thì làm sao trái tim nhỏ nhoi có thể không tan vỡ. Trái tim Hoàng Khang xa cô rồi, cả một chút tình cảm còn sót lại của anh cũng chẳng thể nào dành cho cô. An An la lớn thể hiện rất rõ niềm đau mà cô đang chịu: "Em không cho nó yên đâu."
"Quách An An! Em quậy đủ chưa?" Mặt anh sa sầm xuống, nỗi tức giận không chịu nhúng nhường, nhưng rồi khi thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, anh cũng hạ giọng: "Nếu đã ra đi thì đừng về đảo lộn cuộc sống của anh." Quay lưng đi không chút luyến tiếc, An An giữ tay Hoàng Khang lại, nước mắt hối hận không ngừng giày xé tâm hồn cô, nếu thời gian quay lại, cô hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa anh.
"Hoàng Khang... anh không được yêu nó hơn em, em không cho nó cơ hội đó được."
Anh hất tay cô ra. Vô tình làm ngã bức ảnh đôi của hai người, nó rơi xuống sàn mà vỡ ra từng mảnh, Hoàng Khang cũng không quay lại, anh chỉ đứng đó nói cho rõ một lần: "Cái gì đã vỡ thì sẽ mãi mãi không lành lại được, chỉ còn cách tạo ra một thứ mới mà tự mình trân trọng không cho nó vỡ nữa thôi. Anh và em là thế, hãy cho anh cơ hội tìm hạnh phúc cho mình."
Để lại phía sau cánh cửa bao giọt lệ không ngừng đổ xuống, và thế anh bước đi.
Có những lầm lỡ có thể chuộc lại và xây dựng lại, nhưng lại có những lỗi lầm vẫn mãi là lỗi lầm, không bao giờ có quyền hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT