"Cô gái đó từ đâu ra vậy?"

"Trong truyện tranh." Gia Minh bình thản trả lời An An, điều này làm tóc cô muốn dựng ngược lên trên. Ngồi ở lớp 12D4B, An An cố tìm cho ra chuyện này, người con gái thua cô về mọi mặt ấy là ai mà dám cướp Hoàng Khang của cô. À, nói đúng hơn là bạn trai cũ, vì Hoàng Khang đã không còn là của cô từ ngày cô từ bỏ anh rồi. Chàng trai đeo cặp kính ngố vẫn dán chặt mắt vào quyển sách khoa học dày cộm, An An tức giận giật lấy nó, anh nhìn lên vẻ không hài lòng: "Trả cho anh!"

"Em muốn biết cô ta là ai?"

"Tầng Thiên Nghi!"

"Sao tên lạ quắc thế, chắc không phải người mới nổi chứ? Với dáng vấp đó?"

Gia Minh hiểu An An đang nghĩ gì, chắc trong mắt cô toàn là hình tượng siêu mẫu như mình thì Hoàng Khang mới tiếp cận được, ai như con vịt xấu xí kia, chẳng tài nào đem so sánh được. Anh đứng dậy dành lại quyển sách từ tay cô nhưng không đọc nữa, mặt nghiêm túc, anh tuyên bố.

"Hoàng Khang không còn yêu em nữa. Nên đừng phiền nó."

"Quách Gia Minh!"

Anh bỏ đi không hề thương tiếc.

Cô mặt nóng bừng bừng, nhất quyết phải tìm Tầng Thiên Nghi để nói cho rõ mọi chuyện, rốt cuộc cô ta là gì mà dám dành Hoàng Khang với người từng là hoa khôi số một của trường và là người con gái duy nhất khiến Hoàng Khang chú tâm đến. Với cả chùm sát khí đằng đằng, An An bước đến cửa lớp, nhìn một lượt các gương mặt xem xem có ai quen thuộc. Đồng tử màu nâu dừng tại góc bàn bên cạnh góc tường. Mau chóng bước đến, gây sự chú ý của mọi người, Thiên Nghi chăm chú chép bài cũng bị chi phối mà ngước lên. Một sự ngỡ ngàng không nhỏ.

"Cô là Tầng Thiên Nghi?" Người con gái xinh đẹp kia nhìn Thiên Nghi chăm chú, quan sát cả những nốt ruồi nhỏ nhất trên gương mặt kia.

"Ừ. Có chuyện gì hả?" Thiên Nghi bỏ viết xuống bàn rồi đứng dậy, mặt ngơ ngát như chú nai vừa lạc vào rừng sâu.

"Cô và Hoàng Khang đang hẹn hò?" Một cách tự nhiên cô hỏi.

"À… Tôi cùng Hoàng Khang chỉ là bạn bè bình thường thôi."

An An hạ giọng xuống, 'hừ' một tiếng, sắc mặt cũng không còn phức tạp nữa, cô ta điềm đạm từ từ suy tư. Làm sao Hoàng Khang có thể thích cô gái này? An An dạo mắt nhìn Thiên Nghi từ đỉnh đầu đến gót chân, áo quần bình thường, mặt mày cũng không thanh tú mấy, chân lại ngắn, đi học thì mang giày thể thao không chút kiểu cách, tóm lại chẳng chấm được dù là nửa điểm. Cô tự mình khẳnh định lại cho bản thân. Đúng thế, Hoàng Khang đâu thể yêu một con vịt mãi mãi không thể bay lên trời.

Đúng lúc này, Hồng Ngân bước vào, tay vẫn còn cầm hai ly nước mát, một ly là của Thiên Nghi. Nhìn không khí căng thẳng, Hồng Ngân vẫn mặc nhiên đi vào đặt ly nước xuống bàn Thiên Nghi rồi kéo cô ấy ngồi xuống ghế cạnh mình.

"Nước của Nghi!"

"Cảm ơn..." Hai cô bạn tự nhiên cười cùng nhau. An An tự phát giác rồi không thèm quan tâm đến Thiên Nghi nữa, lo chi một người chẳng chút nổi bật.

"Ngân!"

"Chuyện gì?" Hồng Ngân hồn nhiên đáp khi miệng vẫn còn ngậm ống hút mà ngước nhìn An An. Cô gái kia hất tóc: "Tôi nhất định sẽ quay về với Hoàng Khang!"

Nói xong, một phút chốc sau khi bóng cô biến khỏi lớp thì mọi thứ trở về như cũ. Hồng Ngân cười nhạt khi nghe An An nói bằng giọng đầy tự tin, còn Thiên Nghi thì nhói lòng khi nỗi sợ đang tiềm ẩn hằng sâu nơi đáy tim.

Ngay lúc này, Hoàng Khang tựa đầu vào bức tường ngẫm nghĩ vu vơ rồi tự mỉm cười trong giây lát. Gia Minh bước xuống cầu thang tắt, nơi mà đại ma đầu ban B thích độc chiếm cho riêng mình. Một bàn tay vỗ lên đầu Hoàng Khang làm anh chúi nhũi.

"Mày làm gì vậy?" Hoàng Khang lớn tiếng quát lại, may là anh vẫn không ngã vì biết tự giữ thăng bằng.

"An An vừa tìm tao hỏi chuyện Thiên Nghi."

"Mày nói thế nào?"

"Không nói gì cả, chỉ là... mày tín sao?"

"Thế thôi!" Anh nghiềm nhiên để gương mặt như muốn tùy vào số phận. Không lo không nghĩ nhiều, vì anh biết, bất cứ một ai cũng đừng hòng phá đám những gì anh đã sắp đặt cho hạnh phúc chính mình. Gia Minh lại lần nữa vỗ vào gáy Hoàng Khang, anh phóng nhanh ra khỏi ghế.

"Lại sao nữa?"

"Cái này là do mày dám cho tao leo cây vì gái hả? Nhớ hôm sinh nhật không? Tao với Tuấn Nguyên đợi ở ngoài lạnh muốn chết. Cái thằng trọng sắc khinh bạn."

"Ê... Mày cũng từng như thế mà sao dám chửi tao. Tất nhiên phải ưu tiên cho Thiên Nghi rồi..." Hoàng Khang giật giật khóe môi cười chọc tức Gia Minh, sau này Gia Minh hứa sẽ không mừng sinh nhật với thằng bạn xấu ấy nữa. Có phải ở nhà nghiên cứu thiên văn vẫn vui hơn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play