Đồng hồ ở nhà kêu tít tắt tít tắt, cây kim ngắn chỉ đúng số sáu còn kim dài vừa đúng số mười hai. Cô vẫn đi qua đi lại trong phòng, hết bứt tóc, gãi đầu, đến nằm lăn ra giường, bật dậy tựa vào cửa sổ. Nun thì ở dưới nhà làm bài tập, nhìn lên trên gác khi nghe nhiều tiếng động nên lắc đầu. Điện thoại Nun reo lên, trên màn hình phẳng rộng là nụ cười của Hoàng Khang.

"Chị em đâu rồi?"

"Vẫn ở trên phòng, mà anh ơi, chắc Hai không đến đâu."

"Tin anh đi, sẽ đến mà, nhưng khi nào Hai em ra khỏi nhà thì bảo đi ra đầu hẻm đó, có taxi đỗ sẵn. Đừng cho cô ấy đi một mình lang thang tới, nguy hiểm lắm. Nếu có gì thì nói là anh Hoàng Khang kêu."

"Dạ em biết rồi."

"Cảm ơn Nun nhiều nhe...."

Nun tắt máy, công nhận họ làm thân nhanh thật, mới gặp có một lần Hoàng Khang đã có thể mua chuộc Nun. Nếu Thiên Nghi biết, cô sẽ phát khùng lên thôi.

Đã mười lăm phút trôi qua... Thiên Nghi ngồi bật dậy.

"Đi thì đi... mình sợ sao?" Nhìn vào tủ đồ, Thiên Nghi lựa đi lựa lại hết bộ này đến bộ khác. Kết quả, áo sơ mi sọc carô trắng đen và quần jeans ôm. Tệ hại hơn, cô mang giày.

Theo lời Nun, Thiên Nghi ra đến taxi và an toàn vào cửa của Lorial. Có người mở cổng cho cô bước vào, đến tận trong, cô muốn tìm chỗ mà chui ngay, biết thế đã chú trọng cách ăn mặc hơn tí rồi, ai ai ngồi trong các bàn ăn cũng đầm ngắn, váy dài, cũng áo pull sang trọng hay mang guốc cao ngất. Nhìn cô giờ y như cô phục vụ vừa nhận việc. Bởi thế khi cô đi vào phòng ăn riêng, lại có người giơ tay lên.

"Phục vụ!"

Thiên Nghi nhìn xung quanh mình, lấy tay tự chỉ vào mặt: "Gọi tôi sao?"

"Lại đây nhanh... tôi muốn gọi thêm món."

"Tôi..."

Hoàng Khang xuất hiện từ đâu nắm tay Thiên Nghi lại: "Làm gì ở đây vậy?"

"Hoàng Khang!"

"Xin lỗi... cô ấy không phải phục vụ đâu." Hoàng Khang tự tin nhìn cô gái kia rồi dắt tay Thiên Nghi đi, bước vào thang máy, chỉ có hai người, Thiên Nghi mất mặt không lên tiếng, Hoàng Khang cũng im lặng đôi lúc nhìn sang cô, lên gần mười tầng thang máy.

Reng...

Cửa mở, trước mắt cô là không gian hoàn toàn khác với khí chất nhộn nhịp lúc ở phòng ăn. Cô ngại ngùng đặt chân ra khỏi, cánh cửa thang máy đóng chặt. Đây chẳng phải sân thượng hay sao? Chưa khỏi ngỡ ngàng, sân thượng này lại vô cùng sạch sẽ, xung quanh lan can móc đầy đèn dây, hết chớp rồi tắt, chỉ có ngọn đèn trên cây cột là bình yên mà chiếu rọi cho hai người. Trên bàn không có bất cứ thứ gì ngoài một cái bánh kem bình thường, hai lon nước giải khát có gas.

"Đưa tôi đến đây làm gì?"

Hoàng Khang - áo sơ mi màu đen ở trong và khoác vào một cái áo khoác da đen, anh mang giày boot có phần giống Tuấn Nguyên lúc biểu diễn, nhưng lại là màu đen. Chút suy nghĩ vẫn vơ xuất hiện khi Thiên Nghi nhìn Hoàng Khang mải miết.

"Không thấy sao?" Anh chỉ tay về phía bánh kem.

Thiên Nghi lật đật đi lại đó, trên bánh kem không có khắc bất kì chữ nào ngoài hai từ 'Nghi Ngốc'.

"Sao lại để tên tôi?"

"Rảnh thì để tên bạn lên."

"Nè... sao bạn thích đùa kiểu này quá vậy? Tôi không rảnh ở đây làm trò vô bổ với bạn đâu..."

"Đùa hả? Tôi còn chưa nói bạn, đến đây mà ăn mặc kiểu gì vậy? Đến nổi người ta tưởng mình là phục vụ. Đi với bạn mất mặt thật." Lời nói lúc nhất thời này khiến lòng tự ái của cô nàng kia bị tổn thương trầm trọng.

"Mất mặt?" Sắc mặt Thiên Nghi tối sầm lại, tay run run lên, giọng cô nghẹn ngào.

Hoàng Khang cũng không thèm nói gì nữa, bắt buộc bản thân thốt lên những từ đó khi tức giận, anh nào muốn: "Không..."

Cô cắt ngang ngay lời biện hộ mà cô không muốn nghe: "Đúng thế, tôi đâu phải như mấy cô tình nhân sang trọng của bạn. Ai đã kêu tôi đến đây hả? Biết trước là mất mặt thì kêu tôi đến đây làm gì... bạn thật quá đáng... sao có thể nói như vậy với tôi... Hả Hoàng… K..." Hoàng Khang ôm Thiên Nghi ngay vào người, anh hôn cô, anh đang dùng môi mình chạm vào bờ môi của Thiên Nghi, anh không để cô nói thêm bất cứ từ nào nữa, chỉ còn cách để cô biết tình yêu của anh đã kìm nén bao lâu nay. Thiên Nghi như ngạt thở, anh không để cô có cơ hội phản kháng, dù đã cố xô anh ra nhưng hai tay anh vẫn giữ chặt bàn tay yếu ớt của Thiên Nghi. Môi kề môi, cả thân người bị anh giữ lấy, cô yếu ớt như con cá nhỏ đã đặt trên thớt. Nụ hôn ấy kéo dài đến khi Thiên Nghi sắp chết ngạt, anh rời môi mình khỏi làn môi đã bị anh làm phai mất lớp son hồng.

Không có cách nào để nén cơn giận...

Bốp...

Gương mặt điển trai bị gián thẳng xuống một bạt tay, anh nghiêng mặt, tay Thiên Nghi vẫn còn cảm giác tê tái khi đã tát anh, anh không dùng tay mình ôm lấy mặt, chỉ nhíu mày với ánh mắt đau khổ. Thiên Nghi thở hòng hộc như vừa chạy đua với tử thần vài trăm mét, cô lấy tay quẹt ngang môi mình, nhưng dù cố thế nào thì cũng không thể xóa những cảm giác từ đôi môi đến cuống lưỡi anh đã vừa gây ra cho cô.

"Tôi hận bạn!" Thiên Nghi quay đầu bỏ chạy, nước mắt vẫn còn rơi xuống, ướt cả bàn tay còn ửng đỏ do anh dùng lực. Vừa đến cửa thang máy, cô nhấn nhiều lần nút màu đỏ, nó vẫn không mở. Có cầu thang bộ, cô định chạy vụt xuống thì anh lên tiếng.

"Hôm nay... sinh nhật tôi."

Bước chân Thiên Nghi dừng hẳn lại, cô cũng không quay người nhìn anh, sợ bắt gặp ánh mắt, đôi môi của anh. Từng bước, anh đi thật chậm rãi đến bên cô...Và... từ phía sau ôm lấy cô.

"Đừng đi!" Giọng nói yếu ớt không chút sức lực, bàn tay anh ôm ngang vòng eo thon thả của Thiên Nghi, anh giữ thật chặt, áp gương mặt mình vào bờ cổ trắng ngần, anh thì thào: "Xin bạn đó... đừng đi, đừng bỏ rơi tôi, đừng bước ra khỏi đời tôi!"

Nước mắt Thiên Nghi lúc này còn đủ để tay anh cảm nhận, anh dựa mãi dựa mãi vào vai cô... Cứ như thế, thời gian trôi qua...

Sau khi lấy lại được trạng thái tâm lí cân bằng, Thiên Nghi lên tiếng: "Tôi không đi... nhưng bạn có thể buông tôi ra không?"

Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra, bước đến trước cô, lấy tay lau đi hai dòng nước mắt: "Xin lỗi... tôi làm bạn đau đúng không?"

Thiên Nghi nấc lên từng tiếng, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay ôm gối và khóc. Ôi uất ức quá!

"Thiên Nghi...tôi xin lỗi... tôi biết lỗi của mình rồi... xin bạn đừng khóc nữa mà...Thiên Nghi...Thiên Nghi à..."

Người kia mếu máo ngước mặt lên, y hệt đứa trẻ mất mẹ mà nhõng nhẽo cùng anh: "Ai kêu... bạn... hôn tôi... huhu..." Tiếng khóc ngày một lớn hơn: "Nụ hôn đầu của tôi…"

Hoàng Khang như thông suốt, anh ôm cô vào lòng: "Xin lỗi... ngoan đi, đừng khóc nữa... xin lỗi Thiên Nghi mà..."

Anh còn tâm trạng mỉm cười nhưng Thiên Nghi còn đâu nụ cười nữa. Đương không cãi nhau làm gì để mất nụ hôn đầu ngang xương thế kia. Y như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô hay đọc... cưỡng hôn mà còn ngang tàn bạo lực.

Khăn giấy rơi đầy sàn sân thượng, Hoàng Khang lần này đúng là đụng nhầm người rồi, chọc ngay cô gái ngây thơ, cô đã gìn giữ nụ hôn đầu của mình chu đáo thế nào, vậy mà lại bị Hoàng Khang cưỡng hôn trắng trợn. Còn ai kia thì thỏa mãn với hành động vừa rồi. Nụ hôn đầu sao? Cô thật không nhớ gì về anh? Về nụ hôn đầu đích thực của mình?

Hơn nửa tiếng sau...

"Nói gì đi!" Hoàng Khang nài nỉ mãi mà Thiên Nghi vẫn không chịu lên tiếng. Nước mắt đã khô mà lòng vẫn còn ướt át.

"Thiên Nghi... hôm nay là sinh nhật của tôi, lúc trước mẹ hay cùng tôi mừng sinh nhật lắm, nhưng giờ mẹ mất rồi... ai cũng bỏ rơi tôi, không ai chịu mừng sinh nhật với tôi, năm nào tôi cũng một mình ở nhà."

"Vậy còn Gia Minh với Tuấn Nguyên?" Cô khịt khịt mũi, giọng vẫn còn nghèn nghẹn.

Người kia thở dài, vẻ mặt đầy buồn bã: "Tụi nó có công việc ăn chơi của tụi nó, làm gì có thời gian quan tâm đến tôi sinh ngày mấy chứ… vì bạn đặc biệt với tôi nên tôi mới muốn cùng bạn mừng sinh nhật. Những gì tôi nói vừa rồi chỉ do lỡ lời, chưa bao giờ tôi thấy mất mặt khi đi với bạn, nếu tôi có như thế thì đã không đứng trước những người sang trọng dưới kia mà nắm tay bạn rồi. Hiểu không?"

Thiên Nghi biết đây là những lời thật lòng của Hoàng Khang, lúc đó cô cũng có lỗi, tức giận vô cớ. Cô cũng mất mẹ, may mà có nhóm bạn mừng sinh nhật cùng cô, còn Hoàng Khang, anh cô đơn, không ai ở bên.

"Hoàng Khang... tôi lỡ tay tát bạn... xin lỗi."

"Không. Tôi đáng bị thế mà..."

Cả Thiên Nghi cũng không hiểu vì sao cô không thể giận anh, nhưng nếu tinh mắt, ai cũng có thể biết được lí do.

"Được rồi... tôi không muốn nhắc tới chuyện đó nữa." Cô quay lại bánh kem, nhìn hai từ 'Nghi Ngốc' cũng đáng yêu, cô nở nụ cười: "Bánh kem đẹp thật!"

"Tôi tự làm đấy!" Hoàng Khang tự tin nói.

"Bạn làm?"

"Ừ. Muốn học không?"

"Ừm..." Thiên Nghi gật gật đầu. Cô thắp nến lên và nhìn Hoàng Khang: "Cầu nguyện đi!"

"Không cần đâu." Thấy Thiên Nghi xụ mặt, anh liền thay đổi: "Được rồi..." Anh nhắm mắt lại hướng về bánh kem và cầu mong người con gái bên cạnh anh lúc này sẽ mãi mãi yêu anh. Điều ước ấy có đúng không? Hay đó là sự ích kỉ của riêng mình anh để sau này cô phải mang vô vàn đau khổ.

Sau khi anh thổi nến, Thiên Nghi hé môi cười rồi cùng anh cắt bánh kem, thử thưởng thức bánh kem của Hoàng Khang làm, anh có thể làm đầu bếp nếu thất nghiệp. Quả thật tất cả món anh nấu, món nào cũng rất ngon, cả bánh cũng y như mua trong các tiệm lớn.

"Không tặng quà sao?" Hoàng Khang vờ hỏi dù anh rất rõ Thiên Nghi sẽ không mang quà.

"Tôi có biết hôm nay là sinh nhật bạn đâu mà đòi quà." Thấy Hoàng Khang nhìn mình chăm chăm, cô lấy hai tay che trước người: "Đừng nghĩ đến chuyện xem tôi là quà của bạn đấy." Trong phim lúc nào cũng thế.

"Bạn đâu thể tặng tôi. Vì vốn dĩ bạn là... của tôi mà." Mọi thứ im bặt, có thể nghe rõ tiếng gió thổi xào xạt. Hoàng Khang lại nhìn Thiên Nghi, cô cũng thơ thẩn đưa mắt nhìn anh.

"Thật ra bạn chịu đến... tôi đã rất vui rồi. Sau này... chỉ cần thế thôi." Hai người nói chuyện vui vẻ trên sân thượng Lorial, còn đám bạn chí cốt của Hoàng Khang lại phải đứng ngoài cổng.

"Điện thoại cho nó chưa?"

"Tao điện rồi... nó không bắt máy." Tuấn Nguyên nhìn lên ban công phòng Hoàng Khang, mọi thứ tối om: "Chắc cũng không có trong nhà đâu."

"Nó nói về nhà ngủ mà. Đi đâu được..."

"Thiên Nghi?" Cả Gia Minh và Tuấn Nguyên cùng giác ngộ.

Sau khi xong buổi tiệc sinh nhật đơn giản ấy, Hoàng Khang gọi taxi cùng đưa Thiên Nghi về. Ngồi trên xe, anh quay mặt ra cửa, Thiên Nghi cũng thế, nhưng có ai ngờ hai bàn tay đan chặt vào nhau...Trái tim ấm áp hơn.

Về tới cổng, bác tài xế tốt bụng vẫn nhẫn nại ngồi đợi Hoàng Khang ba mươi phút, anh cùng cô đi bộ vào trong hẻm.

"Sao bạn còn không chịu về?"

"Tôi muốn nhìn bạn vào nhà an toàn."

"Giờ này mà ai làm phiền tôi nữa mà bạn sợ."

Hoàng Khang hướng mắt về phía cổng nhà Thiên Nghi: "Có chứ."

Cô nhìn theo liền thấy chiếc Ducati đỗ ở ngay đó. Đăng Khôi ngồi tựa vào yên xe, thấy Thiên Nghi, gương mặt Đăng Khôi liền xóa bỏ nét lạnh lùng, anh nở nụ cười lộ rõ hàm răng trắng muốt. Nhưng khi thấy Hoàng Khang đi bên cạnh Thiên Nghi, mặt anh lại trở về trạng thái ban đầu.

"Sao Khôi đến muộn vậy?" Thiên Nghi cất tiếng, Hoàng Khang im lặng dõi theo.

"Mua đồ ăn khuya đến cho Nghi. Nghi đi đâu về trễ thế?"

"À... đi có chút việc. "

Nghe tiếng chị mình, Nun từ trong nhà đi ra. Từ khi Đăng Khôi đến, Nun đã kêu Đăng Khôi vào nhà ngồi nhưng anh kiên quyết đứng đây hứng sương đợi cô.

"Cảm ơn đã đưa Thiên Nghi về." Đăng Khôi chuyển hướng sang Hoàng Khang.

"Đâu cần cậu phải cảm ơn. Trách nhiệm của tôi mà."

Thiên Nghi đứng giữa hai người, Nun rùn mình khi ngửi được mùi điện đang xẹt ngang.

"Hai người về đi! Tôi vào nhà. Tạm biệt."

Nun nhanh tay mở cổng cho Thiên Nghi vào rồi tươi cười lên tiếng: "Chúc hai anh ngủ ngon."

Hoàng Khang, Đăng Khôi cùng gật đầu nhìn Nun. Rồi họ lại nhìn nhau, ánh mắt cứng như sắt đá.

Lại thao thức nhớ thương, Thiên Nghi nằm trên giường, vuốt lại tóc Nun rồi nhìn ra màn đêm tĩnh mịch kia. Tự mình đặt câu hỏi: Có phải tôi yêu anh ấy rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play