Editor: Tinh Linh Tuyết

Lúc Tống Thiên Tước toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái quay trở lại căn phòng, thì cô gái nhỏ dễ xấu hổ kia đã ngồi nghiêm chỉnh ở bên giường.

Tống Thiên Tước chậm rãi đến gần cô, anh phát hiện mình vừa tiến lên một bước, thì hô hấp của cô liền nhanh thêm một phần. Anh giống như là cố ý, lúc còn cách cô có một bước thì ngừng lại, ánh mắt dừng lại trên cánh môi đỏ hồng mềm mại của cô. Một cơn dục vọng mãnh liệt làm cho anh không nhịn được mà vươn tay trái ra nắm lấy chiếc cằm vừa xinh đẹp vừa mềm mại của cô.

“A. . . . . . Anh. . . . . .” Vạn Linh Chi bị buộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, đáy lòng càng không ngừng run nhẹ.

“Em biết tối nay phải làm gì chứ?” Tống Thiên Tước rất nghi ngờ không biết rốt cuộc cô có biết đêm tân hôn sẽ phải làm những gì không?

“Ừm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi giống hệt như khối sắt bị nung đỏ, dùng giọng nói nhẹ nhàng gần như không nghe thấy tiếng mà trả lời: “Mẹ em có nói cho em biết rồi.”

Ánh mắt của Tống Thiên Tước lập tức nhuộm đầy ý cười, cố ý trêu chọc cô: “Vậy tức là đã biết phải làm gì rồi sao?”

Lời nói mập mờ như thế, càng khiến cho đầu của Vạn Linh Chi cúi thấp hơn nữa, nhưng cô lại bị anh kiềm giữ chặt, cho nên tất cả biểu cảm trên mặt đều bị anh nhìn thấy rất rõ ràng, không có chỗ để trốn.

Đôi mắt của Tống Thiên Tước trầm xuống, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi giống hệt như là có ý thức, lập tức chui vào trong miệng của cô, từ từ lấn sâu hơn. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Một luồng khí nóng trong cơ thế bốc lên không cách nào khống chế được gần như muốn thiêu hủy anh.

“Ưmh. . . . . .” Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần bị động tác điên cuồng, mạnh mẽ bất thình lình của anh dọa sợ nên co người lui về phía sau, nhưng lại bị một bàn tay khác của anh đè lại sau ót, không thể động đậy.

Tống Thiên Tước một tay quấy nhiễu ở em nhỏ của cô, một tay khác lại giữ chặt đầu của cô. Sau đó không để ý tới sự giãy giụa yếu ớt của Vạn Linh Chi, một lần nữa bá đạo ngậm mút môi của cô.

“Ưm. . . . . .” Đầu óc của Vạn Linh Chi trống rỗng, xúc cảm từ đầu lưỡi truyền tới cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân. Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô sít sao. Cái loại cảm giác thân mật đó khiến cho thân thể cô không ngừng nóng lên.

Trời ạ, đây chính là hôn môi sao? Nó cũng giống như lời miêu tả trong tiểu thuyết sao, sẽ làm cho người ta ngây ngất, làm cho người ta say sưa sao?

Tống Thiên Tước dùng sức gặm mút môi mềm của cô, khuấy đảo tàn phá bừa bãi ở trong miệng của cô, giống hệt như muốn mút luôn hồn cô ra ngoài. Đầu lưỡi của anh giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ tường thành non mềm trong miệng cô, làm cho đầu óc Vạn Linh Chi càng ngày càng mơ hồ không rõ, lý trí cũng càng ngày càng xa.

“Trời ơi! Nụ hôn của em, môi của em, thật giống như mật ngọt. . . . . .” Dù thế nào Tống Thiên Tước cũng không nghĩ tới mùi vị của cô lại tuyệt vời hơn cả dự đoán, khiến cho anh khó kìm nén tình cảm của mình.

Lúc anh nhẹ nhàng nỉ non bên tai Vạn Linh Chi, giọng nói khàn khàn lại phát ra từ tính cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng mà suy nghĩ của Vạn Linh Chi đã sớm bay tới phương xa, không còn nghe thấy anh nói cái gì nữa rồi. Toàn bộ giác quan trên cơ thể đều bắt đầu dao động theo nụ hôn của anh, nhẹ nhàng như đang bước đi trên bông.

Vạn Linh Chi cảm thấy thân thể cô đã bắt đầu nóng lên vì nụ hôn của anh, càng làm cho cô không kìm lòng được mà run rẩy. Khi bị sự quyến rũ tràn đầy nam tính của anh xâm lược, cô bắt đầu không tự chủ được mà đáp lại Tống Thiên Tước.

“A. . . . . . Không. . . . . .” Giác quan mạnh mẽ quá mức đánh thẳng vào cô, khiến cho cô sợ hãi.

“Linh Chi! Đừng kháng cự anh! ừng sợ! Anh sẽ làm cho em cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có!” Tống Thiên Tước kéo cả người cô lên giường, đồng thời đè thân thể của mình lên người cô. Thân thể như lửa nóng còn có tình triều như cơn sóng cuồng nhiệt, lại khiến cho cô sắp hít thở không thông lần nữa, cũng khiến cho cô không thể động đậy.

“Em. . . . . . sợ. . . . . .” Vạn Linh Chi rụt rè nói, không biết nên làm như thế nào.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Đây là quá trình cần phải trải qua, hiện tại muốn dừng lại đã là chuyện không thể nào. Anh vừa trấn an cô, vừa dùng tay trái vuốt ve thân thể của cô, dẫn tới cho cô một loạt run rẩy.

“Ưm. . . . . . A!” Vạn Linh Chi không nhịn được bật ra một tiếng thở gấp, bởi vì tay của anh bắt đầu thăm dò vào trong từ phía dưới áo ngủ của cô. Hơn nữa còn đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, cách bra viền tơ nhẹ nhàng xoa nắn đầu vú nhạy cảm của cô.

“A!” Cô căng thẳng cắn môi dưới, lúc muốn kháng cự lại sự đụng chạm của anh, thì cảm giác tê dại làm có người ta ngượng ngùng đó, lại khiến cho trong lòng cô có một chút mong đợi.

“Anh sẽ từ từ, em thả lỏng đi! Ngoan!” Anh nhẹ nhàng trấn an ở bên tai cô, chưa từng có một người con gái nào có thể khiến cho anh lo lắng như thế. Anh mở miệng ngậm vành tai xinh xắn, mềm mại của cô, dùng răng nhẹ nhàng gặm, cắn.

“Này!” Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi khẽ bật ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, toàn thân dần dần nóng lên khiến cho lý trí của cô càng ngày càng trôi xa.

“Không ngờ em gầy như vậy, nhưng chỗ nên lớn thì tuyệt đối không nhỏ chút nào.” Tay của anh dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại của cô, dịu dàng nói lời mập mờ ở bên tai cô.

Vạn Linh Chi nghe thấy lời trêu chọc của anh, liền quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn anh, điều này thật sự là quá mắc cỡ!

“Đừng xấu hổ, chúng ta là vợ chồng, những lời này cũng chỉ có hai chúng ta nghe được, không phải sao?” Tống Thiên Tước biết cô dễ xấu hổ, lại cố ý to gan khuyên cô như vậy. Ha ha, anh cảm thấy mình thật sự là quá xấu xa rồi.

“A!” Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú của cô, một trận run rẩy xông tới khiến cho Vạn Linh Chi không nhịn được hét lên một tiếng chói tai. Sau khi ý thức được tiếng hét cực kỳ mắc cỡ của mình, cô lập tức lấy tay che miệng của mình lại.

“Không được che, anh thích nghe tiếng rên mềm mại của em.” Anh bá đạo chặn bàn tay nhỏ bé muốn che miệng của cô lại, anh thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại, non nớt của cô, phảng phất giống như âm thanh tự nhiên, cực kỳ tuyệt vời.

Khuôn mặt của Vạn Linh Chi căng lên đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ cho xong.

“Anh sẽ không để ý tới tiếng rên của em, em muốn rên như thế nào cũng được.” Anh nói chuyện, giọng điệu cực kỳ tà ác, bắp đùi săn chắc gắt gao để ở giữa hai bắp đùi trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Em. . . . . . Em. . . . . .” Cô hổn hển thở gấp, không nói hết được một câu hoàn chỉnh. Thân thể nhạy cảm mềm mại của cô bị đè ép dưới lồng ngực rắn chắc của Tống Thiên Tước, thân thể anh không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bức và hơi thở nam tính, khiến cho cô muốn xem như không thấy cũng không được.

“A!” Thân thể Vạn Linh Linh trở nên mềm yếu không có sức lực, bên trong cơ thể nổi lên một loại cảm giác giống như có một dòng điện chạy tán loạn, càng ngày càng mãnh liệt, rồi lại dâng lên một loại cảm giác trống rỗng khó hiểu, khiến cho cô bứt rứt, vặn vẹo thân thể mềm mại.

Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tống Thiên Tước lại càng không ngừng liếm láp qua lại giữa khuôn mặt và thân thể của cô, khiến cho toàn thân cô không chỗ nào là không run rẩy, hô hấp cũng không tự chủ mà trở nên nhanh hơn.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . .”

“Gọi tên của anh.” Tống Thiên Tước cắn nhẹ vành tai của cô, trầm thấp nói.

“Thiên. . . . . . Thiên Tước.”

“Ngoan!” Cái miệng của anh lại gắt gao che kín môi cô một lần nữa, nuốt hết toàn bộ lời nói của cô vào trong miệng mình.

“Đừng sợ, em chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên, còn lại cứ giao cho anh.” Anh kéo áo ngủ bằng tơ tằm của cô lên, lộ ra bra viền tơ màu trắng: “Em thật đẹp.”

Đôi mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm bra viền tơ màu trắng bao bọc bộ ngực sữa đầy đặn của cô, mơ hồ nhìn thấy cả trái dâu màu hồng phấn đứng thẳng trên đỉnh núi tuyết, cảm giác như ẩn như hiện càng làm cho người ta muốn dịu dàng hôn nó, gặm nó thật tốt.

“Thiên Tước. . . . . . em. . . . . .” Hành động của anh khiến cho cô căng thẳng cắn môi dưới, dùng một đôi con ngươi to tròn như hồ nước trong veo nhìn anh, thẹn thùng nhưng lại khiến cho anh không ngừng động lòng.

Đáng chết, sao cô có thể dùng ánh mắt hấp dẫn như thế để nhìn mình chứ?

“Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ sẽ không nhịn được, đến lúc đó sẽ làm em đau.” Anh cô hết sức đè nén xôn xao trong cơ thể, khắc chế dục vọng của mình: “Anh không hi vọng lần đầu tiên của chúng ta sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho em, anh sẽ dịu dàng yêu thương em thật tốt.”

“Lần đầu tiên của em nên là ký ức tốt đẹp nhất!” Giọng điệu của anh hết sức nhẹ nhàng, vừa chậm chạp lại vừa dịu dàng. Ánh mắt chăm chú nhìn cô của anh cũng rất dịu dàng, giống như là đang nhìn một bảo bối cực kỳ quý báu. Tay của anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, nhẹ nhàng chạm vào da thịt tinh tế, mềm mại của cô: “Anh nhất định sẽ rất dịu dàng, em đừng lo lắng.” Đối với phụ nữ, Tống Thiên Tước vẫn luôn cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao, chưa từng có một người con gái nào mang lại cho anh cảm giác mãnh liệt giống như cô, chỉ cần nhìn chằm chằm cô cũng đã đủ khiến cho anh bị dục hỏa thiêu đốt rồi.

Trời ạ, tại sao lại như vậy chứ?

“Ưm. . . . . .” Vạn Linh Chi run run, khẽ rên thành tiếng, bàn tay phủ lên bộ ngực sữa của cô đang dùng sức xoa nắn, truyền đến từng trận khoái cảm làm cho người ta rã rời.

“Ưmh, em. . . . . .” Cô cực kỳ căng thẳng. Lúc này, anh lại cởi bra của cô ra, làm lộ ra một bộ ngực sữa đầy đặn tròn trịa.

“Thật đẹp. . . . . .” Tống Thiên Tước thì thầm, nhìn chằm chằm đôi ngực sữa mềm mại của cô.

Hai quả dâu tây màu đỏ mê người trên bộ ngực sữa trắng nõn của cô hơi ưỡn lên, giống như đang quyến rũ anh liếm láp và cắn mút nó. Tống Thiên Tước không kìm lòng được mà vươn tay phủ lên phía trên, chậm rãi vuốt ve, ngón cái và ngón trỏ nắm nhẹ, dụ dỗ cô phát ra một tiếng rên rỉ khiến người ta mắc cỡ.

“A!” Khuôn mặt của cô đỏ bừng, ánh mắt của anh không có chút kiêng kỵ, giống hệt như muốn nuốt sạch cô vào bụng, làm cho toàn thân cô không ngừng nóng lên, không ngừng run rẩy.

“Đừng xấu hổ, em rất đẹp!” Đầu của anh chôn sâu ở trước bộ ngực tuyết của cô, đồng thời lè lưỡi chậm rãi liếm mút quả dâu tây màu đỏ ở trên đầu bộ ngực sữa của cô.

“A. . . . . .” Toàn thân của cô run rẩy.

“Thật là nhạy cảm.” Con ngươi đen láy, trầm tĩnh của anh thâm trầm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô một cái, khóe môi nhếch lên tà ác nói ngọt: “Mùi vị của em thật là ngọt!”

Anh mập mờ lè lưỡi liếm mút đầu vú vừa mềm mại vừa nhạy cảm của cô, hàm răng thỉnh thoảng lại gặm nhẹ lên vật mềm mại mê người này, làm cho cô liên tục rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng mãi không thôi.

“Ưm. . . . . . A. . . . . .” Thân thể của Vạn Linh Chi bởi vì bị anh liếm mút và trêu đùa cho nên không nhịn được mà khẽ vặn vẹo.

Vạn Linh Chi cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí muốn nổ tung, cô không nhịn được khẽ rên thành tiếng, nhưng lại cảm thấy mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy thật là mất thể diện, cho nên chỉ muốn gắng hết sức đè nén nó.

“Ngoan, em muốn rên thì cứ rên, không phải kiềm chế.” Anh dịu dàng dụ dỗ bên tai cô.

“Em. . . . . .” Lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị nhiệt tình của anh hút vào khiến cho cô mất cả năng lực để nói chuyện, chỉ có thể để lại từng tiếng rên rỉ, lửa dục trong cơ thể cũng càng lúc càng dâng cao.

“A. . . . . .” Đầu vú bị gặm cắn truyền đến một luồng sóng khoái cảm, khiến cho Vạn Linh Chi cũng không nhịn nổi nữa, trong cánh môi đang khép chặt bật ra một tiếng rên rỉ: “Ưm. . . . . . A. . . . . .”

“Thoải mái không?” Tiếng rên của cô tiết lộ cô đã động tình, khiến cho anh lập tức cảm thấy càng thêm hưng phấn.

Tống Thiên Tước chậm rãi chuyển nụ hôn từ trên đôi ngực sữa non mềm trắng nõn của cô xuống dưới bụng của cô, thân thể của cô lập tức cong về phía anh, không ngừng run rẩy.

“Ưm. . . . . .” Cô không kiềm nén được khẽ đong đưa thân thể, trong lòng hoảng hốt giống như cảm thấy giữa hai chân tựa hồ có một dòng nước ấm chảy ra.

Vạn Linh Chi cảm thấy rất thoải mái, giống hệt như đang nằm trên bông, toàn bộ sự tỉnh táo và lý trí đều bị động tác của Tống Thiên Tước đánh tan. Chỉ cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng của anh đang liên tục di chuyển qua lại trên đỉnh bộ ngực sữa của cô, đầu vú màu đỏ hồng của cô bị cắn mút đến mức giống như được bôi một lớp nước trơn mịn. “A. . . . . . Thiên Tước, em. . . . . .em. . . . . .” Hai tay của cô không tự chủ vươn ra ôm lấy đầu của anh, không ngừng rên rỉ.

Lúc toàn thân cô gần như muốn xụi lơ không còn chút sức lực nào, bàn tay của Tống Thiên Tước đã cởi hết toàn bộ áo ngủ tơ tằm của cô ra, để lộ đôi chân thon dài cân xứng, đùi ngọc trắng nõn không chút tỳ vết, anh thu hết cảnh đẹp này vào trong mắt.

Trên quần lót màu trắng viền tơ có một mảng nước ướt đẫm nhàn nhạt. Nhìn thấy này cảnh đẹp mê người này, đôi mắt của anh trầm xuống, ngón tay đặt ở bên ngoài, cách lớt vải thật mỏng khẽ ma sát tiểu hoa huyệt ở giữa hai chân của cô: “Linh Chi, em đã động tình rồi.”

“A. . . . . .” Tay của anh giống hệt như có dòng điện, vừa chạm vào nơi riêng tư chưa từng cho ai chạm vào kia liền khiến cho nơi đó có cảm giác giống hệt như có một dòng điện chạy qua.

Vạn Linh Chi xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Tống Thiên Tước ngăn cản trước một bước. Anh dùng chân của mình tách hai chân của cô ra, sau đó dùng bàn tay rắn chắc thăm dò vào trong, nhẹ nhàng mơn trớn trước huyệt động thần bí của cô.

“Em rất ngọt!” Ngón tay của anh chậm rãi vỗ về chơi đùa ở trước cửa huyệt đã hơi ẩm ướt của cô, giở trò đùa giỡn khiến cho cô gần như không thở nổi.

“Em. . . . . . Thiên Tước, ưm. . . . . .”

“Em đã ướt rồi. . . . . .” Ái dịch vừa ấm áp vừa ướt át dính vào ngón tay của anh, khiến cho anh không nhịn được giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn .

Một tay của Tống Thiên Tước kéo quần lót màu trắng viền tơ của cô ra, khiến cho vườn hoa xinh đẹp mê người của cô hoàn toàn hiện ra ở trước mắt anh. Hiện tại đôi mắt của anh đã bị lửa dục che kín, anh vươn tay vừa nhẹ nhàng xoa nắn vừa từ từ vê nhẹ phía trên cánh hoa mê người kia, hơn nữa anh còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào tiểu hoa hạch.

“A!” Tiếng rên rỉ run rẩy của cô chứng tỏ lý trí của cô đã hoàn toàn bị tình dục khống chế rồi.

Trong cơ thể của Vạn Linh Chi có một dòng nước ấm không ngừng chảy ra, theo bắp đùi của cô chảy xuống mặt giường, cảm giác lạ lẫm này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi .

“Cô bé ngốc, đó là bằng chứng cho thấy em cũng muốn anh, đừng sợ.” Nhìn thấy cô xấu hổ, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập ý tứ không biết phải làm sao thì giọng điệu của anh không khỏi tràn đầy cưng chiều.

“. . . . . .”

“Đừng sợ, bây giờ em chỉ cần phản ứng theo cảm giác của chính mình là được rồi.” Tống Thiên Tước dùng sức hôn môi của cô, nhưng vào lúc này, tay của anh lại chậm rãi đưa vào tiểu huyệt non mềm vừa ướt át vừa chặt chẽ của cô.

“Ưm. . . . . .” Hoa huyệt căng chặt không kẽ hở của cô đột nhiên bị vật cứng xâm nhập, theo bản năng cô chỉ muốn giãy giụa, nhưng mà anh lại càng hôn cô sâu hơn.

“Ưm. . . . . .” Tay của anh bị vách huyệt non mềm ở bên trong bao chặt, rút ra đâm vào giữa con đường tràn đầy ái dịch ấm áp, cô không tự chủ được mà nâng cao mông của mình phối hợp với a.

“A. . . . . . Ưm. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ phát ra tiếng rên mê người.

“Thích anh thăm dò em như vậy không?”

Vạn Linh Chi mềm yếu không còn chút sức lực nào mà ngã phịch ở phía dưới thân thể của anh, chậm rãi gật đầu, con người đen láy khép hờ, sắc mặt đỏ ửng, cả người tản ra một loại sức hút cực kỳ mê hoặc.

Anh từ từ tăng nhanh tốc độ chuyển động của ngón tay, mỗi một lần đưa vào rút ra như vậy đều khiến cho thân thể mềm mại của cô không tự chủ được mà đong đưa theo anh, toàn thân đều lạc trong khoái cảm cực độ.

“A. . . . . .” Vạn Linh Chi liên tục rên rỉ không ngừng.

Tống Thiên Tước cúi đầu xuống cắn mút bộ ngực sữa mềm mại của cô, bên cạnh đó ngón tay của anh cũng tăng nhanh tốc đọ rút ra đưa vào, khiến cho cô càng ngày càng chảy nhiều dịch ngọt.

Vạn Linh Chi không kiềm chế được mà ôm đầu của anh kêu lên: “A. . . . . . A. . . . . .”

Toàn thân cô giống hệt như sắp bốc hỏa, làn da trắng như tuyết không chút tỳ vết cũng bắt đầu hiện ra màu hồng mê người. Nhìn cảnh tượng dụ hoặc như thế này cho dù là ai thì cũng sẽ không nhịn được, huống chi là anh còn đang trong trạng thái lửa dục tăng cao. Tống Thiên Tước quyết định không nhẫn nại nữa, trực tiếp mở rộng đùi ngọc của cô.

Trong lúc còn đang hoảng hốt, Vạn Linh Chi đột nhiên cảm thấy có một vật cứng nóng bỏng đang chống đỡ ở trước tiểu huyệt non mềm của cô.

“Linh Chi, nhẫn nại một chút, sẽ hơi đau.” Anh vừa nói vừa ấn xuống vô số nụ hôn đầy yêu thương ở trên mặt của cô.

“A. . . . . .” Đợi tới lúc cô muốn hỏi rõ lời này của anh là có ý gì thì đã không còn kịp nữa rồi!

Eo hổ của Tống Thiên Tước dùng sức một cái, đem vật to lớn chen vào bên trong tiểu huyệt vừa căng chặt vừa mềm mại của cô.

“A! Đau. . . . . .” Cả khuôn mặt của Vạn Linh Chi đều nhăn chặt lại cùng một chỗ.

“Ngoan, đợi lát nữa sẽ không còn đau nữa.” Anh hôn cô, đè môi mình lên bờ môi mềm mại của cô, khẽ nói: “Cố gắng chịu đựng một chút, được không?”

“A!” Khi cảm giác đau đớn giống như muốn tê liệt này dần dần thoái lui, thì chỉ còn dư lại một chút đau nhức và cảm giác bị lấp kín, khát vọng trong cơ thể cô lại rục rịch muốn thức tỉnh thêm lần nữa.

Tống Thiên Tước dừng lại ở trong cơ thể cô, đứng im bất động, tập trung đợi đến khi nét mặt cô từ từ thả lỏng thì mới bắt đầu chậm rãi rút ra đẩy vào.

Dần dần, Vạn Linh Chi bắt đầu cảm thấy không còn đau đớn nữa, điều đang chờ đón cô tiếp theo chính là một loại cảm giác tê dại không nói nên lời.

“A. . . . . .” Tống Thiên Tước mạnh mẽ rút ra đẩy vào mang đến cho cô khoái cảm không ngừng, khiến cho cô càng lúc càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Nghe được tiếng rên rỉ thoải mái của cô, Tống Thiên Tước càng thêm hưng phấn, điên cuồng ra vào ở trên thân thể mềm mại trắng nõn của cô, giống hệt như một con dã thú đói khát đang cắn mút thân thể của cô, cô chỉ có thể ưỡn thẳng lưng phối hợp chạy nước rút điên cuồng với anh hết lần này tới lần khác.

“A. . . . . .” Vạn Linh Chi ở giữa sự ra vào mạnh mẽ có lực của anh đã đạt được kích thích khoái cảm, hai tay đan chặt vào nhau đặt lên gáy anh, thân mật tựa vào lồng ngực của anh.

Tống Thiên Tước cũng vươn hai tay ra ôm chặt cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi anh đào của cô, xâm nhập vào trong khoang miệng, dây dưa không dời với cô, lúc này thế giới xung quanh giống như đã ngừng lại.

“Linh Chi!” Anh nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, không kìm lòng nổi mà tăng nhanh tốc độ, điên cuồng chạy nước rút.

“A. . . . . . A. . . . . .”

Hai người đồng thời phát ra tiếng rên thỏa mãn, sau đó ôm nhau thật chặt. Một dòng tinh dịch nóng bỏng chảy vào trong hoa huyệt ấm áp của Vạn Linh Chi, lấp đầy khoảng trống trong cơ thể cô. . . . . .

Vạn Linh Chi chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua khe hở của rèm cửa, từng sợi nắng rải vào bên trong căn phòng. Vạn Linh Chi nhìn trần nhà một lúc lâu, mới phát hiện ra mình đang ở chỗ nào.

Cô đã kết hôn, căn phòng này không phải là căn phòng cô đã sống suốt 25 năm qua, mà là căn phòng của cô và Tống Thiên Tước. Sau một thời gian ngắn, cô mới ý thức được mình đã là vợ của người ta, đã có thân phận mới là nàng dâu.

Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, vị trí đó lạnh lẽo và trống rỗng chứng tỏ chủ nhân của nó đã rời đi được một lúc khá lâu rồi. Vạn Linh Chi cảm thấy hơi mất mát, một loại cảm giác buồn phiền lập tức xông lên đầu, khiến cho cô không phân biệt nổi là vì sao, cái miệng nhỏ chu lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vang vọng ở bên trong căn phòng. . . . . .

“Aiz. . . . . .”

“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vang dội, sau đó lại có giọng nói của một cô gái trẻ vang lên: “Đại thiếu phu nhân, người đã tỉnh chưa?”

Vạn Linh Chi vừa nghe tiếng gọi thì biết là người giúp việc đang gọi mình rời giường, không cần suy nghĩ liền lập tức rời giường.

“Đã. . . . . . dậy rồi, đợi tôi một chút, cô cứ đi xuống trước đi.” Cô cố gắng lấy hết dũng khí trước nay chưa từng có, mới nói xong đầy đủ một câu nói này.

Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, sửa soạn cho bản thân thật tốt. Nửa giờ sau, Vạn Linh Chi mặc một chiếc váy dài vải chiffon nhìn rất thanh nhã nhưng không mất khí chất chậm rãi bước ra ngoài. http://diendanlequydon.com

Trong lòng Vạn Linh Chi hơi bất an, hai bàn tay nhỏ để ở bên người âm thầm nắm chặt làn váy, để hóa giải tâm tình khẩn trương của mình. Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, cô đi tới phòng ăn của nhà họ Tống. Cô vừa mới đi vào phòng ăn, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên phải, chính là Tống Thiên Tước.

Anh ấy đang ở nhà sao? Vậy tại sao anh ấy lại không gọi cô rời giường, tại sao lại cố ý tới phòng ăn trước ngồi đợi cô? Từng dấu chấm hỏi lần lượt hiện lên ở trong đầu Van Linh Chi, vừa nghĩ tới khả năng có thể là anh cố tình để cho cô một mình đối diện với những người đang ngồi ở đây, đáy lòng của Vạn Linh Chi lại không ngừng trầm xuống.

“Tới đây ngồi đi.” Từ lúc cô xuất hiện ở trong phòng ăn, Tống Thiên Tước vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Nhìn thấy cô yếu đuối giống như con thỏ trắng nhỏ bị lạc đường trong rừng sâu khiến cho anh không nhịn được lại nảy sinh suy nghĩ muốn trêu chọc cô.

Sáng sớm hôm nay, quả thật là anh cố ý không đánh thức cô, cũng không đợi cô cùng nhau xuống lầu chào hỏi mọi người. Một mặt là do anh vốn dĩ từ trước tới giờ đều không quan tâm mấy thứ lễ nghi phiền phức này, mặt khác chính là muốn xem thử cô sẽ có phản ứng gì.

Đáng tiếc, cô gái nhỏ này dù đã trở thành vợ anh, những vẫn không bỏ được dáng vẻ trước đây. Lúc này, thoạt nhìn Vạn Linh Chi có vẻ như rất căng thẳng. Vốn dĩ anh còn cho rằng trải qua khoảng thời gian dạy dỗ gần đây, cô sẽ khá hơn trước rất nhiều, vậy mà không ngờ cô gái nhỏ này chỉ thoải mái tự nhiên khi ở trước mặt anh, đến khi xuất hiện trước mặt người khác thì lại trở về dáng vẻ vốn có lúc trước.

Aiz, xem ra về sau mình còn phải tiếp tục lao tâm khổ trí nhiều rồi.

Vạn Linh Chi cẩn thận, dè dặt đi tới chỗ trống ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhẹ nhàng kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống. Trong đáy lòng âm thầm tự động viên chính mình, lần lượt chào hỏi từng người trên bàn ăn.

“Thật không ngờ lão già họ Vạn kia vậy mà lại có được một cô cháu gái khéo léo như vậy, xem ra lão ta thật sự là phải tích phúc mấy đời rồi!” Ông nội Tống nhìn thấy cử chỉ khéo léo dịu dàng của Vạn Linh Chi thì cảm thấy rất hài lòng, so với hai đứa cháu gái ngang ngược của ông, thì quả thật là tốt hơn rất nhiều.

Hừ, không ngờ lão già họ Vạn kia lại may mắn như vậy, cả cháu trai và cháu gái đều rất ngoan, thật là khiến cho người ta ghen tỵ mà! Không giống như ông, cháu trai không chịu bị khống chế, không quản thúc được; cháu gái thì chỉ biết tiêu tiền ăn chơi, không muốn quản!

“Hừ, chỉ biết sợ hãi rụt rè, có cái gì tốt chứ!” Tống Mân Côi không phục hừ lạnh, khóe mắt liếc Vạn Linh Chi, vẻ mặt xem thường.

Hoàng Tú Phân thấy thế, lập tức trừng mắt nhìn con gái một cái, nếu làm ông cụ nổi giận, cũng chỉ có bà là người phải lãnh chịu hậu quả mà thôi.

Tống Mân Côi bị ông nội và mẹ trừng mắt nhìn chằm chằm, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại; mà Tống Bách Hợp ngồi ở bên cạnh cô lại khẽ che khóe miệng, bộ dáng nhìn cô giống như đang xem kịch vui.

“Ăn cơm đi, ông nội.” Tống Thiên Tước trầm mặc nhàn nhạt mở miệng, sau đó bắt đầu tự mình ăn cơm.

Ông nội Tống gật đầu một cái, hòa nhã cười nói với Vạn Linh Chi vẫn còn đang im lặng cúi đầu: “Linh Chi, mau ăn đi, nếu muốn ăn gì thì cứ nói với phòng bếp, để bọn họ đi lấy cho cháu.”

“Không. . . . . . Không cần phiền phức như vậy đâu, ông nội.” Vạn Linh Chi vừa nghe thấy ông nội Tống nói như vậy, thì bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi cái nĩa trong tay, vội vàng nhìn về phía ông xua tay rồi liên tục lắc đầu, “Thật sự không cần đâu.”

“Đừng căng thẳng, cháu đã gả cho Thiên Tước rồi, về sau chúng ta chính là người một nhà, có lời gì cứ nói, đừng ngại.” Ông nội Tống là người khôn khéo cỡ nào, sao lại không nhận ra tính tình nhát gan của Vạn Linh Chi chứ, nhưng mà ông cũng thấy ngoài mặt cô là người nhát gan nhưng trong nội tâm lại rất đơn giản, ngây thơ, hơn nữa đôi mắt của cô còn rất thuần khiết.

Vạn Linh Chi đơn giản, ngây thơ vừa vặn thích hợp với đứa cháu trai gian xảo, tâm tư phức tạp, giỏi tính kế người khác của ông. Xem ra đây đúng là nhân duyên trời định, hai người này lại cũng có thể gom thành một đôi. Ông và lão già họ Vạn từ trước tới giờ luôn đối đầu với nhau như nước với lửa, không ngờ mình thình lình nảy ra ý tưởng này, ngược lại lại thúc đẩy quan hệ của hai nhà.

Aiz, xem ra ông nhất định là phải đấu với lão già họ Vạn kia cả đời, không tách ra được rồi.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Vạn Linh Chi cầm theo cặp tài liệu của Tống Thiên Tước tiễn anh tới cửa lớn rồi cung kính đặt vào trong tay anh giống như lúc ở nhà cô thấy mẹ Vạn vẫn làm với bạn Vạn.

Sau khi Tống Thiên Tước nhận lấy cặp tài liệu cô đưa tới, liền dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát Vạn Linh Chi.

Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cho lòng bàn tay của Vạn Linh Chi âm thầm đổ mồ hôi, khuôn mặt của cô không tự chủ khẽ đỏ ửng. Là do cách ăn mặc hôm nay của cô có vấn đề ư, hay là trên mặt cô dính gì đó? Trong lòng Vạn Linh Chi không ngừng tự hỏi mình như vậy.

“Anh cưới về chính là vợ, chứ không phải là người giúp việc.” Trước khi Tống Thiên Tước lên xe, chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy ở bên tai cô.

Vạn Linh Chi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng xe nghênh ngang rời đi. Trong lòng rất khổ sở, mặc dù cô nhát gan, lại có chút đơn giản, ngây thơi, nhưng cô không phải người ngu ngốc. Tống Thiên Tước giễu cợt rõ ràng như vậy, sao cô có thể nghe không hiểu chứ?

Hóa ra, mới vừa rồi cô tự nhận đó là việc làm của một người vơ, nhưng ở trong mắt anh lại chỉ là việc làm của một người giúp việc, tại sao lại như vậy chứ? Lúc ở nhà, mỗi ngày cô đều thấy mẹ tiễn ba đi làm như vậy mà, tại sao lúc đến phiên mình làm, anh lại có loại phản ứng như vậy chứ?

Vạn Linh Chi chán nản suy nghĩ, mới ngày đầu tiên, mình đã làm sai rồi, về sau phải làm như thế nào đây?

Cả nhà họ Tống, cũng chỉ có mình Vạn Linh Chi mới phiền não về việc sau này mỗi ngày có nên đích thân tiễn chồng ra cửa hay không. Bởi vì, ở nhà họ Tống chưa từng có loại thói quen này, trước giờ luôn là ai làm chuyện nấy, đều đã thành thói quen rồi.

Nhưng mà, Vạn Linh Chi mới gả đến nhà họ Tống lại không biết quan niệm tình thân của người nhà họ Tống đạm bạc đến cỡ nào, mà tất cả những điều này, thân là chồng của Vạn Linh Chi, Tống Thiên Tước giống hệt như là cố ý quên mất, không hề nhắc nhở cô dù chỉ một chút.

Lúc này, Tống Thiên Tước đang ngồi trên xe, trong tay lật xem tài liệu cần thiết cho buổi họp sáng nay, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là vẻ mặt uất ức của Vạn Linh Chi mới vừa rồi trước khi anh rời đi.

“Chết tiệt.” Tống Thiên Tước khép tài liệu lại, âm thầm khẽ nguyền rủa: “Cô ấy có khó chịu hay không cũng không phải là chuyện mình nên quan tâm.” Lầu bầu xong, anh nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng mà, khuôn mặt bị đả kích đến tái nhợt của cô cứ hiện lên trong đầu anh không cách nào xua đi được. . . . . .

Vạn Linh Chi đứng nguyên tại chỗ, thật lâu sau mới bình phục tâm tình, xoay người đi vào trong nhà, vừa đi vào phòng khách, trước mặt liền đụng phải Hoàng Tú Phân và hai vị thiên kim của nhà họ Tống.

“Dì Phân, Mân Côi, Bách Hợp.” Trước khi gả tới đây, mẹ đã kể lại đơn giản thứ bậc của mọi người trong nhà họ Tống cho cô nghe một lần.

Cô biết Hoàng Tú Phân là mẹ kế của Tống Thiên Tước, nhưng anh luôn xưng hô với bà là “Dì Phân” mà không phải là mẹ, cho nên, cô cũng học theo chồng xưng hô như vậy.

Hoàng Tú Phân nghe thấy Vạn Linh Chi gọi một tiếng “Dì Phân” này, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sáng lạnh không vui rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết, cho dù trong lòng không vui, nhưng bà vẫn phải treo lên một nụ cười vừa dịu dàng vừa thân thiện.

“Linh Chi, thật là xin lỗi! Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn của con, Thiên Tước lại vẫn tới công ty đi làm, con ngàn vạn lần đừng trách nó đó.” Hoàng Tú Phân giả bộ hòa ái, biểu lộ bộ dáng dễ gần, dùng vẻ mặt áy náy nói câu xin lỗi với Linh Chi: “Aiz, đều tại Thiên Tước là một người cuồng công việc, nói thế nào nó cũng không nghe, ngay cả ông nội cũng không quản được nó, cho nên, sau này còn phải làm phiền người vợ hiền như con dụng tâm nhiều một chút rồi. “

Trong lòng Vạn Linh Chi có chút thấp thỏm: “Dì Phân, không có gì sao lại nói xin lỗi, chuyện của công ty tương đối quan trọng, con không sao, đây đều là chuyện con phải làm.” Cô vừa cẩn thận vừa sợ hãi đáp lại lời nói của Hoàng Tú Phân. Vạn Linh Chi chỉ sợ sơ ý một chút sẽ nói sai, đến lúc đó sẽ rất phiền toái. Mặc dù đều là gia tộc lớn, nhưng mà ở nhà họ Vạn của cô lại chưa bao giờ cần phải chú ý nói chuyện đúng khuôn phép, cẩn thận dè dặt khắp mọi nơi như ở nhà họ Tống.

“Không tức giận là tốt rồi.” Hoàng Tú Phân vì biểu hiện phong phạm của nữ chủ nhân, nên tiếp tục giả bộ hình tượng mẹ hiền: “Về sau có chuyện gì hoặc là có khó khăn gì thì cứ nói cho dì biết, nói thế nào thì dì cũng được coi như là mẹ chồng của con, con thấy đúng không?”

“Dạ, dì Phân.” Vạn Linh Chi mỉm cười gật đầu, trong lòng lại khẩn trương không dứt. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện lâu như vậy với người khác ngoại trừ trưởng bối nhà họ Vạn, cô thật sự rất sợ mình sẽ phát run, sợ mình sẽ để xảy ra chuyện xấu hổ, làm mất thể diện của Tống Thiên Tước.

“Ai da, mẹ, mẹ còn muốn nói bao lâu nữa?” Tống Mân Côi nãy giờ phải đứng đợi ở bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa nên thúc giục Hoàng Tú Phân: “Thời gian chúng ta hẹn làm SPA cũng sắp tới rồi, đi mau thôi!”

Tống Bách Hợp vừa ngáp vừa gật đầu, “Mẹ, cần gì phải nói chuyện khách sáo với cô ta?” Cô không hiểu tại sao mẹ phải giả bộ đóng vai trưởng bối từ ái với vị “Chị dâu” có lá gan nhỏ xíu này. Không phải mẹ muốn để cho chị họ Phương Nghiên làm chị dâu của các cô sao? Tại sao bây giờ đối xử với Vạn Linh Chi đều luôn trưng ra vẻ mặt vui vẻ hòa nhã như vậy chứ? Thật là kỳ quái!

“Không có lễ phép, Linh Chi là chị dâu của các con, ai cho phép các con nói chuyện như vậy hả?” Hoàng Tú Phân nghiêng đầu trừng mắt nhìn hai cô con gái của mình một cái sau đó lại quay đầu nhìn về phía Vạn Linh Chi nói: “Hai người bọn họ bị dì chiều hư rồi, thật không biết lớn nhỏ, con đừng để ở trong lòng nhé.”

“Dì Phân, không có chuyện gì.” Vạn Linh Chi câu nệ cười cười: “Dì có chuyện thì cứ đi giải quyết trước đi.”

“Vậy thì tốt, dì đang vội, dì đi trước đây.” Hoàng Tú Phân không nói thêm lời nào nữa, dẫn hai cô con gái ra cửa. Vạn Linh Chi nhìn theo bóng lưng của họ dần biến mất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này trái tim đang nhảy loạn trong ngực mới từ từ dịu xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play