Editor: Tinh Linh Tuyết
Ở bên trong Pub của thành phố.
“Nghe nói, lần này cậu đi xem mắt rất thành công phải không?” Dương Văn Lí vừa ngồi xuống, đã lập tức nhảy vào vấn đề bát quái chính.
“Xem ra, cậu đã đặt tai mắt nằm vùng ở bên cạnh tôi.” Vẻ mặt của Tống Thiên Tước hết sức tự nhiên, bình tĩnh uống rượu ngon: “Nếu không, sao tin tức của cậu lại nhanh như vậy hả? Xem ra, tôi không thể không đề phòng một chút rồi.”
“Này, tình hình như thế nào?” Trương Cẩn vẫn chưa biết rõ tình hình cho nên bị đoạn đối thoại của hai người họ làm cho ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: “Mau nói nghe một chút xem.”
“Hai ngày trước, tên này lại bị ông cụ nhà bọn họ sắp xếp đi xem mắt lần nữa.” Dương Văn Lí lạnh nhạt nói tiếp: “Hơn nữa nhân vật nữ chính lại còn là người mà cậu không thể tưởng tượng nổi.”
Dương Văn Lí cố ý làm ra vẻ huyền bí, đẩy hứng thú của Trương Cẩn lên thật cao: “Ai? Là ai vậy?”
Dương Văn Lí nghe vậy, cố ý liếc mắt nhìn người trong cuộc một cái, khóe miệng nhếch lên: “Để tôi nói, hay là cậu tự mình tuyên bố?”
“Cậu cũng đã là người phát ngôn của tôi rồi, còn cần phải phân biệt là ai nói sao?” Tống Thiên Tước vẫn vững như bàn thạch, không nóng không vội, chậm rãi nói ra. Cái tên này muốn nhìn thấy mặt anh biến sắc sao? Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.
“Thiên kim của nhà họ Vạn, Vạn Linh Chi.” Dương Văn Lí chán nản nói ra. Không thể nhìn thấy nét mặt của Tống Thiên Tước biến sắc như ý nguyện thật sự là khiến cho anh có chút thất vọng.
“Vạn Linh Chi?” Trương Cẩm âm thầm tìm kiếm dữ liệu về người con gái này ở trong đầu, nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn không nghĩ ra được: “Ặc. . . . . . Cô ấy trông như thế nào?”
“Ngay cả cậu là người được xưng là thám tử mà cũng không biết cô ấy, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này thật sự là không có bao nhiêu người từng gặp qua rồi!” Dương Văn Lí trêu ghẹo: “Cũng không biết cậu chủ họ Tống của chúng ta gặp phải cái vận gì, lại có thể gặp mặt cô ấy một lần?”
“Cái này đều là nhờ vào ông nội tôi bám riết tôi không tha, nếu không phải là ông ấy cố gắng giúp tôi tìm cô dâu, thì tôi cũng sẽ không gặp được cô ấy.” Tống Thiên Tước tiếp lời thuận theo lời nói cường điệu hóa của người bạn tốt.
“Đợi chút, mới vừa rồi cậu nói nhà họ Vạn chính là cái nhà họ Vạn của tập đoàn Vạn Tượng sao?” Trương Cẩn nhìn Dương Văn Lí, chờ đợi câu nói chứng thực của anh.
“Đương nhiên rồi, nếu không cậu cho rằng còn có nhà họ Vạn nào có thể lọt vào mắt của ông cụ bên nhà họ Tống nữa chứ?” Dương Văn Lí xì mũi coi thường.
“Trời, xem ra khẩu vị của ông cụ nhà các cậu rất lớn, vậy mà lại để cho cậu đi ăn sạch đại tiểu thư của Vạn Tượng, chẳng lẽ không sợ ngược lại cậu mới là người bị người ta ăn sạch sao?” Trương Cẩn âm thầm lắp bắp kinh hãi. Những đối tượng xem mắt trước kia của tên bạn tốt này quả thật là không thể so sánh với tập đoàn Vạn Tượng, thật sự là dã tâm rất lớn!
“Ha ha, cái này cậu cũng không cần phải lo lắng giúp hắn đâu. Nghe nói công chúa nhỏ của nhà họ Vạn là là một con thỏ trắng nhỏ, làm sao có thể đấu thắng con hồ ly như hắn chứ?” Dương Văn Lí nhàn nhạt sửa lại tin tức sai lầm của bạn tốt.
“Ồ, con thỏ trắng nhỏ sao?” Tống Thiên Tước nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, khinh thường cười nói: “Phải là con chuột nhỏ, một con chuột trắng nhỏ sợ gặp ánh sáng mới đúng.”
“Hả? Con chuột nhỏ?” Trương Cẩn giống hệt như nghe được một tin tức mới lạ trên thế giới, “Đường đường là công chúa nhà họ Vạn sao lại có thể là con chuột nhỏ chứ?”
“Mặc kệ là cái gì, tóm lại, ông nội tôi rất hài lòng là được.” Tống Thiên Tước không hề để tâm, ngược lại còn có chút mong đợi, “Có đôi khi, con chuột nhỏ cũng không tệ.”
“Ôi, tôi nghe thấy cái gì vậy?” Vẻ mặt của Dương Văn Lí tràn đầy kinh ngạc, “Tôi không nghe lầm đấy chứ! Sao tôi lại giống như nghe thấy giọng điệu của cậu có chút mong đợi vậy?”
“Tống Thiên Tước, chẳng lẽ cậu không để ý một chút nào sao?” Lần này Trương Cẩn đã nghe ra được một chút huyền cơ, “Cam tâm tình nguyện sao?”
“Tại sao không?” Tống Thiên Tước nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, đáy mắt thoáng hiện lên một nụ cười: “Tôi cũng không bị tổn hại gì.”
Ngược lại anh còn cảm thấy bản thân mình đã thu được lợi. Cô gái nhỏ tên Vạn Linh Chi đó, vừa nhìn qua đã biết là một người vô cùng đơn thuần, vừa ngây thơ lại rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần đùa giỡn tâm cơ với cô ấy. Cho nên, ở trong mối quan hệ này, Vạn Linh Chi tuyệt đối là người yếu thế, ha ha. . . . . .
“Cậu muốn kết hôn với cô ấy sao?” Ngay cả Dương Văn Lí cũng kinh ngạc: “Cậu sẽ không làm thật đấy chứ?”
“Có gì là không thể?” Tống Thiên Tước phát hiện mình tuyệt không bài xích khả năng này. http://diendanlequydon.com
Lúc này, Dương Văn Lí đã biết anh không phải là đang nói đùa. Liếc mắt về phía Trương Cẩn, trong lòng hai người không khỏi dâng lên một nghi vấn. . . . . . Vị tiểu thư nhà họ Vạn thật sự là có sức quyến rũ lớn như vậy sao?
“Yên tâm, lúc kết hôn, tôi sẽ thông báo cho hai cậu, không thể thiếu tiền mừng của các cậu được.” Tống Thiên Tước mỉm cười, nâng ly rượu lên nói với bọn họ.
Hai người nhìn anh trợn trắng mắt. Tên này vĩnh viễn đều luôn làm những chuyện không theo lẽ thường. Lúc trước thái độ của anh đối với hôn nhân chính là luôn kính trọng mà không gần gũi, nhưng bây giờ lại là dáng vẻ vô cùng hài lòng.
Thật là khiến cho người ta không hiểu nổi, aiz. . . . . .
Đây là lần đầu tiên Tống Thiên Tước dành ra một ngày trống vào cuối tuần, để an bài cái gọi là “hẹn hò”. Nếu là trước kia, đây tuyệt đối không phải là chuyện anh sẽ làm. Đối với phụ nữ, ngoại trừ cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt ra, những người khác đều là gặp mặt ở trên giường. Thế nhưng, hôm nay anh lại nghỉ việc, đặc biệt tới đây bồi dưỡng tình cảm với cô gái vừa nhát gan vừa thú vị này. Thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy hôm nay chắc là anh đã đụng phải quỷ. Nếu không, sao anh lại tâm huyết sôi trào, chủ động hẹn Vạn Linh Chi ra ngoài chứ?
“Aiz, vì cuộc hôn nhân này, vì quyền kinh doanh Tống thị, mình đúng là không tiếc bỏ vốn đầu tư mà.” Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa tự lẩm bẩm. Đổ hết toàn bộ những cử chỉ khác thường này lên điều kiện hấp dẫn mà ông nội đã đề xuất với anh.
Tống Thiên Tước vững vàng dừng xe lại trước cửa chính nhà họ Vạn. Tiếp đó, vừa xuống xe liền phát hiện người nhà họ Vạn đều đã đứng xếp hàng ở ngưỡng cửa chờ vai nam chính đến từ sớm. Hơn nữa, trong hàng người này còn có một người nhìn rất là hung thần ác sát, giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Tống Thiên Tước cười thầm một tiếng ở trong lòng. Chỉ là một buổi hẹn hò mà đã có thể điều động binh lực như thế, xem ra vị tiểu thư họ Vạn này cũng không phải là người mà người bình thường có thể hẹn được!
“Chào ông nội Vạn, bác trai Vạn, bác gái Vạn.” Tống Thiên Tước bình tĩnh đi tới lễ phép chào hỏi mấy vị trưởng bối, sau đó lại nhìn về phía hai vị thiếu gia nhà họ Vạn, khẽ gật đầu.
“Này! Tống Thiên Tước, hẹn hò thì hẹn hò, nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được phép táy máy tay chân với em gái của tôi, biết không?” Vạn Tử Nghiệp mang vẻ mặt ác bá hung ác, dùng giọng điệu khó coi cảnh cáo vai nam chính: “Nếu không, hừ hừ, cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Tống Thiên Tước đối với lời cảnh cáo này cũng chỉ khẽ cười nhạt, không đồng ý, cũng không phản đối.
“Linh Chi không thích tới những chỗ nhiều người.” Vạn Tử Xương khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước.
“Tôi biết.” Tống Thiên Tước thản nhiên nghênh đón ánh mắt trực diện của anh, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Được rồi.” Ông nội Vạn lên tiếng ngăn cản đoạn đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng của bọn họ, nghiêng đầu dặn dò người giúp việc, “Mau đi mời cô chủ ra đây.”
“Vâng.” Người giúp việc xoay người, mau chóng chạy đi mời Vạn Linh Chi.
“Thiên Tước, Linh Chi nhà chúng tôi tương đối nhát gan, cậu hãy bao dung một chút, đừng so đo với nó nhé.” Mẹ Vạn nhìn thấy toàn thân Tống Thiên Tước toát ra hơi thở trầm ổn bình tĩnh, thật sự là thích vô cùng, quả thật là cha mẹ vợ nhìn con rể; càng nhìn càng hứng thú!
“Bác gái quá lo lắng rồi! Linh Chi sao có thể là người nhát gan chứ! Cô ấy chỉ là tương đối an tĩnh mà thôi, giống như bác gái vậy, đều là người nhã nhặn, đoan trang.” Tống Thiên Tước mỉm cười trả lời. Thật không ngờ, bản thân anh cũng sẽ nói ra những lời nịnh nọt như vậy, nếu như để cho bạn thân của anh biết được, nhất định anh sẽ bị cười nhạo cả đời.
Vạn Tử Xương ở bên cạnh yên lặng không nói, lặng lẽ quan sát cử chỉ của Tống Thiên tước. Từ tận đáy lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, cao ngạo như anh ta mà cũng sẽ nói những lời ngon ngọt này sao? Thật sự là quá kỳ quái rồi !
“Ha ha, Thiên Tước thật khéo nói chuyện.” Mẹ Vạn vừa nghe xong, không nhịn được cười đến híp mắt.
“Hừ, lời ngon tiếng ngọt!” Ba Vạn khó chịu khẽ hừ một tiếng. Tên giặc này không những muốn cướp con gái bảo bối của ông, bây giờ lại còn nói năng ngọt xớt với bà xã của ông nữa.
“Chẳng lẽ bác trai không đồng ý với lời nói của cháu sao?” Tống Thiên Tước không hề tức giận vì lời nói kia. Từ trước đến nay, IQ và EQ của anh đều rất cao, dù là đang đối mặt với lão hồ ly ngàn năm như ông nội của anh thì anh cũng xử sự rất thành thạo. Chỉ một bác trai họ Vạn sao lại không ứng phó được chứ?
“Linh Chi tới đây, để cho hai đứa nhỏ đi đi.” Ông nội Vạn cũng đứng một bên âm thầm quan sát Tống Thiên Tước. Đối với tác phong xử sự tiến lùi thoả đáng của anh, rất là hài lòng.
“Ông nội.” Vạn Linh Chi đi về phía ông nội gật đầu một cái, sau đó lại quay về phía ba mẹ và anh trai chào hỏi.
“Được rồi, đi chơi thật vui vẻ nhé.” Sau khi ông nội Vạn lên tiếng, cũng không còn ai dám lên tiếng làm khó Tống Thiên Tước nữa.
“Vậy chúng cháu đi trước, buổi tối cháu sẽ đưa Linh Chi về đúng giờ.” Tống Thiên Tước khẽ gật đầu chào mọi người, sau đó mời Vạn Linh Chi lên chiếc xe đang dừng ở ngay cửa ra vào.
Người nhà họ Vạn đều mong đợi nhìn theo chiếc xe đi xa, trong lòng đều hiện ra cùng một cảm xúc, chỉ sợ là Vạn Linh Chi còn ở lại đây không lâu!
“Xem ra muốn hẹn được em thật sự là không hề dễ dàng chút nào!” Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa nói lời trêu chọc: “Phải đi qua Tam Đường Hội Thẩm, mới có thể nhìn thấy em đấy!”
“Thật xin lỗi, người nhà của em chẳng qua cũng chỉ là lo cho em mà thôi.” Vạn Linh Chi ngượng ngùng nói với anh: “Ba và các anh trai của em đều không có ác ý, anh đừng để bụng nhé.” Cô vừa giải thích cho anh nghe, vừa len lén liếc về phía anh, nhìn xem anh có tức giận hay không? Chỉ thấy nét mặt của anh vẫn tự nhiên, không hề nhìn thấy có một chút tức giận nào cả. Thấy vậy, cô không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. May mà anh không tức giận, phù. . . . . .
“Muốn đi chơi chỗ nào?” Tống Thiên Tước quay đầu nhìn về phía cô, giống như là có khả năng dự đoán được câu trả lời của cô nên lập tức giành nói trước: “Không được nói không biết!”
“Em. . . . . .” Vạn Linh Chi vừa định nói không biết, thì đã nghe thấy anh nói như vậy, nên đành nuốt lại lời nói đã đến miệng, im lặng không trả lời.
“Từ từ suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà nhất định phải nói ra một chỗ muốn tới.” Tống Thiên Tước không biết là tại sao anh lại muốn khuyến khích cô bày tỏ ý kiến của chính mình, không muốn để cho người ta xem thường cô.
“Vậy. . . . . .”
“Không được nói đi xem phim. Lần trước chúng ta đã đi xem phim rồi, chọn chỗ khác đi.” Tống Thiên Tước giống hệt như con giun ở trong bụng của cô, lại cướp lời trước khi cô nói câu trả lời ra khỏi miệng.
“Xem rồi cũng có thể xem lại mà.” Vạn Linh Chi nhỏ giọng kháng nghị.
“Ừ, có tiến bộ, biết đưa ra ý kiến rồi.” Khóe môi Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, liếc xéo cô một cái, nhỏ giọng trêu đùa.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Vạn Linh Chi lập tức trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng không biết nên để tay ở chỗ nào.
“Ha ha.” Khóe mắt Tống Thiên Tước nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, liền khẽ bật cười. Nhìn thấy cô khó xử như vậy, anh cũng không thể làm gì khác hơn là đổi sang cách hỏi khác: “Em đã từng đi Thế giới Hải Dương chưa?”
“Hả?” Một địa điểm chỉ mới nghe nói qua nhưng chưa từng tới vang lên ở bên tai cô. Cô ngây ngốc lắc đầu, khẽ nỉ non: “Chưa đi.”
“Được, vậy chúng ta tới nơi đó nhé.” Nói xong, Tống Thiên Tước xoay tay lái, chuyển hướng đi về phía Thế giới Hải Dương. . . . . .
Vạn Linh Chi giống hệt như một đứa bé, cô mở to mắt nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, ngắm bầy cá xinh đẹp kia chằm chằm không chớp mắt. Xung quanh cô đều là những đứa trẻ đáng yêu, cô giống như thiên sứ rơi vào trong thế giới trẻ em.
Tống Thiên Tước đi theo ngay phía sau cô, nhìn thấy cô từ lúc đi vào đều luôn há to miệng không khép lại được, trong mắt anh cũng không tự chủ được mà hiện ra sự cưng chiều.
Anh dám khẳng định, hiện tại cô gái nhỏ này nhất định là đã quên hết toàn bộ sự sợ hãi, quên cả bản tính nhút nhát, thậm chí quên cả sự tồn tại của anh. Bây giờ ở trong mắt cô chỉ có những con cá kỳ lạ hiếm thấy, và bầy cá xinh đẹp đủ màu nhìn đến hoa mắt kia mà thôi. Những con cá đó khiến cho đôi mắt của Vạn Linh Chi bận rộn, không rảnh để ý tới cái khác, chúng giúp cô tìm lại tuổi thơ chưa từng được trải qua.
Tống Thiên Tước phát hiện bản thân anh rất yêu thích bộ dáng hiện tại của Vạn Linh Chi, còn yêu thích hơn cả lúc nhìn thấy cô lần đầu tiên. Cô vốn dĩ là người ngây thơ, rụt rè nhưng lại khiến cho anh vừa nhìn một cái đã thấy thú vị. Cho nên, lúc tới buổi xem mắt, vừa nhìn thấy cô, anh liền quyết định tiếp tục kéo dài buổi xem mắt này. Ngay từ lúc đó cho tới bây giờ anh đều luôn hành động theo cảm giác của mình, hoàn toàn không có một chút bất mãn hoặc không cam lòng, gần như anh đã quên mất mục đích ban đầu đồng ý yêu cầu đi xem mắt của ông nội.
“Oa. . . . . .” Vạn Linh Chi thấy một vỏ trai khổng lồ đang mở ra, bên trong có một viên ngọc trai cực lớn.
Vạn Linh Chi hưng phấn kêu lên, không phải là vì nhìn thấy ngọc trai, mà là vì phát hiện ra ngọc trai được sinh ra từ đâu nên mới thét chói tai như vậy. Cô học theo đám trẻ con bên cạnh phát ra tiếng thán phục. Bộ dáng đáng yêu kia, khiến cho Tống Thiên Tước đi theo sau lưng cô không nhịn được mà nhẹ nhàng bật cười thành tiếng.
Vạn Linh Chi nghe thấy tiếng cười của anh, thì bỗng quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, thì lập tức nhớ tới mình đang ở chỗ nào.
“A!” Trời ạ! Cô lấy hai tay che mặt lại, mắc cỡ không còn mặt mũi nhìn người. Cô đã làm cái gì vậy? Vây mà lại quên mất anh vẫn còn ở đây, quên mất bây giờ mình còn đang hẹn hò? Này, sao cô lại làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Bản thân cô thật sự đã quên hết tất cả rồi, trước giờ cô chưa từng được tới nơi này bao giờ, cho nên mới mất hình tượng như vậy.
“Bây giờ mới biết xấu hổ, hình như là hơi chậm rồi?” Tống Thiên Tước cười nói, đi chơi cùng với cô thật sự là rất thoải mái!
“Em. . . . . .” Vạn Linh Chi đỏ mặt, không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ có thể quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn anh.
“Đi thôi, nơi này chỉ là một phần nhỏ, còn có rất nhiều chỗ chưa đi. Nếu còn không đi tiếp, chỉ sợ là sẽ không đủ thời gian.” Nói xong, anh vươn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, kéo đi.
Vạn Linh Chi cúi đầu dõi mắt nhìn bàn tay ấm áp kia, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi “Anh đã từng tới nơi này chưa?” Nhìn anh không giống người đã từng tới nơi này, hẳn là anh sẽ giống hệt như anh cả, từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm khắc mới đúng.
“Chưa.” Tống Thiên Tước trả lời thẳng thắn.
“Vậy sao anh lại biết nhiều như vậy?” Vạn Linh Chi không hề phát hiện, ở trước mặt anh cô càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng thoải mái, tự do tự tại.
“Không tệ, cũng biết hỏi tại sao rồi.” Tống Thiên Tước nghiêng đầu, nói một câu tán thưởng cô, sau đó mới trả lời vấn đề của cô, “Tôi chưa từng tới đây, nhưng mà tôi lại biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet, nó sẽ nói cho tôi biết.”
Vạn Linh Chi nghe vậy, mới phát hiện ra mình hỏi cái này có bao nhiêu ngu ngốc, liền đỏ mặt không dám hỏi nữa.
“Ha ha. . . . . .” Tống Thiên Tước không khách sáo cười to.
Tống Thiên Tước thầm nghĩ trong lòng, hẹn hò như thế này thật là làm cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn cả lúc ký thành công hợp đồng mấy triệu. Anh chợt nhận thấy suy nghĩ này của mình thật sự là rất quái lạ, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà anh đã có sự thay đổi rất lớn. Từ trước tới giờ anh luôn đặt công việc lên vị trí cao nhất, nhưng hôm nay lại phát hiện còn có chuyện khiến anh vui vẻ hơn so với công việc. Như vậy là tốt hay là xấu đây?
Vào giờ phút này, trong lòng Tống Thiên Tước có chút mờ mịt. Anh cũng không biết rõ cảm xúc này là như thế nào, nhưng anh biết những thứ này đều là vì người con gái ở trước mắt mà sinh ra. Là cô khiến cho anh có những loại suy nghĩ chưa từng có này.
Từ khi nào mà cô bắt đầu có thể có sức ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh như vậy chứ? Bất tri bất giác, Vạn Linh Chi đơn giản, thuần khiết này đã bắt đầu thay đổi tư tưởng của anh.
Tống Thiên Tước quay đầu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng của cô, trong lòng không khỏi mềm mại hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian qua, mối quan hệ giữa Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi nếu nói là người yêu thì cũng không giống. Trong hai người, chỉ có lúc nào Tống Thiên Tước chủ động hẹn gặp, thì cô mới có thể ngoan ngoãn ra ngoài, thời gian còn lại, một lần cô cũng không chủ động đi tìm anh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cô cũng chưa từng chủ động gọi tới. Nhưng mà nếu nói không phải là người yêu thì cũng không giống, vào mỗi ngày cuối tuần hai người đều ra ngoài hẹn hò giống như những đôi yêu nhau khác, Tống Thiên Tước đưa cô đi dạo khắp nơi, đi chơi khắp nơi, đi ăn uống khắp nơi. Có lúc, Vạn Linh Chi cũng nhìn không ra bản thân cô và Tống Thiên Tước rốt cuộc là loại quan hệ gì?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Trên đường trở về, Tống Thiên Tước phát hiện cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh giống như đang đi vào cõi tiên, thì không khỏi nghiêng đầu hỏi.
“Không có. . . . . . Không có gì.” Vạn Linh Chi căng thẳng trả lời, sợ suy nghĩ của mình sẽ bị anh phát hiện, như vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Động tác luống cuống của cô không dấu vết rơi vào trong mắt Tống Thiên Tước, anh cũng không vạch trần, mà đổi đề tài khác: “Mấy ngày nay cùng đi với tôi, em cảm thấy tôi như thế nào? “
“Hả?” Vạn Linh Chi không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía anh.
“Đừng nói với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện sau này đấy nhé?” Tống Thiên Tước thấy thế thì hơi nhíu chân mày lại. “Chúng ta đi xem mắt, mục đích chính là để kết hôn, đừng nói với tôi là em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn đấy nhé?” Anh cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương với phụ nữ suốt mấy năm, sau đó mới an nhàn thoải mái kết hôn.
“Không phải. . . . . .” Vạn Linh Chi lắc đầu theo trực giác, “Em không . . . . . .”
“Vậy tức là đã suy nghĩ tới chuyện này rồi sao?” Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu: “Vậy chúng ta kết hôn đi.”
Tống Thiên Tước giống hệt như đang thảo luận chuyện thời tiết, cứ như vậy hoàn thành xong cái việc được gọi là cầu hôn.
Vạn Linh Chi há to mồm, có chút không theo kịp suy nghĩ của anh. Tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
“Tôi không phải là người chồng ứng tuyển tốt nhất sao?” Tống Thiên Tước cực kỳ có tự tin với chính mình. “Hai chúng ta kết hôn, không chỉ có lợi cho nhà họ Tống, mà đối với nhà họ Vạn cũng là có lợi chứ không có hại. Ông nội em nhất định cũng rất mong đợi điều này, chắc là em sẽ không muốn làm cho ông ấy thất vọng chứ?.”
Tống Thiên Tước rất giỏi đoán lòng người trong thời gian ngắn. Anh biết Vạn Linh Chi quan tâm thái độ của ông nội cô nhất cho nên mới lấy ông nội Vạn ra làm điểm yếu của cô.
“Em. . . . . .” Vạn Linh Chi do dự.
“Gật đầu hoặc là lắc đầu.” Tống Thiên Tước nhất định phải lấy được đáp án hài lòng thì mới bằng lòng dừng lại. “Gật đầu chúng ta sẽ lập tức kết hôn, lắc đầu chúng ta sẽ chấm dứt tại đây. Tôi sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện không có ý nghĩa.”
Giọng nói lạnh lùng, hà khắc của Tống Thiên Tước khiến cho đáy lòng của Vạn Linh Chi cực kỳ căng thẳng. Anh nói như vậy là muốn ép mình trả lời sao? Cô biết anh rất nghiêm túc, nếu như cô lắc đầu, thì anh sẽ rời đi không chút do dự, về sau sẽ không có cơ hội nhìn thấy anh nữa, thậm chí anh sẽ lập tức tìm được một người khác tới thay thế vị trí của cô, sau đó trở thành phu nhân của anh.
Nội tâm Vạn Linh Chi chưa từng phải trải qua sự đấu tranh gian nan như thế này bao giờ. Đối với cô mà nói, anh là một người rất đặc biệt. Không phải là bởi vì cuộc xem mắt kia, mà là bởi vì sự chung đụng trong mấy ngày qua. Mấy ngày này, Tống Thiên Tước giúp cho cô biết về cái thế giờ này thêm lần nữa, giúp cô hiểu bản thân mình hơn, trước giờ cô không biết là mình cũng biết cười vui vẻ như vậy, không còn căng thẳng, không còn áp lực, cũng không còn sợ hãi và lo lắng, ở chung một chỗ với anh vừa thoải mái lại vừa tự do tự tại.
Vạn Linh Chi không muốn rời khỏi Tống Thiên Tước, không muốn cắt đứt hết toàn bộ với anh như vậy. Hạ Thảo đã từng nói, cô phải học cách dũng cảm, cô muốn vì mình dũng cảm đánh cuộc một lần.
Anh, Tống Thiên Tước chính là người mà đang chờ đợi!
“Được.” Một lúc lâu sau, Vạn Linh Chi rốt cuộc cũng gật đầu một cái, nghiêm túc trả lời anh.
Tống Thiên Tước không hề phát hiện từ lúc vừa mới bắt đầu anh vẫn ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cô, cho đến cô gật đầu đồng ý, trong nháy mắt đó, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phù, cô đồng ý rồi!
Một tháng sau, hôn lễ của Tống Thiên Tước và Vạn Linh Chi được cử hành. Một bữa tiệc cưới khí thế, xa hoa, duy mỹ kết thúc trong yên lặng. Hai người khác xa nhau một trời một vực lại cùng nhau ở chung một chỗ, còn làm cho xã hội thượng lưu bàn tán, bát quái suốt một khoảng thời gian dài. Dù thế nào mọi người cũng không nghĩ tới hai người của hai thế giớ hoàn toàn khác xa nhau sẽ kết hợp với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ đơn giản nghĩ đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi.
Vạn Linh Chi ngồi ở trên chiếc giường phủ khăn trải giường màu đỏ chót bằng tơ tằm, khẩn trương nắm chặt làn váy. Chữ hỉ (喜) màu đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố cô đã chính thức trở thành vợ của người ta rồi. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đây, chờ ông xã đang đứng ở bên ngoài tiễn khách trở lại.
Toàn thân Tống Thiên Tước đều là mùi rượu, anh vừa bước vào trong phòng, chân mày của Vạn Linh Chi liền không tự chủ nhíu lại, cái động tác cực kỳ nhỏ này khiến cho anh khẽ bật cười một tiếng.
“Sao em vẫn chưa đi thay quần áo?” Cô vẫn còn mặc một bộ lễ phục của cô dâu, ngồi ngay ngắn ở bên giường, tựa như tân nương ở cổ đại đang đợi trượng phu tới vén khăn voan. . . . . . Ha ha, thật sự là rất ngây thơ rất đáng yêu!
“Ah, em. . . . . . sẽ đi ngay bây giờ.” Mặc dù đã chung đụng với Tống Thiên Tước được một đoạn thời gian, nhưng vào giờ phút căng thẳng hiện tại, trái tim của Vạn Linh Chi vẫn không khỏi đập rộn lên, bàn tay nhỏ bé khẩn trương hiện lên một tầng mồ hôi rịn, trong lúc bối rối cô đã nắm chặt quần áo tắm rửa của mình lên, vội vàng chạy chậm về phía phòng tắm.
Tống Thiên Tước nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, độ cong của hóe miệng lại càng tăng lên. Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, sau đó cũng cầm quần áo lên xoay người đi tới phòng tắm ở cách vách căn phòng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT