Editor: Tinh Linh Tuyết
“Mẹ, sao mẹ phải đối xử tốt với Vạn Linh Chi như vậy chứ?” Tống Mân Côi ngồi vào trong xe, liền mở miệng trực tiếp hỏi thẳng.
“Đúng vậy đó mẹ, con cũng không hiểu.” Tống Bách Hợp cũng không hiểu được lý do vì sao bà lại làm vậy.
Hoàng Tú Phân bất đắc dĩ liếc hai đứa con gái của mình một cái. Sao bà lại sinh ra hai đứa con gái không có đầu óc như thế này chứ?
“Các con không có mắt sao?” Hoàng Tú Phân gầm nhẹ nói tiếp: “Nói thế nào thì Vạn Linh Chi cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Vạn, hơn nữa cũng là vợ của Tống Thiên Tước, các con không thấy thái độ của ông nội đối với cô ta sao? Chỉ cần như vậy thôi, chúng ta cũng không thể gây xích mích ngay trước mặt cô ta được, cho dù không thích cũng không thể biểu hiện ở trên mặt, biết không?”
“Mẹ, không phải là mẹ muốn cho để chị họ Phương Nghiên gả cho anh cả sao?” Lúc này Tống Bách Hợp mới hiểu ra, nhưng nghĩ lại: “Vậy kế tiếp phải làm sao?”
“Yên tâm, mẹ đã có biện pháp đối phó với cô ta rồi.” Trong đáy mắt Hoàng Tú Phân thoáng hiện lên một tia sáng lạnh đầy quỷ kế, bà dày công tính toán kế hoạch lâu như vậy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nói sao cũng không thể uổng phí!
“Mẹ, mẹ còn có thể có biện pháp gì chứ?” Tống Mân Côi cười lạnh nói: “Anh cả đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là người ông nội tự mình chọn lựa, chị họ Phương Nghiên còn có hy vọng gì chứ?”
Tống Mân Côi cũng không xem trọng tình huống này, mẹ làm như vậy quả thật là uổng phí tâm cơ rồi! Chẳng lẽ anh cả sẽ ly hôn vì chị họ Phương Nghiên sao? Làm sao có thể chứ?
“Chị à, cũng không thể nói như vậy.” Ngược lại, Tống Bách Hợp rất tán thành cách làm của mẹ mình: “Chị thử nhìn cô gái Vạn Linh Chi đó xem. Tướng mạo chỉ có thể được coi như là xinh đẹp động lòng người, nhưng mà tính tình lại quá kém. Dáng vẻ lúc nào cũng dè dặt, sợ sết, tuyệt đối không giống như chúng ta là những thiên kim tiểu thư năng lực giao tiếp cực giỏi, càng không nói tới khí chất tự nhiên thoải mái, cao quý thanh lịch. Nếu không phải ông nội nói cô ta là tiểu thư nhà họ Vạn, em còn tưởng rằng cô ta không chừng đã trải qua cuộc sống của một cô gái thôn quê đấy? Chị họ Phương Nghiên lại có nhiều thế mạnh hơn cô ta, chị xem chị họ Phương Nghiên ngoại trừ gia thế ra, có điểm nào không vượt qua Vạn Linh Chi gấp trăm gấp ngàn lần chứ? Em mà là đàn ông, thì cũng sẽ chọn chị họ Phương Nghiên.”
“Mẹ, mẹ muốn để cho chị họ Phương Nghiên tới phá hoại hôn nhân của bọn họ sao?” Tống Mân Côi nhíu mày nhìn về phía mẹ mình: “Ông nội sẽ không đồng ý để cho anh cả và chị dâu ly hôn đâu.”
“Chỉ cần anh cả của các con kiên trì muốn ly hôn, hoặc là Vạn Linh Chi tự mình nói ra, các con cho rằng ông nội của các con còn có thể ngăn cản được sao?” Hoàng Tú Phân đã tính trước rồi, bà nói tiếp: “Tính tình của anh cả các con, mẹ nghĩ chắc các con cũng biết. Một khi nó đã quyết định hoặc kiên trì chuyện gì, thì cho dù là ai cũng không ngăn cản được. Về phần Vạn Linh Chi, cô ta là người nhát gan chắc chắn sẽ không tự mình nói tới chuyện ly hôn. Nếu là cô ta đề nghị ly hôn, khẳng định là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, nhà họ Vạn cũng sẽ không mặc kệ mọi chuyện chỉ ngồi nhìn, đến lúc đó cho dù bọn họ không muốn ly hôn cũng không được.” Nghĩ đến đây, Hoàng Tú Phân giống như cảm thấy mục tiêu của mình càng ngày càng gần trong gang tấc rồi.
“Mẹ, mẹ tính bao giờ sẽ giới thiệu chị họ Phương Nghiên với anh cả?” Tống Bách Hợp cho là mẹ mình nói rất có đạo lý.
“Sẽ nhanh thôi, đợi mẹ an bài xong mọi chuyện, bọn họ tự nhiên sẽ gặp mặt.” Hoàng Tú Phân cười nói: “Mẹ sẽ làm cho tất cả những chuyện này đều phát triển thành được chuyện đương nhiên.”
Hai vị tiểu thư nhà họ Tống nghe thấy mẹ nói chuyện nắm chắc như vậy, cũng không nhịn được vui mừng nở nụ cười.
Như vậy thì những ngày tháng tiêu xài vô độ của họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc, thật là quá tốt đẹp! Ba mẹ con bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp do mình tự biên tự diễn, hoàn toàn quên mất Tống Thiên Tước là người từ trước tới giờ không ai có thể tùy ý định đoạt được, thế mà họ lại ở đây vọng tưởng có thể thay đổi hôn nhân và cuộc đời của anh.
Ai, thật sự là quá ngu xuẩn!
Trong cao ốc công ty cổ phần tài chính Tống thị.
“Này, nếu như tôi nhớ không lầm, thì ngày hôm qua chúng tôi vừa mới uống rượu mừng của cậu mà, tại sao hôm nay lại nhìn thấy cậu ở chỗ này chứ?” Hôm nay Dương Văn Lí tới Tống thị để bàn chuyện làm ăn, vốn cho là sẽ bàn bạc cùng trợ lý của Tống Thiên Tước, không ngờ vừa bước vào phòng lại nhìn thấy chú rể ngày hôm qua đang ngồi ở đây lật xem tài liệu.
“Chuyên án đầu tư lớn như vậy, vẫn nên do tôi tự mình tới bàn bạc mới tương đối thỏa đáng.” Tống Thiên Tước tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Nghe tôi nói này anh bạn, dù gì thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên sau tân hôn của cậu, không cần phải liều mạng đi làm như vậy chứ?” Dương Văn Lí thật sự là hoàn toàn hết nói nổi với anh rồi: “Cứ thế nhét vợ mới cưới của cậu vào cái nhà kia như vậy, có phải là có chút quá tàn nhẫn rồi hay không?”
Nhớ tới cô gái Vạn Linh Chi mềm mại đáng yêu kia, Dương Văn Lí không khỏi có chút đồng tình với cô, gả cho một người chồng không tim không phổi như vậy, thật sự là bất hạnh của cô mà!
“Tôi cho là hôm nay cậu tới đây là để nói chuyện đầu tư?” Tống Thiên Tước giống như không nghe thấy sự chỉ trích trong lời nói của bạn thân: “Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy thì mời cậu trở về đi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây nghe cậu nói những chuyện nhảm nhí râu ria này!”
“Này này, tôi nói, tôi nói còn không được sao?” Dương Văn Lí gấp gáp gọi anh lại, chỉ sợ anh ta thật sự cứ thế mà đi mất, vậy chuyện đầu tư có thể sẽ bị ngâm nước mất.
Vì vậy, kế tiếp Dương Văn Lí liền nghiêm túc thảo luận chuyện đầu tư với Tống Thiên Tước, không dám nói nhảm nhiều lời nữa, để tránh bị anh đuổi đi như vậy liền mất nhiền hơn được. Nhưng mà trải qua hai giờ thảo luận, sau khi hai người đã quyết định các hạng mục hợp tác làm việc, Dương Văn Lí lại không quản được cái miệng bát quái của mình: “Cậu thật sự tính cưới người ta về, sau đó cứ thể bỏ mặc người ta ở nhà sao? “
“Chuyện này hình như không liên quan tới cậu mà?” Tâm tình của Tống Thiên Tước thoáng chuyển biến, có vẻ tốt hơn trước, thoải mái trả lời vấn đề của anh: “Sao trước giờ tôi không biết cậu là người quan tâm cuộc sống hôn nhân của tôi như vậy nhỉ?”
“Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi, để tránh cho cậu mới kết hôn không lâu lại xảy ra scandal ly hôn.” Dương Văn Lí không khách khí nói móc.
“Cám ơn lời chúc của cậu, sẽ không có ngày như vậy đâu!” Thái độ của Tống Thiên Tước rất thờ ơ.
“Là cậu muốn kết hôn với người ta, kết quả là ngay ngày đầu tiên sau khi kết hôn cậu đã bỏ người ta ở nhà một mình, đây thật sự không phải là hành vi của quân tử.” Dương Văn Lí không đồng ý với cách làm này của bạn thân: “Coi chừng cô gái kia sẽ vì chuyện này mà ghi hận cả đời đấy.”
Đỉnh lông mày của Tống Thiên Tước hơi chau lại, trong lòng cảm thấy có chút là không thoải mái khi nghe bạn thân nói tới chuyện Vạn Linh Chi sẽ ghi hận.
“Không có việc gì, không tiễn.” Anh như vậy rõ ràng là đang hạ lệnh đuổi khách, khiến cho Dương Văn Lí không cam lòng đứng dậy.
“Hi vọng không lâu sau đó sẽ không phải nghe thấy tin tức cậu ly hôn.” Đi tới cửa, Dương Văn Lí nhàn nhạt để lại một câu trêu chọc: “Tôi không hi vọng trong chúng ta cậu là người kết hôn sớm nhất đồng thời cũng là người ly hôn sớm nhất đâu.”
“Xin nhận ý tốt của ngài, tuyệt đối sẽ không như vậy!” Tống Thiên Tước nhìn bạn thân giương lên một nụ cười giả dối, cắn chặt răng, nói từng chữ từng câu. Hừ! Thế nhưng dám trù ẻo hôn nhân của anh, anh nhất định sẽ không để cho bạn thân được hả hê!
Sau khi bạn thân vừa rời đi, Tống Thiên Tước cũng rời khỏi công ty, lái xe về nhà. Anh không tin Vạn Linh Chi dám có một câu oán hận với anh. Lúc đầu cưới cô là vì nhìn ra được cô là người rất dễ nắm trong tay, làm sao có thể để cho cô bò lên đầu mình chứ?
Giờ phút này trong đầu Vạn Linh Chi đang có hàng trăm dấu chấm hỏi nhảy loạn. Cô dè dặt nhìn về phía người đàn ông khí thế mạnh mẽ đang đứng ở trước mặt mình, người đó cũng chính là chồng của cô, Tống Thiên Tước.
Kỳ quái, buổi sáng lúc anh đi làm sắc mặt vẫn còn rất bình thường mà, tại sao buổi trưa sau khi đột nhiên trở về nhà, sắc mặt lại đổi thành bộ dáng khủng bố, không nói một lời nào như thế này chứ? Lại còn nhìn cô chằm chằm như vậy là sao? !
Vạn Linh Chi bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu cũng cảm thấy hơi tê dại. Chẳng lẽ mình đã làm sai chuyện gì rồi sao? Cô cố gắng nghĩ lại những chuyện mình đã làm trong sáng nay, tại sao nghĩ mãi cũng không thấy có chỗ nào không đúng nhỉ? Hôm nay sau khi ăn sáng xong rồi tiễn anh ra cửa, ngoại trừ chạm mặt mấy mẹ con dì Phân ở phòng khách ra, cô đều ngoan ngoãn ở trong phòng mình đọc sách, không hề đi chỗ nào hết mà.
“Cả buổi sáng em đều ở đây làm gì?” Một lúc lâu sau, Tống Thiên Tước mới lạnh nhạt mở miệng hỏi cô.
“Không. . . . . . làm gì cả, chỉ ở trong phòng đọc sách thôi.” Vạn Linh Chi thành thật trả lời, không biết vì sao nhìn sắc mặt anh rất khó coi.
Tống Thiên Tước tiến lên một bước, vươn tay giữ chặt chiếc cằm mềm mại xinh xắn của cô, nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như hồ nước của cô, hỏi cô với giọng điệu trầm thấp, dịu dàng: “Hôm nay anh đi làm, em có tức giận không?”
Vạn Linh Chi lắc đầu một cái theo bản năng, vừa mềm mại vừa nhát gan nói: “Mẹ em nói rằng, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, đây đều là chuyện nên làm, sao em lại tức giận chứ.”
Nghe thấy câu trả lời khéo leo hiểu lòng người của cô, Tống Thiên Tước vốn dĩ nên cảm thấy hài lòng mới đúng… nhưng đáng chết, trong lòng anh chính là cực kỳ khó chịu. Cô không oán hận giống như Dương Văn Lí nói, cũng không hề có một chút bất mãn nào cả, ngược lại vẻ mặt còn giống như đây là chuyện đương nhiên, thật sự là khiến cho anh rất tức giận!
Tống Thiên Tước không hiểu được rốt cuộc là mình đang tức cái gì nữa. Là tức giận vì mình quá quan tâm, hay là tức giận vì cô không quan tâm? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh không biết mình đang phát bệnh thần kinh gì nữa, cứ thế đột nhiên chạy về như vậy, sau đó lúc nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc và dè dặt của cô, lại càng khiến cho anh cực kỳ tức giận!
“Dù là như vậy, anh cũng không muốn để cho người khác có cơ hội nói này nọ.” Tống Thiên Tước hừ lạnh nói tiếp: “Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi há to, hơi sửng sốt một chút.
Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch này của cô, khiến choTống Thiên Tước vốn dĩ đang rất tức giận đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, sau đó lại kinh ngạc phát hiện người con gái này thế nhưng lại có thể khống chế tâm tình của anh rồi sao?
“Còn không đi mau đi.” Tống Thiên Tước cố ý cau mày lớn tiếng nói với cô.
“A, em lập tức đi ngay đây.” Vạn Linh Chi vội vàng chạy chậm tới phòng treo đồ để thay quần áo.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng luống cuống của cô, trong lòng Tống Thiên Tước thế nhưng lại cảm thấy một sự bình yên trước nay chưa từng có, cái loại cảm giác ấm áp đó, khiến cho tâm tình của anh có chút rung động.
“Em thích ăn món gì?” Ngồi trên xe, Tống Thiên Tước vừa lái xe, vừa hỏi.
“Em. . . . . . cái gì cũng được.” Trong lòng Vạn Linh Chi có chút cảm động, từ trước tới nay chưa từng có ai chủ động hỏi cô muốn đi đâu, muốn ăn cái gì, cho dù là người nhà của cô thì cũng đều trực tiếp quyết định thay cô, anh là người đầu tiên hỏi ý kiến của cô như vậy.
“Cái gì cũng được?” Tống Thiên Tước rất không thích kiểu câu trả lời không rõ ràng như thế này: “Anh không thích kiểu trả lời này. Nói đi, em muốn ăn cái gì?” Hôm nay, anh nhất định phải làm cho Vạn Linh Chi tự mình nói ra một sở thích của cô, mặc dù anh thích nhìn thấy dáng vẻ vừa nhát gan vừa căng thẳng của cô, nhưng mà anh không thích cô lúc nào cũng để người khác làm chủ, luôn xem nhẹ sở thích của mình.
Vạn Linh Chi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, biết anh đang nghiêm túc hỏi ý kiến của mình. Cảm giác lần đầu tiên được tôn trọng, để cho đáy lòng của cô hơi ấm áp. . . . . . Vì vậy, cô hơi nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn ăn cái gì.
Qua một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng hỏi anh: “Chúng ta có thể đi ăn cay được không?”
“Em thích ăn cay sao?” Tống Thiên Tước nghe vậy, liền quay đầu nhìn cô, kinh ngạc nói: “Thật sự là không nhìn ra.”
Trời ơi, cô gái nhỏ nhìn mềm mại yếu ớt, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ giống như tiếng muỗi kêu này, thế nhưng lại có thể ăn cay sao?
“Chỉ một chút xíu cay mà thôi.” Vạn Linh Chi ngước mắt lên, nhỏ giọng trả lời.
Một tiếng sau. . . . . .
Con ngươi của Tống Thiên Tước trừng lớn, nhìn người con gái ở đối diện liên tục gắp từng miếng thịt dính đầy tương ớt màu đỏ lên ăn, anh không nhịn được mà cảm thấy cổ họng của mình giống hệt như bị lửa đốt, vừa nóng lại vừa cay!
“Như vậy mà em dám nói chỉ ăn một chút xíu cay mà thôi?” Đáy mắt Tống Thiên Tước hiện lên ý cười, không biết vì sao tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt: “Ướp gia vị cay đến nỗi không thể nhận ra màu sắc của miếng thịt nữa rồi.”
Sau khi Vạn Linh Chi nuốt miếng thịt trong miệng xuống bụng, khuôn mặt vốn dĩ hơi đỏ ửng của cô trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, nghe thấy sự chế nhạo trong lời nói của anh, thì nhẹ giọng giải thích cho mình, “Cái này. . . . . . Là vì thịt quá ngon thôi.”
“Oh, thật sao?” Khóe miệng của Tống Thiên Tước khẽ nhếch lên, cực kỳ hứng thú nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá cô.
Vạn Linh Chi cảm thấy rất ngượng ngùng, ngẩng đầu dè dặt nhìn về phía anh. Cô phát hiện đồ ăn ở trước mặt anh vẫn còn nguyên, căn bản là không ăn bao nhiêu, lúc này cô mới ý thức tới chuyện có gì đó không đúng.
“Anh không thể ăn cay sao?” Cô bật thốt lên.
“Ừ, bởi vì dạ dày anh có chút vấn đề, cho nên không thể ăn cay được.” Tống Thiên Tước hời hợt đáp lại.
“Vậy. . . . . . tại sao anh lại. . . . . .” Vạn Linh Chi không hiểu, nếu như anh không ăn được, sao còn dẫn mình tới chỗ này?
“Em thích, không phải sao?” Tống Thiên Tước không thấy có chỗ nào là không đúng, anh nói: “Coi như đây là bồi thường cho em vì sáng sớm hôm nay anh bỏ lại em một mình ở nhà mà đi làm.”
Vạn Linh Chi có chút nghẹn ngào. Người đàn ông này mặc dù luôn bày sắc mặt cho cô xem, nhưng chưa bao giờ chân chính tổn thương cô lấy một lần, lần này lại càng chiều ý cô. Làm thế nào đây, cô thế nhưng lại phát hiện mình có chút thích anh, thậm chí có thể còn nhiều hơn so với mức một chút. “Thật xin lỗi, anh không cần phải chiều em như vậy, anh lại không ăn được.” Cô cúi đầu, cố gắng kiềm chế không để cho mình khóc òa.
“Không nên đụng một chút là lại nói xin lỗi.” Tống Thiên Tước không thích nhìn thấy dáng vẻ uất ức cầu toàn của cô: “Hơn nữa, những món này cũng không phải tất cả đều là đồ cay.”
Đây chính là lần đầu tiên Tống Thiên Tước an ủi phụ nữ trong suốt ba mươi năm nay. Trời ạ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Vạn Linh Chi buông chiếc đũa trong tay xuống: “Em ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
“Ăn no rồi?” Cô gái nhỏ này rõ ràng là đang nói dối, mới vừa rồi rõ ràng là còn ăn rất vui vẻ, sao giờ đã nói là no rồi.
“Nếu không ăn hết, anh không cho em đi!” Anh cau mày ra lệnh, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng tâm trạng hào hứng hôm nay.
“Không được.” Đây là lần đầu tiên Vạn Linh Chi nói ra chữ “Không” với người khác, mà người này lại chính là chồng mới cưới của cô.
“Cái gì?” Tống Thiên Tước không tin nổi vào lỗ tai của chính mình, người con gái có lá gan nhỏ như chuột này lại dám phản đối lời nói của anh.
“Em. . . . . . nói là, em thật sự không ăn nổi nữa, chúng ta về nhà thôi.” Anh nói dạ dày anh không tốt, cô cũng không muốn ăn tiếp nữa, đến lúc đó dạ dày của anh lại càng không thoải mái thì phải làm sao?
“Thật sự không ăn nổi nữa sao?” Tống Thiên Tước không còn cứng rắn như mới vừa rồi nữa.
Vạn Linh Chi dùng sức gật đầu, hai tay để xuống bên dưới bàn ăn, không đụng tới bất kỳ vật gì đặt trên bàn ăn nữa, để tỏ rõ quyết tâm: “Dạ dày của anh không tốt, đừng ăn những món này, chúng ta về nhà đi, đầu bếp ở nhà nấu ăn cũng rất tuyệt.”
Lý do sứt sẹo này của cô, rơi vào trong tai Tống Thiên Tước lại giống như một dòng nước ấm chảy khắp đáy lòng anh. Người con gái nhìn có vẻ vừa nhát gan vừa yếu đuối này, thì ra cũng sẽ có lúc vì anh mà quyết tâm giữ vững ý kiến của bản thân.
“Đi thôi.” Anh gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán hóa đơn xong, liền dẫn cô ra khỏi nhà hàng: “Chúng ta đừng về nhà, đi chỗ khác trước đã.”
“Hả?” Vạn Linh Chi không hiểu lý do nên ngẩng lên đầu nhìn về phía anh: “Đi đâu?”
Tống Thiên Tước cúi đầu, chuyển tầm mắt sang nhìn cô một lúc lâu: “Anh phát hiện câu hỏi của em càng ngày càng nhiều hơn rồi.”
Vạn Linh Chi giật mình, sau đó đột ngột cúi đầu, âm thầm hối hận. Xong rồi, vậy mà cô lại can thiệp chuyện của anh rồi! Mẹ Vạn từng nói với cô, phụ nữ không được phép can thiệp vào quyết định của chồng mình, nếu không sẽ bị chán ghét: “Thật xin lỗi.” Cô lại mở miệng nói xin lỗi, anh ấy chắc sẽ không càng ngày càng ghét cô hơn chứ.
“Anh nói rồi, không cần phải nói xin lỗi nữa.” Tống Thiên Tước thấy cô lại cúi đầu xuống, biến trở về dáng vẻ cẩn thận, dè dặt vốn có thì khẽ cau mày: “Em có quyền tự mình nói ra suy nghĩ của bản thân, hỏi chuyện muốn hỏi.”
“Còn nữa, anh hi vọng lúc em nói chuyện em có thể nhìn anh… anh cũng không phải là người mọc ra ở trên mặt đất, em cúi đầu là muốn nói chuyện với mặt đất sao?”
“Oh.” Cô nhỏ giọng lên tiếng.
“Hả?” Anh hừ nhẹ, không vui khi thấy cô vẫn còn đang cúi thấp đầu.
Vạn Linh Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, không được tự nhiên nghênh đón ánh mắt của anh: “Em. . . . . . biết rồi.”
“Rất tốt.” Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu. Sau khi hai người lên xe, anh liền lên đường chạy thẳng tới mục tiêu đã định, rất nhanh đã đến nơi mà anh muốn dẫn cô tới.
Sau khi an toàn dừng xe lại, Tống Thiên Tước xuống xe vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa xe: “Xuống đây đi.”
“Đây là …?” Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn qua cao ốc công ty bách hóa không lồ ở trước mắt, không hiểu anh muốn làm gì.
“Hành trình buổi trưa hôm nay của anh là phải đi khảo sát công ty bách hóa này. Bởi vì đi ăn cơm trưa cùng em, cho nên anh không có thời gian, bây giờ em ăn no rồi, nên giúp anh đi khảo sát đi.” Nói xong, liền kéo tay của cô khoác lên cánh tay của mình, từ từ đi vào bên trong giống như một đôi tình nhân đang đi dạo.
Mỗi tầng lầu bọn họ đều đi qua hết, ước chừng mất gần một tiếng đồng hồ, Tống Thiên Tước nghiêng đầu hỏi cô: “Có nhìn ra được công ty bách hóa này có chỗ nào khác những nơi tương tự như vậy không?”
“Em. . . . . . không hiểu những chuyện trên phương diện kinh doanh lắm.” Vạn Linh Chi thế nào cũng không ngờ tới anh sẽ hỏi mình về vấn đề liên quan tới phương diện kinh doanh.
“Không sao, anh chỉ muốn biết xét theo quan điểm của một khách hàng bình thường, sẽ đánh giá công ty bách hoa này như thế nào?” Tống Thiên Tước vốn dĩ cũng không hy vọng nhiều về việc cô sẽ nói được điều gì có tính xây dựng cao.
“Thật sự có thể nói sao?” Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Đương nhiên, anh cũng không phải là bạo quân, không cho phép em nói chuyện.” Tống Thiên Tước gật đầu nói.
“Công ty bách hóa này nhìn sơ qua bất luận là quy mô hay là trang hoàng, đều là hạng nhất.” Vạn Linh Chi khẽ liếc mắt nhìn thấy anh không có vẻ gì giống như đang tức giận, liền cố gắng lấy hết dũng khí cả đời của mình nói tiếp: “Nhưng mà, nếu như có thể bố trí thêm một ít trò chơi cho trẻ em, thiết kế nơi này trở nên ấm áp một chút, có lẽ sẽ hấp dẫn rất nhiều bà mẹ tới đây đi dạo. Bởi vì bây giờ có rất nhiều bà mẹ trẻ tuổi, họ thích đi dạo phố, nhưng lại phải chăm sóc cho đứa bé của mình, cho nên nếu làm như vậy, sẽ vẹn toàn đôi bên.”
“Sao em lại biết nhiều như vậy?” Tống Thiên Tước mỉm cười nhìn cô một cách chăm chú, dáng vẻ tràn đầy hứng thú.
“Em. . . . . . chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.” Vạn Linh Chi xấu hổ cúi đầu, sợ anh sẽ cười mình.
“Chỉ tùy tiện nói một chút? Vậy thì tốt, em lại tiếp tục tùy tiện nói cho anh nghe một chút ý kiến nữa đi.” Tống Thiên Tước giải thích với cô: “Công ty bách hóa này là chuyên án đầu tư mới của Tống thị, trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm để điều chỉnh phương hướng kinh doanh.”
“Em thật sự có thể nói tiếp sao?” Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, xác nhận lại lời nói của anh một lần nữa.
“Đương nhiên, không phải là anh đã nói rồi sao? Em có thể nói bất kỳ điều gì em muốn nói, anh không phải là người độc tài.” Tống Thiên Tước trả lời một cách khẳng định với cô.
Vạn Linh Chi nghe vậy, liền lấy hết dũng khí to gan nói ra quan điểm của bản thân: “Mục đích của công ty bách hóa chính là tạo cho người ta có địa điểm đi dạo vui vẻ và thoải mái, có thể ở phương diện này sẽ phải tốn nhiều công sức một chút. Ơ phương diện phục vụ có thể làm tốt hơn một chút, ví dụ như ở khu kinh doanh độc quyền mặt hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh, có thể miễn phí hướng dẫn các bà mẹ trẻ tuổi cách chăm sóc trẻ con; ở quầy kinh doanh mỹ phẩm có thể thiết kế một khu giao lưu, để những người yêu thích trang điểm hoặc thường xuyên trang điểm có cơ hội trao đổi bí quyết tâm đắc với vài người cùng sở thích, người không hiểu về trang điểm cũng có thể tới đây học tập.”
“Em nói tiếp đi.” Tống Thiên Tước mỉm cười nhìn cô, khích lệ cô dũng cảm nói tiếp.
Vạn Linh Chi thấy anh không hề giễu cợt cô, ngược lại còn khích lệ cô nói tiếp, đôi mắt trong suốt không nhịn được bỗng sáng lên, cô nói tiếp: “Phái nữ là nhóm tiêu thụ chủ yếu của công ty bách hóa, mà đa số phái nữ đều thích làm đẹp, thích chưng diện, chúng ta hãy thử cung cấp tất cả các dịch vụ tốt nhất từ đầu tới cuối cho họ. Phụ nữ trẻ tuổi đều thích quần áo đẹp, túi xách đẹp; phụ nữ trung niên thì lại rất để ý tới nhu cầu của người thân trong gia đình; về phần phụ nữ lớn tuổi, điều họ chú trọng nhất chính là dưỡng sinh, chúng ta có thể cung cấp phục vụ về phương diện này giúp bọn họ.”
Tống Thiên Tước dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô vậy mà lại phân tích rõ ràng đâu ra đấy, thật sự là làm cho anh rất chấn động.
“Em quả nhiên đúng là người của nhà họ Vạn.” Cô gái nhỏ này thế nhưng ngay cả khách hàng tiềm năng cũng nghĩ đến.
Vừa nghe thấy anh nói như thế, Vạn Linh Chi mới phát giác vừa rồi sao mình lại nói nhiều lời như vậy. Cô vội vàng im lặng, lo lắng nhìn về phía anh, anh sẽ không tức giận chứ?
“Ý kiến của em, đợi lúc anh trở về sẽ căn dặn nhân viên nghiêm túc cân nhắc.” Tống Thiên Tước cười nói với cô.
Vạn Linh Chi đỏ bừng cả mặt, ngập ngừng nói: “Em. . . . . . chỉ nói lung tung thôi.”
“Nói lung tung cũng có thể nói ra được được một phương pháp hay sao?” Tống Thiên Tước kéo cô tiếp tục đi dạo: “Đây không phải là điều ai cũng có thể nói ra được, em đừng mắc cỡ nữa.”
Vạn Linh Chi cảm thấy trái tim của mình nhảy dồn dập thình thịch, giống hệt như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chưa từng có người nào khích lệ cô giống như anh, người đàn ông tên Tống Thiên Tước luôn bị anh hai gọi là hồ ly này, vào giờ phút này cô không hề thấy một chút dấu vết giảo hoạt nào trên người anh, có cũng chỉ là sự dịu dàng và khích lệ.
“Cám ơn.” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói với anh.
Tống Thiên Tước nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của cô, con ngươi màu đen hơi trầm xuống, giật mình phát hiện tầm mắt của mình bị cô hấp dẫn, thời gian dừng lại ở trên người cô cũng càng ngày càng dài. . . . . . Bắt đầu từ khi nào, anh thế nhưng một chút cũng không hề cảm thấy, hôn nhân của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là vì ích lợi, không liên quan tới tình yêu?
Đối với anh tình yêu là một chuyện vô cùng buồn cười, vết xe cũ của mẹ chính là bằng chứng thép tốt nhất? Bà vì cái gọi là tình yêu, cho dù thân thể không cho phép cũng nhất định sinh con trai cho người mình yêu, cuối cùng cái nhận được chính là sự phản bội, mang theo một trái tim đầy vết thương rời khỏi trần thế. Thật sự là không có chuyện gì mỉa mai hơn chuyện này, cho nên anh tuyệt không cần tình yêu, chỉ cần hôn nhân là được!
Nhưng mà bây giờ, anh đột nhiên không hiểu rõ trái tim của mình nữa rồi, rốt cuộc anh muốn cái gì? Thật sự chỉ là hôn nhân thôi sao? Nếu như là vậy thì tại sao anh lại vì Vạn Linh Chi làm nhiều chuyện như vậy, tại sao lúc nhìn thấy cô vui vẻ, trái tim của anh cũng sẽ không tự chủ mà vui vẻ theo cô chứ?
Tất cả những điều này, khiến cho Tống Thiên Tước hoang mang, nhất thời mất đi phương hướng ban đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT