Sau buổi sáng bị giày
vò, trong lòng Nhược Hi vốn cảm thấy khó chịu, lúc dừng lại có chút mất
hồn, tay chưa rút về, vẫn giơ giữa không trung.
“Mệt mỏi?” Anh ta hỏi, hơi thở mang theo mùi vị cà phê.
Vì để tập nhảy dễ dàng, mọi người đều cởi áo blouse, Nhược Hi mặc quần
jean áo khoác, nhưng anh ta lại quần âu áo sơ mi, trên người đều là
hương vị sạch sẽ, không giống Nhược Hi luôn cảm giác mình ngây ngấy mồ
hôi.
“Không sao, chỉ là có chút nóng.” Nhược Hi vội vàng rút tay về, nghiêm mặt nhìn anh ta.
“Cô không phát hiện chúng ta so với người khác học nhanh hơn một chút?”
“Anh đây chính là khoe bản thân mình thông minh?” Nhược Hi nhướng mày, khinh bỉ hỏi ngược lại.
“Cô thật thông minh.” Anh cười như không cười nhìn người hướng dẫn nói: “Tập tốt sẽ được nghỉ ngơi đi.”
Hướng dẫn là một người dạy chuyên nghiệp, nghe nói rất nhiều nơi mời cô dạy.
Có người đề nghị cô cũng không từ chối, cười ha hả nói: “Được, hai người rất hợp, cứ nghỉ ngơi trước, những người khác tập lại một lần.”
Nhất thời hàng loạt tiếng kêu oán trách: “Tại sao, không công bằng a.”
Lê Tử Trạm buông lỏng, cười cười: “Chúng ta khiến dân chúng phẫn nộ rồi, nếu như cô không nghỉ ngơi sẽ bị ném cà chua.”
“Yên tâm,anh cao như vậy người được thưởng nhiều nhất chính là anh.” Nhược Hi nhàn nhạt nhìn anh ta, nhảy từ sân khấu xuống.
“Cô thật đúng là không phải con gái. Tại sao không đi cầu thang?” Anh ta đi phía sau nhẹ nhàng nói, không phải châm chọc, dường như có chút tức
giận.
Câu nói tương tự như Lục Dương, lại kích thích lửa giận
trong lòng Nhược Hi, lúc Lê Tử Trạm nói, cô chỉ phản xạ có điều kiện
phản bác: “Anh từ trên bậc thang đi xuống thì được coi là đàn ông?”
“Tâm trạng cô hôm nay không tốt?” Anh cầm bình nước, mở nắp đưa tới, “Nhảy với tôi khiến cô mất tự nhiên?”
Nhược Hi không nhận, lời nói của anh ta khiến lòng cô run lên, không tự
chủ được giương mắt nhìn lên, sau đó nhanh chóng chuyển dời tầm nhìn,
hết sức khống chế hơi thở.
“Bệnh của anh lại tái phát? Mau đi uống thuốc!” Nhược Hi chột dạ, giọng nói không còn cứng rắn như trước.
“Tốt.” Anh rốt cuộc nghiêm túc, chậm chạp đồng ý.
Thấy Lê Tử Trạm nghe lời, Nhược HI cũng không tính toán, nhưng lời nói lại
không như vậy: “ Uống thuốc xong nhớ đánh răng, miệng đầy vị cà phê.”
Chợt Lê Tử Trạm không lên tiếng chỉ đi lại gần, ôm ngang hông cô, sau đó….
Hôn lên môi cô.
Kẹo que Nhược Hi
Sững sờ là điều tất nhiên, vẻ mặt cô hoàn toàn ngây ngốc.
Nhược Hi ở trong viện là người rất bận rộn, cô vốn nghĩ mình chỉ là một cô
gái bình thường, tương lai cũng muốn tìm một người đàn ông bình thường
nói chuyện yêu đương, kết hôn, sống đến đầu bạc, đây chính là ước mơ vô
cùng giản dị
Không ngờ lần đầu nổi danh lại như vậy, càng không nghĩ tới lí tưởng sống khiêm tốn lại bị chà đạp dưới chân.
Được rồi, cô thừ nhận, khi còn bé cô quả thật len lén đạp con chó nhà Vương
đại, cũng dán dấy lên lỗ khóa nhà tiểu Cường, còn cầm bóng nước ném mấy
bạn nam…., nhưng những thứ này có thể khiến ông trời tạo ra thần thoại
thế này không, hân hạnh chiếu cố gái già ba mươi năm?
Nhược Hi
không biết mình có ưu điểm gì, càng không biết mình có bao nhiêu khuyết
điểm, khiến cô có được nụ hôn của hoàng tử trở thành tâm điểm hâm mộ của mọi người, nhưng cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng bản thân vì
một nụ hôn sẽ trở thành công chúa, bởi vì cô căn bản chính là cô gái thô lỗ.
Cô dùng sức giãy dụa, cố gắng kết thúc cái mộng ảo thần
thoại này. Nhưng tay bị Lê Tử Trạm giữ lại, đặt lên hông, sau đó ngẩng
đầu lên cười nói: “Còn có vị sao?”
Có lẽ bữa tiệc ngon làm cho
mọi người thỏa mãn thị giác, Nhược Hi nhìn qua người anh ta, thấy mọi
người há hốc mồm, đứng nguyên tại chỗ nhìn bọn họ.
Cô hướng dẫn
lấy lại tinh thần đầu tiên, vội gọi lại thần trí của mọi người, cười ha
ha nói: “Đến đây, chúng ta tiếp tục luyện tập, còn không hiểu bọn họ sao lại tập tốt như vậy? Hóa ra là một đôi, loại ăn ý này mọi người nên học tập, cố gắng lên!”
Lời nói hoàn toàn khiến Nhược Hi tuyệt vọng, cô trợn to hai mắt, không nhịn được, nhấc chân đá vào chân anh ta.
Thuật phòng thân đầu tiên của con gái, đánh vào chỗ đau.
Nhưng vẫn chú ý tới hương khói Lê gia nhà anh ta, cho nên vẫn không xuống tay ở bộ vị quan trọng nhất.
Không tránh né dĩ nhiên là vinh quang trúng thưởng, anh cúi đầu, cười nhạt: “Cô vừa rồi đặc biệt giống một người.”
“Người nào?” Nhược Hi cau mày lạnh lùng hỏi.
“Lâm Nhược Hi.”
“Anh hoài nghi sự thông minh của tôi?” Thân thể nháy mắt cứng ngắc.
“Tôi còn tưởng cô có thể nhớ ra tôi. Không nhớ được coi như xong.” Lê Tử
Trạm vỗ nhẹ trên vai cô hai cái, sau đó dịu dàng cười: “Cám ơn cô, không đánh vào mặt tôi.”
Nhược Hi né mấy bước, sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi trở lại nói mình có chút đau đầu, chân không còn sức sống chết nài nỉ hướng dẫn, cho cô trở về.
Nhược Hi cảm thấy trong lòng cô không nỡ. Có chút lo lắng hoảng sợ. Lê Tử
Trạm tất nhiên không phải đối tượng kết hôn tốt nhất, anh ta qua hoa
tâm, quá cường thế, cưới xong chưa chắc có cuộc sống bình thản. Huống
chi bây giờ mục đích không rõ, mặc dù anh ta tỏ vẻ theo đuổi nhưng một
câu cam kết cũng không có, tất cả mọi thứ đều rối loạn, trước tiên là
lên giường, sau đó là hôn, chẳng lẽ đợi đến ngày kết hôn mới nói tôi
thích cô, chúng ta lui tới chứ? Loại người như thế, thi triển sức quyến
rũ chính là khả năng thiên phú, ông trời cho bọn họ có khả năng tạo ra
mộng ảo, đợi cô rơi vào, có lẽ người ta sẽ không còn cảm giác mới mẻ,
sau đó bỏ của chạy lấy người không chừng.
Chính là như vậy, trên đầu người hói thấy rõ ràng con rận, cô suýt chút nữa là bị lừa rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT