Nghe ý của anh ta, có lẽ bọn họ trước đây từng gặp, cô biết anh ta sao? Gặp anh ta khi nào?

Không ấn tương, một chút cũng không có.

Nhược Hi vô ý thức đi tới văn phòng, giống như Thiện Nữ U Hồn đi trên hành lang, qua khúc cua, lên cầu thang, tới phòng bệnh thứ ba bên trái, cánh cửa cũng giống như các cánh cửa phòng khác, nhưng cô lại chỉ có nhìn thấy cánh cửa đó.

Cách cánh cửa thủy tinh, nhìn Mục Ca ngủ.

Giống như nhiều năm trước đây, bởi vì lớn lên gương mặt trưởng thành như tư thế ngủ vẫn thế.

Cô khẽ mở cửa, kéo ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt không biểu lộ nhìn hắn, cũng không muốn nghĩ cái gì.

Mục Ca khiến cô nghĩ lại đoạn thời gian hạnh phúc ngắn ngủi kia, ba khỏe mạnh, Mục Âm vẫn ở đó, cô không buồn không lo, hắn không tiếc hi sinh hình tượng làm cô vui vẻ. Hình như lúc đó bầu trời thật xanh, không khí tươi mát, tâm trạng mỗi ngày thật là tốt.

Cô cũng nghĩ bọn họ sẽ thiên trường địa cửu, cô cũng nghĩ chỉ cần lớn lên bình an thì cái gì cũng có thể vượt qua được, bàn tay định mệnh chẳng biết từ lúc nào đã mở ra vòng luân hồi, ừ lúc ba hắn gửi lá thư kia, mọi thứ đều thay đổi. Lục Minh Uyên, người cha trong miệng của hắn là luôn luôn say rượu, gửi thư nói, hắn có thể ra nước ngoài du học.

Ra khỏi nước học, đó là mơ ước của bao nhiêu người, chỉ có những học sinh mũi nhọn xuất sắc mới dám có ý nghĩ chuyện cứ như vậy mà rơi trên người hắn.

Mơ hồ nhớ, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt hỏi cô: “Cô để tôi đi? Không nhớ tôi?”

Câu hỏi trực tiếp của hắn năm đó cũng khiến cô đỏ mặt, nhưng cô cậy vào bản thân lớn tuổi, nhắm mắt nói: “Thật không biết xấu hổ, tôi tại sao phải nhớ cậu?”

Mục Ca tức giận thật lâu không nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể hất tay lao ra ngoài cửa.

Thật ra thì, cô muốn nói: “Tôi nghĩ, tôi sẽ nhất nhớ cậu. Chỉ sợ, cậu không nhớ rõ tôi.”

Nhưng cuối cùng, vẫn không có nói.

Thật may là không nói, nếu không mấy năm nay hắn cũng sẽ không sống vui vẻ mà không có gánh nặng.

Lục Dương ở trên giường bệnh hình như cảm thấy cái gì lật người, mày vẫn nhíu chặt.

Phòng bệnh của hắn hướng rất tốt, bọn họ chắc phải mất viện phí khá cao mới được nằm ở đây, ánh nắng chiều chiếu vào cửa sổ, cô nhìn thấy một vầng ánh sáng bao trùm lấy ngời Lục Dương.

Hình ảnh này, tám năm rồi cô chưa nhìn thấy.

Mặt của hắn hướng về phía Nhược Hi, sống mũi thẳng tắp, bỗng hắn đạp mạnh chân một cái, Nhược Hi nghĩ hắn muốn tỉnh lại, lập tức đứng lên muốn chạy đi, nhưng có lẽ hắn nằm mơ, hừ hừ hai tiếng lại ôm gối đầu ngủ tiếp.

Nhược Hi không biết cuối cùng bản thân bị làm sao, không tự chủ được lại chạy tới đây, vừa nhàm chán vừa ngốc nghếch, quả thật phải nói là ngu xuẩn.

Làm gì? Thương tiếc tình yêu đã mất? Muốn nhớ lại tuổi thanh xuân? Cực kì bi ai người và vật không còn?

Cô có chút ngốc, sau đó ngồi lên ghế, kéo lại rèm cửa sổ, giúp hắn đắp chăn, lúc đắp chăn cho hắn thấy rèm mi hắn hơi lay động phát hiện lúc hắn ngủ cười thật mê hoặc, giống như tiểu hồ li gian xảo.

Nhược Hi nhìn chằm chằm, đầu óc hỗn loạn, có lẽ, thời khắc chứng minh đã đến.

Nhưng nghĩ tới buổi sáng hắn nói nhảm, cô lại mắng thầm mình.

Trên người hắn toàn là hương vị tươi mát, có lẽ Mục Âm chăm sóc cũng khá tốt, ở trên người ba cô cũng ngửi thấy mùi thơm này.

Rất sạch sẽ, thật ấm áp.

Nhược Hi miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, cố nhịn sự mê hoặc, khắc chế ý tưởng hoang đường của mình.

Nhớ lại thời gian trôi qua không thể lấy lại, nhưng thực tế hắn vẫn ở đây không phải sao?

Nếu như, nếu như......

Buổi sáng, hắn nói, hắn không buông tha, vậy thì cô thì sao?

Có chút không cam lòng, là thật, nhưng chính bản thân cô cũng không kiềm được ý tưởng.

Hai người dán sát như vậy, hô hấp của hắn cũng rất gần, hơi thở của hắn cũng không xa lạ, nhiều năm trước cô từng hạnh phúc như vậy thưởng thức qua....

Cúi người xuống, Nhược Hi chạm nhẹ lên môi hắn, rồi sau đó lập tức giật bắn mình thu hồi tất cả ý niệm, cánh tay bám chặt vào giường ngẩn người.

Tại sao vậy, đầu cô đúng là bị lừa đá, tại sao lại hồ đồ đi hôn hắn?

Cô muốn thoát khỏi hiện trường gây án,lại phát hiện bị người khác níu lại, “Cô phải phụ trách.” Lục Dương nhẹ nhàng cười, chẳng biết hắn đã tỉnh lại từ lúc nào, mà Nhược hi lại nhìn vào đôi mắt thanh tỉnh của hắn, hoàn toàn sụp đổ.

“Phụ trách cái đầu cậu!” Cô không có hình tượng mắng to.

“Được, phụ trách cái kia cũng được, tôi không có vấn đề.”Vẻ mặt Lục Dương vẫn dịu dàng.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ phụ trách lo liệu cuộc sống của cậu, cấp cho cậu giải nhất tàn phế.” Nhược Hi cắn răng nghiến lợi nói.

“Vậy cô nuôi tôi?” Lục Dương đột nhiên xấu xa khiến Nhược Hi cứng người.

“Lục Dương, buông tay!” Nhược Hi lớn tiếng.

“Gọi tôi Mục Ca.” Anh không để ý tới Nhược Hi thẹn quá hóa giận, cánh tay siết chặt, lôi cô vào trong ngực, Nhược Hi sững sờ quên cả giãy dụa, chỉ cứng đờ người ngã vào ngực hắn, mặc cho hắn cúi đầu vùi vào trong tóc cô thở mạnh.

“Bảo Bảo, tôi thật sự nhớ cô.”

“Nhớ tới mức quên luôn?” Nhược Hi dùng ngón tay hung hăng véo cổ tay hắn, chỉ hận mình không có móng tay để có thể tạo vết thương lớn hơn.

Nhưng hắn chỉ dùng sức ôm cô, mắt thấy cái chân bị lệch vị trí, hắn thế mà lại chịu cảm giác đau đớn nhất quyết không buông tay, tên biến thái này, Nhược Hi hét lớn: “Mục Ca, cậu không buông tay chân cậu sẽ phải phẫu thuật lại đó!”

“Để cho tôi ôm một lát, Bảo Bảo.” Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nói nhẹ nhàng ở bên tai Nhược Hi: “Tôi vẫn ôm cô ở trong mộng.”

Nhược Hi ngẩn người, từ từ buông xuôi không giãy dụa, đầu ngón tay có chút run rẩy, cô thậm chí còn không tìm được lời phản bác.

“Tôi ở trong mộng mới gặp được cô, càng mơ, tâm lại càng sợ. Lúc đầu mới tới Mĩ, ngôn ngữ không thạo, muốn kể khổ với cô, nhưng sợ bị cô cười nên không dám nói, sau lại nhớ cô, liền lấy hình cô ra xem, trong mộng cũng là mơ được ôm cô, cảm nhận thân nhiệt của cô, về sau, khi thích ứng được với cuộc sống lại nhớ dáng vẻ cô, hận mình không thể ở cạnh cô lúc cô đau lòng, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng thấy mơ hồ, năm đó chúng ta bắt đầu thế nào, kết thúc thế nào, tất cả đều quên hết, trong lòng chỉ còn hình ảnh của một cô gái mặc váy trắng tên Lâm Nhược Hi. Những thứ khác, bỗng trở nên mơ hồ!”

Mục Ca từ từ buông tay, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng ẩn chứa nụ cười.

Nhược Hi muốn đứng dậy nhìn hắn, thì lại bị kéo tay lại, cô quay đầu, cho là hắn còn định nói những lời lẽ hoang đường gì khác, nhưng, trên mặt Mục Ca không có dấu vết nào của sự đùa cợt, hắn thành khẩn khiến cô hoảng sợ, khiến cô muốn né tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play