Anh ta và hắn có chút bất đồng.

Có vài người, mình càng muốn tránh thì người đó lại càng thường xuyên hiện ra trước mặt mình.

Mặc dù người này bị thương không thể cử động, không thể đi được, nhưng vẫn có khả năng sai khiến người khác.

Nhược Hi ngồi ở phòng làm việc, từ chối nửa ngày, rốt cuộc sau khi y tá liên tiếp triệu hội, cô hiểu ngay một đạo lý người hiền dễ bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi, bị người đánh một bên còn đưa một bên kia để đánh nốt, đó chỉ có thể là thánh nhân, cô không phải.

Đã có người chủ động đưa tới cửa để chịu giày vò, vậy thì đừng trách cô, Nhược Hi tức giận nhíu mày, cầm bệnh án bước nhanh ra ngoài.

Vì vậy thay đổi bất ngờ,có người sắp bị sét đánh còn không biết.

Khi Nhược Hi khí phách hiên ngan, hùng dũng oai vệ đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Lục Dương đang vất vả bám vào giường chống đỡ cơ thể, vốn lửa giận đang dâng trào lại bị dập tắt, cô không khỏi sững sờ: “Cậu làm gì đấy?”

Lục Dương nghe thấy giọng nói của cô, mặt đỏ giống như con cua bị nấu chín.

“Chân của cậu vẫn không thể động, có phải muốn đi vệ sinh, cậu làm được hả? Tôi sẽ lấy cái bô cho cậu.” Nhược Hi cau mày hỏi.

Câu nói vô tình lại chạm vào tự ái của hắn, mặt hắn càng đỏ, giọng nói trầm xuống: “Không cần, không cần cô phải giúp.”

“Sau đó đái dầm?” Nhược Hi hơi ngẩn người, không hiểu hắn tại sao lại mạnh miệng như vậy, nếu như có thể nhịn được, chắc sẽ không gấp gáp như vậy,mặt cũng nghẹn đỏ.

“Tôi dù sao cũng là đàn ông, cô lại có thể nói chuyện tự nhiên như vậy?” Lục Dương cắn răng nghiến lợi hỏi.

“Cậu? Đàn ông? Tâm bác sĩ giống như cha mẹ, trong mắt bác sĩ cậu không phải nam cũng không phải nữ.” Nhược Hi cũng bất chợt cảm nhận được tại sao hắn lại kì cục như vậy, cánh tay phải bị thương, sợ cũng không thể thuận lời cầm bô.

“Tôi biết rõ cô là con gái là được.” Hắn hận hận nhìn Nhược Hi, có chút mất mặt: “Cô giúp tôi đặt xuống, sau đó quay lưng đi.”

Cô bĩu môi, lấy cái bô dưới gầm giường lên đặt lên tay hắn, thuận miệng hỏi: “Có cần tôi giúp cậu cởi quần không?”

“Lâm Nhược Hi, cô….” Hiển nhiên có người không hiểu lòng tốt của cô, bực tức.

Âm thanh trong phòng bệnh lặng xuống, Nhược Hi quay lưng lại đứng trước cửa sổ giả bộ nhìn về phía sa. Mà người đằng sau lưng lại lúng túng xoay xoay vặn văn không có cách nào sửa sang quần áo.

Nhược Hi giải quyết tình trạng lúng túng giữa hai người: “Cậu để tôi tới chính là lấy bô cho cậu?”

Sau lưng vẫn yên lặng.

“Có chuyện nói mau, tôi còn rất bận.”

Phía sau vẫn yên lặng.

Nhược Hi chợt quay đầu: “Cậu thật ra nói…”

Được rồi, trai đẹp quần áo xốc xếch quả thật là rất dễ dàng bị hấp dẫn, nhưng nếu trai đẹp quần áo xốc xếch trong tay lại cầm cái bô thì…..

Loạn tưởng cái rắm.

Nhược Hi không kiên nhẫn, tiến lên một bước, đẩy ống tay áo hắn ra, kéo quần xuống, chuẩn bị sẵn sàng, thoải mái nói một câu: “Đi tiểu thôi.”

Lục Dương đỏ bừng mặt: “Cô không thể một lần nghĩ mình là con gái?”

“Tám năm tôi đều chăm sóc ba như vậy, tôi làm sao không nghĩ mình là con gái?” Nhược Hi đột nhiên tức giận, bám chặt mép giường, các đốt ngón tay trắng bệch.

Lục Dương sửng sốt, đột nhiên thở dài: “Vậy cô xoay qua chỗ khác được không?”

Nhược Hi quay lưng lại, mắt nhìn chằm chằm vào tường, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đập thình thịch, vô cùng đau nhức.

“Được rồi.” Hắn nói

Nhược Hi xoay người, nhét áo vào trong quần cho Lục Dương, bỏ cái bô xuống giường, chuẩn bị ra cửa.

“Cô, còn đến nhìn tôi chứ?” Giọng nói Lục Dương đột nhiên dịu dàng, nghiêng đầu nhìn Nhược Hi, ánh mắt lóe lên tìa nhìn nhàn nhạt….

Nhược Hi cảm thấy mình phải nói cho hắn biết một chuyện, chính là tám năm trướng, không cần phải vọng tưởng. Nhưng mở miệng lại biến thành: “Cậu mới phải là người đến nhìn tôi mới đúng.”

“Thật ra thì, tôi đã quên rất nhiều việc, quên cảm giác của nhịp tim đập năm đó, quên cậu trở lại là vì cái gì. Chỉ thi thoảng nhớ tới chuyện đã qua muốn gặp lại một lần, muốn chứng minh cảm giác của mình khi còn ở trong giấc mộng.”

Nhìn hắn đông cứng lại, ánh mắt như xa lại gần.

“Nếu như, tôi nói trong giây phút gặp lại cô, trái tim tôi lại không có cảm giác, cô tin không?” Lục Dương cười chua chát, hình như đang nói chuyện mà ngay cả bản thân cũng không tin:” Tôi nghĩ là, tôi gặp được người mình ngày nhớ đêm mong, trong lòng sẽ sôi sục, nhưng đáng tiếc, tôi lại không có.”

“Không cần áy náy, vì tôi cũng vậy. Có những thứ đã dừng ở tám năm trước rồi, cho nên cậu tìm tôi cũng vậy thôi.” Nhược Hi nhẫn tâm dội cho hắn một chậu nước lạnh.

Mặc dù cô không phải rất kích động, nhưng khi nghe nói Lục Dương đã quên mình vẫn cảm thấy đau lòng, trái tim co rút lại rất khó chịu. Thời gian, là một công cụ thật tốt để chà sát trí nhớ, tình cảm li biệt ngượng ngùng năm đó, sau này sẽ không xuất hiện, cũng không nên trách người nào.

“Nhưng mà, tôi vẫn nhớ dáng vẻ của cô hôm đó, cô mặc một chiếc váy trắng, trong lòng rung động.” Lục Dương ngẩng đầu lên, ánh nắng sớm mai trực tiếp chiếu vào mắt hắn, hơi nheo mắt lại.

“Cậu chỉ cần thi triển sức quyến rũ của mình, tùy tiện ở bên ngoài cũng có thể bắt được một cô gái mặc váy trắng khiến cậu rung động.” Nhược Hi làm như không có chuyện gì xảy ra, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

“Nếu như mà tôi thi triển sức quyến rũ với cô, cô có yêu thích tôi hay không?” Lục Dương mặc áo bệnh nhân, đưa tay cởi hai nút áo đầu tiên, tay áo cũng bị vén lên, hơi lộ ra lồng ngực, khóe miệng khẽ nâng, than nhẹ một tiếng.

Ánh mắt Nhược Hi chăm chú nhìn hắn, đột nhiên có một cảm giác muốn xoay người chạy trốn.

“Cho nên tôi muốn hỏi cô, mặc dù chúng ta năm đó không có cảm giác, nhưng bây giờ tôi có thể theo đuổi cô được không?” Hắn đưa tay tóm chặt ống tay áo cô, Lâm Nhược Hi giống như bị người ta điểm huyệt không thể động đậy, cô chỉ có thể cảm giác được ngón tay của hắn theo cổ tay nhẹ nhàng lướt qua, sau đó ở lòng bàn tay cô lưu luyến không ngừng.

“Nếu không có cảm giác, tại sao phải phí sức?” Nhược Hi cố tỏ vẻ cứng rắn nói.

“Thử một chút cũng không xấu, nếu như cuối cùng chứng minh lúc ấy chỉ là tuổi trẻ xúc động nhất thời của, chúng ta cũng có thể tìm một con đường khác cho mình đúng không?”

“Nếu như kết quả chứng minh năm đó không phải, tôi, không muốn rời bỏ cậu.”

Làm như thế nào để trở về phòng làm việc, Nhược Hi cũng không nhớ rõ. Cô ôm chặt bệnh án ở trước ngực, lưng dựa vào cửa, tim nhảy thình thịch không ngừng.

Nói mình quên, không nhớ tình cảm năm đó, sau đó thử lui tới, liệu được không. Đây rõ ràng là mâu thuẫn, liệu có phải hắn muốn nhục nhã cô? Hắn muốn giở trò quỷ gì? Cố gắng bình ổn hơi thở, cô nắm chặt tay, lòng bàn tay vừa bị hắn vỗ về chơi đùa vẫn còn cảm thấy nóng rực như thiêu đốt, giống như tất cả trí nhớ, nóng vô cùng. Trong lòng cô, lặp đi lặp lại câu nói: Đi chết đi, Lục Dương đáng chết, cậu đừng tưởng là cậu trở lại, thì có thể làm gì thì làm, tôi sẽ không cho cậu cơ hội, Lâm Nhược Hi chính là Lâm Nhược Hi, cậu đừng trông cậy chiếm tiện nghi của tôi.

Buổi chiều tập luyện, quả nhiên Lê Tử Trạm là người đứng đầu, không phụ sự mong đợi của mọi người mang các bác sĩ nam trẻ tuổi ở khoa ngoại tới. Bởi vì là đều là người đứng đầu, nên anh ta và Nhược Hi cũng bị sắp xếp thành cặp đôi.

Loại múa tập thể này, chỉ cần không giẫm lên váy ngã sấp xuống là được, cho nên hai người nắm tay, vặn vẹo theo chỉ đạo của người hướng dẫn, bước chân, tạo hình cũng không có sai lầm. Đáy lòng Nhược Hi có chút tức giận vì anh ta dán sát như vậy, nhưng đối phương lại dáng vẻ vô tư thẳng thắn, giống như hành động của hai người thật quang minh lỗi lạc, không có chút mờ ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play