Đời này Lí Hữu Hợp chưa từng phải chạy trốn chật vật như vậy bao giờ. Mắt thấy những kẻ hộ vệ lần lượt ngã xuống, hắn đột nhiên nhớ tới hơn 20 năm trước, mình và Chu Bằng, Bộ Kinh Vân thành lập Nghĩa Dũng quân, tiêu diệt các chư hầu, khôi phục Đại Tề, lúc đó binh đao nguy hiểm còn gấp trăm lần bây giờ nhưng hắn chưa bao giờ khốn đốn mà đào vong như vậy

Trên chiến trường, bất luận thắng thua luôn có Chu Bằng chống đỡ, Bộ Kinh Vân cũng bảo vệ hắn. Đến khi kẻ tử sĩ cuối cùng ngã xuống, Lí Hữu Hợp không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài:

– Nếu có Nhị đệ, tam đệ thì ai dám coi thường ta?

Tề Tranh để cho đám thân vệ lui ra, chỉ mang theo Trữ Tiếu Mộng đi về phía Lí Hữu Hợp. Hắn vẫn để cho kẻ từng là công thần chút tôn nghiêm cuối cùng. Trữ Tiếu Mộng nghe thấy lời cảm thán của Lí Hữu Hợp thì đảo mắt:

– Đáng tiếc, tay trái, tay phải của ngươi đều bị ngươi hủy rồi

Lí Hữu Hợp cười lạnh:

– Yêu nữ đắc ý, định làm nhục lão phu, đừng mơ!

– Ngươi dám nói Chu Bằng không phải do ngươi tự tay giết?

Tề Tranh cả kinh. Hắn sớm đoán được Lí Hữu Hợp lấy được binh phù, điều động đại quân, tất là Chu Bằng đã gặp chuyện bất trắc nhưng không thể tưởng tượng được Lí Hữu Hợp lại tàn nhẫn như vậy, tự tay sát hại nghĩa đệ.

Sắc mặt Lí Hữu Hợp xám như tro tàn:

– Yêu nữ, đừng dùng những lời lẽ đó mà mê hoặc người khác!

– Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi nhân lúc Chu Bằng không đề phòng, đâm chủy thủ vào ngực hắn, chặt đứt mạng sống của hắn

Lí Hữu Hợp lùi về sau vài bước:

– Không phải…… Ta bất đắc dĩ…… Thật sự…… Ngoài ý muốn, đó là chuyện ngoài ý muốn……

Trữ Tiếu Mộng nhìn mắt hắn như nhìn phải thứ gì đó ghê tởm:

– Ngươi là kẻ vô sỉ nhất ta từng gặp, miệng lúc nào cũng nói nhân nghĩa đạo đức nhưng lòng dạ không ra gì

Nếu tiếp tục cãi lí với Lí Hữu Hợp thì nàng đến nôn mất. Nàng đẩy Tề Tranh:

– Này! Chàng nhanh giải quyết đi, Bàn Long quan còn nhiều chuyện phải lo lắm đó

– Tự mình làm loạn thì không thể sống

Tề Tranh lắc đầu, nhớ tới lúc trước Trữ Tiếu Mộng còn cầu tình cho Lí Hữu Hợp với hắn giờ lại giục hắn giết người, cò thể thấy nàng chán ghét Lí Hữu Hợp đến mức độ nào. Lí Hữu Hợp lui về phía sau:

– Nếu ngươi giết ta không sợ người trong thiên hạ mắng ngươi có mới nới cũ?

– Ta chính là loại người như thế. Giờ ngươi mới nhìn ra? Ngu xuẩn

Tề Tranh một kiếm đâm tới, trực tiếp kết thúc mạng sống của Lí Hữu Hợp. Trữ Tiếu Mộng nhìn cũng không buồn nhìn. Từ lúc Chu Bằng tắt thở, nàng đã coi Lí Hữu Hợp như kẻ chết.

– Nội loạn đã xong, chúng ta đi Bàn Long quan thôi.

Vừa nghe nàng nói như vậy, Tề Tranh sắp khóc đến nơi

– Tiếu Mộng, chiến trường hung hiểm, nàng ở lại kinh thành chờ ta được không?

– Không được. Dường như nàng còn kiên quyết hơn hắn

– Bằng không nàng về Vân Mộng Sơn, chờ ta bình định nước Địch sẽ về tìm nàng?

Trong lòng thật không muốn xa nàng nhưng thà chịu tương tư dày vò hắn cũng không muốn để nàng gặp bất kì chuyện nguy hiểm gì

– Không cần

Nàng không muốn một mình lo lắng suốt được

– Nàng bắt buộc phải theo ta đi Bàn Long quan?

– Đúng.

– Vậy nàng phụ trách hậu cần nhé

Để nàng ở sau quân, phụ trách lương thảo, không ra tiền tuyến thì hắn cũng yên tâm hơn

– Không được!

– Tiếu Mộng…

Sự ngoan cố của nàng khiến hắn đau đầu

– Rốt cuộc nàng muốn thế nào?

– Chàng ở đâu, thiếp ở đó thì có làm sao

– Nàng… Hắn chịu thua: – Được, ta ở lại kinh thành, không đi Bàn Long quan, thế là được chứ gì

– Không được

– Tiếu Mộng, nàng rất tùy hứng.

Mà nàng cũng là người đã xác định được mục tiêu thì sẽ dũng cảm tiến tới

– Hai chúng ta cùng đến Bàn Long quan, cùng nhau đánh địch.

Được rồi! Hắn cắn răng:

– Quên đi, chúng ta về báo tin thắng lợi với Hoàng thượng đã, sau đó thống lĩnh binh mã đi Bàn Long quan

– Được

Nàng không quan tâm làm gì, chỉ cần hai người có thể bên nhau là đủ. Tề Tranh cùng nàng cưỡi ngựa, cùng hơn 200 thân vệ tiến về kinh thành.

Một lần truy kích này đã mất nửa ngày, màn đen dần bao phủ.

– Tiếu Mộng, uống nước không? Hắn tháo yên ngựa, đưa một túi da trâu lớn cho nàng

– Ừm. Chàng uống không? Nàng đón lấy, mở ra uống mấy ngụm rồi hỏi:

– Được

Một tay giữ cương ngựa, một tay đón lấy túi nước, hỏi lại:

– Tiếu Mộng, nàng về Vân Mộng Sơn đi, coi như ta cầu xin nàng

– Thiếp… Ừm…

Đột nhiên, mắt nàng tối sầm, ngã vào lòng hắn

– Nàng không đáp lời ta coi như là nhận rồi nhé!

Hắn tiện tay vứt túi nước đi. Đùa sao, mông hãn dược (thuốc mê) hắn sao dám uống? Sớm biết nàng không phải là loại nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời, hắn đã chuẩn bị trước, bất kể là gian kế hay cưỡng ép đều phải khiến nàng được an toàn. Tuy rằng sau khi tỉnh lại nàng sẽ tức giận nhưng…

– Tiếu Mộng. Ta không thể mất nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play